“Xin tha mạng, chúng tôi sẽ không dám nữa....”
“Là lão đại sai chúng tôi tới, nói rằng Tống công tử thích anh, chúng tôi phải bắt anh về.....”
“Tha cho chúng tôi đi mà.....”
Bắc Minh Dục nhắn mày lại, vứt thanh sắt trên tay xuống, nói giọng gằn xuống: “Tống công tử là ai?”
“Tống Thần Mặc, là kẻ đánh bạc khét tiếng ở đây, là một tên đồng tính, chuyên chọn những người đàn ông từ nơi khác tới để ra tay!” hai người đồng
thanh nói, giống như đã không ít lần làm cái việc bắt cóc thế này, đối
với việc làm của Tống Thần Mặc đã rõ như lòng bàn tay.
Lương Nặc sợ Bắc Minh Dục giận cô nên đã gửi cho anh liên tiếp mấy tin nhắn nhưng đều không có người trả lời.
Mãi cho tới tối, Lương Nặc cố mở mắt đợi rất lâu, sợ bản thân mình ngủ say
quá mà quên mất để điều hòa ở nhiệt độ thấp, cô túm lấy một góc chăn đợi anh trở về.
Nửa đêm, Lương Nặc sắp không chịu được nữa rồi thì
Bắc Minh Dục mới trở về, trên người toàn mùi rượu, quần áo cũng đầy
những vết bẩn.
Từ đầu giường cô nhảy xuống: “Anh đánh nhau với người ta đấy à?”
Bắc Minh Dục nhăn trán lại, mím chặt môi đi vào nhà tắm, rất nhanh sau đó
tiếng nước chảy được truyền ra, Lương Nặc thở dài một tiếng, xem gia anh tức giận thật rồi, chẳng thèm quan tâm tới cô nữa rồi.
Bắc Minh Dục tắm xong, lật chăn ra bước lên giường.
Lương Nặc co ro ở góc giường, tiến lại gần anh từng tí từng tí một.
Bắc Minh Dục lạnh lùng liếc nhìn cô, ngăn lại hành động của cô.
“Giường to như thế, điều hòa lại thấp như thế này, anh để em lại gần anh một tí đi mà, chỉ một tí tí thôi.....” cô nhìn chằm chằm anh với ánh mắt có vẻ hối lỗi và khuôn mặt đáng thương.
Bắc Minh Dục vẫn không chịu nói gì, cũng không đẩy cô ra.
Lương Nặc thấy vậy lại di chuyển chầm chậm tới gần anh hơn, một chân cô gác
lên chân anh, cả người cô ghé sát vào anh, từ phía sau lưng anh vòng tay qua eo ôm chặt lấy, nói nũng nịu: “Anh đừng giận em nữa mà, em không
phải cố ý muốn lừa anh đâu.”
Cô nói, hơi phả từ miệng ra tạt vào lưng anh.
“Em không phải cố ý lừa anh nhưng chủ ý là muốn lừa rồi còn gì!” Bắc Minh Dục nói với giọng kiêu ngạo, vẫn có vẻ giận dỗi.
“Không phải...không phải thế!” Lương Nặc vội vàng khẳng định lại: “Khi còn ở
Âu Thành, vẫn còn có đại thái thái lúc nào cũng ở bên cạnh nhìn chằm
chằm như hổ đói, nếu mà em mang thai, bà ta sẽ càng có cái để uy hiếp
chúng ta hơn, em không muốn liên lụy tới anh, gây thêm trở ngại cho anh, em thực sự rất thích trẻ con mà....”
“Chúng ta đã mất đi bốn năm Tiểu Bắc ở bên cạnh chúng ta mà lớn lên, không nhìn thấy con học đi,
không được dạy con học nói những từ đầu tiên, đến cả sữa cũng chưa cho
con ăn được mấy lần, em thực sự cũng rất muốn sinh thêm một đứa để bù
đắp những mất mát này, chỉ là bây giờ vẫn còn hơi sớm, mọi chuyện cũng
chỉ vừa mới được ổn định.”
Cơ thể mềm mại của cô thỉnh thoảng lại cọ vào người anh, đôi lông mi dài cong rung lên, giống như hai chiếc quạt vậy.
Bắc Minh Dục thở hắt ra một tiếng, vẫn chẳng thèm quan tâm tới cô.
Lương Nặc lại trống mắt lên nhìn anh đợi một lúc, nhưng cuối cùng chỉ nghe
thấy hơi thở của anh ổn định hơn, cô thở phào một tiếng rồi lại ôm chặt
anh hơn.
Ngày hôm sau Lương Nặc thức dậy rất sớm, bảo khách sạn
mang bữa sáng tới, sau đó bày bữa sáng lên bàn xong xuôi cô mới gọi Bắc
Minh Dục dậy: “Gần tám giờ rồi, dậy thôi anh ơi!”
Bắc Minh Dục mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu hơi váng váng.
Lương Nặc chớp chớp mắt, cúi đầu hôn lên môi anh, học cách mà anh từng hôn cô, vụng về dùng môi mình ôm trọn lấy môi anh.
Người đàn ông đơ người ra, kịp thời nắm lấy cổ tay cô: “Em uống nhầm thuốc à?”
Lương Nặc hơi đau, nhăn mặt lại nhưng vẫn gượng cười: “Em đang làm lành với anh, anh đừng có giận em nữa nhé!”
“Lừa anh mà còn lắm chuyện?”
Bắc Minh Dục bỏ chăn ra đi xuống giường, chẳng thèm quan tâm tới nụ hôn chào buổi sáng của Lương Nặc.
Lương Nặc đi theo vào phòng tắm, cô nhanh nhảu lấy kem đánh răng vào bàn chải rồi đưa ra trước mặt anh, rồi lại cầm lấy chiếc khăn mặt, cơn tức trong lòng Bắc Minh Dục cũng dần dần giảm đi, đột nhiên quay người lại ấn cô
dựa vào tường.
“Cứ bám lấy anh em không thấy chán à?” anh cố ý nói.
Lương Nặc chớp chớp mắt, cô ý thức được rằng lúc này hai người đang rất gần
nhau, lập tức hai tay cô vòng lên ôm lấy cổ anh, cô nói vẻ chắc chắn:
“Đợi tới lúc anh không còn giận em nữa thì em sẽ không bám lấy anh!”
“Thần kinh!”
Bắc Minh Dục lạnh lùng kiêu ngạo thở hắt ra một tiếng rồi bỏ cô ra.
..............
Buổi chiều, Đặng Vũ đột nhiên từ Âu Thành đến.
“Chú Đặng, sao chú lại tới đây vậy ạ?” Lương Nặc rót trà mời Đặng Vũ: “Bây giờ chú đang ở đâu rồi?”
“Chú nghe được tin tức, có một người rất giống với Tử Manh, vì vậy chú tới
để xem xem thế nào.” Đặng Vũ đỡ lấy cốc trà, uống hai ngụm rồi từ từ
nói: “Chú không biết rõ nơi này lắm, nếu hai đứa đã ở lại khách sạn này, vậy thì chú cũng sẽ ở lại luôn đây.”
Lương Nặc có chút ngạc nhiên nói: “Đặng tiểu thư ở đây?”
“Chỉ là có khả năng như thế!”
“Vậy thì khi nào chú sẽ đi nhận người, cháu cũng sẽ đi cùng với chú!”
“Có thể là buổi chiều, cũng có thể là lát nữa, khi nào quyết định chắc chắn chú sẽ gọi cháu.” Đặng Vũ đặt cốc trà xuống, đảo mắt nhìn xung quanh
bốn góc một lượt, đột nhiên nói: “Khi chú tới nhìn thấy một người rất
giống với Minh Dục đi ra ngoài, mặt cậu ấy hằm hằm ra, có phải hai đứa
cãi nhau không?”
Lương Nặc hơi cúi đầu xuống ấp úng: “Không....không đâu ạ!”
Đặng Vũ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Chồng bát còn có khi xô, vợ chồng khó tránh
khỏi những lúc mâu thuẫn với nhau, những điều này là hết sức bình thường cũng không có gì phải giấu cả, Chú Đặng cũng đã sống bao nhiêu năm trên đời rồi, những chuyện này chú hiểu, có điều Tiểu Nặc à, cháu phải nhớ
lấy, có những lúc cũng phải học cách thích ứng và nhường nhịn mới làm
cho tình cảm hai người giữ được bền lâu!”
“Thực sự thì cũng không phải là cãi nhau ạ! Chỉ là có chút chuyện mà hai đứa ý kiến khác nhau
thôi chú ạ!” Lương Nặc không muốn nói quá rõ những chuyện thế này với
người ngoài, bèn nói: “Để cháu cùng chú đi thuê một phòng nữa nhé, tầng
này hình như đều hết phòng rồi!”
Buổi chiều Đặng Vũ cho người đi
mời Lương Nặc, hai người cùng nhau đi nhận người, nhưng cuối cùng người
con gái kia cũng không phải Đặng Tử Manh, chỉ là dáng người và khuôn mặt có nét giống.
Đặng Vũ thở dài ngẩng mặt lên trời nhìn vào khoảng không.
Lương Nặc an ủi: “Sớm muộn rồi cũng sẽ tìm thấy cô ấy thôi chú ạ, Chú Đặng đừng buồn quá, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất!”
“Cảm ơn cháu nhé!” Đặng Vũ vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc, khẽ nói: “Nếu không
phải là cháu luôn ở bên cạnh ta thì ta thật sự không biết làm thế
nào.....thôi được rồi, để chú bảo tài xế đưa cháu về, đột nhiên chú nhớ
ra còn có một người bạn cũ ở đây, cũng có thể là người bạn đó có thể
giúp chú tìm.”
“Vậy thì cháu về trước, chú nhớ chú ý an toàn nhé!”
“Ừm!”
.................
Lương Nặc sau khi xuống xe cũng không về phòng ngay, mà cô đi lượn vòng quanh hai vòng, gọi điện cho quầy lễ tân hỏi về Bắc Minh Dục, lễ tân nói Bắc
Minh Dục vẫn chưa về.
Cô nghĩ một mình ở khách sạn cũng buồn, vì vậy liền đi dạo loanh quanh.
Không đi thì thôi, đi thì không kìm được mà cô mua đồ túi lớn túi bé, mãi cho tới khi buổi tối gần 9 giờ cô mới trở về phòng, nhưng vừa bước xuống
khỏi taxi, đi qua đường, chuẩn bị về khách sạn nhưng vừa đi mấy bước bên cạnh liền có một người đàn ông xông tới gần.
Trên người còn có máu.
Lương Nặc giật mình sợ hãi, tới mức túi đồ trên tay đều rơi xuống đất, cô vội vàng nghiêng người né đi.
Người đàn ông không có chỗ dựa đột nhiên ngã xuống đất, vết thương trên người rất nghiêm trọng, ở phần bụng vẫn còn đang chảy máu, miệng cũng không
ngừng lẩm bẩm gì đó.
Lương Nặc trong cơn sợ hãi lờ mờ nghe thấy hai từ “Thẩm gia.”
Cô tròn xoe mắt, cô rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu sau đó từ từ quỳ
xuống bên cạnh người đàn ông, ghé tai vào gần miệng người đó.
“Tiên sinh, có phải anh quen biết với Thẩm gia ở Âu Thành không? Rốt cuộc anh là ai? Có quan hệ gì với Thẩm gia?”
“Thẩm....Thẩm gia.....”
Người đàn ông nói ra hai từ khó khăn, lại nghe thấy tiếng bước chân vừa gần
vừa xa, anh ta liền đưa thứ gì đó trong tay vào túi quần của Lương Nặc
sau đó dùng hết sức để đẩy cô ra: “Mau đi đi, mau đi đi....”