“Đại thái thái, xin thái thái hãy kiềm chế nỗi đau, Thẩm gia gia nghiệp lớn
thế này còn đợi người quản lý.” Phúc Bác đứng bên cạnh an ủi, lại nói:
“Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã xuống tới sân bay rồi, sẽ rất nhanh
về tới nhà thôi, thái thái nhất định phải vững vàng lên.”
“Tôi...Tôi....” đại thái thái vẫn nghẹn ngào không nói thành lời.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc ra hiệu cho cô, Lương Nặc liền bước
lên trên bục, một tay đỡ lấy đại thái thái, mặt khác lại nói với mọi
người: “Mẹ cả đúng là đau lòng quá mong mọi người thông cảm, còn có ai
muốn từ biệt mẹ ai thì mau lên đi ạ!”
Sau đó lại có vài người cúi
người tỏ vẻ đau lòng trước sự ra đi của nhị thái thái, Phúc Bác liền dìu đại thái thái đi tới khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, dù sao thì bà ta cũng không muốn ở lại đó thêm nữa.
“Tang lễ tới đây là kết thức, mời cái vị.....”
“Đợi đã....”
Đột nhiên, từ phía không xa vang lên một tiếng nói với âm lượng lớn vượt
qua mọi người, Lương Nặc đứng trên bục, có thể nhìn ra khá xa, chỉ thấy
Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam mặc trên người bộ đồ đen vội vàng đi tới.
Nét mặt Thẩm Tịch Nam u ám lạnh lùng, Lương Nặc nhìn không hiểu lắm, còn
Thẩm Cách thì râu ria lồm xồm, hùng hùng hổ hổ đi tới, đi lên bục chỉ
tay vào Lương Nặc nói: “Cô không xứng để đứng ở đây, cút xuống dưới
kia.”
“Cô ấy không xứng lẽ nào anh xứng à?” Bắc Minh Dục chạy lại bảo vệ Lương Nặc, đẩy cô đứng ra phía sau lưng anh.
Thẩm Cách nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục và Lương Nặc cười lạnh lùng: “Hai
ngươi đúng là cùng một giuộc với nhau, cố ý để cho ta và chú hai bị kẹt
lại ở Nhật Bản, sau đó hai người tung tin đồn tôi và chú hai không phải
con trai đẻ của Thẩm gia, tiếp sau đó để các người thượng vị hả? đừng có nằm mơ! Hôm nay tôi phải bóc trần bộ mặt thật của hai người, để tất cả
mọi người đều biết các người ghê tởm tới mức nào.”
Nói xong, hắn
ta quay người triệu tập giới truyền thông tới, nói lớn tiếng: “Lúc trước khi mà tôi và em trai tôi là Thẩm Tịch Nam gặp chút khó khăn bị kẹt lại Nhật Bản, ở Âu Thành đã có rất nhiều lời đồn đại về chúng tôi, mà nóng
hổi và thu hút sự quan tâm nhất đó là tin tôi và chú hai không phải là
thiếu gia của Thẩm gia, mà chỉ là đồ dã chủng, nhưng bây giờ chúng tôi
nói cho mọi người biết, chúng tôi mới thực sự là đại thiếu gia, nhị
thiếu gia của Thẩm gia,Bắc Minh Dục mới là đồ dã chủng điên cuồng, mười
mấy năm trước chính hắn ta đã hại chết cha đẻ, lại khắc tinh hại chết mẹ đẻ, cái chết của mẹ hai tôi hoài nghi chính là do hắn ta cố ý gây ra.”
Chỉ cần có óc liền có thể thấy được những lời hắn ta nói không hề có căn cứ lý luận nào cả.
Thẩm Tịch Nam thì mím chặt môi không nói lời nào, không biết im lặng là đồng tình hay là chẳng thèm phản bác.
Phóng viên chất vấn: “Vậy Thẩm tiên sinh, trước đây không lâu đại thái thái
có công bố việc nhị thiếu gia được nhận nuôi, anh nhìn nhận thế nào về
sự việc này?”
“Tờ giấy đó là làm giả!” Thẩm Cách nói chắc chắn chỉ tay về phía Bắc Minh Dục: “Tất cả đều do hắn ta, tôi bị bắt ở Nhật Bản, mẹ tôi vì quá đau lòng, nhất thời không tỉnh táo nên mới trúng kế của
hắn ta, hắn ta chính là kẻ gây ra mọi chuyện......”
Lương Nặc
nghiến chặt răng: “Đại thiếu gia anh đừng có ăn nói hồ đồ! Anh ở Nhật
Bản hút thuốc phiện bị bắt thì có liên quan gì tới chúng tôi, đừng quên
rằng anh từng có tiền lệ như thế rồi.”
Bắc Minh Dục nheo mày, lập
tức quyết định khuấy động làm cho sự việc rối thêm: “Chúng ta cũng không có cái tài chưa đẻ ra mà đã biết mọi chuyện, nếu những gì anh nói đều
là giả, vậy thì chẳng bằng chúng ta hãy đi tới bệnh viện xét nghiệm ADN, rốt cuộc ai là rồng ai là rắn chẳng phải sẽ rõ à!”
“Anh cả!” Thẩm Tịch Nam đột nhiên gọi Thẩm Cách.
Thẩm Cách quay đầu xuống nhìn Thẩm Tịch Nam, nhìn thì có vẻ qua sự việc ở
Nhật Bản, bây giờ hắn ta rất tin tưởng vào Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam với khuôn mặt ảm đạm: “Em chấp nhận với số phận rồi.”
“Không được!” Thẩm Cách lớn tiếng gầm lên: “Hôm nay là chú, ngày mai sẽ là
tôi....không không không, tôi đã bị hại tới mức này rồi, cả đời này tôi
không thể có con trai được nữa....là ngươi! Tất cả là do ngươi.”
Hắn ta càng nói càng kích động, đột nhiên hướng về phía Bắc Minh Dục xông
lên, không biết từ khi nào trong tay còn cầm một con dao gọt hoa quả
không to cũng không nhỏ!
“Tao phải giết chết mày!”
“A....”
Trong đám đông đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi giọng nữ vang lên, một lễ tang
êm thấm đang gần được kết thúc thì lại loạn lên, vệ sĩ từng người từng
người chạy lên, còn Thẩm Cách trong chớp mắt đã đến sát trước mặt Bắc
Minh Dục và Lương Nặc.
Bắc Minh Dục ôm chặt lấy Lương Nặc, ngón tay anh vô tình hay hữu ý bấm nhẹ vào lưng cô, biểu thị sẽ không sao cả.
“Anh cả! Hôm nay là tang lễ của mẹ hai, lại bao nhiêu phóng viên nhà báo có
mặt ở đây, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống với nhau từ từ nói, anh
hãy bỏ con dao xuống trước đi hãy được không?”
“Bây giờ biết sợ
rồi à?” Thẩm Cách cầm chắc chuôi con dao vung đi vung lại trước mặt hai
người, nói: “Lúc trước sao mày không chết quách ở Hải Thành đi, còn về
đây làm gì hả?”
“Anh cả....” giọng nói của Lương Nặc run lên: “Mẹ
cả đã bao nhiêu lâu không được gặp anh rồi, chắc chắn là rất nhớ anh,
anh đừng có làm chuyện hồ đồ....”
Thẩm Tịch Nam vượt qua đám đông, đi với bên cạnh bọn họ vài bước, lại giữ khoảng cách vừa phải với vệ sĩ.
“Anh cả, tờ giây chứng minh nhận nuôi của mẹ cả là thật, em không phải là
con trai của Thẩm gia, tình cảm anh em của chúng ta tới đây là kết thúc, sau này anh ở Thẩm gia hãy bảo trọng, em chắc là rất nhanh sẽ bị đá ra
khỏi Thẩm gia thôi.”
Hai mắt của Thẩm Cách đột nhiên đỏ lên: “Tôi phải ra tay trước để lấy lại ưu thế đã....ra tay trước....”
Anh ta nhắc đi nhắc lại, sau đó chẳng quan tâm tới điều gì mà xông lên,
trong lúc rối ren, Bắc Minh Dục đẩy Lương Nặc ra, một tay anh giơ lên đỡ lấy nhát dao của Thẩm Cách.
“Thiếu gia!” Lương Nặc nhìn thấy cánh tay của Bắc Minh Dục bị cứa một vết dài, cô sợ hãi, lo lắng.
“Em dâu!” Thẩm Tịch Nam kịp thời đỡ lấy Lương Nặc, tranh thủ ghé miệng vào
tai cô nói nhanh một câu: “Đừng lo lắng, kẻ vô dụng như Thẩm Cách không
phải là đối thủ của chú ấy.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt như ý thức được điều gì đó....
“Hai người, hai người từ khi nào thành một hội với nhau?”
Thẩm Tịch Nam giả vờ như không nghe thấy gì hết, quay đầu ra chỉ tay vào đám vệ sĩ: “Mau kéo đại thiếu gia ra, không được để tam thiếu gia bị
thương, mấy người cẩn thận một chút....”
Vệ sĩ nhận lệnh xông lên, Thẩm Cách vẫn không chịu bỏ cuộ, bị vệ sĩ nắm lấy hai cánh tay lôi ra,
hai chân hắn vùng vẫy cố để đá Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục ôm lấy
bụng, sắc mặt trắng bệch ra: “Anh cả, bao nhiêu năm nay, em luôn kính
trọng anh với tư cách là anh cả, tại sao anh vẫn không chịu buông tha
cho em?”
Tình hình đã được khống chế, tiếng máy ảnh kêu lên tạch tạch không ngừng.
Vô số các bức ảnh vào giây phút này đã được ghi lại.
Thẩm Cách vẫn lớn tiếng mắng nhiếc: “Đồ dã chủng, ai là anh trai mày! Tao phải giết chết mày....”
Khi đại thái thái chạy tới nơi thì liền nhìn thấy một đám đông kín nghịt
vây quanh Bắc Minh Dục và Thẩm Cách, bà ta quá choáng váng, suýt nữa
ngất đi: “Dừng tay! Các người đang làm gì thế hả?”
“Mẹ cả!” Thẩm
Tịch Nam giả vờ với vẻ mặt vô tôi, cùng bộ dạng lo lắng: “Chắc là giữa
anh cả và chú ba có hiểu lầm gì rồi, hơn nữa tang lễ của mẹ con cũng bị
làm loạn lên rồi.”
“Đó không phải là mẹ mày, chỉ là mẹ nuôi thôi!” đại thái thái cười nụ cười như một cái máy, gằn giọng nói, sau đó đi
tới trước mặt của Thẩm Cách, chỉ trích: “Ta bảo người về là để ngươi làm loạn tang lễ lên à? đó là mẹ hai của ngươi đấy, trong đầu ngươi rốt
cuộc đang nghĩ cái gì hả?”
“Ra tay trước để chiếm ưu thế....”
Thẩm Cách bị đại thái thái giáng cho một cái tát vẹo cổ đi, miệng lúc nào cũng chỉ nói một câu đó.