Bắc Minh Dục nhăn mặt nheo mày: “Đói thật rồi à?”
“Ừm” Lương Nặc cúi rụp đầu xuống, nhìn tội tội, đáng thương.
Bắc Minh Dục nhìn cô móc móc ngón tay trỏ: “Lại đây.”
“Anh...Anh muốn làm gì?”
“Không phải là muốn ăn à? Lại đây, chia
cho một ít, nhìn điệu bộ biết là lười đi làm bát khác rồi.” Bắc Minh Dục nói rất thành ý, sau đó khuấy khuấy bát mì lên nhìn như muốn chia một
phần cho Lương Nặc.
Lương Nặc đột nhiên nhìn anh nói : “Anh
đúng là mặt dày quá đấy, đó rõ ràng là mì của tôi....thế mà lại còn lại
ra vẻ độ lượng với tôi.”
“Biết rồi, tôi cũng có chê bai gì đâu, lại còn ăn bát mỳ dính nước miếng của cô rồi đấy thôi.”
Lương Nặc nhìn anh tức giận rồi đi thẳng lên tầng.
Mấy ngày hôm sau Lương Nặc nhận được được tin từ Đổng Hàn Thanh, nói rằng anh ta ra viện rồi, muốn mời cô ăn một
bữa cơm, vừa hay hôm đó bác sĩ của gia đình tới tiến hành kiểm tra định
kỳ, cô tiện thể hỏi luôn: “Tôi có thể ăn một số món hương vị đầy đủ một
chút không? Gần đây tôi luôn phải ăn những đồ ăn thanh đạm, nhạt nhẽo
quá.”
Vị bác sĩ thực sự thấy rất khó trả lời
cô, đắn đo một lát cuối cùng cũng gật đầu: “Có thể nhưng thiếu phu nhân
phải chú ý, ăn ít thôi.”
Sau đó Lương Nặc còn hỏi Đổng Hàn Thanh
hay là gọi Thẩm Ưu cùng đi ăn, cô cũng nói nếu Thẩm Ưu đi thì cô mới đi
không thì thôi, Đổng Hàn Thanh nói đương nhiên là có cả Thẩm Ưu, vậy là
Lương Nặc liền đồng ý.
Dù gì thì việc anh ta phải nằm viện cũng
có liên quan tới bản thân cô, kể cả sau này không liên lạc nữa nhưng
cũng việc gì nên làm thì vẫn phải làm.
Đến giờ hẹn, Lương Nặc liền ra ngoài, đi
được nửa đường cô nhận được điện thoại của Bắc Minh Dục, cô nói với anh
về chuyện đi ăn với Đổng Hàn Thanh và Thẩm Ưu, cô còn đặc biệt nhấn mạnh sự có mặt của Thẩm Ưu chứ không phải chỉ có hai người, nhưng đầu dây
bên kia Bắc Minh Dục cũng chỉ cười một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lương Nặc cảm thấy anh thật kỳ quặc.
Đổng Hàn Thanh đặt bàn ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng số một ở Hải Thành, Lương Nặc không biết bản thân có thể
ăn hải sản không, cho nên cô tỏ ra thận trọng một chút, đặc biệt lúc
nhìn thấy Đổng Hàn Thanh chỉ tới có một mình cô tự nhắc minh phải thận
trọng hơn.
“Không phải nói là....còn có Thẩm tiểu thư sao?”
“Cô ấy bận công việc, xong việc cô ấy sẽ tới sau, chúng ta cứ ăn trước.” Đổng Hàn Thanh cười cười nhìn cô nói.
Vết thương ở chân anh ta đã tháo bột rồi, nhưng lúc đi nhìn vẫn rõ ràng là chưa hồi phục hẳn, Lương Nặc nhìn động tác anh ta lúc đứng dậy rót nước giúp cô có phần khó khăn, cô vẫn cảm
thấy rất áy náy: “Thôi, anh để tôi tự làm được rồi, vết thương của anh
chưa hồi phục hẳn, ăn hải sản sẽ không sao chứ?”
“Thẩm Ưu thích ăn hải sản, tôi thì chọn một hai món là được rồi, cô ấy thích mới là điều quan trọng.”
“Anh Đổng đối với người bạn gái nào cũng
tốt như vậy?” Lương Nặc đột nhiên tò mò hỏi: “Lúc ở Pari tôi gặp anh và
Tô tiểu thư, tôi cảm nhận được tình cảm nồng thắm giữa hai người, bây
giờ anh với Thẩm tiểu thư như thế này....tôi thật sự, có những lúc không hiểu được con người anh.”
“Cô ấy đi rồi, tôi cưới ai cũng như không, hơn nữa, đây lại là chồng ý tốt của chồng cô, tôi sao có thể lãng phí chứ?”
“Bắc Minh Dục?” Lương Nặc tròn xoe mắt: “Ý của anh là...Anh và Thẩm tiểu thư đính hôn, việc này có liên quan tới chồng tôi?”
“Coi như vậy, anh ấy cho cha tôi một ít
lợi ích, cha tôi liền đồng ý để tôi đính hôn, bằng không, Lương tiểu thư thấy tôi vẫn còn nằm trên giường bệnh, làm gì có tâm tư mà tìm bạn gái
rồi đính hôn chứ?”
Lương Nặc im lặng vài giây, đang định nói gì đó, thì cửa phòng liền bị ai đó từ phía ngoài đẩy vào.
Bắc Minh Dục với nụ cười trên môi từ từ đẩy cửa bước vào: “Anh Đổng mời cơm vợ tôi, sao không mời luôn tôi cùng đến vậy?”
Ánh mắt Đồng Hàn Thanh đột nhiên tối sầm
lại,trong nháy mắt lườm Bắc Minh Dục một cái sau đó lại khẽ cười nói:
“Đâu có, Bắc Minh thiếu gia bận trăm công nghìn việc, tôi chỉ sợ anh
không nể mặt không đến thôi.”
“Tôi đúng là bận thật nhưng cùng vợ ăn bữa cơm thì vẫn sắp xếp được, đúng vậy không vợ yêu?”
Lương Nặc nhìn thấy trong con mắt anh còn có cả sự giễu cợt, cô gật gật đầu: “Anh ngồi đi, em đi gọi món....”
Lương Nặc vừa dứt lời, còn chưa kịp bước
đi đã bị Bắc Minh Dục tiến lại gần, kéo cô ngả vào lòng mình, hai người
có những cử chỉ thân mật với nhau tự nhiên như kiểu không có sự tồn tại
của Đổng Hàn Thanh, Bắc Minh Dục còn đỡ cằm cô lên như muốn hôn cô nhằm
chọc tức người đàn ông trước mặt.
“Ngoan, vợ yêu, những việc như thế này
không cần em đích thân đi làm! Không phải có người nói Thẩm tiểu thư
thích ăn hải ản à? Cô ấy tự đi chọn là được rồi.”
“Thế nhưng...Thẩm tiểu thư vẫn chưa tới.” Lương Nặc mặt vẫn còn đỏ muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, thế nhưng Bắc Minh Dục còn ôm cô chặt hơn, ánh mắt thách thức nhìn người đàn ông đối
diện Đổng Hàn Thanh, anh nói: “Em à, Thẩm tiểu thư rõ ràng đang ở ngoài
gọi đò, sao em lại nói cô ấy chưa tới?”
“Thẩm tiểu thư tới rồi?” Lương Nặc ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt Đổng Hàn Thanh trong phút chốc
cũng lặng cả đi: “Bắc Minh thiếu gia đúng là lúc nào cũng biết rõ nhất
cử nhất động của Lương tiểu thư, có điều vị hôn thê của tôi đang ở đâu
thì thật sự không cần anh phí công phí sức quan tâm làm gì.”
“Hãy gọi cô ấy là Bắc Minh thái thái, cô
ấy đã kết hôn rồi anh vẫn còn gọi là Lương tiểu thư, nghe không được phù hợp mà gọi như vậy cũng là không tôn trọng cô ấy.”
Ánh mắt Đổng Hàn Thanh như đao kiếm nhằm vào Bắc Minh Dục.
Đúng lúc đó, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy từ phía ngoài vào, Thẩm Ưu mặc một chiếc váy liền thân trắng muốt
với dáng điệu của một tiểu thư đài cát bước vào, nói với giọng hết sức
cảm động: “Hàn Thanh, cảm ơn anh đã vì em mà chuẩn bị tất cả những thứ
này....”
“Những đồ em thích ăn đã gọi chưa?” Đổng Hàn Thanh với ánh mắt trong sáng nhìn Thẩm Ưu.
Thẩm Ưu cười tươi như hoa ngồi xuống
trước mặt anh ta, lại nhìn Bắc Minh Dục nói: “Em chọn hết rồi, ngoài ra
cũng phải cảm ơn Bắc Minh thiếu gia, từ khi nào mà anh với Bắc Minh
thiếu gia lại thân với nhau thế? Nếu không phải là Bắc Minh thiếu gia
nói với em rằng anh ở đây chuẩn bị dành cho em sự bất ngờ thì em còn
tưởng anh không nhớ sinh nhật của em đấy.”
Lương Nặc nghe được câu nói của Thẩm Ưu liền hiểu ra tất cả, quay ra liếc nhìn Đổng Hàn Thanh và Thẩm Ưu.
Hóa ra, Đổng Hàn Thanh không hề nói với
Thẩm Ưu rằng anh ta mời bản thân cô ăn cơm, còn Bắc Minh Dục tình cờ
biết được sự việc này liền lập tức gọi cho Thẩm Ưu cùng đến, cô nhìn
Đổng Hàn Thanh với những suy nghĩ về sự phức tạp của con người anh ta.
“Thẩm tiểu thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ, tôi đến hơi vội nên quên mất chuẩn bị quà sinh nhật, thực sự rất xin lỗi....”
Thẩm Ưu vẫn cười hạnh phúc lắc lắc đầu:
“Bắc Minh thiếu gia đã tặng quà cho tôi rồi, Bắc Minh phu nhân, cô đừng
nói với tôi là vợ chồng hai người nhiều tiền quá, muốn tặng tôi hai phần quà sinh nhật nhé. Hihi, tôi đùa thôi, tôi không để ý những tiểu tiết
ấy đâu....”
Tiếng cười với giọng điệu vui tươi hạnh
phúc của Thẩm Ưu đã phần nào hóa giải được không khí căng thẳng trong
căn phòng, Lương Nặc và Bắc Minh Dục ngồi xuống cùng ăn cơm với hai
người họ, thái độ của Lương Nặc với Đổng Hàn Thanh cũng lạnh nhạt đi rất nhiều, người đàn ông này thực chất không giống với con người hiền hòa,
nhẹ nhàng, và vô hại mà anh ta vẫn thể hiện cho cô xem.
Lúc rời khỏi nhà hàng hải sản, Bắc Minh Dục thêm một lần nữa khẳng định chủ quyền bằng cách kéo cô giữ chặt vào lòng.
Vừa mới lên xe, anh liền bỏ Lương Nặc ra, ngữ khí cũng lạnh nhạt đi, nói: “Xem xem, tôi sớm đã nói với cô Đổng
Hàn Thanh chính là một con hồ li gian xảo đội lốt anh hùng, hôm nay
trước mặt cô anh ta bị lộ cái đuôi ra rồi nhé!”
Lương Nặc quay ra lườm anh một cái: “Hôn lễ của anh ta và Thẩm tiểu thư đúng là do anh sắp đặt không?”
“Anh ta nói với cô như vậy à?” Ánh mắt
Bắc Minh Dục hướng thẳng vào Lương Nặc, cô có chút chột dạ, khẽ gật gật
đầu: “Ừm, là anh ta nói vậy.”
“Chết đến chân rồi mà vẫn không quên đẩy tôi xuống nước.” Bắc Minh DỤc thở hắt ra một tiếng coi thường.
“Ý anh là việc anh ta đính hôn với Thẩn tiểu thư không hề có liên quan gì tới anh?”
“Thế cô nghĩ có liên quan hay không có
liên quan?” Bắc Minh Dục khởi động xe, đi thẳng tới công ty, nói tiếp:
“Cô biết cha của Đổng Hàn Thanh là ai không?”
“Là ai?”
“Chủ tịch thành phố Hải Thành Đổng Chí Thành.”