Từ sau khi bị lộ thân phận, điện thoại của Lương Nặc không được nghỉ chút nào, liên tục có các cuộc gọi đến.
Lúc thì là tác giả của mấy tạp chí muốn
phỏng vấn cô làm thế nào để từ một người con gái bình thường, thậm chí
còn là ở với dì ghẻ mà bỗng chốc xoay mình trở thành Bắc Minh thái thái; lúc thì mấy người con nhà giàu gọi điện mời cô đi đánh gol.
Đến gậy đánh gol cô còn chưa cầm qua nói gì đến đánh? Không tự đánh vào đầu mình là tốt lắm rồi!
Lương Nặc chán chả muốn nghe thấy chuông điện thoại thêm, cô rút cả pin ra.
Ngày hôm sau, cô đeo một cặp kính gọng
đen, tóc thì buộc cao lên, cô tự làm cho mình nhìn trông già hơn đến mấy tuổi, như vậy rồi mới dám đến trường, thế nhưng ở cổng trường vẫn có
rất nhiều người nhận ra cô.
“Chính là cô ấy! Nhìn rõ là xấu mà! Tại sao lại có thể là khẩu vị của Bắc Minh thiếu gia chứ?”
“Hoặc là do người ta sống tốt đẹp nên
được trời phù hộ! Nghe nói bạn trai cũ của cậu ta bị chính chị gái ruột
mình cướp mất, chắc bị cắn một vố đau như thế nên quyết định tu luyện kỹ thuật giường chiếu rồi!”
“Ha ha....cậu đúng là không biết xấu hổ!”
“Có điều nói thực lòng, tôi xinh đẹp hơn
cô ta cả trăm lần, vậy mà sao Bắc Minh thiếu gia không đến nhà tôi hỏi
tôi chứ? Cũng không biết trên mạng đang truyền đi câu chuyện tình yêu
của bọn họ là thật hay là giả nữa?”
....................
Lương Nặc ôm chặt lấy chiếc túi xách, cúi mặt đi thẳng, không cẩn thận đã va phải một người đàn ông, túi xách rơi xuống đất, sách vở đồ dùng học tập cũng văng hết ra ngoài.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi!”
Cô vội vàng quỳ xuống cùng người đàn ông
nhặt đồ lên, lọt vào tầm mắt cô là một bàn tay quen thuộc với các ngón
tay dài, khớp tay rõ ràng; lọt vào tai cô là tiếng nói của ai đó: “Bắc
Minh Dục à?”
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, đơ người ra vài giây.
“Anh Đổng? Sao anh lại ở đây?”
“Cô và Bắc Minh Dục sau khi bị lộ thân
phận, sao anh ta không cùng cô đối mặt với dư luận mà lại để cô một mình chịu trận thế này? Cô có biết những người này mắng cô thế nào không?
Nói rằng cô vì tiền mà bán mình cho một lão già, kể cả diện mạo thực sự
của Bắc Minh Dục cũng được công khai nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều
người không tin, nói rằng hình ảnh anh ta đều được photoshop mới được
như vậy!”
Những cái chỉ trỏ, những lời bàn tán ngay từ khi bước vào cổng trường cô đã được nếm trải rồi.
Vẫn tưởng rằng bản thân sẽ chẳng quan tâm tới những lời nói đó nhưng sự trách móc của Đổng Hàn Thanh làm cho
Lương Nặc cảm thấy chua xót không gì so sánh được: “Thiếu gia, anh ấy... có thể đang bận những việc khác, hơn nữa....những người đó đều là vì
ghen tỵ tôi được gả cho gia đình giàu có nhất đất Hải Thành này, anh
Đổng, chắc anh biết đấy, tiền của Bắc Minh gia nhiều tới mức chắc tiêu
mấy đời cũng không tiêu hết.”
Cô rõ ràng là đang cố gượng cười tỏ vẻ
không sao trước những lời bàn tán của dư luận. Nụ cười của cô càng cố
bao nhiêu thì nó càng lộ rõ sự miễn cưỡng bấy nhiêu. Nói rồi nước mắt cô rơi xuống đọng lại trên tay.
Cô vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
Đổng Hàn Thanh nắm lấy cổ tay cô, đưa cho cô một tờ giấy để lau nước mắt: “Trước mặt tôi không phải cố gắng giả
vờ mạnh mẽ như vậy làm gì, Nặc Nặc, tôi biết em không phải vì tiền mà gả cho Bắc Minh Dục, càng không phải là loại con gái bị vinh hoa phú quý
làm cho mờ mắt, em hãy rời xa Bắc Minh Dục được không?”
“Không được.....” Lương Nặc không thèm
suy nghĩ về câu hỏi của anh ta mà lắc đầu luôn: “Tôi sẽ không rời xa
thiếu gia, hơn nữa, anh Đổng, anh sai rồi, tôi chính là vì tiền mà gả
cho Bắc Minh thiếu gia, hôm nay tôi đã mang trong mình đứa con của anh
ấy, tôi càng không thể phản bội anh ấy được.”
Đổng Hàn Thanh vừa nghe thấy cô nói vậy, một suy nghĩ vô cùng độc ác lóe sáng trong đầu anh ta.
“Nếu đứa trẻ không còn nữa thì sao?”
Toàn thân Lương Nặc cứng đơ lại, cô trả
lại tờ giấy anh ta đưa: “Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh là gì, bây giờ
tôi phải lên lớp rồi, hơn nữa gần đây tôi cũng sẽ không sử dụng điện
thoại, anh Đổng cũng sắp kết hôn rồi, xin anh từ nay về sau cũng đừng
tới tìm tôi nữa!”
Lương Nặc đứng nhanh lên như đang muốn
chạy chốn, Đổng Hàn Thanh nói lúc cô đang quay người bước đi: “Em hiểu ý tôi là gì, ngay từ khi bắt đầu gặp nhau ở Pháp em đã hiểu ý tôi là gì,
đừng có giả vờ ngốc nữa....”
Lương Nặc chỉ ước mình biết bay để cách
xa anh ta ngay lúc này, nhưng lại sợ anh ta sẽ quấy rầy mình nhiều hơn
nữa, cô cắn chặt môi, quay ra nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Anh Đổng, Thẩm tiểu thư thực sự rất yêu
anh, bây giờ anh lại đi làm phiền một người phụ nữ đã có chồng như thế
này, anh không thấy có lỗi với cô ấy à? Hơn nữa, người bạn gái mà anh
yêu sâu đậm vừa mới rời khỏi anh, chả nhẽ cô ấy không còn vị trí gì
trong lòng anh nữa?”
“Cô ấy và em rất giống nhau em có biết không?” Một lúc lâu sau Đổng Hàn Thanh mới thốt lên lời.
“Vậy là anh lấy tôi để thay thế cô ấy à?”
Đổng Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm không
chớp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm rất chân thành nhìn thẳng vào cô nói: “Có thể em sẽ không tin, nhưng tôi chỉ là không chịu được khi thấy em phải
chịu khổ.”
“Bắc Minh thiếu gia nhất định không để
tôi phải chịu khổ, Anh Đổng, phụ lòng anh rồi, tôi sẽ không bao giờ rời
xa anh ấy, hơn nữa, tôi cũng nhắc nhở anh một điều rằng, mọi bà mẹ đều
rất yêu đứa con của họ, bản thân tôi cũng vậy, và tôi sẽ không cho phép
bất kỳ một ai có thể hại đứa con bé bỏng của tôi!”
Cô sẽ không cho anh ta có bất kỳ cớ gì để có thể làm hại đứa bé.
Con người này.....
Thực ra ngay từ đầu cô đã không hiểu gì về bản chất con người anh ta.
*
Lương Nặc về tới phòng ký túc, hai cô bạn thân dang tay ra ôm lấy cô.
“Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đến điện thoại cũng không gọi được? ” Kỷ Sênh nói.
Liễu Tiêu Hàn cũng thêm vào: “Bọn tớ lo
sắp chết ra, gọi điện thì không gọi được, gửi email cũng không thèm trả
lời, bên ngoài đều là những lời nói, tin đồn này nọ, muốn thông báo tình hình cho cậu biết mà không biết làm thế nào”
“Xin lỗi mà....” Lương Nặc cảm động gục
đầu vào lòng hai cô bạn: “Tớ cũng đang bị ép đến phát điên lên đây,
chẳng có cách nào khác.....”
Kể hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày
nay cho Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn nghe, cô nheo nheo mày nói: “Có cách
nào để làm cho những lời đồn đại chấm dứt không? Nếu cứ tiếp tục thế
này, tớ sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Những chuyện như thế này càng giải thích càng làm cho tình hình phức tạp thêm” Kỷ Sênh bổ sung: “Không sai, chỉ
có cách lấy thời gian để hòa tan mọi chuyện, bây giờ quan hệ của cậu và
Bắc Minh Dục vừa mới bị lộ ra như thế, đa số mọi người đều là muốn nghe
những lời bàn tán, nhưng qua một thời gian, đến lúc không tìm được chủ
đề gì mới, bọn họ tự nhiên sẽ chẳng quan tâm nữa!”
“Ngộ nhỡ ngược lại thì sao? ”
Kỷ Sênh lấy tay xoa xoa vào cái đầu ngốc
của cô, nói: “Tập đoàn Bắc Minh chẳng phải có rất nhiều vệ sĩ à? Về sau
cậu lên lớp cứ tìm lấy vài người vệ sĩ đi theo, thứ nhất là để bảo vệ
cậu, thứ hai là để phòng những kẻ toan tính muốn tiếp cận cậu, thậm chí
những tên lưu manh, dù sao thì mọi chuyện đừng ầm ĩ quá mức, chỉ cần ông xã cậu và bà Cô kia không để ý thì ai có thể làm gì chứ?”
Lương Nặc sợ để vệ sĩ đi theo như vậy thì khoa trường quá, nhưng cô cũng thực sự lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
“Vậy....cũng được.”
Chiều tới sau khi tan học, chú Trương đúng giờ đến đón cô về nhà.
“Chú Trương, chúng ta chưa về nhà vội,
chú trở cháu đến tập đoàn Bắc Minh với, cháu có chút việc muốn tìm thiếu gia thương lượng một chút.”
“Quan hệ giữa thiếu phu nhân và thiếu gia gần đây đúng là ngọt ngào thật đấy.”
Chú Trương nhìn cô cười cười, Lương Nặc đỏ mặt nói: “Không phải vậy, cháu thực sự có việc mới tìm thiếu gia.”
“Vâng, thiếu phu nhân nói thế nào thì là thế ấy.” Chú Trương cười nói, rõ ràng không tin lời Lương Nặc.
Chiếc xe di chuyển trên đường rất chậm,
cũng do một phần vì đúng giờ tan làm tan học nên xe đông, khi Lương Nặc
tới công ty lúc đó cũng đã gần 7 giờ tối, lúc này phòng làm việc của Bắc Minh Dục vẫn sáng đèn, rõ ràng là lại phải tăng ca.
Những thư ký bên ngoài phòng làm việc của Bắc Minh Dục khi vừa nhìn thấy Lương Nặc liền tươi cười chào hỏi: “Chào Bắc Minh phu nhân.”
“Chào...chào mọi người.....” Lương Nặc ấp úng nói: “Tôi...tôi tìm thiếu gia một chút.”
“Bắc tổng đang trong phòng làm việc tăng
ca.” Một cô thư ký hành chính đúng lúc đó cầm một đống tài liệu đi lại,
nhìn thấy Lương Nặc, lập tức đưa tài liệu cho cô: “Đúng lúc tôi có mấy
tập tài liệu cần giao cho Bắc tổng, thiếu phu nhân có thể cầm vào luôn
giúp tôi được không?”
Lương Nặc nhìn cô thư ký như muốn cảm ơn đã cho cô cơ hội, nói: “Tất nhiên là được rồi, cảm ơn cô.”