Luật sư Trương lại một lần nữa ngạc nhiên: “Khi trước đưa cho cô xem
giấy tờ ly hôn, bên trong có viết về khoản tiền này, lẽ nào khi đó cô
không chú ý sao?”
Đầu Lương Nặc như có vô số con đom đóm hoa đang nổ.
“Tôi...khi đó...đúng là không chú ý tới.”
“Ha ha, lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ mà khi li hôn lại không chú ý tới phân chia tài sản đấy.” Luật sư Trương nhìn cô cười cười, Lương Nặc có chút lúng túng, trong đầu cũng có hàng các câu hỏi.
“Tài sản của anh ấy...nhiều như vậy sao? Mười tỉ bảng anh, tại sao anh ấy lại cho tôi nhiều như vậy?”
“Câu hỏi này tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, nói tóm lại, lúc trước không tiến hành tính toán tài sản, rốt cuộc Bắc Minh thiếu gia tài sản
có bao nhiêu tôi cũng không biết, có điều, mười tỉ bảng anh nói thế nào
thì nói đó cũng không phải khoản tiền nhỏ, hoặc cũng có thể, Bắc Minh
thiếu gia muốn bồi thường cho cô.”
“Bồi thường?”
Nếu anh thật sự muốn bồi thường, số tiền này anh muốn dùng để mua mạng con của cô sao?
Vì lão phu nhân đền tội à?
Cô ra cây ATM ngân hàng cho thẻ vào cây trong trạng thái đầu óc vẫn còn mơ màng và thắc mắc.
Luật sư Trương nói rằng cô biết mật khẩu.
Mật khẩu?
Nhưng từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói với cô.
Đầu tiên cô thử ngày sinh nhật của bản thân mình, không đúng.
Sinh nhật anh, cũng không đúng.
Cô không dám thử thêm lần nữa, khi đang định rút thẻ ra, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cuối cùng, cô đã ấn một dãy số.
Màn hình thay đổi, biểu thị mật khẩu chính xác.
Lương Nặc đứng đơ người ra ở đó, nước mắt chảy như mưa.
Là ngày hai bọn họ kết hôn.
Sau khi cô trúng độc, ngày thứ mười trở thành bà lão của cô.
Là ngày hai người họ thực sự kết hôn.
Cô đột nhiên hận vì không gặp được anh, để đem thẻ ngân hàng này đập vào
mặt anh, hỏi anh rốt cuộc anh muốn làm gì, rõ ràng lúc trước anh dùng
toàn lời cay độc để nói với cô, cắt đứt mọi con đường mọi sự hi vọng của cô, vậy thì tại sao đột nhiên lại thương cô, mượn cớ ly hôn để cho cô
nhiều tiền như thế này?
Đứa con của hai người trong lòng anh rốt cuộc được coi là gì?
............
Lương Nặc bắt thẳng xe đi tới cục cảnh sát, khi cô nói muốn gặp Bắc Minh Dục, phía cảnh sát nói rằng đây là vụ án trọng điểm, phạm nhân bây giờ đã bị đưa đến trại giam, cấp trên có lệnh bất kì ai cũng không được thăm hay
gặp.
Cấp trên?
“Cấp trên là ai?”
Cảnh sát lắc đầu:
“Cô hỏi nhiều thế làm cái gì? Chúng tôi đương nhiên là nghe sự chỉ bảo
của cục trưởng rồi, sau đó cô lại hỏi cục trưởng thì nghe lệnh của ai?
Cái này chúng tôi làm sao biết được từng tầng từng cấp lãnh đạo bên trên là ai?”
Lương Nặc nói thế nào họ cũng không cho gặp, chỉ có thể quay về trong bất lực.
Thờ thẫn đi trên dường, mắt cô đột nhiên sáng lên: Đổng Hàn Thanh!
Đổng Hàn Thanh là còn trai của chủ tịch thành phố, không biết cấp trên là
ai, nhất định có người sẽ nể mặt anh ta, cô lập tức gọi điện cho Đổng
Hàn Thanh, hi vọng có thể gặp mặt anh ta một lần.
Lúc Đổng Hàn
Thanh bắt máy, cô nghe thấy ở đầu dây bên kia rất ồn ào, cuối cùng anh
ta xin lỗi nói rằng lần sau có thời gian sẽ gặp.
Lương Nặc vẫn
không chịu bỏ cuộc, cô lập tức quyết định đi tới cửa nhà anh ta đợi, vì
anh ta sống ở nhà của chủ tịch thành phố, vì vậy cô cùng dễ tìm.
Bắt xe tới cửa nhà chủ tịch thành phố, gác cửa liền chặn cô lại, bắt cô tránh ra xa chứ không được lại gần.
“Xin lỗi tiểu thư, cô không thể vào.”
“Tôi tìm Đổng Hàn Thanh!”
“Thiếu gia không ở nhà.”
“Vậy tôi đứng bên ngoài đợi được không? Lúc nãy tôi vừa gọi điện cho anh ấy rồi, không tin ah nhìn này?”
Cô đem nhật ký điện thoại mở ra cho người gác cổng nhìn, sau khi anh ta
xác định chắc chắn rằng đó là số điện thoại của Đổng Hàn Thanh liền cho
cô ngồi trong trạm gác của bảo vệ nghỉ: “Thái thái đưa thiếu gia đi xem
mặt rồi, chắc là phải tối mới về.”“Xem mặt?”
Người gác cổng đột
nhiên ngậm miệng lại, anh ta tưởng rằng giữa Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh có quan hệ gì, lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ là nghe nói, không chắc chắn
lắm, thiếu gia từ trước tới nay đều là tự anh ấy quyết định, thỉnh
thoảng cũng có lúc không nghe lời phu nhân.”
Lương Nặc rõ ràng biết anh ta hiểu lầm nhưng cô lại không giải thích gì.
Cứ ngồi đợi, thế mà cũng đã đến tối.
Hai chiếc xe trông không có gì là xa xỉ lắm tiến vào trong, Lương Nặc trong lòng lo lắng, cô bèn chạy ra chặn trước đầu một chiếc xe lại.
Đổng Hàn Thanh kéo cửa kính xe xuống nhìn rõ là Lương Nặc.
“Bố mẹ, bố mẹ cứ vào nhà trước đi, lát nữa con vào sau.”
Đổng Hàn Thanh ngoái đầu nói với người ngồi sau, sau đó bèn đẩy cửa bước
xuống xe, Lương Nặc vô cùng lúng túng, đang định nói lời xin lỗi thì cửa xe đằng sau liền nhô ra một cái đầu, đó là Luarel.
“Anh họ, anh lại hẹn hò với chị này rồi? Thế chị Trần hôm nay thì làm thế nào.?”
Cô ta trống tay vào cằm nhìn ra ngoài với ánh mắt vô cùng ngây thơ.
Đổng Hàn Thanh nheo mày: “Laurel, anh thấy anh gần đây tính khí không được tốt lắm, muốn giải tỏa bớt đi đây, em thấy thế nào?”
“Em....”
“Laurel!” Đột nhiên, trong chiếc xe đó lại truyền ra một tiếng nói với âm điệu
hơi gằn xuống nghe có vẻ rất nghiêm khắc đã cắt ngang lời Laurel: “Ngoan ngoãn ngồi trong xe đi, xe chạy rồi.”
“Ồ, vâng!”
Laurel lặng lẽ thu đầu lại kéo cửa kính xe lên.
Lương Nặc tò mò: “Vừa nãy là ai đấy?”
“Ba của Laurel, vừa về nước hôm nay, lúc chiều tôi đã đi đón ông ấy!” Đổng
Hàn Thanh giải thích, rồi nói: “Lúc chiều em nói gì trong điện thoại
nhỉ? Lúc đó tôi nghe không được rõ lắm.”
“Tôi....” Lương Nặc do dự hồi lâu mới mở miệng: “Bắc Minh Dục vào ngục rồi, anh biết không?”
“Sự việc rùm beng thế sao tôi lại không biết chứ?” Đổng Hàn Thanh vừa chỉnh lại tay áo vừa hỏi: “Em muốn nhờ tôi tìm cách kéo anh ta ra?”
“Tôi....tôi không có ý này.”
“Kể cả em có ý đó thì chắc là tôi cũng làm không nổi, sự việc này quá nóng, hơn một nửa các tạp chí, báo của Hải Thành dựa vào tin tức của anh ta
bị lộ để bán ra sản phẩm của mình.”
Lương Nặc nghe thấy vậy, trái tim cô thắt lại.
“Anh...có.. thể giúp tôi gặp anh ấy một lần không?” Lương Nặc ấp a ấp úng mãi mới nói dứt ý.
Đổng Hàn Thanh nheo mày: “Theo tôi được biết thì hai người đã ly hôn rồi, bây giờ em đi gặp anh ta làm gì?”
“Đúng, chúng tôi ly hôn rồi!” Lương Nặc hít thở một hơi thật sâu mới nói tiếp: “Nhưng chắc là anh không biết, tôi đã từng có một đứa con, còn bị sảy
thai nữa, anh ta và Bắc Minh phu nhân chính là thủ phạm của việc này,
tôi muốn đòi lại công lý cho con tôi.”
Đổng Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm một lát rồi đột nhiên cười.
“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho em, em hãy về nhà đợi tin tức đi.”
Lương Nặc sợ Đổng Hàn Thanh chỉ tiện miệng hứa thế, cô có chút không yên tâm: “Anh ở Hải Thành có mạng lưới nhân lực của riêng mình, Đổng tiên sinh,
nếu anh đã nói là giúp tôi, vậy thì anh nhất định phải giữ lời giúp tôi
đấy!?”
“Không tin tôi?” Đổng Hàn Thanh vẫn với sắc mặt không thay đổi gì, nói: “Em yên tâm, nếu tôi chỉ hứa cho có lệ với em thì vừa nãy
tôi đã coi như không nhìn thấy em rồi.”
Lương Nặc lúc này mới
thấy yên tâm hơn một chút, cảm thấy bản thân hơi xấu hổ - giống như lấy
lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử vậy.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Đổng Hàn Thanh đi vào phòng khách, vừa bước được vài bước, một
quả táo đột nhiên bay từ trên cao theo đường parabol tới phía đỉnh đầu
anh ta, Đổng Hàn Thanh nhanh chân lùi về phía sau một bước.
Bốp.
Tiếng quả táo rơi xuống chạm vào mặt đất ngay cạnh chân anh ta, nước táo bắn cả vào giày.
“Hello!”
Anh vừa ngẩng đầu, đứng ở ban công trên tầng hai, Laurel đang bám một tay
vào lan can, cười tươi vẫy tay với anh, nói: “Anh họ, anh đúng là....anh tính thử xem, gần đây những cô gái mà anh xem mặt, người này đã là
người thứ bảy rồi, anh sao có thể đứng núi này trông núi nọ thế chứ?”
Đổng Hàn Thanh thấy đau đầu: “Em nghe ở đâu thành ngữ đấy thế hả? Em chẳng phải lớn lên ở nước ngoài cơ mà?”
Ở nước ngoài bao nhiêu năm vậy mà quốc ngữ không khác gì người trong nước?
Laurel vuốt mái tóc qua tai, bĩu môi nói: “Nói chung là em không biết, em chỉ
biết rằng anh lừa dối tình cảm của các chị em phụ nữ thế thôi.”