Lương Nặc sợ anh tức giận, liền khuyên: “Bọn họ không phải là cố ý đâu, hơn nữa chúng ta cũng đi rồi, thôi bỏ đi.”
“Đi cái gì mà đi?” Bắc Minh Dục đột nhiên sầm mặt lại, bỏ giày của cô ra bế cô lên: “Vợ mình bị người ta bắt nạt ức hiếp thành ra thế này mà còn đi thì còn gọi gì là đàn ông nữa?”
“Thế nhưng vé máy bay đã đặt xong rồi....”
“Thì trả vé....”
Bắc Minh Dục chẳng quan tâm tới điều gì khác, bế cô đi ra ngoài, Lương Nặc
không bảo được anh, vội vàng nói: “Đợi một chút, đồ em mua còn chưa nhặt hết....”
Hai cánh tay anh xốc người cô lên, rồi một tay vỗ đét vào mông cô, phát ra tiếng kêu rõ ràng.
“Ngoan ngoãn một chút! Đằng nào chẳng không đi nữa, những đồ đó không có cũng không sao!”
................
Đặng Vũ ở cùng một khách sạn với Bắc Minh Dục và Lương Nặc, chỉ là cách một tầng.
Khi ở dưới lầu ăn bữa tối, nhìn qua cửa kính thấy Lương Nặc được Bắc Minh
Dục bế đi vào đại sảnh, Lương Nặc dựa đầu vào vai Bắc Minh Dục, hai mắt
hơi đỏ, dường như phải chịu ấm ức gì.
Ông ta trùng mặt xuống, sau đó dặn dò trợ lý vài câu.
Bắc Minh Dục đi tới cửa thang máy ấn nút đi lên, giám đốc đại sảnh lúc này
chạy tới, cười cười đỡ lấy chiếc túi trên tay anh, hỏi: “Bắc Minh tiên
sinh trở lại rồi? để tôi xách giúp anh!”
Bắc Minh Dục cũng kệ anh ta, dù sao thì anh chỉ quan tâm tới việc bế Lương Nặc.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Giám đốc lại hỏi: “Phu nhân thế này là làm sao thế ạ? Gặp phải chuyện gì à?”
Lương Nặc lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
Bắc Minh Dục thở hắt ra một tiếng: “ Ngã tới mức mà giày có vết in trên mặt, đúng là ngã nghệ thuật thật đấy!”
“Vết giầy in?” giám đốc hỏi lại vẻ hoài nghi: “Là rắt tâm sao? Nhưng kẻ nào mà dám đối xử với phu nhân bất kính thế chứ?”
“Tống Thần Mặc.”
Tít.
Đúng lúc này thang máy tới rồi, Bắc Minh Dục nói một tên người sau đó bế
Lương Nặc bước ra khỏi thang máy, giám đốc đại sảnh lẩm bẩm một lát, đột nhiên bật cười.
Tống Thần Mặc, hắn nhắm Bắc Minh Dục rồi sao?
Sau khi cười xong, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại, đối phương rất nhanh bắt máy.
“A lô? Đặng tiên sinh.”
“Lương tiểu thư vì Tống Thần Mặc nên mới thành ra như thế....đúng, chính là
con trai của của kẻ bạo chúa một vùng Tống Nghị, anh ta là kẻ hám sắc,
mà là nam giới đó ạ.”
“Vâng, cảm ơn Đặng tiên sinh!”
Đặng
Vũ cúp máy xong, cầm cốc cà phê lên, ánh mắt hướng ra cảnh sắc phía bên
ngoài cửa sổ, hỏi trợ lý: “Người đó đã tìm thấy chưa?”
Trợ lý cúi đầu bẩm báo: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì ạ, hôm đó đã hẹn là gặp
nhau bên ngoài Tống gia, đợi tới nửa đêm cũng không có tin tức gì, mãi
tới khi cả Tống gia đều loạn hết cả lên, bây giờ nghĩ lại thì chắc là
lúc đó anh ta bị phát hiện rồi, cũng không biết đồ đã trộm được chưa
nữa.”
Đặng Vũ nheo mày suy nghĩ rồi nói: “Giúp tôi hẹn gặp Tống Nghị.”
“Đặng tổng muốn?” trợ lý hoài ngghi, rõ ràng là hai ngày hôm trước vừa mới gặp xong.
“Tôi đi thử lần nữa xem, nếu đồ cần tìm mà không thấy thì cũng bỏ đi, ngược
lại, nếu vẫn còn trong tay ông ta, vậy thì sự việc này vẫn chưa kết
thúc, không biết phải trả giá thế nào đều phải tìm được thứ đó về đây.”
“Vâng.”
...............
Bắc Minh Dục suốt chặng đường bế Lương Nặc về phòng, Lương Nặc sợ anh mỏi
tay, nửa đường liền bảo anh bỏ cô xuống, nhưng Bắc Minh Dục chẳng thèm
quan tâm tới lời cô nói.
Lương Nặc được anh đặt xuống chiếc ghế sô pha êm ái.“Tê hết tay rồi đúng không anh?” Lương Nặc nhìn anh vẻ thương anh: “Em gần
đây béo lên rồi, anh lại bế em lâu như thế, chắc là mệt lắm, để em xoa
bóp cho anh nhé....”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, đứng lên đi tìm hòm thuốc, đồng thời nói: “Anh khỏe hơn em nghĩ đấy!”
Tìm tới hòm thuốc, Bắc Minh Dục quỳ xuống dưới chân Lương Nặc, kiên nhẫn
lấy nước sát trùng, bông và băng gạc ra, nhẹ nhàng lau vết giày màu đen
trên chân cô đi.
Đôi giày đó chắc là loại đế chống trơn, vì vậy
và để lại vết rất rõ và lâu, Tống Thần Mặc lại dùng lực nữa, vì vậy chân cô xước hết cả ra, in rõ vết giầy màu đen.
Nhìn anh vừa kiên nhẫn vừa vẻ thương cho cô, Lương Nặc cảm động nói: “Thiếu gia, anh đối xử với em thật tốt!”
“Anh tưởng anh đối với em suýt nữa phải chết!”
“Sao lại thế chứ? trên thế giới này chỉ có anh tốt với em như vậy.....”
Lương Nặc nhìn thẳng vào Bắc Minh Dục nói vừa biết ơn vừa cảm động.
Bắc Minh Dục hức một tiếng: “Vậy thì sao em lại không sinh cho anh một đứa con nữa?”
Lương Nặc tròn xoe mắt, anh cũng nhớ lâu thù dai thật đấy, cô còn cứ tưởng anh đã quên chuyện này rồi cơ.
“Sinh, chỉ cần Tiểu Bắc không ý kiến gì, chúng ta trở về thì sẽ sinh, thế đã được chưa?”
“Dựa vào cái gì mà cần nó đồng ý?” Bắc Minh Dục nheo mày lại, Lương Nặc vuốt má anh, nói: “Tiểu Bắc vốn dĩ rất mẫn cảm, nếu chúng ta sinh thêm một
đứa con nữa, chắc chắn sự quan tâm dành cho Tiểu Bắc không còn nhiều
nữa, em không muốn con buồn.....a...a....”
Vừa dứt lời, mu bàn chân liền truyền một cơn đau ra khắp cơ thể, đau tới mức cô phải nghiến răng lại.
Cúi đầu xuống nhìn thì bắt gặp khuôn mặt Bắc Minh Dục cười như không cười, anh nói: “Vậy chắc em rất muốn anh buồn đúng không?”
..............
Vừa sáng ra, Bắc Minh Dục đã bị Đặng Vũ gọi đi rồi, hình như có việc gì cần bàn thì phải.
Lương Nặc nhìn vết đỏ trên mu bàn chân cũng đã đỡ nhiều rồi, lại nhớ tới
những đồ hôm qua mua thực ra đều rất cần dùng tới nhưng lại nhặt về được có một phần nhỏ.
Tranh thủ lúc Bắc Minh Dục không ở nhà, cô lại đi ra ngoài muốn mua những đồ hôm qua đã mua.
Kết quả vừa đi ra khỏi cửa thì gặp phải cướp.
“Đứng lại, không được chạy....” Lương Nặc từ phía sau vừa khó khăn đuổi theo
vừa kêu lên, trong lòng cảm thấy bản thân mình đúng là đen đủi: “ Trả
túi tiền lại cho tôi bằng không tôi sẽ báo cảnh sát...”
Sau này ra ngoài nhất định phải xem giờ hoàng đạo mới được!
Tên cướp đó chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc mà hắn đã gần đến cuối con phố,
Lương Nặc chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn từ phía sau lưng, đột nhiên một tiếng nói rất dễ nghe truyền tới tai cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lương Nặc lờ mờ cảm thấy người này rất quen, cô lập tức nói: “Túi tiền của
tôi! Bị cái tên đó cướp mất rồi....bên trong đó còn có chứng minh thư
của tôi nữa....”
“Đứng đợi ở đây!”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng chạy theo hắn, trước khi chạy còn không quên nhặt lấy một
thanh gỗ, đuổi theo hắn cách xa cô một đoạn, nhìn thấy xung quanh không
có người anh ta liền phi thanh gỗ đi, ngay sau đó tên cướp đã ngã xuống
đất, hắn kêu lên đau đớn.
Lương Nặc vui mừng liền chạy lên phía trước.
Người đàn ông đem túi tiền trả lại cho Lương Nặc, dặn dò thêm: “Ở đây trị an
nói tốt cũng không phải, nói không tốt cũng được, sau này ra ngoài nhớ
chú ý cẩn thận chút, trên thế giới này kẻ xấu luôn nhiều hơn người tốt
đấy!”
Lương Nặc cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn! Xin hỏi anh tên gì? Tôi mời anh ăn cơm nhé.....”
“Không cần đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi, sau này có cơ hội nhất định sẽ để cô mời.”
Người đàn ông vừa cười vừa nói, xong rồi quay người bước đi, Lương Nặc trong
lòng thầm cảm ơn, cô nghĩ: rõ ràng là người tốt cũng nhiều như người xấu mà, hôm nay ra khỏi cửa gặp kẻ xấu nhưng cũng gặp được người tốt!
Nhưng trên thực tế, người đàn ông này vừa quay người bước đi đã nhếch mép cười đắc ý.
Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là cảm giác trăm lần rồi vẫn thấy thích.
Lương Nặc về tới khách sạn, ra khỏi thang máy liền gặp Bắc Minh Dục.
“Em ra ngoài đấy à? chẳng phải đã bảo em không được chạy lung tung khi chân chưa khỏi à?”
Lương Nặc nâng chiếc túi đồ trên tay lên: “Chúng ta đúng là thiếu một số đồ
dùng thường ngày mà, hơn nữa chân em cũng không còn đau nữa, ấy, tay anh đang cầm thứ gì đấy?”