Lý Tranh Diễn cùng với Kỷ Sênh, Bắc Minh
Dục cùng với Lương Nặc, hai cặp đôi đi đăng ký trước đã sau đó mới lên
kế hoạch cho hôn lễ.
Khi Lý Dung tỉnh lại, nói chuyện không được thật rõ ràng lưu loát nữa nhưng vẫn có thể nghe hiểu bình thường.
Ông ta biết chắc rằng bản thân không thể ngăn cách được hai người nữa rồi.
“Cố gắng tổ chức một buổi hôn lễ nhộn
nhịp một chút ở Hải Thành!” Lý Dung nói thều thào: “Nhìn thấy con thành
gia lập nghiệp ta cũng còn mặt mũi đi gặp mẹ con.”
Tuy Lý Dung nói với người ngoài rằng ông
ta và Bách Tố Mẫn không có quan hệ gì, nhưng trên thực tế, hàng ngày
Bách Tố Mẫn vẫn tới bệnh viện chăm nom ông ta.
Nghe tới việc hai người nhắc tới hôn sự,
bà ta cũng đồng ý: “Coi như để giải đen đi, Tranh Diễn, tiểu Sênh à, hai con tới được với nhau cũng không dễ dàng gì, tổ chức to một chút cũng
không sao.”
Kỷ Sênh gật đầu: “Bọn con dự định tổ chức hôn lễ cùng với Nặc Nặc, hai đám như vậy có muốn nhỏ một chút cũng không được!”
Theo cách nói của Bắc Minh Dục, hai lần hôn lễ trước của anh đều coi như chẳng có, lần này nhất định phải náo động cả thành phố.
...............
Hôm hôn lễ diễn ra, bầu trời đầy nắng.
Mẹ đẻ của Lương Nặc không biết ở đâu ở
nước ngoài, hoặc cũng có thể cả đời này sẽ không bao giờ trở về nữa,
người của Lương gia hầu như cũng đã mất hết rồi, vì vậy, vị trí của bề
trên do Lương Vân đảm nhiệm.
Cô ta tuy tâm trạng cũng bình thường thôi nhưng ngày hôm Lương Nặc kết hôn cô ta đã cười cả một ngày.
Tại khách sạn, trong phòng đợi của cô dâu.
Kỷ Sênh không ngừng vỗ tay vào ngực mình
để lấy lại bình tĩnh: “Làm thế nào? Làm thế nào? Hồi hộp quá....tớ sắp
được thăng chức làm vợ rồi! Xúc động quá....”
Lương Nặc thì đã hai lần làm cô dâu, cô
vỗ vai Kỷ Sênh động viên: “Đừng lo lắng hồi hộp quá, lát nữa đi lên lễ
đường chỉ việc nghe và làm theo chỉ dẫn là được rồi!”
“Tớ phải đi vệ sinh cái đã!”
Kỷ Sênh nói rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, nhưng chiếc váy cưới đúng là rườm rà quá, có đi vệ sinh thôi cũng khó khăn, Lương Nặc liền kéo Kỷ Sênh lại.
“Một buổi sáng mà cậu đi tới ba lần rồi.”
“Nhưng tớ vẫn thấy hồi hộp lo lắng....”
Kỷ Sênh quay đầu lại nhìn thấy trên bàn có cốc nước lại uống vào: “Uốn
chút nước cho nó quên đi nào.”
Lương Nặc cướp lấy cốc nước: “Cứ uống lắm vào rồi lại lấy cớ đi vệ sinh.”
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng người gõ.
“Mời vào!” Kỷ Sênh phản xạ theo điều kiện, quay ra cửa nói.
“Thiếu phu nhân, Liễu tiểu thư tới rồi ạ!”
Thư ký Tôn chịu trách nhiệm về vấn đề an
toàn, sau khi chắc chắn rằng không có nguy hiểm gì thì mới cho Liễu Tiêu Hàn vào, cô ấy vừa nhìn thấy hai cô dâu hai mắt liền đỏ ngầu lên.
“Kỷ Sênh, Nặc Nặc!” Liễu Tiêu Hàn với cơ
thể đầy đặn, cô mếu máo ôm lấy hai người “ “Tớ xin lỗi...xin lỗi....hai
cậu xảy ra bao nhiêu chuyện lớn như thế nhưng tớ lại không thể ở bên
cạnh hai người được!”
“Không sao!” Kỷ Sênh vỗ vai cô bạn thân:
“Việc của cậu bọn tớ cũng đều nghe nói rồi, cậu yêu anh rể cậu bao nhiêu năm như vậy, có những lúc cũng là bất đắc dĩ...”
Sau này Lương Nặc mới được nghe nói, bà
mẹ chồng ghê ghớm của Liễu Tiêu Hàn sau khi nghe tin Bắc Minh Dục xảy ra chuyện thì đã ra lệnh cấm cô không được qua lại với Lương Nặc để tránh
bị liên lụy.
Còn anh họ của cô thì cũng không muốn dẫm phải bùn.
Liễu Tiêu Hàn bị kẹp giữa tình bạn và
tình yêu, cuối cùng đã chọn lựa tình yêu, mặc dù trong chuyện tình yêu
của cô cô phải sống cuộc sống rất mệt mỏi.
“Xin lỗi...thực sự rất xin lỗi!”
Ngàn vạn lời không biết nói gì chỉ biết nói một câu xin lỗi.
“Thôi được rồi, chúng tớ đều không trách
cậu, dù gì thì thiếu gia thiếu chút nữa cũng không trở về được, cậu và
anh rể đứng bên cạnh nhau cũng là đúng thôi!”
Liễu Tiêu Hàn khóc càng lợi hại hơn, một
lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nhìn bộ váy cưới trên người hai cô bạn,
ánh mắt có chút thất vọng.
“Tình cảm được cùng nhau trải qua sướng
khổ, hoạn nạn mới đáng trân trọng nhất, nhìn bộ váy cưới hai người đang
mặc là tớ biết, nghe nói đây là hai bộ váy cưới được thiết kế đắt nhất
từ trước tới nay.”
“Cũng không thấy có gì đặc biệt lắm mà,
chỉ là mấy đông bạc thôi!” Kỷ Sênh trong lòng vui mừng nhưng lại thể
hiện ra bộ dạng không vui ngược lại.
Liễu Tiêu Hàn bật cười: “Mây đồng bạc đấy thôi mà làm tớ ghen tỵ chết mất đây này, nghe nói được thiết kết dựa
theo váy cưới hoàng gia Anh à?”
Những hạt kim cương lấp lánh đính trên
chiếc váy chính là điểm nhấn chủ đạo, biến người mặc trở thành công chúa thực sự, phần đuôi xòe lộng lẫy được trang trí theo phong cách hoàng
gia, eo được chiết nhỏ, cúp ngực gợi cảm.
Phía sau là tưng tầng từng tầng bồng bềnh, những hạt kim cương dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lấp lảnh.
Dường như người nhìn cũng phải hoa mắt đi.
Lương Vân cũng ở bên cạnh dạy bảo: “Sau
này hai người làm vợ của người khác rồi, phải ngoan ngoãn ở nhà yêu
chồng dạy con, phải hòa thuận, dù sao thì cả hai đều không phải lo lắng
chuyện cơm áo gạo tiền, vi vậy gặp chuyện thì phải nghĩ tới gia đình đầu tiên.
Lương Nặc và Kỷ Sênh đều gật đầu tán thành.
“Hai người đều vẫn còn trẻ nhưng đã có
con rồi, đứng ở một góc độ nào đó để mà nói thì cả hai cũng vẫn còn là
trẻ con, nhớ lấy, đừng có mà cứng đầu bướng bỉnh quá, phải cố gắng nắm
lấy hạnh phúc trong tay mình.”
“Chị....” Lương Nặc xúc động hai mắt dưng dưng ôm chầm lấy Lương Vân.
Kỷ Sênh chớp chớp mắt rồi cũng chạy tới
ôm hai người, ba người ôm chặt lấy nhau: “Lương Nặc....làm thế nào bây
giờ? Tớ và mẹ tớ đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng nghe thấy những lời này tớ
muốn khóc quá, tớ cũng nhớ mẹ tớ.....”
“Thôi được rồi, đều không khóc nữa, trang điểm rồi đấy, không tới lúc lại trách tôi không nhắc hai cô.”
Hai cô dâu lại nhìn nhau đang khóc cũng phải bật cười.
Giờ đẹp sắp tới rồi, Kỷ Sênh và Lương Nặc mặc váy cưới sang trọng, dưới sự dắt đi của phù dâu hoặc bậc bề trên đi ra khỏi phòng khách sạn.
Ở cửa khách sạn, một chiếc xe ngựa màu vàng đỗ ở đó.
Hai cô dâu xinh đẹp được đỡ ngồi lên xe ngực, phù dâu đi sau đỡ đuôi váy để không bị mắc ở dưới.
Các ống kính máy ảnh cũng như máy quay theo sát họ cả chặng đường, phát trực tiếp toàn thành phố.
Kỷ Sênh lẩm bẩm: “Kết hôn thôi mà làm rùm beng lên thế làm gì cơ chứ? Bị người ta nhìn chằm chằm như hai con khỉ ý.”
Tạch tạch.
Tiếng máy chụp ảnh không ngừng vang lên bên tai, tiếng chúc mừng cùng tới tiếng bàn luận cũng ào ào.
“Đẹp trai quá! Có thể được gả cho người đàn ông thế này đúng là phúc tu tám đời!”
“Nghe nói à, cô dâu đứng phía bên phải mà cao hơn một chút ấy là Kỷ Sênh, mẹ cô ấy cùng với cha của Lý thiếu gia
cũng đã từng có một thời gian yêu nhau đấy....”
“Thế có được coi là cả hai mẹ con cùng gả cho một cặp cha con không?”
Bên cạnh liền có người đập vào tay người
đang nói: “Mau im miệng lại đi, Lý thiếu gia ghét nhất có người nói lời
thế đấy, lát nữa mà bị Lý thiếu gia nghe thấy, cẩn thận cái công ty mắt
muỗi của nhà cô lại phá sản.”
“Không...không tới mức thế chứ?”
Người đó lại nhìn người vừa nói linh tinh bằng ánh mắt chê bai, đứng cách xa cô ta ra: “Đừng nói là chúng ta quen biết nhé, tôi không nghe thấy gì hết cả.”
.............
Lễ đường càng lúc càng gần rồi.
Một đám trẻ con đứng hai bên đường cầm các giỏ hoa quả bánh kẹo được trang trí đẹp đẽ phát miễn phí cho mọi người.
Trên những khuôn mặt hồng hào đán yêu đó còn nở nụ cười không ngớt.
Xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài lễ đường cũng được trải tấm thảm đỏ dài.
Cổng lễ đường là hai quả khinh khí cầu ở hai bên.
Nhất thời vì lửa to quá mà cả hai quả
khinh khí cầu suýt nữa thì bay lên nhưng rất nhanh đã có người lập tức
kéo chúng xuống và khống chế.
“Chúc mưng Lý Tranh Diễn tiên sinh, cô dâu Kỷ Sênh tân hôn đại hỉ.”
“Chúc mưng Bắc Minh Dục tiên sinh, cô dâu Lương Nặc tân hôn đại hỉ.”
Những sợ ruy băng được treo lên tung bay trước gió.
Bước qua tấm thảm đỏ dài, người chủ trì giáo đường đứng trước hai vị tân lang.
Hai người mặc hai bộ lễ phục màu trắng
giống nhau, trước ngực được gắn một miếng phù hiệu nhỏ ghi tên hai người và thân phận, mái tóc ngắn được chải vuốt ngược lên không một sợi nào
không vào nếp, trên miệng cả hai nở nụ cười mãn nguyện.
Chỉ tới điểm đó trong giây lát đã trở thành trọng điểm theo dõi của cả thành phố.