101 Lần Trùng Sinh

Chương 2: Chương 2: Giấy viết thư




“Chị, chị hai!”

Đường Tâm Duyệt bị đánh thức bởi mấy cái lay nhẹ.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy hai đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò xuất hiện, bé gái ngây thơ nói,

“Chị, chị có sao không? Mẹ bảo chị dậy ăn cơm.”

Đường Tâm Duyệt hoàn toàn sững sờ, “Đường Điềm?” Tầm mắt dời đến khuôn mặt cậu bé trai bên cạnh lập tức bị chấn động mãnh liệt, “Đường Nham?”

Cô đang nằm mơ sao, sao có thể thấy Đường Nham hồi còn nhỏ chứ?

Cô nâng cái đầu hỗn loạn nặng trĩu ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía.

Bên trong căn phòng mờ tối chật hẹp, trong góc đặt một cái rương lớn, trừ một chiếc giường và một chiếc ghế thiếu một chân ra, đơn sơ không còn đồ vật khác. Trên vách tường dán ảnh chân dung, cửa sổ thủy tinh mờ mờ đã bị hỏng vài chỗ, miễn cưỡng dùng giấy báo dán lại. Khi gió rét mùa đông ào ào thổi tới, tay của người viết chữ bị lạnh đến cứng ngắc.

Đây là căn nhà cô đã từng sinh sống mười mấy năm, là chỗ mà ngay cả nằm mơ cô cũng không muốn trở về.

“Chị, không phải chị lại phát bệnh đấy chứ?” Hai đứa bé một trái một phải mềm mại ngồi dựa vào bên người cô, trong mắt tràn đầy quan tâm.

Đường Tâm Duyệt dùng sức cắn xuống ngón tay, đau, không phải là mơ. Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, nhỏ như vậy, trên tay toàn là những vết trầy sâu cạn, có thể nhìn ra được đây là vết thương do gặt lúa mì.

Người sống trong thôn quen làm nhiều việc, trên bàn tay đã sớm bắt đầu có những vết chai dày. Cô nghiêng về di truyền thể chất của ba, da thịt mềm mại không làm được việc nặng, mỗi lần qua một mùa thu hoạch lúa mì bàn tay sẽ biến thành thế này, phải đến mùa xuân mới có thể dần dần biến mất.

Tim không ngừng đập kịch liệt, cô che ngực không dám tin.

Chẳng lẽ cô lần nữa trở lại thời thơ ấu sao?

“Tiểu Duyệt, mau ngồi dậy ăn chút gì đi.” Giọng nói khàn khàn truyền tới, màn cửa đen thui bị người vén lên, một người phụ nữ cao gầy bưng một chén sứ tráng men đi nhanh vào.

Nhìn người đi tới, Đường Tâm Duyệt không nhịn được nữa, nước mắt tranh nhau trào ra, “Mẹ!”

Xoay người xuống giường muốn nhào tới, kết quả hai chân mềm nhũn trực tiếp té nhào xuống đất, người phụ nữ sợ hãi vội vàng tiến lên, một tay bưng chén một tay đỡ cô dậy, nửa dìu nửa ôm đỡ cô trở về giường, giọng mang theo một chút trách cứ, “Con ngoan ngoãn nằm xuống đi, đứng lên làm gì!”

Đường Tâm Duyệt siết chặt cánh tay của mẹ, nhìn chằm chằm gương mặt thon gầy của bà, nước mắt không nén được rơi xuống.

Một tháng trước cô mới vừa chịu đựng nỗi đau mất mẹ, ở nhà tang lễ khóc đến mức không thể đứng lên. Khi đó tuyệt vọng sụp đổ, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Lại không nghĩ rằng, chỉ một cái chớp mắt đã có thể trở về quá khứ, trở về thời gian lúc mẹ và em trai còn sống!

“Mẹ, không phải con đang nằm mơ đó chứ!” Cô ôm chặt lấy mẹ, giống một đứa nhỏ chịu hết mọi ủy khuất rốt cuộc tìm được chỗ dựa, gào khóc sướt mướt.

“Sao vậy Tâm Duyệt?” Cô ngày thường không khóc không nháo, là người dịu dàng ít nói nhất. Sau một cơn bệnh nặng liền trở nên khác thường như vậy, dọa Lục Tú Vân liên tục truy hỏi, sợ cô xảy ra chuyện gì, “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, có mẹ đây.” Vừa sờ trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể, vừa vỗ nhẹ lưng cô, miệng không ngừng an ủi.

Đường Tâm Duyệt vốn là vừa sợ vừa vui, tâm thần kịch liệt dao động. Khóc một hồi liền ngừng lại, tâm trí dù sao cũng đã hơn hai mươi, cô ngượng ngùng lau nước mắt, lui ra khỏi lồng ngực mẹ, nức nở nói, “Không sao ạ, con gặp ác mộng thôi.”

Hai đứa nhỏ Đường Điềm và Đường Nham cười cô, “Đáng xấu hổ đáng xấu hổ, chị lớn như vậy mà còn khóc nhè.”

Đường Tâm Duyệt quyến luyến nhìn chăm chú em trai em gái trước mặt, bọn họ nhỏ hơn cô sáu tuổi, bây giờ cùng lắm chỉ là đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, ánh mắt ngây thơ.

Từ sau khi cô đến Bắc Kinh học, em trai mất mạng vì tai nạn, ngay cả một lần cuối cô cũng không thể nhìn thấy em trai.

Đường Tâm Duyệt không nháy mắt nhìn chằm chằm bọn họ, không nỡ di dời tầm mắt, cô dùng sức ôm cả hai người, cười trách, “Hai đứa nhóc này!” Thật tốt, Đường Nham vẫn chưa xảy ra chuyện, Đường Điềm cũng không có ủy khuất chính mình gả cho người mình không thích, tất cả ác mộng đều chưa hề xảy ra.

Em trai bất mãn lên tiếng, giọng nói đáng yêu, “Chị! Đừng có chùi nước mắt lên đồ của em!”

Đường Tâm Duyệt không khỏi phì cười, vỗ nhẹ lên mông cậu, “Đồ láu cá!”

Trong nụ cười có vài phần cay đắng, thành tích của em trai mặc dù không tốt nhưng từ nhỏ đã có ý thức rất tốt. Vào thời điểm em trai muốn học một môn kỹ thuật để lên chức, nhưng vì trong nhà vì để có thể cô học đại học đã phải giật đầu cá, vá đầu tôm, nên cũng không thể lấy ra chút tiền nào.

Em trai tranh cãi ầm ĩ với mẹ một trận, sau đó nén giận bỏ đi theo người ta làm công, kết quả gặp sự cố sập hầm mỏ.

Em gái thậm chí vì cái nhà này mà hy sinh hạnh phúc cả đời của mình.

Lục Tú Vân nhìn chị em ba người ồn ào cười hi hi ha ha, nhẹ nhàng thở ra, nhét chén sứ tráng men vào trong tay Đường Tâm Duyệt, “Lần này con bị bệnh đã dọa mẹ thê thảm rồi. Mau ăn một chút bồi bổ đi.”

Cô nhận lấy cái chén, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy một chén cơm rượu, bên trong lơ lửng hai quả trứng ốp la trắng nõn.

Nước đường tản ra hơi nóng, mùi hương khiến hai đứa nhỏ bên cạnh không ngừng chớp mắt nhìn chằm chằm cái chén, không ngừng nuốt nước miếng.

Trong lòng Đường Tâm Duyệt chua xót, khi còn bé nhà nghèo khó, mẹ nhờ vào nuôi gà vịt bán trứng tích cóp ít tiền để nuôi bọn cô ăn học. Cho nên bình thường muốn ăn trứng, cũng chỉ có mấy ngày sinh nhật và mừng năm mới.

Lục Tú Vân trấn an vỗ vỗ lên cánh tay cô, “Con uống trước đi, mẹ vào bếp nấu thuốc cho con. Con uống xong bảo em đưa chén qua cho mẹ.”

Dứt lời bà xoay người đi ra khỏi phòng.

“Dạ.” Nhìn mẹ vừa rời đi, Đường Tâm Duyệt liền ôn tồn nói với hai đứa đang thèm nhỏ dãi, “Lại đây, hai đứa các em chia trứng ăn đi.”

Ánh mắt Đường Nham thoáng cái sáng lên, liếm đôi môi khô khốc, do dự đưa tay bưng chén.

Đưa đến một nửa, bị Đường Điềm bên cạnh vỗ mạnh, Đường Nham ủy khuất ôm tay, ánh mắt đen bóng sắp chảy nước, miệng mím lại như muốn khóc, “Em đánh anh làm gì!”

Đường Điềm trợn mắt nhìn cậu, nghiêm trang, “Đây là mẹ cho chị hai ăn, chị hai bị bệnh cần phải bồi bổ thân thể! Chúng ta không thể ăn!”

Lòng Đường Tâm Duyệt thoáng cái mềm đến rối tinh rối mù.

Đường Nham ngẩng cao đầu, không nói tiếng nào.

Đường Tâm Duyệt dùng sức lần lượt hôn gương mặt mềm mềm của hai người, “Không sao, chị đã đỡ hơn rồi. Chị cho các em ăn.”

Hai người lúc này mới lộ ra vẻ mặt vui vẻ kinh ngạc mừng rỡ, “Cảm ơn chị!”

Đường Tâm Duyệt đưa đũa cho em gái trước, Đường Điềm liền dùng tay bưng chén ăn một cái trứng ốp la trước, sau đó đổi đưa Đường Nham ăn.

Hai người không tranh không đoạt, lặng yên ăn cơm rượu trứng.

Hơi nóng trong chén hòa cùng hai gương mặt mơ hồ, Đường Tâm Duyệt hốt hoảng nhớ lại, đúng rồi, năm cô sinh nhật 12 tuổi bị sốt nặng, nằm trên giường vô tri vô giác mấy ngày, thiếu chút nữa thì chết.

Trong núi nghèo nàn lại không có bác sĩ, là mẹ cả đêm không chợp mắt, liên tục dùng nước lạnh lau chùi thân thể hạ nhiệt cho cô, đút cô uống phương thuốc dân gian mới kéo cô trở lại.

Cho nên, cô sống lại vào lúc đó sao?

“Chị.” Tiếng kêu trẻ con cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy lại tinh thần nhìn hai đứa em bưng chén ghé vào bên miệng cô, “Chị uống chút nước đường đi.”

Đường Tâm Duyệt khẽ nhấp một ngụm, nhà nghèo thế này, đường cũng quý giá không thua gì dầu, nói là cơm rượu trứng cũng không bỏ bao nhiêu đường, mùi rượu át đi vị ngọt, quanh quẩn đầu lưỡi liền không còn chút mùi vị.

Đường Tâm Duyệt giao chén cho bọn họ, “Các em uống đi, chị ngủ thêm chút nữa.”

Hai đứa bé ngoan ngoãn anh một ngụm em một ngụm uống cạn chén nước đường, còn chưa thỏa mãn liếm liếm miệng, cầm chén trống rỗng nhẹ chân bước ra ngoài.

Bên trong phòng khôi phục sự an tĩnh.

Đường Tâm Duyệt nằm trên giường, nhìn mạng nhện giăng đầy trên xà nhà thở dài, không biết là nên vui mừng hay tiếc nuối.

Có thể lần nữa gặp lại người thân đã qua đời tất nhiên là kinh ngạc vui mừng, mà từ từ tỉnh táo lại, nghĩ đến lại phải lần nữa trải qua thời kì học sinh nghèo khó, quả thực… không dậy nổi chút hứng thú gì.

“Sao lại trọng sinh vào thời điểm này chứ.”

Bởi vì điều này có nghĩa là, còn phải trải qua cuộc sống nghèo khổ như này một lần nữa.

Có điều, bất kể như thế nào, lần này nhất định không thể để cho người nhà rơi vào tình cảnh thê thảm trong kiếp trước nữa.

Phải làm thế nào mới có thể thay đổi cục diện đây, Đường Tâm Duyệt hồi tưởng đời người ngắn ngủi của mình, mỗi một bước cô đều dùng hết sức lực để đi, chưa bao giờ có lúc hối tiếc. Mà hôm nay nghĩ lại phải làm sao để thay đổi?

Đường Tâm Duyệt suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên tấm lịch một hồi lâu, trong quá khứ cô có thói quen vẽ vòng tròn đỏ mỗi ngày, mà phía trên ngày tháng biểu thị hôm nay là ngày 26 tháng 2 năm 1992.

Mùa xuân vừa mới kết thúc, trường học vừa tựu trường không lâu, cô đang học học kì kế tiếp của lớp sáu tiểu học.

Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô mở tấm ván ở đầu giường, đưa tay vào trong khe hở lục lọi một hồi, lấy ra một chồng giấy viết thư.

Chỉ có bảy tám phong thư, không tính là dày, nội dung bên trong mỗi một bức thư cũng không nhiều, nhiều lắm là một trang giấy.

Đường Tâm Duyệt lướt nhanh qua nội dung một lần, nhìn những chữ viết đã từng thuộc nằm lòng trong tim, tâm tình bình tĩnh đến gần như yên lặng.

Lúc Đường Tâm Duyệt học lớp ba tiểu học, bởi vì thôn nhỏ điều kiện tồi tệ, thiếu chút nữa không duy trì được. Là tập đoàn Hoàn Vũ quyên góp vốn, giúp bọn họ xây dựng trường học mới cùng một lượng lớn bàn và băng ghế.

Không chỉ có như vậy, họ còn thành lập một tổ chức hỗ trợ. Tức là chỉ cần có thể thi đậu cấp hai, cấp ba thì sẽ lấy tiền từ trong kho ra nộp học phí giúp bọn họ, giúp họ có thể tiếp tục đến trường.

Đường Tâm Duyệt vô cùng cảm kích đối phương, dưới sự giúp đỡ của thầy, khó khăn viết xong một bức thư cảm ơn, gửi bưu điện dựa theo địa chỉ công ty tập đoàn Hoàn Vũ.

Cô không biết người đứng đầu là ai, thầy bảo là chủ tịch, cho nên chỗ người nhận liền viết gửi chủ tịch.

Mấy tháng sau, ngoài ý muốn lại nhận được thư hồi âm.

Trong thư chữ viết ngay ngắn, nhưng có vẻ hơi non nớt, trái lại nội dung lại mang giọng điệu của người trưởng thành, ngắn ngủi vài câu nói rõ nguyên nhân, nói là chủ tịch lớn tuổi ánh mắt không tốt nên để cháu trai thay mặt viết thư hồi âm.

Trong thư tán dương Đường Tâm Duyệt có lòng biết ơn, khích lệ cô học tập thật tốt. Thư rất ngắn gọn, có lẽ biết gia cảnh cô bần hàn. Trả lời đã là không dễ, trong thư còn tặng kèm 100 đồng.

Những năm đầu 90 của thế kỉ trước, một phong thư có tem cần 5 hào, phí bưu điện này là do thầy trả. Đối phương tặng thêm 100 đồng tiền đối với người trong thành phố mà nói có lẽ không tính là bao, nhưng đối với người ở thôn sơn Tây bộ nghèo khó xa xôi mà nói, đây gần như là một khoản thu nhập không nhỏ, là tiền sinh hoạt một tháng của cả một gia đình. Đường Tâm Duyệt muốn đưa tiền cho thầy, nhưng thầy thế nào cũng không chịu nhận, Đường Tâm Duyệt cũng không cần, cuối cùng thầy đề nghị cô nhận tiền, gửi đối phương thư hồi âm kèm thêm chút lót giày thủ công, đặc sản quê nhà, xem như là biểu đạt tấm lòng cảm kích.

Đường Tâm Duyệt theo lời thầy làm, cả nhà vội vàng làm mười đôi lót giày và hai phần gà xông khói gửi đi cùng nhau.

Bởi vì đường núi bùn lầy, giao thông bất tiện, trong núi lại hẻo lánh rất ít giao lưu với bên ngoài, người đưa thư vài tháng mới tới một lần.

Sau khi gửi thư, cả nhà Đường Tâm Duyệt đã cho rằng chuyện này đã xong. Không ngờ cách mấy tháng lại lần nữa nhận được thư hồi âm.

Cảm ơn cô gửi đặc sản quê nhà, cũng bày tỏ không cần gởi nữa, lại còn tặng thêm 100 đồng tiền.

Đường Tâm Duyệt thiếu chút nữa xấu hổ đến chết, cô tuyệt đối không hề có ý tứ muốn người ta đưa tiền, liền gửi trả lại y nguyên số tiền, còn viết thư cho biết tình hình.

Đối phương nhờ vậy mới không gửi tiền nữa, nhưng cứ thường xuyên qua lại như thế, bốn năm hai người thư từ qua lại cũng chỉ có bảy tám lần.

Cô kể những chuyện thú vị ở sơn thôn, còn đối phương thì kể cho cô về thành phố lớn sầm uất ngựa xe như nước, khích lệ cô cố gắng học tập thi lên đại học, cũng cam kết nếu như cô có thể thi đỗ đại học sẽ bao hoàn toàn tiền học phí.

Cô trong lòng cảm kích, trong tưởng tượng của cô, đối phương là một ông lão tóc hoa râm hiền từ, ánh mắt không tốt, mỗi lần đều đọc lên, sau đó để cháu trai còn nhỏ thay mặt viết thư hồi âm.

“A” Đường Tâm Duyệt tự giễu giật nhẹ khóe miệng, nhớ lại kiếp trước sau khi đỗ đại học, cô cố ý dựa theo địa chỉ trong thư đi viếng thăm, muốn trực tiếp cảm ơn ông lão đã tài trợ cô đi học, nhiều năm yên lặng quan tâm cô lớn lên như thế.

Thế nhưng…

Trong mắt Đường Tâm Duyệt chợt lóe lên vẻ ảm đạm, khi đó cô phải chịu sự lạnh nhạt và xấu hổ từ người cô cảm kích nhất. Điều này lúc đó làm cô cảm thấy bị khuất nhục, thật sự hoài nghi người thư từ qua lại nhiều năm với cô căn bản không phải là đối phương.

Trẻ con trong núi trừ tự tôn ra thì còn lại không có gì cả, nói cô ích kỷ cũng được, nhạy cảm tự ti cũng thế, chuyện này cô luôn canh cánh trong lòng.

Cho đến sau này tiếp xúc với Từ Úy Nhiên, nhận được sự giúp đỡ của anh, chuyện này mới xem như qua đi.

Đường Tâm Duyệt cúi đầu sắp xếp thư từ, gấp từng phong thư lại. Đời trước bọn họ thư từ qua lại liên tục không ngừng, đến tận lúc cô lên đại học đã thành một sấp dày.

Hiện tại, cô có tâm trí của người trưởng thành, lúc kiểm tra lại nội dung thư từ, mới phát hiện từ thuở ban đầu, trong câu chữ của đối phương đến lúc này đã sớm toát ra ý tứ không muốn hồi âm nữa, nhưng lúc ấy cô còn bé, cứ thế không nhận ra, có lần gửi thư đi hơn nửa năm cũng không có hồi âm, cô lo sợ đối phương không nhận được, trông mong lại viết một lá thư nữa, nhưng cách vài tháng sau mới nhận được thư hồi âm.

“Có điều, lần này không cần nữa.” Trên mặt cô hiện lên vẻ kiên quyết, chợt vén chăn đứng dậy, nắm chặt lá thư mang giày vào, tóc tai bù xù một đường đi qua nhà chính, xuyên qua hành lang, lòng bàn chân giẫm lên một viên gạch gồ ghề, thiết bị trong nhà thô sơ khiến người hoảng hốt.

Mãi đến khi vén màn cửa đi tới nhà bếp, đối mặt với mùi khói lửa hòa cùng hơi thở của những năm 90 thế kỷ trước xông tới, trong nháy mắt đó Đường Tâm Duyệt mới cảm giác được mình thực sự đã sống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.