101 Sủng Vật Tình Nhân I

Chương 4: Chương 4: Tôi không phải là kẻ trộm dép




Edit: Quynhgiao240

Tôi há hốc mồm.

Anh ta mặc áo bành tô bằng vải nỉ màu vàng nhạt giống các học sinh khác, áo bành tô để ngỏ, lộ ra áo trong ( ko phải áo lót nha) màu trắng. Cùng với một chiếc cà vạt màu đen thắt hờ hững, chỗ cổ áo lộ ra phần xương quai xanh cùng một phần ngực rắn chắc.

Trước là tổng thể, sau là bộ phận !

Máu trong toàn thân đều muốn phun ra, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, lại sững sờ, ngẩn người nhìn mặt anh ta.

Ánh mắt kiệt ngạo lạnh thấu xương, mắt phượng hẹp dài tinh tế, dưới chiếc mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng kiêu ngạo. Điểm khiến người ta không thể rời mắt chính là hàng mi đen lóe lên màu sắc rực rỡ như cầu vồng, giống như ánh mắt của hắn lóe lên sự sắc bén.

Như vậy cùng với vẻ ngoài, lần đầu tiên thấy, khiến cho người ta cảm thấy hắn rất sắc sảo.

Đầu tôi choáng váng não trướng, tuy rằng trong lòng luôn cảnh cáo chính mình không nên mê đắm như vậy, không nên nhìn chằm chằm người ta, hai con mắt không bị khống chế, nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia được.

Vai rộng, hai chân thon dài có lực, dáng người cao gầy ít nhất cũng phải 1m85 (Gato a), hơn nữa. . . . . . Hơn nữa còn có làn da khỏe mạnh màu lúa mạch! (=0. ☉=) trời ạ, thật hoàn mỹ . . . . . .

Con ngươi rực cháy của tôi dần dần tụ thành một ánh sáng mãnh liệt, thẳng tắp đánh vào người anh ta. Oa, thật đẹp, lần đầu tiên phát hiện một người có thể khiến tâm tình mình tốt như thế, tựa như cắn một miếng kem phủ mật ngọt. . . . . .

Ngay lúc tôi đang say mê hình ảnh mỹ lệ trước mắt, nam sinh nặng nề đập cửa sắt phòng trộm cắp của phòng học, mắt phượng tỏa ra tia băng lãnh : "Rốt cuộc là kẻ nào muốn chết dám trộm dép lê của tôi!"Tiếng nói của hắn không lớn, nhưng mang theo uy lực bức người.

Vẻ mặt" Lão sư Cơ bắp" kinh ngạc, các học sinh cũng đều mở to hai mắt nhìn nam sinh giận dữ đứng ở cửa phòng học.

Dép lê - (  ̄ khẩu  ̄)

Hai chữ này tựa như hai cái roi sắt thật to quất vào mặt tôi, quất tới mức tôi đầu váng mắt hoa. Tôi. . . . . . Tôi nhìn hai thứ đang đeo ở chân mình, sẽ không phải là "Dép lê" trong miệng anh ta chứ? Mama ơi, dẫn con xuống 18 tầng địa ngục để hạ nỗi hổ thẹn này đi a. . . . . .

"Nếu không giao dép lê ra đây, bị tôi bắt được sẽ chết rất khó coi!"Giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng của anh ta một lần nữa va vào màng tai của tôi .

Không đợi đầu óc của tôi phản ứng, chân của tôi đã từng bước đứng lên. Tât cả tầm mắt đều nhìn về phía tôi, bao gồm cả ánh mắt lạnh thấu xương của nam sinh.

Tôi bất an xoắn đầu ngón tay: "Tôi. . . . . . Thực xin lỗi, có thể, có thể là. . . . . . Tôi mang nhầm dép lê của cậu. . . . . ."

Hai tay nam sinh ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, lười biếng nhìn tôi: "Cởi ra!"

"Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý . . . . . . Bởi vì tôi mới chuyển trường đến, không, không biết phải mang dép lê, vừa lúc thấy trên kệ giày có một đôi dép lê liền. . . . . ."Vẻ mặt của tôi áy náy cúi người cởi dép lê, sau đó co rúm người hai mắt sáng lấp lánh nhình nam sinh trước mặt, cung kính dâng dép lê lên, "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của cậu tự tiện mang nó, thật sự rất xin lỗi. . . . . ."

Nam sinh miễn cưỡng đưa mắt nhìn dép lê trong tay tôi, giọng nói lạnh lẽo : "Vứt đi!"

". . . . . . Ơ?"Tôi kinh ngạc không thôi ngẩng đầu, chỉ biết kinh ngạc nhìn ánh mắt vạn lần không tốt của nam sinh.

Mặt nam sinh trầm xuống: "Nghe không hiểu sao? !"

Tôi chạy nhanh ngồi xổm xuống, theo quy củ mang dép lê vào chân nam sinh, lại xin lỗi: "Tôi thật sự không cố ý, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi. . . . . ."Trời ạ, nếu sớm biết sẽ như vậy, tôi tình nguyện ngay từ đầu đi chân không bước vào. ~~~>O<~~~

Nam sinh mím môi không thèm nhắc lại. Tôi thấy hắn lấy một chiếc khăn tay màu lam từ trong túi áo, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã lấy khăn tay cầm dép lê thẳng tiến tới thùng rác.

Chỉ nghe"Phịch"một tiếng, dép lê màu lam cùng với khăn tay cùng nhau bị ném vào thùng rác.

Trong phòng học một mảnh thổn thức. Máu toàn thân của tôi đổ về một hướng, sững sờ một chỗ cũng nói không nên lời.

Nam sinh một tay bỏ vào túi áo một tay chỉ vào tôi, đi nhanh đến cửa sau phòng học : "Kẻ trộm dép, tốt nhất đợi tôi tỉnh ngủ, tái phạm lần nữa cô sẽ phải chết!"

Bỏ lại câu nói lãnh khốc, hắn ra khỏi phòng học, vung tay nặng nề đóng cửa phòng học, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nam sinh vừa đi, một nửa số nữ học sinh trong lớp đều đứng lên, bắt đầu không nói gì dọn bàn, sau đó, các nàng vung ba lô, không coi"Cơ bắp Lão sư" vào đâu nghênh ngang rời khỏi. Còn lại vài nữ sinh không đi lại chạy đến thùng rác, điên cuồng cướp lấy đôi dép lê nam sinh vừa vứt. . . . . .

Trong đó có hai nữ sinh không cướp được dép lê đi qua chỗ tôi liều mạng trừng tôi, vẻ mặt bi ai nói: "Xem ra hôm nay Tả Qua cũng không đi học, hại tôi đợi hắn đến hai tiết! Vẫn nên về nhà ngủ đi!"

"Oanh!"Một đạo tia chớp xẹt qua -

( ̄ khẩu  ̄)

Tôi ngây ra như cây đinh bị đóng vào tường, trong mắt tất cả đều là bông tuyết màu trắng tinh tế ngọt ngào.

Xong rồi. . . . . .

Như thế nào tôi lại không nhìn ra! Nam sinh hung dữ này chính là Tả Qua ở trong ảnh a!

Mà ấn tượng đầu tiên tôi cho anh ta lại là kẻ - trộm - dép!

A -(o≧0≦o)

Nếu như theo lời nữ sinh trong lớp, Tả Qua ác liệt kia sau khi rời khỏi đây sẽ không trở về học, mãi cho đến hiện tại - thời khắc tan học.

Trong lúc này, trong lòng tôi đã chuẩn bị tốt trăm ngàn lời xin lỗi, nhưng mà đợi không được nam nhân vật chính xuất hiện, lời thành khẩn cũng vô ích a. . . . . .

Tôi chẩm cằm xuống mặt bàn, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vách tường màu trắng.

Đột nhiên, một quyển vở da cứng rắn màu lam vỗ vào mặt bàn của tôi, tiếng vang thật mạnh đáng sợ tới mức thiếu chút nữa tôi đã mất 3 hồn 6 phách rồi. A, thì ra là đã đến thời gian nghỉ trưa ! 〒▽〒

Một nữ sinh tóc uốn mắt to đem gương mặt đỏ bừng của cô lại gần tôi, chỉ thấy miệng của cô chuyển động rất nhanh: " Bạn học Bối Lộ Lộ, xin chào, tôi tên là Viên Đán, là Ủy Viên của Hội Học Sinh hơn nữa còn đảm nhiệm chức đội trưởng của đoàn hộ vệ - NO. 1 tam huyễn -Tả Qua, về sau bạn có chuyện gì không hiểu có thể hỏi tôi. Đầu tiên tôi đại biểu - tam huyễn vương thành - khoa thể dục 111 lớp, và toàn thể học sinh chào hỏi bạn; tiếp theo bạn đến phòng giáo vụ lấy hai áo bành tô, ba bộ đồng phục, sau đó đem nó gia cho - phòng làm việc bố y phường - , đại hồ tử Ngô thúc thúc của hội phụ trách sẽ lấy số đo của bạn để may đồng phục mới cho bạn."

Nói xong, Viên Đán vươn tay nặng nề vỗ vỗ quyển vở da cứng trên mặt bàn.

Tôi thình lình tỉnh khỏi giấc mơ, Cà Lâm nói: "Cái gì, cái gì?"

"Tóm lại bạn nhớ kỹ lời của tôi là - phòng làm việc bố y phường - đi thông qua khoa thể dục, khoa nghệ thuật, khoa tự nhiên mở rộng chi nhánh bên cạnh, nóc nhà thủy tinh màu đỏ! Được rồi, -NO. 1 tam huyễn - bên kia còn có rất nhiều việc chờ tôi, vừa đến thời gian nghỉ đám người điên kia, liền đặc biệt sinh động!"

Viên Đán lấy tốc độ siêu thần kỳ nói xong chuyện dài dòng này, không đợi tôi trả lời đã dùng tốc độ lốc xoáy ra khỏi phòng học.

Tôi sững sờ nhìn bóng lưng của cô gái nói chuyện như pháo nổ , hơn nữa ngày mới đưa ra một kết luận: trong trường học này hơn phân nửa học sinh đều là kẻ điên!

Ách, vẫn nên xem có đồng phục gì đi, ha ha. . . . . .

Vừa mở quyển vở da màu lam tôi liền trợn tròn mắt -

Oa a! (つ^з^)つ chỉ là áo bành tô thôi mà có hơn một trăm loại -

Áo bành tô kiểu thục nữ, áo bành tô dạng váy thanh lịch, áo bành tô cổ chữ A cổ điển, áo bành tô kiểu tiểu thư quý tộc, áo bành tô cá tính Trương Dương, áo bành tô kiểu công chúa thêu nụ hoa . . . . . Thật nhiều thật nhiều, nhưng đều thuần một sắc vàng nhạt.

Mà quần áo mặc ở bên trong, váy đồng phục cùng khăn quàng cổ lại rực rỡ muôn màu, khiến tôi hoa cả mắt.

Tuy rằng khoản tiền của chúng cũng không giống nhau, nhưng tất cả đều cùng một loạt, hơn nữa bên ngực trái đều thêu huy hiệu Học viện "Tam huyễn vương thành" - hình ba cánh hoa hải đường.

Khiến cho tôi hưng phấn là: người trên hình ảnh các kiểu dáng đồng phục nữ là thần tượng ngôi sao mà tôi sung bái nhất An Khả Khả ( đã sớm nghe nói cô ấy ở giáo học lầu ở đây đọc sách ), mà người mẫu cho kiểu đồng phục nam lại là tên đại ác Tả Qua kia, thật không nghĩ tới dáng người tên đó còn vượt xa cả ngôi sao!

Tôi vui sướng hài lòng chọn áo váy bành tô ở cổ áo và eo đều có hình con bướm, còn có áo bành tô caro gắn đèn lồng nhỏ. . . . . .

HOHO, đều thật đáng yêu, tôi thích nhất là thứ đáng yêu .

Chọn a chọn a, chờ tôi chọn kiểu dáng cho 3 bộ đồng phục xong, trong phòng học đã vắng tanh, không có lấy một người.

Tôi đem viết tờ giấy ghi chú bỏ vào túi áo, vẻ mặt thỏa mãn ra khỏi phòng học. Ha ha, tuy rằng hôm nay bị nhiều ủy khuất như vậy, nhưng mà mấy bộ đồng phục xinh đẹp này cũng đã đem sự buồn bực của tôi đi hết rồi!

Cố lên cố lên! Bối Lộ Lộ, cô là giỏi nhất, nhất định trong vòng ba tháng có thể theo đuổi được thiếu gia ác độc Tả Qua kia !

Tôi thoải mái tiến lên phía trước, nhưng tâm trạng tràn đầy tự tin sau khi tôi bước vào"phòng làm việc Bố y phường"Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tả Qua thì nhanh chóng sụp đổ.

Đây là nơi may trang phục mùa đông, màu tường lấy màu xanh dương làm chủ đạo, (﹁﹁) Tả Qua bắt chéo chân, một nữ sinh xinh đẹp cài kẹp tóc Hồ Điệp trên đầu ngồi ở bên cạnh hắn, mà phía sau hắn còn có nhiều nam học sinh mặc áo bành tô.

Nhiều người như vậy vây quanh, nhưng Tả Qua chỉ nhếch môi, không chút để ý chuyển động ngón tay trên chiếc nhẫn Phỉ Thúy. Hàng mi như hắc thạch của hắn lấp lánh rũ xuống giống như đang say ngủ, phóng ra ánh sáng hòa hoãn.

Giờ phút này, thế giới của tôi xẹt qua vô số mưa sao băng. (*∩_∩*) ‘Thật’ đẹp trai, đẹp trai muốn chết!

Một ông chú vẻ mặt trách móc từ trong buồng đi ra, đi thẳng đến chỗ Tả Qua: "Giống như trước đây, cậu muốn kiểu áo số 0368 đúng không?"

Tả Qua phủi miệng, từ chối cho ý kiến gật đầu. Khi ánh mắt của hắn vô ý chuyển qua chỗ tôi đang chần chừ đứng ngoài cửa không dám vào, gương mặt lạnh kia liền ngưng kết, khiến toàn thân tôi giống như hóa đá.

Ông chú râu dài vung cán bút lên một bức tranh, nhíu mày quở trách Tả Qua: "Vì sao lại chưa bắt được kẻ trộm áo Bành tô của cậu, còn nữa tại sao cứ cố tình trộm của cậu? ! Tả Qua, mới khai giảng chưa được một học kỳ, đây đã là cái áo bành tô thứ bốn của cậu rồi đó!"

Tả Qua nhướng mày: "Chú thật sự muốn biết vì sao ư, phải đi hỏi kẻ trộm quần áo đi."Nói xong, hắn thâm ý liếc tôi, ra vẻ" trộm chính là cô".

Tôi há miệng thở hổn hển muốn giải thích, nhưng cái yếu đuối giấu ở trong cơ thể kia cứ chậm rì rì đi ra, ăn mòn ý chí dũng cảm của tôi . (. ﹏. #)

"Người học sinh này, cháu cũng tới may đồ sao? Lại lấy số cho chú đi."Lúc này ông chú râu dài mới phát hiện tới sự tồn tại của tôi, gở thước dây treo trên cổ xuống mỉm cười đi tới chỗ tôi.

Tôi run rẩy lấy tờ giấy viết số đo cho chú râu dài.

Trời ạ, sao lại cảm thấy có một đôi mắt sói mang theo tia X cùng sóng điện chết người a!

"A, đều là kiểu dáng đồng phục thật đáng yêu nha!" Ông chú nhìn hình đánh số, vẻ mặt tươi cười nói, "Vì muốn đồng phục của các học sinh khác nhau, chúng tôi sẽ thêu hình lên đó! Dấu hiệu có thể là chữ cái, có thể là động thực vật, cũng có thể là hình đáng yêu . . . . . . Nhưng phải khác những đệ tử khác nha, cháu thích dấu hiệu gì? !"

"Oa, còn có dấu hiệu a? !"Tôi hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cúi đầu nghĩ, "Cháu thích con thỏ, cho cháu thêu con thỏ là được ạ. . . . . ."

Tôi nói còn chưa xong, một tiếng nói lạnh lùng liền vang ở bên tai: "Thêu hình dép lê cho cô ta đi, quý danh đó ." ̄ 0  ̄∥

Lời này vừa nói ra, toàn phòng làm việc lập tức phát ra một trận tiếng cười chói tai, tôi hận không thể lập tức chết ở dưới chân bọn họ .

Tôi từ từ chuyển động cổ, chỉ thấy Tả Qua ngồi ở trên sô pha cười tà nhìn về phía tôi. Trong ánh mắt của hắn có một ngọn lửa, lửa xanh đen nha, đồng thời còn toát ra khí trời.

Ông chú râu dài nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc ho khụ khụ: "Ừm, dấu hiệu dép lê này chưa có đệ tử nào dùng qua đâu, con thỏ thì cũng đã có đệ tử dùng qua, hay là. . . . . ."

"Cháu không cần!"Tôi vạn phần ủy khuất nháy con ngươi, "Cháu một chút cũng không thích dép lê. . . . . ."

Trời ạ, nếu trên áo đồng phục đáng yêu lại đi thêu một đôi dép lê. . . . . . Tôi thật sự muốn tự tử a .

Sắc mặt Tả Qua trầm xuống, ánh mắt nhìn tôi giống như sóng lớn làm người ta sợ hãi: " Kẻ trộm dép chết tiệt, cô dám cãi lời tôi sao? !"Trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi thuốc súng . . . . . .

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."Tôi gắt gao nắm tay thành nắm đấm, nắm thật chặt. Tôi không phải kẻ trộm dép, lại càng không muốn trên áo đồng phục thêu dép lê! Không muốn dép lê, không muốn! Nhưng tôi lại cái gì cũng không dám nói. . . . . . Ô!

Tả Qua không nhìn vẻ mặt đáng thương của tôi, đi thẳng ra cửa, Nữ sinh "kẹp tóc Hồ Điệp " kia cùng" đội nam sinh áo bành tô màu vàng nhạt" cũng nhắm mắt chạy theo phía sau hắn.

Ngay lúc Tả Qua đạp ở bệ cửa, thân hình hắn dừng một chút, giọng nói lãnh khốc xuyên qua không khí đâm thẳng vào trái tim tôi: "Nhớ kỹ, là quý danh ."

Oa a - nhìn cái kiểu rời đi kiêu ngạo kia kìa, cái sự ủy khuất dời núi lấp biển kia đánh về phía tôi. Vì sao, vì sao tôi nhất định phải theo đuổi một tên ác độc như vậy?

"Đừng buồn nhé cô bé, chú sẽ kêu các dì biến cặp dép lê thành siêu cấp đáng yêu."Ông chú râu dài an ủi vỗ vỗ bả vai của tôi, nhưng trong ánh mắt lại mang ý cười tràn đầy giảo hoạt, "Lại đây, cởi áo bành tô bên ngoài ra, để chú láy số đo. . . . . ."

Tôi nước mắt lưng tròng cởi áo bành tô. Thượng Đế làm chứng, giờ phút này tôi chỉ muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.