Nói xong, anh rút một chiếc hộp nhỏ đựng
nhẫn trong túi ra, một chân bước lùi về phía sau dường như anh đang
chuẩn bị quỳ xuống để cầu hôn vậy.
Lương Nặc tim đập thình thịch hồi hộp.
Phụt.
Đột nhiên, tất cả các bóng đèn trong nhà hàng đều tắt ngấm, phía bên ngoài nhà hàng cũng tối om như mực.
“Chắc chắn là sấm chớp đã làm hỏng đường
điện rồi!” trong đám đông có người lên tiếng giải thích, kịp thời không
để khách hàng hoảng loạn, rất nhanh, người phụ trách nhà hàng đã lên
tiếng thông báo qua một chiếc loa: “Xin quý khách hãy giữ yên lặng và
bình tĩnh, hãy ở nguyên vị trí của mình không chạy lung tung để tránh
xảy ra sự việc đáng tiếc, máy phát điện của nhà hàng đang được khởi
động.”
U ...u...
Tiếng máy phát điện từ từ vang lên, sau khoảng thời gian tối om ngắn ngủi, ánh điện của nhà hàng lại được sáng lên.
Con tim đang run lên của Lương Nặc dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó cô tròn xoe mắt chờ đợi muốn xem
có phải Bắc Minh Dục sẽ thực sự quỳ xuống để cầu hôn mình không, nhưng
cô đứng trân trân ra nhìn thì vẫn thấy Bắc Minh Dục đứng đó, còn chiếc
nhẫn thì đã được được đeo vào tay mình khi nào mà cô không để ý.
“Anh đã cầu hôn rồi đấy, là tự em không từ chối đấy nhé!” Bắc Minh Dục hôn cô như thể anh biết chắc cô sẽ đồng ý.
Lương Nặc tức giận giậm chân: “Đây là cầu hôn, sao anh lại có thể qua loa thế được, em không chịu đâu....” cô hậm hực muốn rút chiếc nhẫn ra khỏi tay.
Lương Nặc đã nhìn thấy Bắc Minh Dục cầu
hôn đâu, còn chưa nghe thấy lời thề thốt hứa hẹn nữa, cũng chưa hề đồng ý cho anh đeo nhẫn vào tay mình cơ mà!
Bắc Minh Dục giơ tay lên kịp thời giữ tay cô lại: “Anh chỉ cầu hôn một lần cuối cùng như vậy thôi, nếu em không
đồng ý nữa thì sau này Hảo Hảo đi học coi như là gia đình chỉ có một phụ huynh.”
“Anh....anh chẳng có thành ý chút nào cả.” Lương Nặc đỏ ngầu hai mắt nhìn anh: “Một tí thành ý cũng không có, anh đáng ghét....”
“Sao lại không thành ý? Nhà hàng này, những cặp đôi đó, lại còn con chó collie, chẳng lẽ không được tính à?”
Lương Nặc xấu hổ thành tức giận, buột
miệng nói: “Anh còn chưa nói yêu em, còn chưa nói sẽ không lừa dối em
nữa, lại thêm việc chưa nói sau này sẽ không li hôn với em lần nữa.”
Kết hôn rồi li hôn, trong lòng cô có chút sợ hãi, mỗi lần nghe anh nhắc tới kết hôn cô lại nhớ tới hôm li hôn đó.
Bắc Minh Dục đơ người ra, rồi khẽ cười.
Dường như anh cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của cô.
Anh tiến lên phía trước ôm cô vào lòng,
Bắc Minh Dục thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, sau này không kể xảy ra chuyện gì, anh sẽ đều yêu em, lúc nào cũng yêu em ,nhất định sẽ không
lừa dối em, và không bao giờ li hôn với em cả.”
Lương Nặc thút thít, muốn quay lưng lại anh nhưng bị anh ôm chặt không động đậy được.
“Nhẫn đã được đeo vào tay em rồi, em sẽ
là cô dâu cả đời này của anh, nếu như em hối hận vậy thì chẳng bằng hãy
đem Hảo Hảo cho Lý Tranh Diễn nuôi, dù sao thì Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh
cũng chuẩn bị kết hôn rồi, như thế Hảo Hảo đi học sẽ không bị mang tiếng là không cha hoặc không mẹ.”
Lương Nặc khóc không được mà cười cũng chẳng xong: “Anh đúng là đồ xấu tính, không biết xấu hổ.”
“Nếu xấu tính, không biết xấu hổ mà có được em thì anh cũng đồng ý!”
.............
Cầu hôn thiếu chút nữa thì trở thành trò
cười, nhưng cũng may cuối cùng cũng đã cầu hôn thành công, Lương Nặc
cũng đã đồng ý gả cho anh thêm lần nữa, ngày thứ hai khi mà Lương Nặc
đồng ý lời cầu hôn vủa anh, Bắc Minh phu nhân đã được đón về Hải Thành.
Tinh thần và sức khỏe của bà ta khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn phải ngồi xe lăn.
Trước đây bị ngã lầu đau vào tận xương cốt, chưa đầy ba tháng đương nhiên không thể tự do cử động được.
Vú Hà đẩy chiếc xe lăn, nói cảm thán:
“Cuối cùng thì người có tình cảm cũng được đền đáp, thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc mừng hai người....chuyện trước đây... là do toi và phu nhân
đã quá đà rồi!”
“Cô xin lỗi hai đứa!” Bắc Minh phu nhân
gạt nước mắt, liếc nhìn Lương Nặc, nói với Bắc Minh Dục: “Nặc Nặc là một cô gái tốt, con cưới được cô ấy là con có phúc có phần đấy!”
“Cô ấy cũng có phúc mới gả được cho con!”
Bây giờ Hảo Hảo đã bình an vô sự trở về,
Lương Nặc cũng không so đo chuyện trước đây với lão phu nhân nữa, tránh
việc gia đình bất hòa: “Phu nhân, sức khỏe của phu nhân hồi phục thế nào rồi ạ?”
Bắc Minh phu nhân vẫn chảy nước mắt cảm động: “Sức khỏe ta không sao, còn đợi để nhìn hai đứa ân ân ái ái nữa kìa!”
Lương Nặc suy nghĩ một lát, bảo vú Trần bế Hảo Hảo lại để cho lão phu nhân nhìn.
Lão phu nhân kích động toàn thân run lên.
“Con...con vẫn đồng ý cho ta gặp...gặp con của con à?”
“Đó cũng là cháu của phu nhân mà!” Lương
Nặc thở dài, nói: “Chỉ cần phu nhân đừng mê tín quá, đừng để bị lừa gạt, mê hoặc bởi những người như Lý đạo trưởng, thật lòng đối tốt với Hảo
Hảo thì con cũng sẽ không cướp đi quyền lợi của một người bà đối với
cháu đâu ạ!”
“Sau này ta nhất định sẽ không mê tín linh tinh nữa!”
Lão phu nhân lau nước mắt, rụt rè đưa tay ra vuốt ve một bên má của Hảo Hảo.
Hảo Hảo ngây thơ nhìn lão phu nhân rồi lại liếc mắt nhìn Lương Nặc.
Lão phu nhân vui mừng: “Vú Hà bà xem này, giống với Minh Dục quá, hai cái mắt, cái mũi, lại cả cái miệng nữa,
giống như đúc với Minh Dục hồi nhỏ, sau này lớn lên, nhất định sẽ đẹp
trai như ba nó.....”
“Đúng vậy!” vú Hà cũng thêm vào khen
ngợi: “Con đã gặp bao nhiêu đứa trẻ nhỏ, nhưng tiểu thiếu gia nhà chúng
ta là đáng yêu nhất đấy, tên là Hảo Hảo đúng không nào? Hảo Hảo , cười
một cái cho bà xem được không nào?”
“Oe oe....”
Hảo Hảo lại bắt đầu quằn mình, cái đầu cứ lắc hết bên này tới bên kia, không chịu nhìn lão phu nhân nữa.
Lão phu nhân thì vẫn vui mừng mà chọc cười đứa bé.
Chơi đùa với cháu cả nửa tiếng đồng hồ nhưng cũng không thấy mệt, ngược lại tinh thần càng lúc càng khá hơn.
Cuối cùng Lương Nặc chỉ có thể khéo léo
nói rằng Hảo Hảo mệt rồi cần nghỉ ngơi, lão phu nhân lúc này mới chịu
thôi: “Vậy thì đi đi, trẻ con còn bé thì vẫn ngủ nhiều lắm, đừng có làm
ồn đánh thức nó, vú Hà, lát nữa đẩy ta đi nghỉ, không được phép lớn
tiếng nói chuyện....”
Vú Trần bế Hảo Hảo đi cho uống sữa rồi cho đi ngủ, vú Hà cũng đẩy lão phu nhân đi nghỉ.
Nhìn cả hai người, Lương Nặc bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thật yên bình, cô chỉ mong sẽ mãi thế này.
Thượng đế luôn đối xử công bằng với bọn họ.
............
Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh sẽ kết hôn, Bắc Minh Dục và Lương Nặc cũng kết hôn, sau cùng quyết định sẽ tổ chức vào cùng một ngày.
Có điều vì vấn đề sức khỏe của Lý Dung
càng ngày càng kém, bác sĩ nói có khả năng sẽ không qua được thêm một
tháng nữa, vì vậy Lý Tranh Diễn quyết định tổ chức sớm hơn.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc tuy là cảm thấy hơi gấp gáp nhưng cũng không từ chối.
Sớm kết hôn, sớm ổn định cuộc sống cũng tốt.
Trước khi kết hôn, bốn người thường xuyên ăn cơm và ở cùng nhau để tiện bàn luận về những công việc cho buổi hôn lễ.
Trong bữa tối.
Sức khỏe Kỷ Sênh hồi phục như bình
thường, có điều tay trái vẫn không hoạt động được gì, Lý Tranh Diễn
nguyện làm cánh tay trái của cô, cả một buổi tối, Kỷ Sênh vừa ăn cờm vừa thao thao bất tuyệt nói chuyện với Lương Nặc.
Các chủ đề trên trời dưới biển được hai người phụ nữ nói rất hào hứng.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn nhìn nhau rồi cả hai tự giác cúi đầu và cơm.
Được một lúc, Bắc Minh Dục gắp thức ăn
cho Lương Nặc, Lý Tranh Diễn cũng gắp thức ăn cho Kỷ Sênh, dường như họ
đang thi nhau vậy, chẳng mấy chốc, bát của cả Lương Nặc và Kỷ Sênh đều
đầy ắp thức ăn.
“Sao lại nhiều thế này? Em ăn không
hết....” Lương Nặc nhăm mặt, gắp trả vào bát Bắc Minh Dục một miếng thịt mỡ mà cô không thích ăn.
Bắc Minh Dục không chớp mắt cho vào miệng nhai ngồm ngoàm, lại nói: “mau ăn đi, không tí nữa lại bị hai con lợn
cướp hết bây giờ!”
“Chết tiệt, anh mắng lão nương là lợn à?” Kỷ Sênh giơ đũa lên nhứ vào Bắc Minh Dục.
Đây mới là tính cách thực sự của cô, nóng nảy như lửa nhưng lại nguyện vì hai người bạn mà nhảy vào dầu sôi nước bỏng.
Lý Tranh Diễn vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Sênh:
“Vợ à đừng tức giận nữa, chúng ta là lợn, vậy thì đối diện chúng ta là
hai động vật cao cấp ngồi cùng bàn ăn với lợn rồi.”
“Đúng vậy!” Kỷ Sênh cười ha ha, nhanh
chóng thưởng cho Lý Tranh Diễn một nụ hôn vì câu nói thông minh: “Chồng
em thật thông minh!”
Lý Tranh Diễn vẫn chưa thỏa mãn, kéo cô lại hôn một nụ hôn sâu vào má cô: “Ngoan!”
Bắc Minh Dục và Lương Nặc cả hai nhìn nhau rùng mình.
Mới được bao lâu chứ, có nhất thiết phải thế không?
Đúng thật là....cả hai vợ chồng đều bệnh cơ hội!