Lương Nặc đẩy đám vệ sĩ ra và vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Dục,
đỡ lấy cánh tay anh bị thương, khóc như mưa: “Đau không anh? Nếu như lúc nãy không vì bảo vệ em thì chắc chắn đã không bị thương thế này.....”
Tạch tạch tạch.
Giới truyền thông vẫn đang quay phim chụp ảnh.
Đại thái thái tức giận tái xanh mặt đi, chỉ có thể chọn cách làm cho mọi
chuyện bớt căng thẳng: “Đại thiếu gia ở Nhật Bản gặp khó khăn nghiêm
trọng, có vì thất vọng quá mà có triệu chứng của bệnh điên....Tịch Nam,
sao con không chăm sóc để ý anh trai cẩn thận vậy?!”
Bà ta khéo léo đêm tội trạng đều đổ lên đầu Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam cúi đầu nhận lỗi: “Là lỗi của con, là do con không chăm sóc trông nom anh cả cẩn thận....”
“Còn không mau nhanh đưa anh con đi đi?”
Thẩm Tịch Nam lại ngẩng mặt lên rồi ra lệnh cho vệ sĩ đưa Thẩm Cách đi.
Bắc Minh Dục cũng đúng lúc ra mặt, lên tiếng: “Anh cả vì do quá thất vọng
nên mới phát điên lên như thế, sự việc hôm nay chỉ là một việc ngoài ý
muốn, hi vọng các vị phóng viên nhà báo ra tay nể tình, không nên đăng
hoặc đưa tin về những thông tin không chân thực như vậy.”
“Thẩm tiên sinh nói anh....”
“Ôi trời, tam thiếu gia cũng bị thương rồi!”
Có vài phóng viên đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu hỏi mang tính quyết định
thắng lợi, nhưng lời còn chưa nói dứt đột nhiên trong đám đông có một
người lớn tiếng kêu lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bắc Minh Dục đỡ lấy cánh tay bị thương, sắc mặt mệt mỏi, nói vẻ áy náy:
“Nếu mọi người còn có vấn đề gì thì mời lát nữa liên hệ với quản gia của gia đình, tôi còn phải đi băng bó vết thương hãy.”
Nói xong, Lương Nặc lập tức đỡ anh rời đi.
Đám nhà báo giải tán đi, nhưng những vị lãnh đạo cấp cao và những cổ đông
của tập đoàn tới tham dự lễ tang thì mãi vẫn không chịu rời đi.
Khi mà bác sĩ gia đình đang giúp Bắc Minh Dục xử lý vết thương thì bọn họ ào ào làm khó.
“Đại thái thái, bao nhiêu năm nay mọi người vẫn hợp tác với nhau vui vẻ, thế nhưng gần đây không hiểu thái thái quản lý kiểu gì mà để xảy ra không
biết bao nhiêu là việc, là toàn là chuyện không hay, nhưng lần nào cũng
do tam thiếu gia đứng gia cứu cánh.”
Đại thái thái nghiến răng nói: “Tôi cũng vẫn đang nghĩ cách để cứu vãn sự bốc hơi của thị trường!”
“Mọi người đều dùng tiền mồ hồi nước mắt với giá trị thực sự để đầu tư vào
tập đoàn của bà, không phải là chỉ nói mồm mà giải quyết được vấn đề.”
Có một cổ đông đưa ra ý kiến, ngoài ra còn có mấy người nữa thêm vào:
“Thời gian của chúng tôi đều rất quý giá, vì triệu tập hội nghị cổ đông
mà đã phải ở Âu Thành này gần 10 ngày rồi, rốt cuộc hội nghị cổ động có
được họp hay không? Tin tức hôm nay mà được truyền ra ngoài, ngày mai
chắc chắn giá cổ phiếu sẽ lại rớt thảm hại, rớt nữa thì cổ phiếu chẳng
khác gì rác nữa rồi....”
Đại thái thái rít lên rồi nói: “Đương nhiên là phải họp rồi!”
“Cho chúng tôi một thời gian cụ thể đi.”
“Ngày kia.” Đại thái thái tính toán thời gian để giải quyết những việc linh
tinh, nói: “9 giờ sáng ngày kia, tại phòng họp của tập đoàn, chuẩn giờ
tiến hành!”
Lúc này các cổ đông mới thở phào một tiếng, một trong số những người đó ném cho đại thái thái cái nhìn trách móc rồi lên
tiếng: “Các người muốn đấu đá với nhau sống chết mới thôi chúng tôi
không quan tâm, thế nhưng nếu mà còn làm tổn hại tới lợi ích của chúng
tôi, vậy thì đại thái thái....xin lỗi, tôi phải rút vốn thôi.”
“Tôi cũng sẽ rút, gần đây lỗ quá nhiều rồi.”
...............
Sau một hồi tranh luận, đại thái thái phải cố gắng hết sức mới làm yên lòng được những cổ đông.
Sau khi các cổ đông rời đi, vết thương trên tay Bắc Minh Dục cũng đã được
băng bó xong rồi, đại thái thái ném cho họ cái lườm đáng sợ, sau đó gọi
Thẩm Tịch Nam tới, cầm cốc trà bên cạnh ném vào đầu Thẩm Tịch Nam.
“Mọi chuyện đang yên lành, tại sao đại thiếu gia lại đột nhiên chạy tới tang lễ làm loạn lên như thế?”
Thẩm Tịch Nam đứng im cũng không né người đi, trên chán nhanh chóng một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, đúng lúc đó Đặng Tử Manh nghe tới có chuyện nên đã chạy tới và nhìn thấy, ánh mắt cô ta đột nhiên lạnh lùng.
“Đại thái thái đúng là nóng tính thật đấy, đáng tiếc là bây giờ ở đâu cũng
có lời bàn tán nói rằng bà sinh ra Thẩm Cách chỉ là một kẻ điên, lại còn tự tay phá vỡ lên tang của mẹ hai nữa chứ, đúng là cuộc đời bà mang một vết nhơ không hề nhỏ.”
“Cô nói cái gì?” đại thái thái càng tức lên và trút cơn tức đó lên người Đặng Tử Manh: “Cô có dám nói lại một lần nữa không?”
“Ố, tôi nói sai rồi à?” Đặng Tử Manh giật mình, cười tươi: “Không biết ai
đã để lộ thông tin cho tạp chí lớn nhất của gia đình nhà tôi nói rằng
đại thái thái trước khi gả cho lão gia thì từng là một kĩ nữ, lại là một vết nhơ nữa....”Cả người đại thái thái run lên: “Ăn nói linh tinh! Ăn
nói linh tinh! Lập tức xóa bỏ tin tức đó đi cho ta, không được phát ra
ngoài....”
Đặng Tử Manh coi như không nghe thấy gì, đứng bên cạnh Thẩm Tịch Nam giúp anh ta xử lý vết thương.
“Cũng có phải là mẹ đẻ anh đâu, lại cứ đứng yên ở đấy cho bà ta ném? Lúc ở
cùng tôi sao không thấy anh nghe lời như thế chứ? đúng là đồ ngốc.”
Đại thái thái đập tay liên tục xuống bàn: “Đặng Tử Manh, tôi bảo cô khống
chế tin tức, không được cho phát hành ra ngoài, cô có nghe thấy không
hả?”
“Nghe thấy rồi!” Đặng Tử Manh liếc nhìn bà ta khinh bỉ, vén
tóc ra phía sau lưng, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má Thẩm Tịch Nam, nheo
mày nói: “Bà để Thẩm Tịch Nam cho tôi thì tôi sẽ giúp bà xử lý thông tin đó.”
Sự ảnh hưởng của Thẩm gia trong giới tạp chí và báo không
có sức ảnh hưởng bằng Thẩm gia, hơn nữa tin tức lại được phát ra từ tạp
chí của Đặng gia....
Đại thái thái nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nói: “Tịch Nam, ở cùng cô ta một đêm.”
Thẩm Tịch Nam hai môi mím chặt lấy một lúc sau đó mới nói lời nghe không rõ lắm: “Vâng!”
Lương Nặc há hốc mồm ngạc nhiên.
Trong con mắt của đại thái thái Thẩm Tịch Nam rốt cuộc là gì?
Là một con chó à?
Không, khéo còn không bằng một con chó.
Nhưng Lương Nặc không hiểu được, rõ ràng Thẩm Tịch Nam sớm đã cũng không hài
lòng gì với những việc làm của đại thái thái, bây giờ ngay tới cả cái
chết của nhị thái thái thế cũng chẳng thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục bán
mạng cho bà ta rốt cuộc là vì cái gì?
Vẫn còn đang không hiểu tại sao, thì đột nhiên lòng bàn tay cô dường như đang có tay ai đó bấm vào.
Đó là tay của Bắc Minh Dục, anh bấm vào lòng bàn tay cô làm thu hút sự chú ý của Lương Nặc, cô quay đầu ra liền nghe thấy Bắc Minh Dục nói: “Anh
bị thương rồi mà em còn đi nhìn người đàn ông khác thế?”
“.....” Lương Nặc đưa tay lên trán lúng túng: “Rõ ràng em có nhìn người khác đâu.”
“Em tưởng anh bị mù à? hai con mắt em như sắp nhảy ra ngoài rồi đấy!” Bắc
Minh Dục bỏ tay trong lòng bàn tay cô ra, nắm chặt lấy tay cô, nói lạnh
lùng: “Anh mới là chồng em đấy!”
Lương Nặc lặng lẽ quyết định không nói gì, cô chỉ nhìn mọi chuyện diễn ra.
Thẩm Tịch Nam cứ nhu vậy rời đi cùng với Đặng Tử Manh.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục cũng về nhà của hai người, thời gian vẫn còn sớm, hiếm khi mới được như vậy.
Tiểu Bắc vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi ngoan ngoãn trước bàn học để đọc sách.
Vì Tiểu Bắc không thích hợp lắm với việc tới trường, những cũng không thể
để lỡ việc học của cậu, vì vậy Lương Nặc đã mời giáo sư Cảnh, hi vọng
ông ấy có thể tiếp tục dạy Tiểu Bắc, giáo sư Cảnh đương nhiên là rất vui lòng.
Dần dần, Lương Nặc còn nghe thấy giáo sư Cảnh khen Tiểu Bắc có những nét biểu cảm mà trước đây chưa từng có.
Lương Nặc đẩy cửa đi vào, khẽ khàng đi tới phía sau lưng Tiểu Bắc.
Vốn dĩ còn muốn nhìn xem cậu bé đang đọc sách gì, nhưng phát hiện cậu bé
cúi đầu cứng đờ không có một chút cử động gì, rồi mấy phút sau một trang sách cũng không được lật.
“Tiểu Bắc?” Lương Nặc khẽ gọi.
Tiểu Bắc không nói gì, chỉ đưa tay ra vuốt tay lên trang sách, tiếp tục cúi đầu đọc.
Trong lòng Lương Nặc có chút hoảng loạn, ghé sát đầu vào cậu bé rồi nhìn một bên mặt cậu: “Có phải con giận gì cô rồi không?”
Hai hàng lông mi của Tiểu Bắc nhấp nháy, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu: “Vâng!”
“Tại sao lại giận cô?”
Lương Nặc cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn cố suy nghĩ để tìm ra lý do, kể
từ sau hôm cô trở lại Âu Thành, Tiểu Bắc đối với cô có chút lạnh nhạt,
chỉ là cô không để ý mà thôi.