Tiếng nhạc của “bài ca hôn lễ” vang lên,
dưới sự chú ý mong chờ của hai chàng tân lang, tân nương từ từ bước tới
trước mặt họ....
“Hôm nay em rất đẹp!”
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đồng thanh
nói, sau khi nói xong ánh mắt của họ nhìn nhau dường như tỏ ra bực mình
vì đối phương nói lời giống hệt mình.
Lương Nặc xấu hổ ngước mắt lên nhìn anh, nói khẽ: “Anh hôm nay cũng rất đẹp trai.”
“Trước đây anh không đẹp trai?” Bắc Minh Dục nheo mày.
“Có, ngày nào anh cũng đẹp trai, nhưng hôm nay thì đẹp trai vô cùng.”
Bàn tay của Kỷ Sênh bị Lý Tranh Diễn nắm chặt lấy, lòng bàn tay nóng ran toát mồ hôi.
Hai hàng lông mi cô rung lên, cô run rẩy, vui mừng, hồi hộp, nói với Lý Tranh Diễn như giao kèo: “Lý Tranh Diễn,
không biết trước đây anh yêu em thế nào, hận em ra sao, nhưng sau khi
kết hôn anh không được ăn hiếp, bắt nạt em, bằng không em sẽ bế Khả Khả
đi bỏ anh lại một mình đấy!”
“Đến một người phụ nữ mà cũng không giữ
được!” Bắc Minh Dục lạnh lùng quay ra ném cho Lý Tranh Diễn một cái nhìn thách thức sau đó nhìn Kỷ Sênh nói: “Muốn chạy thì em chạy một mình
thôi nhé, đừng có dạy xấu người phụ nữ của tôi!”
Lý Tranh Diễn cười khểnh: “Cậu cũng không khá hơn tôi là bao đâu, Hảo Hảo bị tôi giấu bao lâu như thế mà cũng
không cảm nhận được!”
Bắc Minh Dục nghiến răng.
Linh mục nhìn thấy không khí giữa hai cặp đôi có phần kì lạ, cổ quái, vội vàng nói: “Lễ thức bắt đầu, tân lang
tân lương chú ý tâm trạng.”
Một đám trẻ con bắt đầu hát bài hát chúc phúc.
Linh mục hắng giọng sau đó hỏi Bắc Minh
Dục và Lý Tranh Diễn: “Thượng đế cho các con sống trên thế giới này, con phải kiên nhẫn, nhẹ nhàng, bao dung, yêu thương, chăm sóc vợ của con,
yêu thương lẫn nhau, chỉ ở cùng cô ấy để xây dựng gia đình, phải tôn
trọng gia đình cô ấy như tôn trọng gia đình mình, phải làm trọn bổn phận người chồng tới cuối đời, các con có đồng ý với thượng đế và các vị
quan khách có mặt ở đây như vậy không?”
Bắc Minh Dục, Lý Tranh Diễn: “Con đồng ý!”
Tiếng nói của hai người họ nghe chậm rãi nhưng dõng dạc và trầm ấm.
Linh lục quay người nói cùng những lời đó với Lương Nặc và Kỷ Sênh, hai tân nương im lặng lắng nghe, khi mà lời
của linh mục vừa dứt, cả hai đồng thanh trả lời: “Con đồng ý!”
Hai cặp cô dâu chú rể, bốn mắt nhìn nhau.
Trong một giây phút nào đó, bọn họ đột
nhiên cảm nhận được sự hạnh phúc tột cùng khi nghe thấy từ miệng người
kia nói ra một câu “con đồng ý.”
................
Sau lễ tuyên bố, cả một đoàn người lại ào ào đi về khách sạn.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đã đặt 666
bàn cỗ, chỉ cần là những người có quen biết, liên hệ thì đều được mời
tới, hai người hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi
người.
Sau khi buổi lễ diễn ra, hai cặp đôi đã đặt phòng luôn tại khách sạn để nghỉ ngơi, đêm tân hôn sẽ được diễn ra tại khách sạn.
Chẳng có cách nào khác, ai bảo ở nhà có trẻ con chứ.
Ngộ nhỡ nửa đêm con nhỏ lại khóc, như thế coi như không có đêm động phòng.
Thay quần áo xong, hai cặp cô dâu chú rể
bắt đầu đi từng bàn mời rượu, nếu là chỗ thân thiết thì sẽ đứng lâu một
lát còn không thì chạm cốc, gật đầu rồi đi, khi đã đi chúc rượu được tầm một nửa, Lý Tranh Diễn và Lương Nặc đều cảm thấy không thể uống thêm
được nữa.
“Nếu mệt thì em lên lầu nghỉ đi.”
Lương Nặc bám vào vai Bắc Minh Dục: “Nhưng dâu mới thì nên mời rượu các bậc bề trên và khách khứa chứ!”
“Kính rượu Cô thôi là được rồi, ngoan,
nghe lời anh lên tầng đợi anh, ngủ một giấc đi, thời gian của chúng ta
buổi tối vẫn còn dài mà!” anh vừa nói vừa cười ý tứ không thật rõ ràng
lắm.
Lương Nặc đỏ mặt, bên kia không biết Lý
Tranh Diễn nói gì với Kỷ Sênh mà Kỷ Sênh cũng đỏ mặt lên, cuối cùng cả
hai cô dâu đều được đưa lên phòng tân hôn trên tầng.
Mở cửa phòng ra liền phát hiện rèm cửa
của cả căn phòng được kéo vào kín mít, đèn điện được thay hết bằng bóng
đèn vàng tạo cảm giác rất ấm áp lãng mạn.
Lương Nặc chuẩn bị vứt mình xuống giường
nghỉ ngơi thì liền nhìn thấy ở đầu giường có không ít những đồ chơi mà
chỉ dùng cho những cặp đôi.
Mặt cô đỏ lựng lên.
Nhân viên phục vụ hơi nheo mày sau đó
cười cười nói: “Những đồ này đều là do Bắc Minh tiên sinh và Lý thiếu
gia cùng nhau chọn, ho cọng tân nương sẽ thích.”
“Những...những việc thế này mà bọn họ cũng bàn luận với nhau?”
Lương Nặc tròn xoe mắt sững sờ ngạc nhiên.
Nhân viên phục vụ gật đầu, nói nghiêm
túc: “Những thói hư tật xấu của đàn ông cơ bản đều giống nhau, huống hồ
Lý thiếu gia và Bắc Minh thiếu gia lại là bạn tốt của nhau, rất hiểu
nhau, kết hợp sở thích của cả hai biết đâu sẽ làm cho tân nương có một
đêm động phòng tuyệt vời khó quên.”
Lương Nặc: “.......”
Trước khi nhân viên phục vụ đóng cửa rời
đi, còn nhắc khéo cô là hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, tân lang đêm nay sẽ
chẳng khác gì một con sói hoang cả, Lương Nặc chỉ muốn chùm chăn kín đầu bịt chặt tai lại.
Những việc như thế mà còn được hai người bọn họ bàn luận với nhau rồi bảo cả nhân viên phục vụ nhắc nhở tân nương nữa.?
Đúng là không còn muốn gặp ai nữa!
............
Hết bàn này tới bàn khác, Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn cả hai đều đã uống không phải ít, mặt đều đỏ như gấc cả rồi.
Trời cũng bắt đầu tối.
Bắc Minh phu nhân cũng rất vui mừng,
nhưng trong lòng vẫn đang lo lắng cho đứa cháu ở nhà, chỉ uống có tí
chút rồi lấy cớ về nhà, chỉ có thư ký Tôn và trợ lý của Lý Tranh Diễn
chia nhau ra tiếp đón khách khứa cũng như họ hàng thân thích của hai
bên.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đi thang máy lên tầng sáu.
Nhân viên phục vụ sớm đã đứng đợi, thấy
hai người đi tới, lập tức đưa thẻ phòng cho cả hai: “Lý thiếu gia, Bắc
Minh thiếu gia, đây là thẻ phòng của hai người.”
Lý Tranh Diễn uống có vẻ hơi say rồi, lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi nhận lấy thẻ phòng, Bắc Minh Dục cũng thế.
Nhân viên nhận phong bao lì xì sau đó liền đi.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn chân nam đá chân xiêu về phòng, tay cũng vung lên đằng trước nói về những chuyện
trước kia, còn nói cả tới chuyện thông gia sau này khi Hảo Hảo và Khả
Khả lớn lên.
“Tới rồi!” Bắc Minh Dục chỉ tay vào cửa phòng, vẫy tay chào tạm biệt Lý Tranh Diễn: “Một đêm bảy lần, trời sáng gặp lại!”
“Tôi sẽ không thua cậu đâu!”
Hai người vẫy tay chào nhau rồi đưa thẻ phòng lên quẹt, cánh cửa mở ra.
Căn phòng tối chỉ lờ mờ ánh sáng màu vàng ấm áp, Bắc Minh Dục vừa cởi cúc áo khoác ngoài ra vừa nói giọng hơi lè
nhè: “Kết hôn rồi, còn không mau ra đây phục vụ chồng?”
“...........” không ai trả lời anh.
Bắc Minh Dục nheo mày, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nới lỏng cà vạt đi vào phía trong căn phòng, nhìn thấy trên
giường có ai đó đang nằm chùm kín chăn, anh thở phì một cái.
Đi tắm đơn giản để chuẩn bị vào chiến đấu, tinh thần Bắc Minh Dục khá hơn rất nhiều.
Khi đi ra trên bụng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, bộ ngực săn chắc đầy gợi cảm.
Anh đột nhiên nhảy bổ lên giường, chú ý thấy bên cạnh giường còn để rất nhiều rất nhiều những dụng cụ hỗ trợ.
Bắc Minh Dục ôm lấy người nằm trong chăn
nhưng vẫn cách một lớp chăn: “Đã đợi bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng cũng
có thể tuyên bố với cả thế giới rằng em là của anh!”
“Quá đáng thế nhỉ, đã nói là phải đợi anh cơ mà? Không được ngủ! Đêm nay là đêm tân hôn của hai chúng ta đấy!”
Kỷ Sênh cảm giác như cả một ngọn núi đang đè lên người, giấc ngủ mơ màng, cô quận mình trong chăn lăn qua lăn
lại, kêu lên: “Lý Tranh Diễn, đừng có làm loạn nữa, em thực sự buồn ngủ
lắm...tối mai bù cho anh mà! Ngoan!”
Bắc Minh Dục toàn thân cứng đờ, vừa sốc vừa tức giận, kéo chăn xuống thấp một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Sênh lộ ra trong trạng thái hai mắt vẫn nhắm tịt vào nhau.
Anh dường như không hề do dự, lấy tay hất cô ra sau đó còn lấy chân đạp cô xuống đất: “Chết tiệt, sao cô lại ở
trong phòng tân hôn của tôi?!”
“A.....”
Kỷ Sênh suýt xoa vì đau, cô ôm lấy mông
mình rồi đứng lên: “Lý Tranh Diễn! Lão nương đã nói với anh rồi, là đêm
mai sẽ bù, bù....” tiếng nói của cô càng ngày càng nhỏ đi, sắc mặt đột
nhiên thay đổi, hai mắt mở tròn xoe không còn dáng vẻ gì của việc ngái
ngủ nữa: “Bắc Minh Dục! Sao anh lại ở đây?”