Khi Song Ngư tỉnh lại, trước mắt cậu bây giờ là cái trần nhà quen thuộc trong phòng cậu. Dù đầu vẫn còn đau nhức đến muốn ngất lịm đi, dù mắt vẫn còn hoa hoa không nhìn rõ, Song Ngư vẫn nhận ra cậu đang nằm trên giường mình.
Làm thế nào cậu về nhà được vậy nhỉ?
Nếu Song Ngư nhớ không nhầm, cậu vì bị bệnh mà bị anh tiền bối ở chỗ làm “đuổi” về nhà, sau đó thì đi bộ về vì không mang xe theo. Khi sắp kiệt sức dưới cơn mưa như trút nước, vẻ mặt thoáng lo lắng của Sư Tử là điều duy nhất cậu nhớ được trước khi mọi thứ trở nên tối sầm và cơ thể cậu nặng trĩu đi.
Một tay chống xuống nệm giường ngồi dậy, Song Ngư thả chân xuống sàn, cả người run khẽ lên một chút vì lạnh. Hắt hơi vài cái, tay dụi dụi mắt lơ đễnh, cậu đứng lên và lững thững bước đến cửa phòng.
“Đâu rồi? Đâu rồi nhỉ?”
Song Ngư vừa mới biết ra ngoài đã nhìn thấy một cô gái đang đứng trong căn bếp đã lâu không hề có ai đụng tới của mình, cứ liên tục loay hoay quay qua quay lại. Khi thì chạy đến chỗ bếp, khi thì bắn qua tủ lạnh, khi lại lục lọi mấy ngăn kệ tủ chứa đồ. Trong một thoáng khi cô quay nửa mặt sang, Song Ngư lập tức nhận ra. Tuy nhiên, vì đoán được phần nào nên cậu cũng không quá ngạc nhiên.
“A, hết hành rồi! Làm sao... Ủa?”
Lúc này, đôi mắt màu hổ phách của Song Ngư vô tình chạm phải đôi mắt màu nâu cafe vừa quay sang.
“Cậu tỉnh rồi hả?”
“Cậu đang làm gì vậy, Sư Tử?”
Sư Tử như không hề nghe thấy Song Ngư hơi, tiếp tục quay tới quay lui với nồi thức ăn gì đó của cô, khi lại mở cửa tủ lạnh kiếm thứ gì chẳng rõ.
“Tôi nấu cháo cho cậu. Cậu đúng là tên ngốc, khùng nữa, đã bị cảm nặng còn đi dầm mưa! Chưa chết là may cho cậu lắm rồi đó!”
Đúng là ban sáng Song Ngư có cảm thấy nhức đầu và chóng mặt một chút, nhưng cậu nghĩ vì hay thức trắng nên ngủ một chút sẽ không sao, vì vậy cũng không bận tâm nhiều lắm. Thì ra, cậu bị cảm. Như cô nói, còn là cảm nặng nữa.
“Cậu đưa tôi về? Nhưng, cậu làm gì biết nhà tôi ở đâu?”
Mắt nâu cafe nhìn sang Song Ngư, hơi nheo lại một chút. Tay chợt đóng cửa tủ lạnh, hai chân Sư Tử một mạch bước về phía Song Ngư còn dùng tay tựa vào bức tường gần đó.
“Vừa chỉ tôi đường về nhà cậu xong là cậu lăn ra ngất luôn, báo hại tôi đã ướt nhẹp còn phải mù tịt kiếm nhà cậu, chưa kể còn phải vác con lợn là cậu!”
“Tôi là lợn thì cậu chắc chắn là heo.”
Dù Song Ngư đang bị bệnh, cái thói độc miệng của cậu vẫn không từ bỏ chấp nhất Sư Tử từng cái một. Gì chứ, cậu nãy giờ nhịn cô như vậy còn gì!
Hai mắt Sư Tử bây giờ nheo chặt, chỉ hận vì Song Ngư bệnh mà không thể xé xác cậu ta. Thở hắt ra một cái, cô hai tay xoay vai cậu, sau đó ấn mạnh lưng cậu đẩy đi.
“Cậu đi về phòng nằm đi, đừng có làm phiền tôi! Kẻo cậu lăn ra chết thì tôi có tội à?”
“Nhưng mà-”
“Nhưng nhị cái con khỉ! Tôi nấu xong sẽ mang vào cho cậu. Đi ngay!”
Cuối cùng, Song Ngư vẫn bị Sư Tử tống về phòng mình. Thú thật, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được chăm sóc bởi Sư Tử - cái con nhỏ lúc nào cũng liến thoắng nghịch ngợm, đụng đâu hỏng đó, suốt ngày chỉ biết bày trò phá phách, dù là trước đây hay hiện tại bây giờ.
Nằm trên giường, Song Ngư không kìm được mà nở nụ cười nhoẻn miệng vui vẻ. Cậu thấy ấm áp quá đi mất! Vui nữa! Thích ghê~
Trước khi lần nữa chìm vào giấc ngủ, Song Ngư đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cậu nhận ra trời vẫn chưa tạnh mưa.
***
Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, Sư Tử mở dù và bắt đầu đi ra khỏi nhà Song Ngư. Cô đưa tay nhìn thử đồng hồ, và phát hiện ra đã khá muộn rồi.
Cả người Sư Tử vì cơn gió nào đó thổi qua mà lạnh run cả lên, đến mức răng đánh vào nhau cầm cập. Cô ban nãy vừa đưa được Song Ngư vào nhà cậu là đã ướt nhẹp từ đầu tới chân, cuối cùng chẳng còn cách nào khác ngoài mượn tạm một bộ đồ trong nhà cậu. Bộ đồ cô mượn trông là của nữ, có thể của mẹ cậu. Ban đầu ngoài Song Ngư cô thú thật không thấy ai trong nhà, Sư Tử đương nhiên có chút ngạc nhiên.
Chợt nghĩ ra gì đó, Sư Tử thò tay vào túi và lấy ra một chiếc khăn tay. Mắt nâu cafe bình thản không một gợn sóng, tay cô đột nhiên siết chặt, siết luôn lấy cái khăn tay kia. Dù đã được giặt sạch sẽ, cô vẫn nhận ra nó.
Sư Tử bất giác thở dài, tay ôm lấy hai vai vì lạnh.
***
Lần tiếp theo Song Ngư thức dậy là khi Sư Tử mang cháo vào phòng cậu. Thật ra, ngoài chợp mắt để đó nghỉ ngơi một chút, cậu cũng không hoàn toàn là ngủ.
Cũng tại cậu cứ mải mê suy nghĩ tùm lum chuyện.
“Cậu nấu? Thật sự là cậu nấu?”
Nói Sư Tử biết nấu ăn thật sự là một trong những điều khó tin nhất. Tuy nhiên, khi tay cầm tô cháo cô đưa, lại còn bị cô lườm đến rách mắt vì miệng phát ngôn bậy bạ, Song Ngư dù không sợ cũng đành im bặt để giữ bình yên.
“Ê, ăn được thiệt chứ?”
Nhưng mà, cậu cũng muốn trêu cô một chút.
“Giờ ăn không, không thì tôi nhét vào họng cậu một lượt luôn cho biết mặt!”
Tay Sư Tử bây giờ siết chặt cái gối vừa cầm được, chỉ hận không thể quật vào bản mặt khó ưa của Song Ngư.
Song Ngư dù ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng rõ ràng đang cực kì vui vẻ. Cậu không ngờ, Sư Tử không chỉ biết nấu ăn, lại còn nấu rất ngon!
Ngon đến mức khiến cậu muốn bật khóc. Nó giống quá, giống với món cháo mẹ cậu thường làm quá.
“Cậu, quả nhiên vẫn là cậu nhỉ?”
Ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng của Song Ngư trong vài giây khiến Sư Tử đơ người. Khi đó, trong tiềm thức cô tự dưng hiện lên những hình ảnh quen thuộc, lập tức khiến đầu Sư Tử đau nhức không thôi.
Những hình ảnh liên tục hiện ra trong những giấc mơ gần đây của Sư Tử.
“C-Cậu.. Cậu không sao chứ? Ê!”
“Tôi ổn! Tôi không sao.”
Có thể vì mấy vết thương chưa kịp khỏi cũng nên.
Khi Sư Tử dùng tay ôm hờ lấy đầu, Song Ngư có thể nhìn thấy rõ ràng những vết thương mới cũ khắp nơi, chằng chịt trên làn da trắng nõn của cô.
“À, tôi quên nói nữa!”
Câu nói của Sư Tử thu hút sự chú ý của Song Ngư, nhưng vì miệng đang ăn nên không thể trả lời cô.
“Cái này, tôi mượn một chút, đồ tôi ướt rồi. Tôi có thể trả lại sau chứ, sau khi tôi giặt sạch nó?”
Song Ngư nhìn vào bộ đồ Sư Tử đang mặc, không quá lâu để cậu nhận ra nó thuộc về mẹ mình.
“Sao cũng được.”
Khỏi nói cũng biết khuôn mặt Sư Tử giờ nhăn nhó ra sao, đầy khinh thường trước thái độ hờ hững của Song Ngư, đến mức khoé mắt nhếch lên không đồng tình. Nhưng Song Ngư vẫn là Song Ngư, hoàn toàn không một chút nào để tâm tới.
Cho đến khi, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện khi nhìn xuống bộ đồ ngủ mình đang mặc, nhìn cả bộ đồ Sư Tử. Cậu lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn cô chứa đầy nghi hoặc.
“Ê! Khoan! Là ai đã thay đồ cho tôi?”
Cậu nhớ đồ cậu cũng ướt vì mưa mà nhỉ, phải không?
Đôi mắt nâu cafe ngây ngô chớp liên hồi, đảo quanh mấy vòng, cuối cùng nở nụ cười hồn nhiên “vô tội“.
“Là cậu?”
Nụ cười hồn nhiên kia có chút gượng gạo thì phải.
“Thật sự là cậu?”
Sư Tử vẫn cười híp mắt không trả lời.
“Cả... Cả cái đó nữa?”
“I-I-Im đi! Chết tiệt! Khốn nạn. Đáng ghét! Cậu im liền cho tôi!! Tôi tắt đèn rồi! Cậu làm như... làm như t-tôi muốn lắm vậy!! Tôi thề là chưa hề nhìn thấy gì hết, rõ chưa hả?!!”
Nhìn Sư Tử nói một hơi dài rồi thở hồng hộc, mặt chẳng biết có phải vì thiếu không khí hay không mà đỏ ửng cả lên, Song Ngư cũng không tra hỏi nữa.
“Ha...”
“Cậu vừa cười đúng không?”
Một khoảng không im lặng.
“Tôi hỏi cậu vừa cười đúng không? Hả! A đáng ghét! Khó ưa, cậu đúng là tên khó ưa!!”
“Cậu hại lỗ tai người bệnh nhiều lắm rồi đấy! Câm đi.”
Nhưng Song Ngư thật sự đã cười.
***
“Không phiền nếu tôi hỏi cậu một câu chứ?”
“Cậu đã hỏi xong rồi.”
Giờ đến lượt Song Ngư khó chịu, hai mày nhíu chặt đến mức muốn thành một đường thẳng.
“Phụt... Haha!”
Sư Tử cuối cùng bật cười, ánh mắt vui vẻ nhìn cậu. Cho cái tội ban nãy làm khó cô!
“Câm đi, cái đồ lanh chanh thù dai!”
“Nói nữa là tôi giật lại không cho cậu ăn đó!”
“Tôi xong lâu rồi. Ngon giật đi! Giật đi!”
“Tên khốn nạn nhà cậu!”
Oan gia vẫn là oan gia, không tài nào cải thiện hơn được.
Song Ngư ngừng cãi nhau với Sư Tử, thay vào đó dùng đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn cô.
“Tôi chỉ muốn hỏi, trước đây cậu có từng gặp một cậu bé nào không? Trong công viên, dưới cơn mưa.”
Thật sự thì Song Ngư có chút phân vân khi hỏi Sư Tử điều này. Không phải vì cậu sợ cô nhận ra, mà là sợ cô không nhớ cậu. Chẳng phải, từ khi đó đến bây giờ đã lâu lắm rồi hay sao? Thậm chí là quá lâu đi.
Dù đó là chuyện bình thường nếu cô quên, cậu vẫn thấy sợ. Một chút.
“Ai cơ?”
Mắt Song Ngư nhìn chằm chằm Sư Tử, lại vì sự khó hiểu trong đôi đồng tử màu cafe mà thoáng giật nảy, cô thậm chí còn nheo mắt và cười ngây ngốc như chưa nghe rõ.
Cô, không nhớ?
“Cái cậu bé mà cậu đã gặp dưới mưa! Là cậu đã tìm thấy cậu ta trong công viên, bên dưới cầu trượt! Năm cậu năm tuổi. Cậu... thật sự không nhớ ư?”
Song Ngư đang mong chờ điều gì vậy? Cậu tại sao lại sốt sắng vì chuyện này như vậy?
“Năm tuổi?”
Sự vui vẻ hiện hữu trên khuôn mặt Sư Tử theo đó biến mất từ bao giờ, chỉ còn đâu đó sự trầm tĩnh kì lạ. Hai mắt chợt híp lại, cô mỉm cười với cậu, đầu chậm rãi lắc nhẹ.
“Xin lỗi cậu, nhưng những kí ức trước năm sáu tuổi của tôi hoàn toàn trống rỗng. Kể cả dù cậu có hỏi, tôi thật sự không tài nào nhớ ra được!”
Trống rỗng?
Sư Tử không hề nói dối, cô thật sự không nhớ ra bất kì điều gì. Thậm chí, đến cả Thiên Yết, người anh trai kết nghĩa mà cô hết sức yêu quý, tại sao cô lại gặp và thân thiết với cậu đến thế cô còn chẳng thể nào nhớ được. Mọi kí ức của cô trước khi lên sáu thật sự chỉ là một tờ giấy trắng trống không.
Đó là một cú sốc tâm lý, cô nghĩ vậy.
“Bộ, cậu bé đó quan trọng lắm sao? Có thể nói cho tôi biết đó là ai không~?”
Song Ngư trước nụ cười của Sư Tử đành lắc đầu.
“Không ai cả. Chỉ là tôi nói nhảm thôi!”
Sư Tử chớp nhẹ mắt, lòng dâng lên sự khó hiểu. Cô, đã nói gì sai khiến cậu ta phiền lòng ư?
Tay Sư Tử bất giác siết chặt lấy chiếc khăn tay trong túi. Có lẽ, cô không nên nói chuyện này ngay bây giờ.
“Không nói với cậu nữa! Tôi để thuốc trên bàn, nhớ uống đó~!”
Tô cháo rỗng trong tay Song Ngư bị Sư Tử giật lấy, khiến cậu thoáng ngạc nhiên, hơi nhíu mày.
“Đi đâu vậy?”
“Điên à? Đương nhiên là tôi đi về rồi!”
“Ừ, ừ...”
Trước thái độ kì lạ hiếm có của Song Ngư, Sư Tử lập tức nhướng mày, vẻ mặt chứa đầy sự khó hiểu.
“Cậu bệnh lắm rồi đó! Ngủ đi, nghỉ đi, và nhớ đừng có chết nghe chưa!”
“Cậu câm đi, đồ con gái khó ưa!”
Nhưng Sư Tử giờ đã cao chạy xa bay khỏi phòng cậu từ bao giờ rồi còn đâu. Tuy nhiên, cô tự dưng ló đầu vào, chỉ để nói vài ba câu.
“Nhớ khoá cửa khi cậu chuẩn bị đi ngủ nha! Nói chứ, nhớ phải khoẻ đó, để tôi còn có người đấu khẩu chung~ Bé Mèo dễ thương về đây~~”
“Cậu biến luôn đi cho tôi nhờ...”
Song Ngư thở hắt ra, nhưng sau đó lại không ngăn được mình mỉm cười, đến tai vẫn còn ngóng ra nghe theo từng bước chạy của cô cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
“A!”
Vẻ mặt Song Ngư bỗng chốc thay đổi và chứa sự hoảng hốt, đến mức hai môi mím chặt vào nhau. Cậu nhìn sang bên cạnh, chủ là nhìn vào thứ đang nằm trên đầu tủ nhỏ cạnh giường.
Cái kính của cậu.
Chết tiệt. Cô sẽ không nhận ra đâu, đúng không?
Nhất định sẽ không nhận ra. Vì cậu bây giờ, so với cậu khi là Ngư Vũ đâu có giống nhau!
Khốn nạn.
“Bộ, cậu bé đó quan trọng lắm sao?”
Song Ngư chợt nghĩ đến câu hỏi ban nãy của Sư Tử. Quả nhiên, cô thật sự không nhớ.
Thật ra, cậu rất muốn hỏi, rằng năm đó đã xảy ra chuyện gì, năm Sư Tử sáu tuổi. Có lẽ ngoài cô, Thiên Bình và có thể cả Thiên Yết nữa thì không một ai biết được.
Giống như chuyện chỉ mỗi cậu biết khi cậu lên sáu.
Một sự trùng hợp đến kì lạ.
Hụt hẫng. Buồn bã. Bực bội. Khi nhận ra cô không nhớ cậu, cậu thật sự đã cảm thấy như vậy. Nhưng rồi Song Ngư lại nhận ra, rằng cứ như thế lại tốt hơn rất nhiều.
Vì cậu của bây giờ, đâu còn xứng đáng để đứng cạnh cô nữa.
Thật khó chịu làm sao.
Thở dài một cách chán nản, Song Ngư hơi xoay người sang một bên, nén cơn đau đầu của mình mà mở tủ nhỏ bên cạnh.
Đôi mắt cậu bây giờ bỗng chốc mở to.
“Đâu rồi nhỉ?”
Cậu nhớ rõ ràng là bỏ nó trong đây mà. Chiếc khăn tay mà cậu khi đó nhận từ cô.
Nó đâu rồi?