1001 Đêm Tân Hôn

Chương 452: Chương 452: Quyến Rũ




Lương Nặc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy ngã xuống đất, ngay đó nhìn thấy người đàn ông loạng choạng đứng lên.

“Tiên sinh, vết thương của anh rất nghiêm trọng....”

Người đàn ông không nói gì, chỉ cố gắng ra hiệu, đẩy Lương Nặc đi về phía trước, Lương Nặc muốn đỡ lấy anh ta cũng bị đẩy ra, đúng lúc đó, một đám người từ phía xa đi tới.

Trong sự bất lực, cô chỉ có thể rời đi mà trong lòng không yên tâm lắm.

Về tới khách sạn, cô vừa nằm trong bồn tắm mà không thể ngừng nghĩ về sự việc vừa rồi, kết quả vì mệt quá mà nằm ngủ quên cả đi.

Đợi tới khi cô tỉnh lại, Bắc Minh Dục đã về tới phòng.

“Anh về rồi đấy à?”

Lương Nặc vừa sấy tóc vừa hỏi anh để làm lành, lại cảm thấy ở vùng eo hình như hơi đau.

Bắc Minh Dục chẳng thèm để ý tới cô, đi thẳng vào phòng tắm.

Lương Nặc thở dài, chui vào chăn nghỉ ngơi.

Bắc Minh Dục tắm xong đi ra, trên tóc còn rớt nước xuống người, trên eo quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra bộ ngực trần với cơ bắp săn chắc.

Vốn dĩ còn chuẩn bị để “xử lý” Lương Nặc.

Khi đi vào phòng ngủ anh đã nhìn thấy Lương Nặc quay lưng ngược lại phía mình, trùm chăn dường như đã ngủ say.

“Lương Nặc! Ai cho em sớm thế này đã ngủ rồi?”

“Đừng làm ồn nữa, em buồn ngủ lắm rồi....” Lương Nặc nghe thấy tiếng nói bực dọc của Bắc Minh Dục cô liền uể oải trả lời.

Bắc Minh Dục không nghe rõ lời cô nói, chỉ thấy miệng cô mấp máy, anh không can tâm mà chui lên ôm lấy cô, nhưng lại cảm thấy cơ thể cô hình như hơi nóng, đôi lông mày anh đột nhiên nhăn lại.

“Sao thế này?”

Lương Nặc ngây người ra nhìn anh, sau đó tay cô nắm lấy tay anh đặt vào em mình xoa xoa: “Em đau.”

“Có muốn uống chút nước không?”

“Có ạ.....”

Đôi mắt cô mờ đi.

Bắc Minh Dục đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, cũng không phải nóng lắm, anh đi lấy thuốc và nước ấm mang lại cho cô, mới đầu cô còn nôn ra, làm cho toàn thân Bắc Minh Dục bẩn hết.

“Không được nôn nữa đâu đấy, cố nuốt vào cho anh!”

Bắc Minh Dục lại cho thuốc vào miệng cô lần nữa, đồng thời nói như ra lệnh.

Lương Nặc nhìn anh có vẻ tủi thân, ánh mắt lờ đờ, cố nuốt, cuối cùng thì cũng cố đẩy những viên thuốc xuống, sau đó cả cơ thể cô ngả vào người anh, ôm chặt lấy anh.

“Anh đừng giận nữa, em không phải cố ý lừa anh đâu....”

“Tiểu Bắc, cô rất nhanh sẽ trở về thôi.”

“Em muốn ăn gì đó....”

Lương Nặc uể oải nói, Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi của cô một lúc, sau đó để cô nằm xuống, anh đắp chăn lên người cho cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô!

“Anh có xấu tính như thế đâu!?”

Ngày hôm sau, Lương Nặc đã hạ sốt rồi, vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy Bắc Minh Dục ở bên cạnh cô.

“Ấy! anh về rồi đấy à?”

“Tối qua?” Lương Nặc đặt tay lên cằm nghĩ lại, hai mắt đột nhiên sáng lên, rồi nói: “Hình như là.... có điều em nghĩ đó chỉ là nằm mơ thôi!” nói xong, cô cười: “Anh chịu nói chuyện với em chứng tỏ anh không còn giận nữa rồi? sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của chồng đại nhân, tuyệt đối không lừa dối anh điều gì nữa.”

“Gọi một tiếng chồng nữa anh nghe xem nào!”

“Chồng....chồng....”

................

Lại qua đi hai ngày nữa, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc đi dạo loanh quanh gần khu vực đó, sau đó lên kế hoạch đi một bến nữa rồi sẽ về Hải Thành.

Trước khi rời đi, cô đi mua một ít đồ dùng thường ngày, Bắc Minh Dục thì đi lấy xe, ai biết đưuọc vừa mới mua xong đồ đi ra ngoài thì gặp phải người đàn ông đó, lại còn va vào anh ta, túi đồ trên tay cô rơi xuống.

Cô vừa mới đứng vững lại thì liền nghe thấy đối phương gầm lên: “Cô mù đấy ai? Đi đứng kiểu gì thế!”

“Rõ ràng là anh va vào tôi mà.....” Lương Nặc nhìn người đàn ông, cảm thấy rất quen, đột nhiên nhớ ra đó là người đàn ông kiêu ngạo gặp ở chỗ chơi bạc: “Là anh?”

Tống Thần Mặc nghe thấy vậy, bỏ chiếc kính đen xuống nhìn Lương Nặc từ đầu tới chân, thuộc hạ bên cạnh anh ta ghé sát vào tai nói gì đó, hai tay anh ta khoanh trước ngực: “Hóa ra là cô? Sao hả? cái tên trai bao kia không ở bên cạnh cô à?”

“Anh nói ai là trai bao hả?” Lương Nặc sầm mặt tức giận nhìn chằm chằm anh ta.

Tống Thần Mặc không trả lời, hắn lấy chân đá lung tung những đồ cô vừa mua bị rơi dưới đất: “Nói cho cô biết, cái tên trai bao đó tôi đã nhắm hắn rồi, cô tốt nhất là tranh thủ rời khỏi anh ta khi chưa muộn đi.”

Lương Nặc nắm chặt tay thành nắm đấm: “Chúng tôi lập tức rời khỏi nơi đây rồi, anh mới là kẻ tốt nhất đừng có để mắt tới chồng tôi nữa!”

“Rời khỏi đây?” Tống Thần Mặc nhướn mày lên: “Không có sự cho phép của tôi, để xem hãng bay nào dám nhận chở các người?”

Nói xong, đôi giày da sáng bóng của anh ta cố ý giẫm lên chân Lương Nặc, Lương Nặc đi giày mùa hè lại không chú ý được ý định của anh ta, cô lập tức đỏ mặt lên.

Bắc Minh Dục đợi một lúc chưa thấy Lương Nặc đi ra, ngược lại nhìn thấy Tống Thần Mặc và thủ hạ của hắn đi ra từ siêu thị.

Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông nhìn ưỡn ẹo, mặc chiếc áo cổ chữ V.

Người đàn ông đó khoác tay Tống Thần mặc, ghé môi anh ta thơm vào má Tống Thần Mặc, nói vẻ nũng nịu: “Honey, cái tên trai bao đó có gì tốt chứ, em mới yêu anh thật sự này....”

Tống Thần Mặc khoác tay lên vai người đàn ông, cười vẻ đểu giả nói: “Tên đó khác, tên đó thẳng, tôi thích nhất là thực hiện quá trình bẻ cong hắn.”

Người đàn ông đi bên cạnh quay đầu sang một bên tỏ vẻ không vui.

Tống Thần Mặc đưa tay ra ôm lấy anh ta: “Ngoan, nếu em yêu anh thì phải giúp anh chứ!”

“Chuyện gì?”

Tống Thần Mặc đang chuẩn bị nói điều kiện, Bắc Minh Dục bèn một tay cho vào túi đi vào phía siêu thị, ánh mắt Tống Thần Mặc sáng lên, bỏ tay khỏi người đàn ông, cố ý chắn trước mặt Bắc Minh Dục: “Hello, đúng là trùng hợp thật!”

Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới anh ta, đi vượt qua anh ta tiến vào siêu thị.

“Đây chính là cái tên trai bao đó? Nhìn cũng chẳng ra làm sao cả, tính khí cũng có vẻ kiêu căng!” người đàn ông ưỡn ẹo nói vẻ không phục: “Còn chẳng bằng một nửa người ta!”

Tống Thần Mặc ánh mắt lóe lên sự độc ác, lạnh lùng, nói: “Anh muốn em giúp anh quyến rũ đứa con gái chúng ta vừa va phải ban nãy!”

“Cái gì? Honey, không ngờ anh lại muốn đẩy em cho người khác?”

Tống Thần Mặc đỡ lấy khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông, cười như không cười nói: “Ai bảo người đàn ông đẹp nhất bên cạnh anh là em chứ? chỉ cần là phụ nữ, nhìn thấy em sẽ đều quỳ xuống bên dưới chiếc quần của em thôi, nghe lời anh có được không? Sau khi việc thành rồi, anh sẽ mua cho em căn biệt thự mới!”

“Anh đúng là xấu chết đi được!”

Bắc Minh Dục đi vào tới cửa liền nhìn thấy tay Lương Nặc cầm chiếc túi, đang quỳ dưới đất nhặt đồ vừa mua vào túi.

Anh nhanh bước tiến lại gần.

“Sao lại rơi hết ra ngoài thế này?”

Lương Nặc nghe thấy tiếng anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Bắc Minh Dục vừa nhìn đã thấy mắt cô đỏ lên, rõ ràng là vừa khóc xong, anh nhăn mặt lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lương Nặc mím môi lắc đầu, động tác nhặt đồ nhanh hơn.

Bắc Minh Dục ngăn lại hành động của cô, đỡ cô tới khu vực ngồi nghỉ, đỡ cằm cô lên: “Em nhìn anh, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” động tác của anh có phần lỗ mãng, lại vô tình chạm phải chân cô.

Cô đau quá giật mình kêu lên: “Á....”

Bắc Minh Dục cúi đầu nhìn, trên giày có vết giày da rất rõ nét, vì bị di mạnh mà bong cả da chân, đỏ lên, ánh mắt anh trong giây phút đó đầy sự phẫn nộ: “Có phải do cái tên hôm ở sòng bạc làm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.