“Ngược lại có người muốn biết, ông làm thế nào để khiến con
riêng của vợ phải hối hận vì đã trở về Hải Thành?” lúc này, lại một tiếng nói
vang lên với ngữ điệu cao thấp rõ ràng: “Lại tiếp tực tìm người truy sát cô ấy
hay là tìm người để giết chết con trai ông?”
Lý Dung và Kỷ Sênh cùng nhau quay người lại.
Hai tay Lý Tranh Diễn đang bế Hảo Hảo, miệng vẫn nở nụ cười
tươi nhìn đứa bé âu yếm, sau đó ngẩng mặt lên thì nụ cười tắt hẳn, ánh mắt sắc
như dao làm cho người khác cũng thấy lạnh.
Kỷ Sênh hơi run người lên, lúc trước khi bị truy sát cô cũng
đã từng suy đoán.
Ánh mắt Lý Dung cố che giấu đi sự lúng túng vì bị bóc trần.
“Mày...sao mày lại dám nói chuyện thế với cha mày hả?”
“Nửa năm chẳng liên hệ gì, ông còn muốn tôi nói chuyện với
ông thế nào nữa?”
Lý Tranh Diễn cười hắt ra lạnh lùng, lồng ngực hơi rung lên
vì tức giận, sau đó lại cúi xuống dỗ đành đứa bé đang bế trên tay, vừa dênh
dênh miệng vừa cười: “A...a...”
Lý Dung cố làm dịu không khí lại: “Đứa trẻ này con nhà ai mà
nhìn yêu thế?”
“Không liên quan gì tới ông!”
Hai mắt Lý Tranh Diễn nhìn ông ta như sắp bắn ra gai, lại
cúi xuống dỗ dành Hảo Hảo, quay người bước vài bước đi vào phòng khách, Lý Dung
và Kỷ Sênh bốn mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo vào.
Đặng DIểu Diểu sớm đã đứng đó đợi, đưa tay ra đỡ lấy Hảo Hảo.
“Đã khửng trùng chưa?” Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm Đặng Diểu
Diểu, cô liền gật đầu chắc chắn: “Thiếu gia dặn dò ba lần, một lần em cũng
không dám thiếu!”
Lúc này Lý Tranh Diễn mới đưa tay truyền đứa bé cho Đặng Diểu
Diểu.
Lý Dung đã nửa năm không liên lạc gì với Lý Tranh Diễn, nhìn
thấy trong căn biệt thự quen thuộc lại xuất hiện một người phụ nữ và một đứa bé
lạ hoắc nên ông ta có phần hơi ngạc nhiên.
“Tranh Diễn, chúng ta là quan hệ huyết thống, điều này con
không có cách nào phủ nhận được.”
“Vậy lần này ông tới là muốn nói gì?”
Lý Dung nhìn Kỷ Sênh, hắng giọng rồi mới nói: “Năm trước đã
thương lượng về việc hôn sự với gia đình đó, con rốt cuộc đã suy nghĩ thế nào rồi?”
“Không có hứng thú gì cả!”
Lý Dung gõ gõ tay vào mặt bàn: “Lý Tranh Diễn, năm nay anh
đã 29 tuổi rồi chứ chẳng phải 19 nữa, một người bạn gái tử tế chính thức cũng
không có, có phải anh muốn Lý gia.....”
“Ai nói tôi không có bạn gái?” Lý Tranh DIễn đột nhiên đưa
tay kéo Đặng Diểu Diểu vào lòng, ôm chặt lấy cô và Hảo Hảo rồi chỉ tay vào họ
nói: “Con dâu ông đấy, lại còn cháu ông nữa!”
Sắc mặt Lý Dung trắng bệch ra, suýt nữa thì ngất đi, Đặng Diểu
Diểu và Kỷ Sênh cũng đều đơ người, tròn xoe mắt.
“Đây...người phụ nữ này từ đâu tới?”
“Quả phụ ở quê, nửa năm trước người đàn ông của cô ấy vừa mới
chết, giấy kết hôn vẫn đang để trên tầng, muốn xem tôi bảo con dâu ông lên lấy
xuống cho mà xem.”
Lý Dung tức điên lên như trời sắp sập: “Lý Tranh Diễn, mày
coi Lý gia là cái gì hả? Mày muốn sinh con thì sinh, mày muốn lấy vợ thì lấy!
tao không chấp nhận cái loại quả phụ với dã chủng này! Tuyệt đối không chấp nhận.”
“Ai cần ông chấp nhận?”
“Mày....”
“Muốn ngất thì cũng đừng có ngất ở nhà tôi, không ai đưa ông
đi bệnh viện được đâu!”
Lý Tranh Diễn nhìn bộ dạng đó của Lý Dung liền “có ý tốt” nhắc
nhở, Lý Dung thực sự không nói thêm được gì mà ngã gục xuống đất hôn mê.
Kỷ Sênh mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm Hảo Hảo và Đặng
Diểu Diểu, sau đó lặng lẽ rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Đặng Diểu Diểu đỏ bừng hai má lên.
“Lý...Lý thiếu...gia...anh...
“Thuộc về cô thì sẽ là của cô, không thuộc về cô thì mãi mãi
cũng chẳng có được.”
Một giây sau Lý Tranh DIễn liền lật mặt đấy Đặng Diểu Diểu
ra, dùng ánh mắt sắc lạnh, tay chỉ vào đứa bé ra lệnh: “Bế Hảo Hảo lên lầu nghỉ
đi.”
Đặng Diểu Diểu cũng với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm cúi đầu
bước qua anh.
“Vâng!”
Kỷ Sênh gọi xe cứu thương xong thì phát hiện Hảo Hảo và Đặng
Diểu Diểu đã đi lên lầu rồi, liếc mắt nhìn Lý Tranh Diễn rồi cũng quay người
chuẩn bị lên tầng, nhưng vừa quay đi bàn tay anh đã đặt lên vai cô giữ lại.
“Có gì muốn nói không?” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô mong đợi.
Kỷ Sênh lắc đầu, giả bộ ngốc nghếch: “Chúc mừng anh, tân
lang!”
Hoa ra Hảo Hảo không phải con của anh....
Cứ tưởng rằng bản thân sẽ chẳng quan tâm để ý nhưng Kỷ Sênh
luôn cảm thấy trong tim dường như có nơi nào đó rất đau, giày vò ba năm rồi,
bây giờ chắc có thể được giải thoát rồi.
“Không có lời gì muốn nói với anh à?” Lý Tranh Diễn mắt hơi
nheo lại như muốn che giấu điều gì khó nói.
“Có!”
Ánh mắt anh ta sáng lên: “Là gì?”
“Có vợ có con rồi mà còn giữ tôi như thế này, để người tình
và vợ cùng ở một nhà, Lý Tranh Diễn, anh đúng là không phải người bình thường!”
Lý Tranh Diễn nghe thấy vậy đột nhiên cười ha ha, đẩy cô ra
xa mình: “Kịch hay vẫn còn ở phía sau kìa.”
...........
Hôm nay.
Lương Bác Sinh đột nhiên đăng báo muốn cắt đứt mọi quan hệ với
Lương Nặc, đưa ra một báo cáo kết quả kiểm tra ADN, tuyên bố Lương Nặc không phỉa
con của anh trai ông ta, cũng không phải là kẻ thừa hưởng tài sản của Lương Bác
Văn để lại.
Thân phận của Lương Nặc liền trở thành chủ đề bàn tán của mọi
người khi ngồi uống nước sau bữa cơm.
“Thiếu gia, em cứ tưởng rằng khi bí mật về thân thế của em bị
bại lộ em sẽ buồn và đau khổ....” Lương Nặc dựa mình và vai Bắc Minh Dục, nói
như thể chẳng có chuyện gì để nói nữa.
Bắc Minh Dục thuận tay đưa lên xoa xoa đầu cô: “Nhưng kết quả
thì sao?”
“Nhẹ nhàng! Em cảm thấy rất nhẹ nhàng, giống như việc một bí
mất cố để giữ đã bị bóc trần, sau này sẽ không còn phải lo lắng sợ hãi nữa. Giống
như việc vừa rút được cổ ra khỏi lưỡi dao vậy.”
“Nói như là ai đó đang ghè dao vào cổ em ấy...” Bắc Minh Dục
khẽ cười, cũng cảm thấy rất thoải mái.
Lương Nặc giơ tay lên nắm lấy mũi anh kéo: “Anh chẳng hiểu
gì cả!”
“Ừm. Anh không hiểu, chỉ có cả thế giới là hiểu em!”
“Sao cứ cảm thấy anh đang muốn làm tổn thương em thế nhỉ?”
Lương Nặc xoa xoa cằm, Bắc Minh Dục lại ôm chặt cô vào lòng: “Anh mà làm tổn
thương em á?”
“Anh....”
Cô chưa kịp nói gì thêm, Bắc Minh Dục liền lập tức chỉ tay
vào máy tính bảng, thay đổi chủ đề câu chuyện: “Ngày mai Bác Thụy mở cuộc họp
báo rồi, chắc là Lương Bác Sinh muốn tống em ra khỏi Bác Thụy.”
“Đôt nhiên nghĩ tới ngày xưa hạ quyết tâm để giữ lại Bác Thụy
là vì ba nhưng từ đầu tới cuối tất cả chỉ là lời nói dối nực cười, bây giờ đến
mẹ em cũng đi rồi....”
“Vậy em muốn từ bỏ à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là thân thế bị bại lộ rồi, tài sản thừa
kế cũng chẳng tới lượt em nữa!”
“Vậy em có từng nghĩ không? kể từ khi Lương phu nhân bị hỏa
hoạn lấy mạng, lại tới thân phận thật của em bị bóc trần, ai là người được lợi
nhiều nhất?”
Lương Nặc đột nhiên ngồi thẳng người lên, bỗng tròn xoe mắt
nhìn Bắc Minh Dục, ánh mắt như đã hiểu ra.
Chiều ngày hôm sau, Lương Bác Sinh mở cuộc họp báo hết sức rầm
rộ.
Trong hội trường rộng lớn, từng hàng phóng viên báo chí hướng
máy ảnh lên trên chờ đợi.
Lương Bác Sinh từ từ tiến lên bục.
“Xin chào các phóng viên nhà báo của các nhà đài....” Lương
Bác Sinh mặc một bộ vest phẳng lì mới tinh tươm nhìn trông rất phong độ.
“Lương tổng, Ông nói đảm nhận chức phó tổng của Bác Thụy là
Lương tiểu thư Lương Nặc không phải là con gái đẻ của cố Lương tiên sinh, chuyện
này là thế nào?”
“Có phải chỉ vì số tài sản kếch sù sắp được phân chia mà cố
tình tạo ra sự việc như vậy?”
“Lương tiểu thư hôm nay sẽ có mặt tham gia họp báo chứ? Xin
hỏi tại sao ông lại biết sự việc này?”
.............
Cô số các câu hỏi vang lên như đạn nổ, từng câu từng câu hỏi
vang lên, Lương Nặc và Bắc Minh Dục ngồi trong một góc, thư ký Tôn và mấy tên vệ
sĩ đứng quanh bảo vệ nên không hề bị phóng viên phát hiện.
Bắc Minh Dục vẫn luôn xuất hiện với thân phận là Trầm Duệ.
Với khuôn mặt đó ai nhìn thấy cũng sợ hãi và chê bai.
Lương Nặc thì chẳng thấy có cảm giác gì, cô đang định cùng với
Bắc Minh Dục nói gì đó, đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé đặt lên vai Bắc Minh Dục.
“Trầm tiên sinh, hello!”
Tiếng nói nhẹ nhàng, tình cảm!
“Tô tiểu thư, mấy ngày không gặp, càng ngày càng xinh đẹp!”
Bắc Minh Dục bỏ chiếc mặt nạ để lộ ra các vết sẹo ghớm ghiếc
ra nhưng người phụ nữ đó không hề thể hiện một chút sợ hãi, hơn nữa còn tự
nhiên ngồi xuống bên cạnh bọn họ.