“Xe việt dã, lẽ nào anh không còn chút ấn tượng nào?”
“Ý cô là gì? Nói rõ hơn một chút đi.”
“Khi còn nhỏ tôi không biết sợ là gì, lấy trộm một chiếc xe việt dã đi lái lung tung, khi đó đúng lúc anh cũng
đang chơi việt dã, kỹ thuật lái xe của tôi không có, nhìn thấy xe anh cứ bám lấy xe tôi mãi tôi tưởng anh muốn đua xe với tôi, sau đó tôi đã
liều mạng tăng tốc lên....”
Bắc Minh Dục im lặng nhìn cô, không hề có một chút hồi ức nào.
Đúng là anh có một thời gian thích chơi việt dã nhưng chưa từng tranh đua với con gái như cô nói bao giờ.
“Tôi còn nhỏ lại không biết kiểm soát tốc độ, chiếc xe liền mất kiểm soát, vừa nhìn là biết chắc chắn sẽ xảy ra
chuyện, là anh đã cố ý lái xe lên phía trước xe tôi để xe tôi đâm vào
đuôi xe anh, anh đã dùng xe anh phanh lại ngăn cho cả hai xe không lao
về phía trước nữa....lẽ nào tất cả anh đều quên rồi sao?”
Kỷ Sênh nhìn anh đau khổ, giống như đang mổ xẻ một giấc mơ dài dai dẳng bao nhiêu năm.
“Quên rồi!”
“Đầu tôi đập vào vô lăng nên đã bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện trên người được đắp một chiếc áo khoác màu
vàng của con trai, vết thương trên đầu cũng đã được anh băng bó qua, chỉ có anh và chiếc xe đó là không thấy nữa....” cô nói như thì thầm: “Sau
đó, tôi tìm người điều tra, chiếc xe đó, cả chiếc áo nữa đều là của anh, đều là của anh – Bắc Minh Dục!”
Cô vẫn nhớ tất cả từ đầu tới cuối, trong
tình cảng ngàn cân treo sợi tóc đó, anh đã dứt khoát quyết định kịp thời để cứu cô, trong lúc hoảng loạn như vậy anh còn vì cô mà băng bó vết
thương, tất cả đều để lại cho cô những tình cảm rất ngọt ngào, dịu dàng.
Từ đó trở đi, về sau có gặp bao nhiêu ngươi đàn ông khác cô cũng không hề để ý tới hay có hứng thú gì.
Nói xong về sự việc ngày đó, nước mắt Kỷ Sênh chảy ra giàn giụa.
“Hóa ra, tôi cứ chôn sâu bao nhiêu năm như thế, còn anh thì lại quên hết rồi....”
Bắc Minh Dục dường như đã liên tưởng tới
điều gì, đột nhiên nói: “Đuôi xe bị đâm hỏng đi? Đắp chiếc áp lên người
cô cũng là tôi? Mà lại là chiếc áo khoác màu vàng đó?”
“Đúng vậy!”
“Hì hì!” anh đột nhiên bật cười, vô cùng
không đúng lúc, sau đó nói: “Kỷ Sênh, tôi thực sự không biết nên nói
rằng cô là đồ ngốc hay nói cô đúng là đầu không có não nữa, người cứu cô chưa bao giờ là tôi cả....”
“Sao lại có thể như vậy được?”
“Người cứu cô từ trước tới nay đều là Lý
Tranh Diễn.....” Bắc Minh Dục với ánh mắt sắc nét, để lộ ra hàm răng
trắng: “Cô tưởng tôi tốt bụng tới mức tùy tiện đi cứu một cô gái thích
đùa với tốc độ à? Nhầm rồi! Chiếc xe đó là tôi cho Lý Tranh Diễn mượn,
vì khi đó cậu ấy nói muốn chơi đùa với một con mèo hoang nào đó, trùng
hợp là tôi có xe việt dã nên để cậu ấy lái, thậm chí cả bộ quần áo đó
nữa, trong xe của tôi thì đương nhiên có đồ của tôi rồi, nực cười, thế
mà cô lại cứ tưởng đó là tôi....”
Những lời này, giống như tiếng đạn nổ bên tai Kỷ Sênh, tới nỗi tai cô ù đi.
“Không, không thể nào! Sao lại là anh ta, không phải anh ta, là anh đang lừa tôi....”
“Nghĩ kĩ lại xem. Lẽ nào trong ký ức của
cô không hề có cảnh tượng nào khác có sự xuất hiện của Lý Tranh Diễn à?” Bắc Minh Dục nói xong câu nói đó liền bước đi rời khỏi căn gác.
Kỷ Sênh ngồi đơ dưới sàn nhà như một bức tượng, hồi lâu không động đậy.
Lương Nặc vẫn luôn đứng đợi dưới cửa chờ điện thoại, mãi cho tới khi Bắc Minh Dục đi ra cũng không nhận được cuộc gọi nào.
“Chẳng phải đã nói là gọi điện cho em à?”
“Tinh thần cô ấy không được tốt, đúng là
đang nghỉ ngơi!” Bắc Minh Dục nói ngắn gọn: “Vài ngày nữa khi cơ thể cô
ấy hồi phục, chắc là em có thể tới thăm cô ấy!”
“Nhưng Lý thiếu gia?”
“Không có nhưng nhiếc gì hết, nếu Lý Tranh Diễn mà có ý xấu thật thì Kỷ Sênh còn có thể yên tâm ở đây không?”
“Nói thế cũng không sai, có điều....”
“Thôi được rồi, nghĩ nhiều như thế làm gì? Còn nói nữa là anh hôn em đấy!”
Lương Nặc lập tức mím chặt môi không nói
thêm gì nữa, nhưng vẫn có chút hơi lo lắng, cô ngước mắt nhìn lên phía
trên, cửa sổ căn gác vẫn đóng chặt.
Trước khi đi, Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào vai Lý Tranh Diễn có ý nhắc nhở.
“Đừng đùa quá đáng quá, hiểu lầm càng ngày càng sâu hơn rồi đấy, cuối cùng cẩn thận lại không hóa giải được!”
Lý Tranh Diễn cười khểnh: “Trò chơi mới bắt đầu thôi, làm gì có hiểu lầm gì.”
Bắc Minh Dục cũng đáp lại bằng nụ cười
hệt như vậy, quyết định không nói thêm gì nữa, coi như để trả nợ anh ta
về việc lúc trước anh ta đã cố ý hãm hại bản thân mình.
Anh ta đã tặng cho anh món quà lớn như thế, lẽ nào anh không nên đáp trả?
Nghĩ như vậy tâm trạng Bắc Minh Dục thấy vô cùng thoải mái, cười cười rồi đưa Lương Nặc rời khỏi Lý gia.
..........
Chiếc điện thoại Bắc Minh Dục lấy về từ
chỗ Lương Bác Sinh sớm đã hết pin, sau khi nạp đầy pin việc đầu tiên anh là đó là kiểm tra nhật ký điện thoại.
Quả nhiên, người liên lạc gần đây ngoài Lương Nặc ra thì đều là các số lạ chưa lưu.
Bắc Minh Dục xem xét kĩ càng sau đó giải
thích: “Những gì Lương Bác Sinh biết còn nhiều hơn cả chúng ta tưởng
tượng, ông ta nhất định đã cùng kẻ đó đàm phán thương lượng.”
“Thế nhưng bao nhiêu số máy lạ thế này ai mới là kẻ đó chứ?” Lương Nặc gãi đầu gãi tai nghĩ cách, ánh mắt cô đảo
một lượt những số máy đó.
“Sẽ biết rất nhanh thôi!”
Anh đã bảo thư ký Tôn đem những số máy
này đối chiếu trên mạng, đa số các số máy đó đều là của một số thương
nhân, chỉ cần ở một số công ty mạng là có thể điều tra ra.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai cuộc nhất kí, không thể tìm thấy được ở trên mạng.
Một cuộc là trước đó hai ngày.
Một cuộc là mười phút trước khi Lương Bác Sinh gọi điện cho Lương Nặc.
“Là....cái này?”
Lương Nặc chỉ tay vào cuộc nhật ký gần
nhất, Bắc Minh Dục gật đầu: “Có khả năng nhất là nó, chắc là thương
lượng thất bại với kẻ đứng đằng sau đó nên ông ta mới vội vàng tìm tới
em.”
Thư ký Tôn sợ đánh rắng động cỏ, nên đã
đi điều tra kỹ hơn, mấy giờ đồng hồ sau, nói rằng một số máy đã được
chứng minh, nó thuộc về một công ty thám tử.
Cuối cùng, Bắc Minh Dục đã tập trung ánh mắt vào số máy còn lại cuối cùng đó.
Ánh mắt anh từ từ trùng xuống tối sầm lại.
Đột nhiên, anh bắt đầu gọi tới số máy đó, trước đó anh đã bảo thư ký Tôn cho người của bộ phận kỹ thuật chuẩn bị
để lần theo số máy anh gọi và tìm ra nơi bắt nguồn của số máy đó.
Trong lòng Lương Nặc lo lắng: “ngộ nhỡ không phải là kẻ đó thì sao?”
“Đánh cược thôi!” bàn tay anh đặt lên gáy cô, khẽ xoa xoa đầu cô: “thời gian đã trôi qua gần một năm rồi, nếu như cứ kéo dài ra thêm nữa thì vạn kiếp cũng không tìm được ra kẻ đó.”
Nói xong anh ấn nút gọi vào số máy đó, dùng điện thoại của Lương Bác Sinh.
Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia có người bắt máy.
“Ai?” tiếng nói của đối phương khàn khàn, vì không cầm máy nghe nên Lương Nặc nghe không được rõ lắm nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc lạ thường.
Bắc Minh Dục cố ý nói rất thản nhiên: “Kẻ vô danh tiểu tốt, ngài một nhân vật lớn như thế sao lại có ý muốn biết
về thân phận của tôi chứ?”
“Điện thoại của Lương Bác Sinh sao lại ở trong tay anh? Tôi không nhận những cuộc điện thoại làm phiền.”
“Ồ!” Bắc Minh Dục cố tình kéo dài tiếng
nói ra, giống như trò chơi mèo vờn chuột, anh cười rồi nói: “Hóa ra ngài còn biết đây là điện thoại của Lương Bác Sinh, vậy thì chắc là ngài
cũng biết cái công ty làm kiểm tra cho chú cháu của Lương gia....?”
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
Bắc Minh Dục còn chưa nói hết câu, đối
phương liền lạnh lùng cắt ngang lời anh, dường như không muốn nói tiếp
với Bắc Minh Dục nữa.
“Ngài biết rõ tôi đang nói gì, ba mươi triệu, tôi muốn tiền mặt, nếu không có, vậy thì hậu quả sẽ không lường đấy!”
Đối phương đột nhiên cười hì hì: “Mày
tưởng mày là cái thá gì chứ? Dám đưa ra điều kiện với tao à? Tao ghét
nhất bị người khác uy hiếp đấy!”
“Vậy thì tôi cũng ghét nhất kẻ nợ mà
không trả, món nợ của Lương Bác Sinh bây giờ tính cho tôi, ông ta có thể bị các người diệt khẩu nhưng tôi thì không, ba ngày, quá hạn thì hậu
quả tự chịu.”
Thư ký Tôn đột nhiên nhìn anh ra hiệu bằng tay OK.
“Ngày mai cũng giờ này tôi sẽ gọi điện
lại cho ông, tự mình tính xem nên làm thế nào, số tiền thu nhập đen tối
của ông chắc không chỉ có chút ít thế này chứ!”