Lương Nặc gõ cửa phòng làm việc của Bắc Minh Dục, từ phía trong truyền ra một giọng nói rất hiền từ: “Vào đi.”
Cô thở một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa đi vào.
“Tôi tới đưa tài liệu.”
Bắc Minh Dục nghe vậy liền ngẩng đầu lên
nhìn, trong tay vẫn còn cầm chiếc bút máy vạn long bảo, Lương Nặc liếc
nhìn xuống phần đuôi của đống tài liệu trên bàn, anh đã ký vào đó vài
chữ, nét chữ đúng là rồng bay phượng múa.
“Sao lại là em?”
“À....tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Trong trường gặp phải chuyện rắc rối rồi?”
Bắc Minh Dục đặt đống tài liệu sang một
bên, lấy bàn chân đẩy chiếc ghế đang ngồi ra gần phía cửa sổ hít chút
khí trời, ánh sáng không còn rõ ràng chiếu vào người anh, vầng trán rộng căng tràn sự thoải mái nhìn anh vẫn như một chàng thanh niên.
Lương Nặc gật gật đầu: “Tôi muốn....muốn
mượn anh mấy người vệ sĩ, không cần nhiều quá, hai người là được rồi!
Tốt nhất là nhìn hung dữ một tí.”
Bắc Minh Dục không nói gì, Lương Nặc cứ
nghĩ anh không đồng ý, lại vội vàng nói: “Tôi có thể trả lương, chỉ là
lo bọn họ không đáng tin cậy nên mới tìm tới anh nhờ giúp đỡ....nhờ vả
anh đấy!”
Anh chỉ vào đùi mình: “Lại đây!”
Lương Nặc đơ người ra chưa kịp hiểu lời
anh đang nói, Bắc Minh Dục lại tiếp: “Những việc như thế này em chỉ cần
nói với thư ký Tôn một tiếng là được rồi, những tài liệu trên tay em đều rất quan trọng, mang lại đây tôi xem nào.”
“Hả? À, vâng....”
Lương Nặc rảo bước tiến lên phía trước,
hai tay giơ đống tài liệu cung kính đưa cho anh, đúng lúc cô giơ tay lên Bắc Minh Dục liền túm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, Lương Nặc ngồi
đúng lên đùi anh.
Trên đầu Lương Nặc vang lên một tiếng
cười, Lương Nặc còn cảm thấy do cười lớn mà ngực anh cũng đang rung lên, cô ngước lên nhìn chằm chằm: “Anh, anh....”
“Đừng động đậy.” Bắc Minh Dục thì thầm,
một tay ôm chặt lấy cô: “Những người tôi phái đi đã đem mọi chuyện nói
hết với tôi rồi, đúng là có người hay nói linh tinh, những chuyện như
vậy sẽ không diễn ra lâu nữa đâu.”
“Hai người bạn thân của tôi cũng nói như
vậy,” Lương Nặc cũng không có ý muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, ngoan
ngoãn ngồi trên đùi anh.
“Ừm.”
“Không biết.” Lương Nặc lắc đầu: “Chỉ là
thỉnh thoảng nhìn thấy một chút tin tức trên các tạp chí tin tức nên có
chút ấn tượng.....” nhớ tới sự việc của chú Hai và Bác Thụy, Lương Nặc
lại nhẹ nhàng cẩn thận nói: “Anh đã chọn được sẽ hợp tác với công ty nào chưa?”
“Tập đoàn Bắc Minh luôn có một danh sách
cố định các đối tác hợp tác, nếu thực sự để tôi phải chọn thì thà để
những nhân viên này đánh giá rồi chọn còn hơn, như vậy là công bằng,
cũng chẳng ai có thể nói gì.”
Lương Nặc chột dạ chớp chớp mi mắt: “Ồ ồ, nói như vậy cũng có nghĩa là anh cũng không với tay can thiệp vào việc
định ra tiêu chuẩn à?”
“Sao? Em muốn giành lấy hạng mục này cho
Bác Thụy à?” Anh cười như không cười nhìn Lương Nặc, sắc mặt cô có chút
trắng bệch đi, vội vàng lắc đầu: “Không, thực lực của Bác Thụy sao có
thể so với các nhà thầu kia chứ....tôi chỉ là,chỉ là tò mò hỏi vậy
thôi....”
“Thật vậy không?”
“Đúng vậy.” Lương Nặc không dám nhìn
thẳng vào mắt anh, hốt hoảng đứng dậy, nói: “Anh ăn cơm chưa? Lát nữa
chúng ta cùng đi ăn đêm nhé! Tôi nghe nói có một nhà hàng cực kỳ ngon,
cũng cao cấp lắm, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như lần trước
đâu!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn đống tài liệu để
trên bàn, một tay cầm lấy tay cô: “Em ra bảo thư ký đặt bàn trước đi,
khoảng độ nửa tiếng nữa tôi sẽ xong việc.”
“Vâng!”
Lương Nặc gật đầu lia lịa, đi như chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
Thư ký nhìn bộ dạng xấu hổ chột dạ của
cô, cười cười, nghĩ rằng cô và Bắc Minh Dục trong đó làm chuyện gì,
khuôn mặt như hiện lên dòng chữ tôi biết hết rồi nhé làm cho Lương Nặc
càng lúng túng.
Khi ngồi trong phòng nghỉ để chờ Bắc Minh Dục, cô cảm thấy việc này thật khó, có nên nói cho chú Hai biết đừng
nên mong chờ quá nhiều không.
Bắc Minh Dục dường như vừa nhìn đã biết được mục đích của cô.
Cô lắp pin điện thoại vào máy, mở máy ra
liền nhìn thấy toàn màn hình, kéo xuống dài dằng dặc là các cuộc gọi
chưa nhận cùng với danh sách các tin nhắn, cô thở dài, quyết định tìm
đến một số trong danh bạ.
ấn nút gọi cho Lương Bác Sinh, đầu dây
bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy, hơn nữa giọng nói vô cùng gấp
gáp vội vàng: “Nặc Nặc? Cuối cùng thì cháu cũng chịu mở máy rồi! Tập
đoàn Bắc Minh không bao lâu nữa sẽ công khai đấu thầu rồi, sự việc này
cháu làm tới đâu rồi? Không phải chú Hai thúc giục cháu đâu nhưng chúng
ta không có thêm thời gian nữa đâu.....”
Ông ta nói vừa to vừa liến thoắng, Lương
Nặc phải để điện thoại ra xa tai một chút, mấy phút sau nghe thấy tiếng
nói của ông ta giảm bớt âm lượng cô mới trả lời ông ta.
“Chú Hai, việc này thực sự có chút khó
khăn, thiếu gia đem quyền quyết định cuối cùng giao cho nhóm những nhân
viên đánh giá, kể cả cháu có muốn nhưng cũng không giúp được gì,
nếu....”
Lương Bác Sinh không đợi cô nói hết câu
liền vội vàng nói: “Thế sao được? Nặc Nặc, chú Hai nói với cháu nhé, chú đã mua hết những vật liệu cần thiết cho dự án rồi, cũng ký hợp đồng với các nhà cung ứng rồi, loạt nguyên vật liệu đầu tiên sẽ được chuyển đến
trong vài ngày nữa, nếu Bác Thụy thực sự không nắm được dự án này trong
tay thì phá sản là cái chắc rồi!”
“Sao chú lại có thể làm như vậy?” Lương Nặc tức giận nói lớn: “Chú rõ ràng là đang ép cháu.”
“Chú Hai cũng là vì muốn tốt cho Bác Thụy.....”
Lương Nặc nheo mày, lạnh lùng nói: “Chú
Hai, nếu sự việc lần này thành công, cháu muốn sau này cháu có thời gian rồi sẽ tham gia vào hội đồng quản trị, mặc dù cháu là cổ đông lớn nhất
nhưng có những quyết định của tập đoàn cháu không hề hay biết, cũng
không được thông báo một tiếng, ít nhất, đưa ra một quyết định lớn như
vậy, chú cũng nên thông báo cho cháu, để cháu có sự chuẩn bị về tâm lý
chứ!”
“Cháu sợ chú sẽ chống lại cháu à?”
“Bác Thụy là do cha cháu để lại.”
Lương Bác Sinh im lặng một lát rồi mới
nói: “Lương Nặc, bao nhiêu năm như vậy hóa ra là chú hai sai rồi, cái
loại chó không biết sủa lại chính là loại biết cắn người nhất! Hừ, chắc
thêm một thời gian nữa cháu còn uy hiếp cả chú Hai này đúng không?”
“Đó là vì chú ép cháu, cháu chưa bao giờ
nói nhất định sẽ giúp Bác Thụy giành được hạng mục này, vậy mà chú lại
đẩy Bác Thụy vào tình thế khó khăn như bây giờ!”
“.....chỉ cần cháu có thể cầm chắc hạng
mục Hải Thành trong tay, ta sẽ đồng ý để cháu tham gia vào hội đồng quản trị, có điều....ngành học của cháu là thiết kế, lĩnh vực công thương
thế này cháu có hiểu không?”
Lương Nặc phẫn nộ nói: “Cháu ở bên cạnh
Minh Dục thời gian cũng không phải ngắn, cháu cũng hiểu thế nào là người đại diện, cháu có thể mời người về dạy, như vậy, sẽ không trái luật
chứ?”
“Cũng kinh ra phết đấy!”
Cúp máy xong, Lương Nặc thở dài một tiếng, cô không thể để ông chú Hai gian xảo này dắt mũi thêm lần nữa.....
Khi Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục đi
tới nhà hàng đã được đặt trước, lúc đó cũng đã hơn 8 giờ rồi, đây là nhà hàng rất nổi tiếng về các món ăn mang hương vị truyền thống cổ xưa,
những chiếc đèn lồng to, bàn ghế gỗ thiết kế theo phong cách cổ kính,
nơi nào cũng thể hiện sự cổ xưa.
Lúc hai người đang ăn được tầm một nửa, thư ký Tôn liền gõ cửa đi vào ghé vào tai Bắc minh Dục nói nhỏ câu gì đó.
Bắc Minh Dục đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lương Nặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Nặc không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Bắc Minh Dục không trả lời câu hỏi của cô mà quay ra nói với thư ký Tôn: “Cho bọn họ vào, làm loạn ở ngoài đó ai cũng xấu mặt.”
“Vâng.”