Hôm sau, phóng viên nhà báo vây kín Lương gia.
“Lương phu nhân, mong bà có thể nói một chút về quan hệ của chồng bà con rể?”
“Nhị tiểu thư nhà họ Lương có phải đang ở nhà không? Mời cô ấy ra đây nói vài câu đi ạ?”
Vừa mới sáng ra Lương Nặc đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, đang định đi ra xem xảy ra chuyện gì thì thìm Lưu liền kéo cô lại.
“Đừng có đi ra ngoài đó! Bây giờ bên ngoài chỗ nào cũng là phóng viên nhà
báo, cũng không biết là ai đã nói cho bọn họ biết địa chỉ nhà chúng ta,
từ tối hôm qua tới giờ tôi đã thấy có người lượn lờ ngoài đó....”
Lương Nặc chạy đến gần cửa sổ, kéo một bên rèm cửa ra nhìn ra bên ngoài.
Đúng là khắp nơi đều có phóng viên nhà báo, bọn họ đứng kín ở cổng Lương gia, đến một con muỗi cũng không lọt qua được.
“Cứ thế này cũng không được, chỉ cần còn có tin nóng hổi thì bọn họ nhất định không tha cho chúng ta.”
Thím Lưu lo lắng: “Vậy thì làm thế nào? Phu nhân đã bị bọn họ quấy rầy cả
một buổi sáng rồi, những người đó cũng đúng là, chỉ vì muốn đưa tin nóng mà chọn những chủ đề nhạy cảm thế này....”
Lương Nặc suy nghĩ một lát, sau cùng quyết định báo cảnh sát.
Lí do là quấy rối đời sống nhân dân.
Tốc độ của phía cảnh sát rất nhanh, chẳng bao lâu đã tới rồi, bọn họ đẩy
luì cả đám phóng viên nhà báo, bọn họ cảnh cáo không được làm phiền dân
chúng.
Hai mắt Lương phu nhân đã sưng súp lên như hai quả táo.
“Lương Nặc!” bà ta vừa nhìn thấy Lương Nặc liền chạy lại, đột nhiên nắm lấy
tay cô: “Bác Văn bị Bắc Minh Dục mưu sát, sự việc này có phải sớm con đã biết rồi không?”
Lương Nặc giật mình, cô lấy hai tay che mặt lại không nói gì.
Lương phu nhân choáng váng, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, sau đó ngã dụi xuống đất.
“Mẹ!”
Lương Nặc quỳ dưới đất đỡ bà ta lên, Lương phu nhân hất tay cô ra: “Sao cái
số tôi nó khổ thế này hả giời? nuôi một đứa con gái ai đâu lại ngờ rằng
là nuôi một con sói, chồng mày thế mà lại chính là người hại chết chồng
tao, trời ơi là trời....”
Lương Nặc mím chặt miệng, muốn nói với bà ta rằng thực ra Lương Bác Văn không hề tốt đẹp như những gì bà ta nhìn thấy.
Nhưng cách nói thế này chẳng còn tác dụng gù nữa rồi, người thì đã chết- chẳng còn ai mà đối chứng.
Hơn nữa, làm như vậy chẳng khác nào đang gỡ tội cho Bắc Minh Dục.
“Mẹ, thiếu gia không phải là người giết ba con, mẹ hãy tin con?”
“Cút ra, dựa vào cái gì để tao tin mày? Mày xem xem cái bụng mày đi, hôm qua tao nhịn tao không nói, sáu tháng, mày nói cho tao biết, đứa bé đâu? Bỏ rồi à? vậy thằng đó? Lâu như thế không ở cạnh mày, nó đối với mày cũng
chỉ là chơi đùa qua đường mà thôi con ạ! Mày nói xem, người đàn ông như
thế thì tại sao không vì thù hận ba mày đã cướp đi công ty của nó mà mưu sát ông ấy chứ?”
“Không phải đâu mẹ ạ!” Lương Nặc nghiến răng
cắn chặt môi, cũng không biết tại sao cô lại tin Bắc Minh Dục như thế
này, cô nói: “Nửa năm trước con vừa mang thai ba đã cướp đi tập đoàn,
nếu trong lòng anh ấy mà hận thì ngay lúc đó đã ra tay rồi chứ việc gì
phải đợi tới bây giờ?”
“Nửa năm trước trong bụng mày còn có con nó, Bác Văn lại là ông ngoại của đứa trẻ, lúc đó sao nó dám ra tay chứ?”
“.........”
Cả hai người đột nhiên im lặng.
Sau một hồi lặng im, Lương Nặc mới từ từ nói một câu: “Mẹ, mẹ suy nghĩ
nhiều quá rồi, thực ra ngay từ đầu anh ta đã không tin tưởng con, đứa bé này....anh ta chưa bao giờ tin là con anh ta cả.”
“Cái gì?”
Lương phu nhân đột nhiên trợn trừng mắt: “Cái đồ khốn nạn! Có phải chính nó đã ép mày bỏ đứa bé đi không? Bây giờ cái bộ dạng như ma đói của mày có phải là vì nó không?”
Đứa bé là nỗi đau lớn nhất mãi mãi tồn tại trong tim Lương Nặc.
Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, cô không biết nên nói thế nào về việc
nửa năm nay cô bị Bắc Minh phu nhân bắt và giam lỏng trên đảo, và cả
việc xảy thai là do lão phu nhân tin rằng bản mệnh đã có sự thay đổi....
Lương phu nhân đột nhiên đẩy Lương Nặc ra, luống ca luống cuống đứng lên, mồm bà ta lẩm bẩm gì đó mà Lương Nặc nghe không rõ, rồi sùng sục đi thẳng
vào bếp.Lương Nặc vẫn đang không hiểu gì, cô cũng chạy theo sau, vừa vào tới bếp thì nhìn thấy bà ta cầm một con dao nhọn hoắt.
Là loại dao chuyên dùng giết gà mổ cá.
“Mẹ phải đi bắt hắn đền mạng cho Bác Văn và cháu mẹ....thay trời hành đạo,
mẹ sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng gặp một thằng đàn ông nào cặn
bã như nó! Khi xưa nó sống chết đòi ở bên mày, chớp mắt cái đã hại chết
Bác Văn, bắt mày bỏ đi đứa con....”
“Mẹ.” Lương Nặc ôm chặt lấy
cánh tay Lương phu nhân, ngăn lại: “Mẹ đừng nóng vội, bây giờ anh ta
đang ở trong ngục, lẽ nào mẹ chạy vào ngục để giết anh ta à? Làm thế là
phạm pháp đấy, chúng ta bình tĩnh lại một chút được không?”
“Mày
bảo mẹ bình tĩnh kiểu gì? Trước kia là mẹ một mực bắt mày gả cho nó, bây giờ nó lại hại chết Bác Văn! Nếu nói sâu xa thì cơn ác mộng này mẹ mới
chính là kẻ mang tội đồ lớn nhất!”
“Phía cảnh sát vẫn chưa định tội của anh ta, cái chết của ba chưa chắc.....”
“Bốp!”
Lương phu nhân đang vùng ra nhưng khi nghe thấy cô nói vậy liền không do dự
tát cho cô một cái, cơn thịnh nộ dường như tăng lên: “Lương Nặc, đó là
ba mày đấy, vậy mà mày còn muốn bảo vệ cái tên cặn bã đó?”
Răng cô cắn chặt lấy môi, cúi mặt xuống không phản bác gì.
Lương phu nhân tức giận vứt con dao trên tay xuống đất: “Được! Chúng ta cứ
ngồi đợi xem, rốt cuộc hắn ta có phải là hung thủ mưu sát cha mày hay
không!”
Lương Nặc nhìn con dao sáng bóng đang nằm chỏng chơ dưới đất, đột nhiên nước mắt chảy như mưa.
Tại sao sự việc lại thành ra thế này?
..............
Buổi chiều, Lương Nặc nhận được một cuộc điện thoại, là điện thoại của văn
phòng luật sư, nói rằng giấy chứng nhận li hôn của hai người bọn họ đã
có rồi, hỏi cô khi nào tới lấy.
Cô cũng muốn sớm được an tâm trở lại, cô nói lát nữa sẽ đi.
Khi cô đứng ở cửa văn phòng luật sư, đột nhiên nhớ lại cảnh li hôn hôm đó,
sống mũi cô cay sè, rồi lại tự ép bản thân không được suy nghĩ thêm nữa.
Luật sư Trương là luật sư có tiếng trong việc giải quyết các vụ li hôn.
Anh ta đem một tập tài liệu đưa cho Lương Nặc, Lương Nặc ký tên mình vào
đó, sau đó anh ta lại đưa cho cô một thẻ ngân hàng: “Cái này là Bắc Minh thiếu gia chuẩn bị cho cô.”
“Tôi không cần.”
Lương Nặc
lắc đầu từ chối: “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tham lam có ý định
nhằm vào tiền của anh ấy, bây giờ li hôn rồi cũng vậy, số tiền này, hãy
giữ lại rồi mời vài luật sư bào chữa cho anh ta trong việc kiện tụng sắp tới đi.”
Luật sư Trương cười ngạc nhiên: “Lương tiểu thư vẫn quan tâm tới Bắc Minh thiếu gia thật đấy?”
“Lão phu nhân hại chết con tôi, anh ta là tòng phạm, anh cảm thấy tôi còn có thể quan tâm anh ta à?”
“Ấy?” Luật sư Trương hoài nghi: “Tôi thấy anh ấy vẫn còn rất quan tâm tới cô, khi soạn thảo văn bản li hôn tôi thấy anh ấy dằn vặt suy nghĩ rất
nhiều....”
“Vậy còn con tôi? Ai sẽ đền mạng cho con tôi?”
Luật sư Trương vừa nghe đã biết Lương Nặc như đang rơi vào ngõ hẻm rồi, anh
ta liền cầm lấy chiếc thẻ, quan sát vài giây, sau cùng cũng đặt nó vào
túi cô, khuyên bảo: “Bây giờ Lương gia cũng nhiều việc, có nhiều mối lo, sau khi cha cô xảy ra chuyện, Lương Bác Sinh đã nghỉ ngơi lâu như vậy
rồi, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, cô và Lương phu nhân hai người phụ
nữ, có chút tiền phòng thân vẫn tốt hơn.”
Lương Nặc đang định cầm chiếc thẻ rút ra đưa cho ông ta, nhưng nghe thấy những lời ông ta nói đột nhiên khựng lại.
Cổ phần của tập đoàn Bác Thụy trong tay cô sớm đã chuyển cho Lương Bác
Văn, bây giờ Lương Bác Văn xảy ra chuyện, cũng không lập di chúc, vậy
thì trước mắt Lương phu nhân sẽ có được 50% còn lại 50% trong số đó sẽ
là phần của cô và Lương Vân.
Nhưng chú Hai nhất định sẽ không để cho Lương phu nhân muốn làm gì thì làm.
Cô đưa tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đã đồng ý nhận khoản tiền này.
Luật sư Trương nhắc: “Nếu Lương tiểu thư đã đồng ý nhận khoản tiền này thì
nhất định phải giữ cho cẩn thận, bên trong thẻ là cả một số tiền khổng
lồ 10 tỷ bảng anh đấy, nếu để mất thì không phải chuyện nhỏ đâu, Bắc
Minh thiếu gia cũng đã nói, mật khẩu cô đã biết.”
Lương Nặc giật mình: “Mười...mười tỷ bảng anh?”