Hơi thở của đối phương có vẻ hơi trì trệ, nhưng không hề phản bác về “Số tiền thu nhập đen tối.”
Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt nhìn nhau, không cho đối phương có thời gian để phản ứng lại mà cúp luôn máy.
“Thiếu gia, điều tra ra được địa điểm bắt nguồn của số máy rồi, ở....khu vực cư trú của ủy ban thành phố.”
Chỉ một câu nói dường như đã kết thúc mọi suy đoán của tất cả mọi người.
Chính là người đó.
............
Quản gia đột nhiên chạy tới thông báo, Kỷ Sênh ở trong phòng bị ngất rồi,
bác sĩ sau khi kiểm tra cho biết do đói quá dẫn tới tụt huyết áp và ngất đi, đồng thời cũng thông báo rằng bệnh nhân có dấu hiện nhẹ của bệnh
trầm cảm, cố gắng giúp cô có được tâm trạng tốt, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện chẳng lành.
“Sau này, đừng khóa cửa căn gác nữa.”
Quản gia gật đầu: “Vâng!”
Kỷ Sênh sau khi tỉnh lại, Lý Tranh Diễn vẫn ngồi bên cạnh giường, ánh mắt
hai người đột nhiên chạm vào nhau, ánh nhìn một người thì sấu hoắm,
người kia thì tối om, cả hai đều không nhìn thấu được đối phương.
“Chẳng phải là hận tôi đã hại chết Khả Khả à? Sao nào? Bây giờ lại muốn chết để kết thúc mọi chuyện à?”
Lý Tranh Diễn đỡ cằm cô đẩy lên, khẽ cười.
Kỷ Sênh mím chặt môi, đôi đồng tử mắt sâu không đáy nhìn chằm chằm Lý
Tranh Diễn, thử tìm một hình ảnh nào đó từ trên người anh giống với hình ảnh năm xưa, nhưng có thể do thời gian đã quá lâu rồi, cô tìm chẳng
thấy gì nữa.
“Lý Tranh Diễn!” cô hỏi nhẹ nhàng: “Anh yêu tôi không?”
Câu hỏi bất ngờ làm Lý Tranh Diễn đơ người ra, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, vậy là, từ từ đứng lên, nhếch mép cười để che giấu đi nỗi
buồn và sự xót xa trong ánh mắt.
“Yêu tới mức hận không thể giết chết cô, thế có được tính là yêu không?”
“Ha ha....” Kỷ Sênh đột nhiên cười lớn: “Vậy thì tốt...tốt....”
Lúc này quản gia đem cơm vào, nói: “Kỷ tiểu thư cô tỉnh lại rồi? Bác sĩ nói lượng đường trong máu của cô thấp, mấy ngày nay đem đồ ăn lên cô đều
không chịu ăn, thế sao được? Lý thiếu gia đã nói rồi, sau này cô muốn đi đâu thì đi, sẽ không có người đi theo cô nữa!”
“Ồ!”
Kỷ
Sênh liếc mắt nhìn chỗ đồ ăn, đó đều là những món ăn mà cô thích, cô
cũng không khách sáo, cầm lấy thìa cúi đầu xúc cơm ăn, mấy miếng thôi mà hai bên mép cô bóng nhẫy dầu mỡ.
Hai người đều không ai nói gì, nhưng sự yên lặng hiếm khó làm cho Lý Tranh Diễn thấy rất bình tĩnh.
Anh đột nhiên nghĩ, nếu có thể cứ cả đời thế này thì cũng tốt.
Kỷ Sênh vẫn yên lặng ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi ăn xong mới nói với quản gia: “Tôi muốn ăn dưa hấu, loại dưa vừa to vừa đỏ ấy!”
Quản gia đơ người ra, vội vàng gật đầu: “Được!”
Ăn xong cơm, Kỷ Sênh phát hiện Lý Tranh Diễn vẫn đang nhìn cô chằm chằm,
trong ánh mắt là nỗi niềm tâm trạng gì mà cô nhìn không hiểu nổi, khuôn
mặt anh không biểu cảm, giọng nói khàn khàn từ từ vang lên: “Ăn xong rồi à?”
“Ừm!” Kỷ Sênh trả lời.
“Bác sĩ nói sức khỏe cô không tốt, nghỉ ngơi đi, tối tôi sẽ lại tới thăm cô.”
Kỷ Sênh không nói gì, mãi cho tới khi Lý Tranh Diễn rời đi, cô lại ôm lấy
hai đầu gối co mình dưới đuôi giường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong
xanh cùng những làn mây trắng bên ngoài khung cửa sổ.
Quản gia vui mừng khi thấy hai người gặp mặt nhau mà không cãi nhau.
“Lý thiếu gia, như vậy có phải tốt không, sau này cả nhà vui vẻ ở bên nhau....”
“Tìm người ngầm bảo vệ cô ấy!” Lý Tranh Diễn mặt lại hằm hằm, nói: “Còn nữa, cô ấy muốn gì thì hãy cho cô ấy thứ đó!”
“Vâng!”
Buổi tối, Lý Tranh Diễn như đã hẹn tới thăm cô, nhưng vì công việc còn nhiều nên khi anh tới bệnh viện đã là 5 giờ rưỡi rồi, Kỷ Sênh cũng ăn sắp
xong bữa tối!
“Xem ra tôi tới muộn rồi!”
Kỷ Sênh nhìn thấy Lý Tranh Diễn xuất hiện, đột nhiên đặt bát đũa xuống, hướng về phía anh vẫy tay: “Anh lại đây một chút.”
Lý Tranh Diễn nhướn mày, cười cười hỏi: “Hôm nay tự nhiên lại nhiệt tình thế?”
“Lại đây một chút!”
Kỷ Sênh một tay để ở dưới chăn, một tay đang vén gọn tóc qua mang tai, Lý Tranh Diễn cũng chiều ý cô, đi tới cạnh giường.
Kỷ Sênh đưa tay kéo anh ta xuống giường, cơ thể yếu ớt của cô dựa cả vào anh.
Lý Tranh Diễn giật mình run cả người lên, hơi thở anh ta như ngừng lại.
Cô dựa vào lòng anh, hít thở thật sâu để cảm nhận mùi trên cơ thể anh ta,
đã ba năm trời, hóa ra cũng không vượt qua được sự thay đổi của trái tin con người.
“Cô muốn nói gì?”
Lý Tranh Diễn nắm chặt hai tay, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Kỷ Sênh ngước mắt lên nhìn anh sau đó cô vươn đầu lên cao gần tới miệng
anh, thậm chí không cho anh có bất kì phản ứng nào cô liền hôn lên môi
anh, có một giây phút nào đó mà cơ thể Lý Tranh Diễn run lên bần bật,
nhưng Kỷ Sênh vẫn kiên định không chịu bỏ anh ra mà còn hôn anh mãnh
liệt hơn cả lúc ban đầu.
Một lúc lâu sau, Lý Tranh Diễn đã lấy lại được lý trí.
“Làm cái gì đấy hả?”
“Quyến rũ anh, bị lừa rồi?”
Kỷ Sênh cười tươi như hoa, vừa như giả vừa như thật.
Lý Tranh Diễn lỗ mãng đẩy cô xuống giường, hai tay anh ta đè lên vai cô
hôn cô còn mãnh liệt hơn cô hôn anh rất nhiều, dường như có phần mất
kiểm soát bản thân, hàm răng anh ta có mấy lần như cắn vào môi cô chảy
cả máu.
Một tay Kỷ Sênh lần mò để cởi chiếc thắt lưng da trên eo anh ra, một tay quờ vào trong chăn muốn cầm thứ gì đó.
Lý Tranh Diễn nhìn thấy rồi, nhưng không phản ứng gì mà tiếp tục kéo dài
cuộc vui với cô, anh ta chỉ lặng yên quan sát, xem cô rốt cuộc muốn làm
gì.
Hơi thở của cả hai đều không ổn định, ngực của hai người đều phập phồng do hơi thở gấp.
“Lý Tranh Diễn!” cơ thể cô giống như một con rắn nước trườn lên đầu giường, ngoắc mình lên cơ thể đang run lên của anh, cô đặt cằm của mình lên vai anh, nói trong hơi thở gấp nhưng vẫn rõ ràng: “Hóa ra, tôi đã yêu anh
bao nhiêu năm như vậy!”
Cơ thể Lý Tranh Diễn như đang phát điên
lên, trong giây phút đó anh ta mở to đôi mắt, đồng tử cũng giãn ra, hoàn toàn cứng đơ người, giây phút đó dường như đến bộ não anh cũng đã ngừng hoạt động.
“Phụt!”
Âm thanh của con dao đâm vào da thịt vang lên, chỉ trong có một giây thất thần ngắn ngủi đó.
Đôi lông mày của Lý Tranh Diễn nheo lại, cúi đầu xuống nhìn, cắm vào trước ngực anh là một con dao cắt dưa hấu.
“Lời em vừa nói là thật hay là giả?”
“Lý Tranh Diễn, nếu còn có kiếp sau, tôi sẽ sớm nhận ra anh hơn.”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên rút phựt con dao ra khỏi ngực anh, máu lúc đó
cũng phụt ra nhiều hơn, cô giơ tay lên lại hướng con dao về phía người
mình định đâm, Lý Tranh Diễn kịp nhận ra hành động của cô, tay anh nắm
lấy lưỡi dao ngăn cô lại.
Lưỡi dao cắt vào tay, máu chảy theo lưỡi dao rơt xuống ròng ròng.
“Mẹ kiếp cô điên đấy à?”
Nói rồi, anh ta dùng lực đẩy Kỷ Sênh ra, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay bất động, Kỷ Sênh gầm lên: “Anh đã tự tay mình hại chết Khả Khả!”
“Cô tận mắt nhìn thấy đưa bé đó là.....”
“Trời ơi, thiếu gia!” quản gia đi vào đang chuẩn bị thu dọn bát đũa liền nhìn thấy cảnh đó, ông ta sợ hãi mặt tái xanh đi, chạy nhanh tới gần: “Sao
thiếu gia lại chảy nhiều máu thế này, Kỷ tiểu thư, hai người làm sao
đấy?”
Quản gia vội vàng ấn chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ tới.
Kỷ Sênh ôm chặt lấy hai đầu gối cúi đầu khóc nức nở.
Lý Tranh Diễn mất máu nhiều quá, trước mắt dần dần mờ đi và tối đen, trước khi ngất đi anh ta đã có bảo vệ sĩ bắt Kỷ Sênh lại không cho cô chạy
lung tung, nhưng Kỷ sênh đã kịp nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ.
Cô vừa chạy chưa được bao lâu thì liền gặp Đặng Diểu Diểu đang bế Hảo Hảo.
Đặng Diểu Diểu tát thẳng vào mặt cô một cái.
“Nếu cô muốn chết thì chết đi xa một chút, Lý thiếu gia rõ ràng đã là chồng
tôi, là cha của Hảo Hảo, nhưng cô vừa mới xảy ra chuyện thì anh ấy đã bỏ lại tất cả mà tất bật chăm sóc cho cô, Hảo Hảo ốm cũng chẳng thèm quan
tâm, vậy vị trí của mẹ con chúng tôi là gì hả?”
Cô ta đã nhận sự lạnh nhạt đủ rồi, liền đem tất cả những uất ức trút hết lên người Kỷ Sênh.
Một bên má của Kỷ Sênh bị đánh sưng đỏ lên, đầu hơi nghiêng đi, không nói gì.
Đặng Diểu Diều được đà lấn tới: “Loại phụ nữ như cô đúng là đáng ăn đòn, Lý
thiếu gia đã kết hôn với tôi rồi mà cô vẫn còn tới trêu ghẹo anh ấy, lẽ
nào cô muốn phá hoại hạnh phúc gia đình ba người chúng tôi, làm cho Hảo
Hảo không có cha đúng không?”
Kỷ Sênh đột nhiên hai mắt ậng nước, rồi chúng chảy xuống như mưa.
Sao cô lại quên mất, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ có con rồi, bản thân cô mới là kẻ cô độc, mới là kẻ thứ bao đáng ghét.