1001 Đêm Tân Hôn

Chương 346: Chương 346: Loại Người Này Chết Đi Cho Rồi




Ông ta hoảng loạn lùi về phía sau hai bước, vội vàng xua tay.

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ, lúc đó thím Lưu đang cho phu nhân uống thuốc, khi chúng tôi nhìn thấy khói bay đến mới ý thức được có điều gì đó không bình thường, kết quả khi chúng tôi đi lên thì lửa đã cháy rất to rồi.....”

“Nếu đã như vậy, tại sao lúc nãy ông lại ngập ngừng?” Bắc Minh Dục chất vấn,ánh mắt sắc như dao.

Quản gia rùng mình, nói thấp giọng: “Là vì...là vì....”

Đúng lúc này, có một chiếc xe ô tô màu đen đi tới và đỗ bên đường.

Cửa xe được mở ra, Lương Bác Sinh và mấy người đàn ông mặc đồ đen đi ra, trong tay còn cầm theo một số tài liệu và dụng cụ đo đạc.

“CHú Hai? Sao chú lại tới đây?”

Lương Nặc liếc mắt nhìn mấy người đàn ông phía sau Lương Bác Sinh.

Lương Bác Sinh mới nhìn thấy Lương Nặc thì có chút hoảng, nhưng ông ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

“Vậy sao cháu cũng ở đây?”

“Đây là nhà cháu chẳng lẽ cháu lại không thể?”

Lương Bác Sinh nhìn cô từ đầu tới chân: “Đây đúng là nhà cháu sao?”

“Ý chú là gì?”

“Chẳng có ý gì.” Lương Bác Sinh giơ tay ra hiệu cho mấy người phía sau, nói: “Mấy người đi đo diện tích xem, chú ý tới ....”

“Chú Hai, chú muốn làm gì?”

Lương Nặc thấy lo lắng, xông lên phía trước, ngăn những người kia lại, không cho họ làm lung tung.

Lương Bác Sinh cười lạnh lùng: “Bây giờ biệt thực bốc cháy người thì chết hết rồi, đo đạc đi để còn bán, lẽ nào cháu còn đợi mọi người biết hết có người chết bên trong thì mới bán à?”

Lương Nặc trợn trừng mắt như không tin vào tai mình, cô nói: “Khi biệt thự bốc cháy chú không có ở đây, nhận thi thể người chết chú cũng không có ở đây, bây giờ dựa vào cái gì mà chú muốn bán mảnh đất này? Mẹ cháu đi rồi nhưng cháu vẫn còn ở đây!”

“Nể tình chú cháu của chúng ta, ta không nói tuyệt tình làm gì, để ta bán đất thì ta còn để cho một cơ hội!”

Lương Bác Sinh như đang cố kìm tức giận để nói với Lương Nặc.

Ánh mắt Lương Nặc lóe lên sự sợ hãi và hoảng loạn, Lương Bác Sinh nhất định đã biết điều gì đó....

“Ông chính là Lương Bác Sinh?”

Bắc Minh Dục kịp thời đỡ lấy Lương Nặc, hai tai ôm lấy eo cô để cô dựa vào vai mình, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, hai mắt Lương Nặc không kìm được nước mắt.

Lương Bác Sinh nhìn vào khuôn mặt xấu xí trong lòng tự thấy khinh bỉ.

“Lương Nặc, kể cả Bắc Minh Dục có chết đi rồi, mày nhu cầu không được đáp ứng thì cũng không nên tìm một người đàn ông xấu xí thế này chứ?”

“Chú Hai! Chú đang tự làm bẩn cái mồm mình đấy!” ánh mắt Lương Nặc tối sầm, bám vào người Bắc Minh Dục nói: “Đây là anh họ cháu, Trầm Duệ.”

“Anh họ? Sao tôi lại không biết nhỉ?”

“Tôi là cháu về đằng mẹ đẻ cô ấy, ông chưa từng gặp cũng rất bình thường, có điều tôi đã từng được nghe cô tôi nói về ông – một người ham lợi mà chẳng màng tới gì, hôm nay coi như được chứng kiến tận mắt rồi.”

“Mày nói cái gì?”

“Người vừa mới chết chưa được mấy ngày vậy mà ông đã muốn bán đất, ha ha, cũng không sợ người ta sẽ tưởng ông là kẻ đốt nhà à? Tới lúc đó những người chết rồi nửa đêm sẽ về mà đòi mạng ông.”

Sắc mặt Lương Bác Sinh tối sầm lại: “Ý mày là gì hả? Lẽ nào mày tưởng rằng tao cố ý đốt nhà?”

“Biết người biết mặt không biết lòng.”

“Mày....” Lương Bác Sinh chỉ thẳng tay vào Bắc Minh Dục, tức tới nỗi lồng ngực thở hồng hộc: “Mày đừng có mà ngậm máu phun người, không đến lúc đừng trách phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về những lời nói của mình.”

Lương Nặc mím môi, đưa ra đề nghị: “ Chú Hai, xin lỗi, là do bọn cháu kích động quá, nhưng mẹ cháu vừa mới đi chú đã bán đất, người ngoài nhất định sẽ hoài nghi, coi như chú thương cháu một chút, tạm thời đừng bán vội.....”

Lương Bác Sinh cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, rồi cũng nhân nhượng: “Vậy thì cứ để đấy hãy, có điều Lương Nặc, người đàn ông xấu thế này tốt nhất là cháu đừng có qua lại nữa, người không biết lại tưởng là cháu thèm đói quá đấy!”

Bắc Minh Dục theo phản xạ muốn đập cho ông ta một trận nhưng Lương Nặc đã kịp thời kéo tay anh lại, bấm vào tay anh tỏ ý khuyên anh hãy bình tĩnh.

Lương Bác Sinh lại đưa mấy người đo đạc đó rời đi.

“Loại người này em bảo vệ làm gì? Để ông ta chết đi cho rồi!” Bắc Minh Dục tức giận nói.

Lương Nặc thở dài: “Em cũng không biết giấy tờ quyền sử dụng mảnh đất này rốt cuộc ở đâu, làm cho ông ta tức giận mình cũng chẳng có lợi gì, hơn nữa......em cứ cảm thấy hình như ông ta đã biết em không phải là con đẻ của Lương gia rồi!”

“Dựa vào bản lĩnh của ông ta thì không thể điều tra ra được.”

“Vậy liệu có phải là người đứng đằng sau....muốn mượn tay ông ta để xử em không?” ánh mắt Lương Nặc hơi trầm xuống, câu nói của cô làm cho người bên cạnh cũng phải giật mình.

Lẽ nào kẻ đứng đằng sau thực sự muốn giết sạch những ai có liên quan tới Bắc Minh Dục sao?

Bắc Minh Dục nheo mày, nói vẻ thách thức: “Đến đúng lúc lắm, anh đang lo Lý đạo trưởng và Diệp Thành Minh cắn nhau chết rồi anh chẳng còn manh mối gì.”

...............

Kỷ Sênh ở lại căn biệt thự của Lý Tranh Diễn ngày này qua ngày khắc, thỉnh thoảng cô lên mạng quan tâm tới tin tức về Bắc Minh Dục, cũng có khi thì gọi điện cho Lương Nặc an ủi cô.

Nhưng đa phần thời gian cô ngồi hi vọng sớm có một ngày Bắc Minh Dục sẽ trở về.

Lý Tranh Diễn cũng không làm khó cô nữa, hai người cứ như vậy không ai động tới ai.

Cho tới khi.....

Hôm nay, Kỷ Sênh ăn cơm trưa xong thì ngồi bên cạnh bể bơi, hai chân để trần nghịch nước, điện thoại đột nhiên rung lên, nhìn vào màn hình, đó là cuộc gọi từ nước ngoài, cô bỗng vui mừng.

Ký tiểu thư, không hay rồi, Tiểu Khả sốt cao rồi!

Kỷ Sênh giật mình suýt nữa thì ngã xuống nước, tiếng nói như kêu lên: “Sao lại thế? Sao Khả Khả lại bị sốt cao? Mời bác sĩ chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Khả Khả là con gái cô, bị sinh non khi mới tám tháng.

Tới hôm nay mới được có hơn một tháng.

Lúc trước khi cô vừa mới sinh Khả Khả xong thì nghe thấy một loạt tin tức chẳng lành của Hải Thành, vốn dĩ muốn tranh thủ về nước một hai hôm rồi lập tức rời đi nhưng lại không ngờ rằng bị Lý Tranh Diễn bắt tới đây, giờ cô có muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Kỷ tiểu thư cô cứ bình tĩnh trước đã....lúc trước tôi nhìn thấy trong siêu thị có bán loại sữa mới nên đã mua về cho Khả Khả uống, thế nhưng ai mà biết được Khả Khả lại dị ứng.”

Kỷ Sênh lần đầu làm mẹ, lòng nóng như lửa đốt.

“Sao cô lại có thể cho Khả Khả uống loại sữa dị ứng chứ?”

“Xin lỗi xin lỗi....” bảo mẫu không ngừng xin lỗi, tiếng nói mếu máo như đang khóc: “Sau khi tôi biết Khả Khả bị dị ứng liền lập tức đổi loại sữa, nhưng bác sĩ nói Khả Khả bị sinh non, sức đề kháng của cơ thể rất thấp, vì vậy tốt nhất nên dùng sữa mẹ....”

Kỷ Sênh đột nhiên trầm lắng lại.

Là lỗi của cô, vừa sinh con ra đã để con ở nước ngoài, không những không tự tay chăm sóc cho nó cẩn thận, bây giờ tới việc cho con bú sữa mẹ cô cũng không làm nổi....

“Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền sang, sau này cô đừng cho Khả Khả uống loại sữa gây dị ứng như thế nữa.”

“Kỷ tiểu thư, cô thực sự không về à?” bảo mẫu vẫn cố hỏi.

Kỷ Sênh lắc đầu: “ Cô cứ chăm sóc Khả Khả trước đi, tôi sẽ cố gắng trở.....”

“Sao cô lại ở đây?” Kỷ Sênh còn chưa nói hết câu, phía sau liền truyền tới một tiếng nói gằn giọng xuống vì tức giận, Kỷ Sênh quay đầu lại nhìn liền bắt gặp ánh mắt sắp phun ra lửa của Lý Dung.

“Đừng tiết kiệm tiền, tôi có việc cúp máy trước đây.” Kỷ Sênh cố nói với bảo mẫu một câu rồi cúp máy, sau đó quay ra chào hỏi Lý Dung: “Chú Lý, lâu quá không gặp.”

“Tranh DIễn luôn giấu cô ở đây? Chẳng trách tôi tìm kiểu gì cũng không tìm thấy cô.”

“Không phải!” Kỷ Sênh phủ nhận: “Cháu vừa với trở về không lâu, hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng rời đi tránh xa anh ấy!”

“Rẻ tiền! Giống hệt với mẹ cô!” Lý Dung tức giận đỏ cả hai mắt lên, nói dọa nạt: “Ba ngày, sau ba ngày nữa nếu cô không rời xa Tranh Diễn thì tôi sẽ cho cô phải hối hận vì đã trở lại Hải Thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.