Đường Tâm Duyệt chưa từng nghĩ đến, lúc cô và Lục Thành Vũ gặp lại một lần nữa, lại là ở trong trại tạm giam.
Cách một tầng kính chống đạn dày, anh mặc quần áo tù, tay chân đều mang xiềng xích nặng nề. Theo mỗi bước chân chậm chạp của anh, kim loại va chạm phát ra tiếng leng keng.
Cảnh ngục trông coi nghiêm ngặt, một mạch áp giải anh đến trước cái ghế, tháo còng tay, lui về sau hai bước chân, nghiêm mật giám thị bọn họ. Trong phòng gặp mặt an tĩnh trang nghiêm, Đường Tâm Duyệt ngồi thẳng lưng, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở căng thẳng của bản thân.
Anh ngồi xuống, ra hiệu cho Đường Tâm Duyệt cầm điện thoại hữu tuyến đặt ở bên tai, nhìn cô nhíu mày, cũng thật bất ngờ.
“Đường Tâm Duyệt? Sao lại là cô?”
Đường Tâm Duyệt theo bản năng nắm chặt điện thoại, tròng mắt né tránh ánh mắt nhìn sang của đối phương.
Hơn mười năm không gặp, vậy mà đối phương vẫn có thể một hơi gọi tên của cô. Mà cô nhìn đối phương, chỉ có xa lạ.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo dài, kéo dài từ đuôi mắt phải đến mũi, vết sẹo này khiến anh nhìn qua tương đối hung ác. Tóc cạo thành đầu trọc, một thân quần áo tù màu xám tro, ánh mắt thờ ơ xa cách, cách lớp thủy tinh tựa hồ cũng có thể cảm nhận được khí tức âm lãnh tỏa ra trên người anh.
Không tìm thấy đâu bóng dáng thiếu niên kiêu ngạo mà tuấn tú năm đó nữa.
Đường Tâm Duyệt ổn định tâm trạng một chút, đặt cái túi trong tay lên bàn, thấp giọng nói.
“Về quê cách đây không lâu, dì Trần nhờ tôi mang cho anh ít đồ.”
Bọn họ đều xuất thân từ một thôn nhỏ trên núi, dì Trần vừa được nhắc tới là mẹ của đầu to anh em tốt với Lục Thành Vũ, bà nhìn Lục Thành Vũ lớn lên, sau khi bà nội anh qua đời đã chiếu cố anh rất nhiều.
Túi đồ này tất nhiên đã trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra mới được phép mang vào, thậm chí cũng không cách nào trực tiếp đưa cho đối phương, sẽ có cảnh ngục sau khi gặp tiến hành chuyển giao.
Ánh mắt ủ dột như đầm băng của Lục Thành Vũ lướt qua cái túi lớn bừa bộn đồ vật bên trong, bỗng nhiên khóe miệng chứa tia cười lạnh.
“Ít đồ này, đổi một cái mạng, thật giá trị.”
Tim Đường Tâm Duyệt bất ngờ đập mạnh, hơi hơi nhíu mày.
Sau khi cô lên đại học thì không còn gặp Lục Thành Vũ. Kỳ thực quan hệ của cô và Lục Thành Vũ luôn không tốt. Lúc ở trong thôn, anh thường hay bắt nạt bỡn cợt cô. Cô nén giận, thật vất vả chịu đựng mới rời khỏi sơn thôn, lên thành phố học hành.
Chỉ nghe đứt quãng từ mẹ, anh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, sau khi bà anh qua đời, anh liền theo người lên thành phố làm thuê. Sau lại không biết lăn lộn thế nào với xã hội đen, còn giết người ngồi tù.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn luôn tránh xa Lục Thành Vũ. Sau khi biết anh giết người ngồi tù, càng nghìn vạn lần không muốn đến thăm, chẳng qua dì Trần liên tiếp khổ sở quỳ xuống cầu xin khuyên bảo bên giường người mẹ đang bệnh nặng của cô.
Khi đó Đường Tâm Duyệt còn tưởng rằng dì Trần đối xử với anh giống như con trai ruột, vì bà thân thể yếu quanh năm đi đường không tiện, cho nên cố ý năn nỉ Đường Tâm Duyệt tới trại giam thăm hỏi.
Nhưng theo như những gì Lục Thành Vũ nói, tựa hồ có ẩn tình khác.
Đường Tâm Duyệt mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng cô cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Cô không có tâm tư, cũng không có cái năng lực kia.
Cô lạnh nhạt nói, “Đồ tôi đã mang tới. Tôi còn có việc, đi trước.” Nói xong liền muốn cúp điện thoại. Không khí trang nghiêm nặng nề trong trại giam sắp khiến con người hít thở không thông, xong việc cô một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại.
Cô cúi đầu, tóc dài rũ xuống ở trên vai thon gầy, trên mặt trắng bệch như không có chút huyết sắc nào, một bên mặt rơi vào trong mắt thờ ơ nặng nề như không hề bận tâm của Lục Thành Vũ, tràn lên rung động. Anh mím môi, hình thành một độ cong lạnh bạc.
“Chờ một chút! “ Anh gắng gượng gọi Đường Tâm Duyệt lại, “Nhiều năm không gặp như vậy, cô có khỏe không.”
Giọng bình thản, như là tùy ý ân cần thăm hỏi.
Đường Tâm Duyệt vốn đã thả điện thoại xuống một nửa, nghe được trong ống nghe truyền đến âm thanh mơ hồ, là người có giáo dưỡng nên cô không thể không đem điện thoại đặt lại lên tai.
“Khá tốt.” Cô nhìn người đàn ông bên trong lớp kính, khách khí cười cười.
Hết thảy chua xót nhếch má lúm đồng tiền, mặt mày cô cong cong, nghĩ thầm bản thân hẳn là che giấu tốt. Nhưng mặt kính mờ nhạt, chiếu lên cô sắc mặt tái nhợt, đáy mắt thanh đại.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cái miệng đang cố gắng cười của cô, ánh mắt chuyên chú, lông mày vặn chặt thành một đạo chữ xuyên, “Sắc mặt cô không tốt lắm, ốm à?”
Giọng ân cần, giống như bạn bè quen thuộc. Nhưng mà Đường Tâm Duyệt cảm thấy nực cười, quan hệ giữa hai người bọn họ cho tới bây giờ đều không phải bạn bè.
Bởi vì khi cô còn nhỏ bị anh bỡn cợt và bắt nạt, vẫn rất ghét anh.
Đương nhiên, hiện tại cũng đã là người trưởng thành rồi, không cần phải... Nhưng vẫn canh cánh trong lòng, cô cũng không muốn dùng sắc mặt tốt đối đãi đối phương.
Lục Thành Vũ là một người mang tội giết người, cô tuyệt không muốn cùng anh có mối quan hệ nào.
Cô lắc đầu, không muốn nhiều lời, “Tôi đi trước. Anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Nhìn cô đi vội vã, dáng vẻ e sợ mà trốn tránh không kịp, Lục Thành Vũ thoáng chốc đứng lên, động tác rất mạnh khiến cái ghế lật ngược “Phanh” vang một tiếng, động tĩnh lớn khiến cảnh ngục vội vàng tiến lên khống chế anh.
“A! “ Đường Tâm Duyệt lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cảnh ngục vững vàng kìm chặt bả vai Lục Thành Vũ, cả khuôn mặt anh đều bị buộc dính sát vào mặt kính, mặc cho cảnh ngục trói buộc quát lớn, không hề có một chút giãy dụa nào, chỉ là trên gương mặt bị kính làm thay đổi hình dạng kia, mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm cô, môi mấp máy, phản phản phục phục nói ba chữ.
“Không phải tôi. “
Một lần lại lặp lại một lần, ánh mắt đen của anh như hồ sâu không thấy đáy, gần như tĩnh mịch tuyệt vọng.
Đường Tâm Duyệt biết một chút khẩu hình, đọc hiểu ý tứ của anh, cảm giác như vạch trần được một bí mật động trời nào đấy, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, liếc mắt không dám nhìn nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng gặp mặt.
Cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía sau dần dần nguội lạnh, như mũi nhọn đâm sau lưng.
Mãi đến khi rời khỏi những bức tường cao trùng trùng điệp điệp, một lần nữa ở dưới cái nắng nóng bỏng của mùa hè, hít thở lưu động trong không khí trong lành, cô thở hổn hển, như trút được gánh nặng.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “1 giờ, phải nhanh về đi làm.” Đường Tâm Duyệt tự nhủ, vừa mới đi mấy bước mà dạ dày bắt đầu ẩn ẩn đau, cô một tay nắm chặt thành quyền để ở dạ dày, lưng vô lực tựa vào tường bên ngoài phòng giam, đau toát mồ hôi lạnh cả người.
“Tê. . . “ từng đợt đau đớn cháy bỏng cuồn cuộn không dứt, trán Đường Tâm Duyệt dinh dính mồ hôi ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, kiềm chế từ từ nhắm hai mắt, chờ cơn đau đớn biến mất.
Đau đớn này, cô đã không thể quen thuộc hơn. Ban đầu thỉnh thoảng chỉ có một cơn đau, cô cũng không để ý, dù sao từ nhỏ đến lớn ăn uống không theo quy luật, no một bữa đói một bữa, dạ dày thường hay đau một chút.
Nhưng dần dần, cơn đau phát tác càng ngày càng nhiều lần. . . Mãi cho đến một lần ho ra máu, lúc đến bệnh viện kiểm tra thì đã muộn.
“Đinh đinh “ tiếng chuông bỗng nhiên vang lên khiến cô kinh ngạc, một tay sờ xoạng lấy điện thoại từ trong túi ra, cô dùng điện thoại loại rẻ nhất, đã dùng nhiều năm rồi, vỏ ngoài bị mài trắng vẫn tiếc thay cái mới. Tưởng công ty có chuyện tìm, vội vã nhận, lại thấy tên người liên lạc hiện lên ba chữ “ Từ Úy Nhiên “.
Trái tim như rơi vào chảo nóng, vừa nóng lại lạnh. “ 13XXX, số điện thoại di động của tôi, có việc có thể gọi cho tôi. “
Người kia nói như vậy, cô liền cất kĩ số này, cho dù đã nhớ hết cả dãy số trong lòng, nhưng chưa từng gọi một lần.
Cô cho là chuyện của bọn họ đã sớm xong hết rồi, về sau cũng không có bất cứ liên hệ nào. Không nghĩ rằng đối phương lại liên hệ với mình vào lúc này.
Hít vào một hơi, cô ấn nghe, “A lô? “ bởi vì đau đớn, âm thanh tự trấn định có chút nhỏ bé run rẩy không thể nhận ra.
“Đường Tâm Duyệt.” Trong điện thoại di động, thanh âm người kia vẫn thanh thanh gió mát như trong trí nhớ vậy, ưu nhã khoa trương, “Tôi là Từ Úy Nhiên.”
“. . . Em biết.” Đường Tâm Duyệt thấp giọng đáp, “Đã lâu không gặp. Sao anh có số điện thoại của em?” Mấy năm trước lúc Từ Úy Nhiên giới thiệu việc làm cho cô, đã cho cô số điện thoại của anh. Nhưng lúc đó Đường Tâm Duyệt không có điện thoại di động, sau này hai người cũng mất liên hệ.
Từ Úy Nhiên giải thích, “Hôm nay tôi đi thị sát chi nhánh công ty, đột nhiên nhớ ra em cũng làm kế toán trong này, nên thuận miệng hỏi một chút. Quản lí của các em cho tôi số điện thoại. Còn nói, gần đây trong nhà em xảy ra chút chuyện. . . “
Bỗng nhiên từ ngực truyền đến một hồi đau đớn, tay bên phải đang cầm điện thoại di động của Đường Tâm Duyệt run rẩy, vội vã siết chặt hai tay, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục trò chuyện, “. . . Ừm. Mẹ em, qua đời cách đây không lâu. “ Nhớ tới mẹ mình, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, không chịu được rơi xuống.
“. . . Nén bi thương ”, dường như anh thở dài một cái, giọng nói thân thiết, “Tôi có thể giúp chuyện gì không? Cứ việc nói, không cần khách khí. “
Nếu là người khác nói câu này, cô sẽ cảm thấy đây chỉ là khách sáo, nhưng câu nói này của người thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ, cô biết phân lượng không nhẹ. Cho dù là hời hợt một câu nói, anh đã hứa hẹn, nhất định làm.
Bởi vì anh đã từng trợ giúp cô như vậy.
“Cảm ơn, nhưng dù sao cũng không cần. Em vẫn ổn.” Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy, Đường Tâm Duyệt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Cô có rất ít bạn bè, người nguyện ý giúp đỡ vào lúc này lại càng không. Hơn nữa mối quan hệ giữa cô và Từ Úy Nhiên, ngay cả bạn bè cũng không phải, cô không với cao nổi.
Đối phương không miễn cưỡng, “Số của tôi vẫn là số này, lúc nào có việc cần giúp cũng có thể gọi điện cho tôi.”
“Cảm ơn. “
Hai người lại nói vài câu, Từ Úy Nhiên còn có việc phải làm, cúp điện thoại trước.
Đường Tâm Duyệt cất điện thoại di động, mùa hè nóng bức, nhiệt độ cao khiến không khí vặn vẹo, mà cô ôm cánh tay, thân thể đơn bạc bởi vì đau dạ dày mà lạnh run.
Có khoảnh khắc, ý chí muốn sống mãnh liệt khống chế được cô, gần như đã mở miệng nhờ Từ Úy Nhiên giúp đỡ. Nhưng chút cứng cỏi duy nhất còn lại khiến cô cắn môi, gắng gượng nuốt những câu định nói xuống.
Bệnh hiểm nghèo không thể chữa trị, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh mà thôi. Huống chi coi như Từ Úy Nhiên cho mượn, cô làm sao có thể trả hết số tiền lớn này?
“Tôi còn trẻ mà. . . Không muốn chết sớm như vậy. . . “ Đường Tâm Duyệt bị ánh mặt trời rực rỡ khiến cô nhắm hai mắt, từ trước đến giờ tính cách của cô chưa từng chịu thua bất cứ cái gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã đến bước đường cùng.
Cô không hiểu, “Tại sao bây giờ mình lại đến bước đường này? “
Từ nhỏ cô đã học giỏi, là sinh viên duy nhất của sơn thôn cằn cỗi lạc hậu kia. Có thể nói là phượng hoàng vàng bay lên từ vùng núi hẻo lánh, vô cùng không dễ dàng. Sau khi lên thành phố không chỉ phải gian khổ học hành kiếm học bổng, còn phải làm thuê kiếm sinh hoạt phí, còn bị bạn học đối xử lạnh nhạt.
Nhưng cho dù cô có khổ nữa mệt mỏi nữa, cô cũng chưa hề than trách một câu nào. Bởi vì để cô có cơ hội tiếp tục học này, em trai em gái đã phải bỏ học để đánh đổi.
Cô không có tư cách oán trách.
Mắt thấy sau khi tốt nghiệp đại học là có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bắt đầu cuộc sống mới, kết quả ngoài ý muốn khiến cho mọi thứ đều tan vỡ.
Năm ấy cô học năm thứ hai đại học, em trai 16 tuổi vì kiếm tiền, theo người trong mỏ làm công, kết quả xảy ra chuyện, bỏ mình tại chỗ.
Phải chịu kích thích lớn như vậy, trái tim mẹ cô xảy ra vấn đề, tuy đã cứu chữa kịp thời, nhưng từ đó thân thể vẫn không tốt, miễn cưỡng uống thuốc duy trì sinh mệnh.
Để có thể chăm sóc mẹ, em gái cô từ bỏ hạnh phúc của mình, mang theo mẹ gả cho một lão già bốn mươi tuổi không vợ.
Mà cô, bỏ xuống tất cả kiêu ngạo và tự tôn, mặt dày tìm Từ Úy Nhiên hy vọng có thể cho cô vay tiền, cũng may đối phương không chỉ hào phóng cho vay tiền, còn hảo tâm giới thiệu công việc cho cô, tiền lương mỗi tháng cô trừ tiền thuê nhà và sinh hoạt phí, số còn dư toàn bộ gửi cho em gái. Vì tiết kiệm tiền ăn, không ăn mì ăn liền, thì chính là uống nước lạnh và bánh bao. Cho dù đau dạ dày đến sắp ngất, cũng tiếc tiền đến bệnh viện khám.
Ai ngờ vẫn không thể nào giữ được mẹ, mà cô sau lần ho ra máu té xỉu, được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện, kiểm tra thì biết cô mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Tiền chữa bệnh đắt đỏ khiến cô chùn bước, bây giờ, kéo dài thêm một ngày thì thêm một ngày, kiếm chút tiền gửi về cho em gái, ít nhất có thể khiến em ấy sống dễ chịu hơn.
“Hô “ đau đớn đi qua, Đường Tâm Duyệt lau khô nước mắt, nắm chặt túi của mình, vội vã chạy tới công ty.
Tinh thần hoảng hốt đi trên đường.
“Tiểu Tâm! “
Phía sau đường có người thét chói tai, Đường Tâm Duyệt chợt hồi phục tinh thần, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang chạy nhanh về phía cô --
“Ầm! “
Lực lớn truyền đến, cô bị xe đụng bay thật xa, nặng nề đập xuống đất.
Trước mắt dần dần biến thành màu đen, thân thể không cách nào nhúc nhích, ý thức dần dần mờ nhạt, nhưng trong lòng lại tuôn ra một tia may mắn.
Thế này cũng tốt, ít nhất không bị bệnh đau hành hạ.
Những năm này cô thật sự đã quá mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại, nặng nề rơi vào trong bóng tối.