[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 94: Chương 94: "Chúng ta như nhau cả thôi."




“Bốn mắt?”

Khi Sư Tử nghi hoặc quay đầu lại, cô lập tức bắt gặp ngay một khuôn mặt khá quen thuộc, nhất là đôi đồng tử màu hổ phách cũng đang nhìn cô vừa bình thản vừa ngạc nhiên kia. Tay cậu vẫn nắm lấy mũ áo khoác cô không buông, chỉ có đôi mày là nhíu chặt lại ra vẻ khó tin.

“Cậu sao lại ở đây?”

Câu hỏi này là đồng thanh vang lên từ hai người.

Sư Tử từ ngạc nhiên chuyển sang khó chịu. Sau một hồi lâu giằng co qua lại không lý do, cô không nói không rằng liền giật mạnh lấy cái mũ áo khoác mà Song Ngư cứ nắm mãi không buông từ nãy đến giờ. Hết hếch mũi lại khè răng, nhìn sơ thôi cũng biết cô rõ ràng không phải đang vui vẻ gì.

“Tôi đến thăm bà ngoại.”

Mắt hổ phách chớp vài cái, hơi nghiêng đầu, cho đến khi bị mắt nâu cafe thẳng tay quất ngay cái tay áo khoác rộng thùng thình vào mặt.

“Là bà ngoại của anh Yết, nếu đó là điều mà cậu đang thắc mắc. À mà có nói cậu cũng có biết đâu! Dở hơi. Đã bốn mắt xấu tính lại còn dở hơi.”

“Này!”

Song Ngư nghiến chặt răng vì bực tức, nhất là khi đối diện với gương mặt vẫn điềm nhiên bình thản của người đối diện.

Đừng có nghĩ ai cũng đãng trí cấp độ báo động như mình! Ai bảo cậu không biết bà ấy! Dù không phải thường xuyên gặp mặt cho lắm nhưng mỗi khi thỉnh thoảng sang nhà Thiên Yết chơi lúc còn nhỏ, Song Ngư lúc nào cũng được bà chăm sóc yêu thương như cháu ruột. Mặc dù (hơi) độc mồm, nhưng với bà cậu hầu như luôn hoạt bát niềm nở đúng với bản chất của một đứa trẻ.

Bà ấy đôn hậu và dịu dàng lắm.

“Ê, còn cậu thì sao bốn mắt? Đi thăm ai hả?”

Cúi xuống nhặt chiếc balo nằm lăn long lóc dưới đất, sau đó phủi phủi vài rồi đeo lên lưng, Sư Tử một khắc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Song Ngư chờ đợi câu trả lời. Nhưng thay cho mong đợi của cô, cậu ta chớp mắt vài cái, sau đó mới chịu nhìn cô, từ khó hiểu chuyển sang vô cảm như thường lệ.

“Thì ra không cần miệng rộng cũng nhiều chuyện.”

“Cậu có nhận ra cậu khó ưa lắm không?”

“Cậu có nhận ra tôi không hề quan tâm không?”

Một là đôi mắt màu hổ phách. Một là đôi mắt màu nâu cafe. Giữa sự âm u mịt mù của không gian xung quanh, hai đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhau không thay đổi. Nhưng điều đó cũng chẳng phải tích cực gì, khi mà tụi nó dường như có thể nhào vô đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết bất kỳ lúc nào.

Chỉ cho đến khi Sư Tử giơ chân đạp thẳng vào chân Song Ngư, cùng lúc khi cậu dùng tay gõ một phát vào đầu cô, tất cả mới (tạm thời) dừng lại.

“Mà lạ thật.”

Nhìn Sư Tử bỗng dưng nhảy phóc ra trước mặt mình, hết ngó bên này lại săm soi phía kia, đôi mắt hơi nheo lại cùng nụ cười ranh mãnh.

“Để xem nào. Đầu tóc gọn gàng này, quần áo gọn gàng này, đúng là rất hiếm thấy! Quả nhiên tôi đoán không sai, dù thế nào thì cậu trông vẫn ngu, nhưng bỏ kính ra thì đúng là đỡ hơn hẳn.”

Sao cậu lại thành đề tài cho cô nàng soi mói vậy nhỉ.

Cơ mà, ai ngu cơ?

Dù sao, Song Ngư vốn không hề nghĩ sẽ gặp Sư Tử ngày hôm nay, càng không nghĩ sẽ gặp ở một nơi u ám lạnh lẽo thế này, nên cậu cũng chẳng thèm mang kính theo làm gì, nhất là khi cả cậu cũng cảm thấy cái thứ đó vướng bận rắc rối vô cùng. Vì thế mà ngay bây giờ, Song Ngư đang đứng trước mặt Sư Tử lúc này hoàn toàn y hệt Ngư Vũ, trừ mỗi chuyện cậu không hề nhuộm tóc.

Nhưng nói gì thì nói, kể cả khi có biết sẽ gặp cô, Song Ngư cũng không nghĩ mình cần thiết phải đeo kính để làm gì.

“Lắm chuyện.”

“Cậu không lớn hơn tôi bao nhiêu đâu, nên đừng có vò đầu!”

“Cậu không phải định đứng ở đây mãi mà cãi nhau chứ?”

Từ nhỏ Sư Tử đã là một con bé không sợ trời cũng chẳng sợ đất, đến cả ma quỷ cũng chưa bao giờ sợ. Nhưng dù vậy đi chăng nữa, cứ đứng mãi ở một nơi đầy rẫy linh hồn người chết vào ban đêm ban hôm thế này kể ra cũng không phải ý kiến gì hay ho cho lắm.

Sau một lượt nhìn khắp nơi, Sư Tử không nói không rằng quay lưng bước đi, hai tay đánh đều theo từng bước, trông hệt như tướng đi của người máy. Song Ngư chớp mắt một cái, che miệng ngáp một cái, sau đó mới chịu bước theo cô.

***

Theo như đồng hồ của Song Ngư thì bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, đương nhiên tuyến xe buýt mà Sư Tử đã đi cũng chẳng còn chuyến nào. Không chỉ cả cô, hình như chính cậu cũng là đi xe buýt đến đây, và không may thay, còn là đi cùng một tuyến xe với cô.

“Nếu tôi nhớ không lầm, đi khoảng hai cây số nữa sẽ có một bến xe chạy đêm.”

“Còn nếu cậu nhớ lầm thì sao?”

“Đi bộ.”

Nhìn cái cách Song Ngư thản nhiên trả lời khiến Sư Tử bực tức, hết tặc lưỡi lại bĩu môi.

Đúng là cô chẳng bao giờ ưa cậu ta được.

Con đường từ nghĩa trang thành phố ra đến đường lộ chính vừa rộng thênh thang vừa âm u đến lạnh gáy, trải dài hai bên là hai hàng đèn đường cứ thỉnh thoảng lại nhấp nháy vì thiếu điện. Vốn là một đứa không sợ ma sợ quỷ, thế mà Sư Tử lúc này lại cứ run bần bật và liên tục quay đi quẩn lại xung quanh mặc dù biết rõ là chẳng có ai ngoài mình và một tên khó ưa với bản mặt lúc nào cũng tỏ ra vô cảm như một thói quen khó bỏ.

Trong lúc Sư Tử vẫn còn nghĩ ngợi lung tung, Song Ngư chợt đi đến bên cạnh, không nói không rằng cởi áo khoác đắp cho cô, hay đúng hơn là quẳng thẳng vô mặt cô. Hoàn toàn không để Sư Tử kịp phản ứng gì, cậu đã thản nhiên bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Đúng là đồ khó ưa.”

Dù miệng nói vậy nhưng Sư Tử vẫn kéo sát áo khoác vào mình, miệng theo phản xạ thở ra vài cái cho ấm người. Rõ ràng là bản thân đang bị lạnh như vậy, còn bày đặt thanh cao từ chối làm quái gì cho mệt người. Người ta cho thì cứ nhận thôi, suy nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc thêm chứ được cái gì đâu.

May thay, khi đi đến bến xe đêm vừa lúc chuyến xe cuối cùng chuẩn bị xuất phát. Song Ngư và Sư Tử ba chân bốn cẳng lập tức phóng hết tốc lực chạy lại và nhảy vào, sau đó mỗi người liền tìm ngay cho mình chỗ ngồi tốt nhất theo thói quen. Dù sao trên xe ngoài bác tài cũng chỉ còn hai đứa là khách, việc gì phải ngồi cạnh nhau khi mà cả hai lúc nào cũng ghét nhau ra mặt.

***

Chuyến xe về đến trung tâm thành phố vào khoảng gần mười giờ. Trong lúc đó, Sư Tử có mượn điện thoại Song Ngư để gọi về cho Thiên Bình, nên mặc dù chắc chắn vẫn sẽ bị mắng một trận te tua, cô xem như có thể yên tâm phần nào. Chỉ là lúc Sư Tử gọi cho anh trai, ngoài chất giọng khó chịu, hình như giọng anh ấy có gì đó khá, ừm, lạnh nhạt.

Cô thật sự không chắc cho lắm, nhưng nếu đúng là thế thì có hơi khó hiểu thật.

Lúc này, cả hai đang trên đường trở về nhà. Nhà Song Ngư tính theo đường xe buýt cần thêm một chuyến nữa, còn nhà Sư Tử ở cách khoảng mấy khu phố, nhưng vì cùng hướng nên cả hai đành tiếp tục đi bộ. Một phần do tính cách của mỗi người, nên bầu không khí giữa cô và cậu vẫn bị bao trùm bởi một mảng im lặng.

“Tôi hỏi này.”

Mặc dù có nghe, nhưng Song Ngư đến cả một cái liếc mắt cũng không buồn nhìn sang. Thay vào đó, cậu để cô hoàn thành câu nói của chính mình, sau đó mới quyết định có nên trả lời hay không.

“Có gì vui khi chơi trò im lặng vậy?”

Bước chân của Song Ngư dường như khựng lại trong vài giây, nếu Sư Tử không phải nhìn nhầm. Cậu vẫn không hề quay lại nhìn cô, nên cô không thể biết biểu cảm nào đang hiện lên trên gương mặt vốn luôn lạnh tanh kia.

“Vậy là cậu đã nhận ra thật.”

“Giống với cách cậu giả vờ không để ý thôi.”

“Từ bao giờ?”

Bản thân quay người lại đứng chắn ngay trước mặt Sư Tử, Song Ngư nhếch mép thành nụ cười nửa miệng, nhưng vẫn không hề chứa trong đó bất kỳ xúc cảm nào.

“Không biết. Tôi chỉ biết là khi nhìn thấy cái khăn tôi đã đưa cho anh ta ở nhà cậu, tôi đã tin là mình không sai.”

Một phần là do trực giác, cô nghĩ vậy.

Khoan đã.

Đã đưa cho anh ta? Cô đã đưa cho người đó, lúc nào ấy nhỉ? Đảo mắt một hồi, Sư Tử một hơi hít sâu, quyết định dẹp tạm chuyện đó sang một bên.

“Có vui không?”

“Gì?”

“Khi lợi dụng cậu ta, cậu có vui không?”

Cậu biết cô đang ám chỉ ai.

Nhìn vẻ mặt đã hoá lãnh đạm của Sư Tử không khiến Song Ngư quá ngạc nhiên, nhưng đúng là có ngạc nhiên thật. Cậu vẫn chưa quen được với sự hai mặt này của cô, khi mà trong phút chốc có thể linh hoạt chuyển từ một khuôn mặt cười nói vô tội vạ sang một khuôn mặt lãnh cảm đến vô hồn như bây giờ, và ngược lại. Mặc dù không phản bác được, điều đó khiến Song Ngư thấy thích thú vô cùng.

“Liên quan gì đến cậu đâu.”

Mặc kệ cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện và biến mất ngay sau đó, Sư Tử chớp nhẹ mắt mình.

“Cậu có thể vì tiền, nhưng rõ ràng đa phần là vì cậu ta luôn sẵn sàng cho cậu những gì cậu muốn. Dù là trước kia hay bây giờ, chỉ khác là nó có còn mãnh liệt nữa hay không mà thôi.”

Đôi mắt màu hổ phách vẫn không hề thay đổi, cùng với nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh tanh. Cái cách Sư Tử nói hệt như đang nói bâng quơ mà chẳng cần hướng đến bất kỳ đối tượng nào, trừ việc ánh mắt cô trong vài giây vẫn nhìn về phía Song Ngư. Nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, rằng cô chỉ đang tự mình suy diễn, hoàn toàn không phải đang đọc cậu như đọc một quyển sách.

Bởi vì Song Ngư ghét điều đó.

“Vậy, cậu thấy vui chứ?”

Song Ngư không dạng bạn bè thân thiết gì của cô. Cậu không phải những người bạn mới quen như Bạch Dương hay Song Tử, không phải những người bạn tiền bối như các anh chị, hiển nhiên cũng không phải những người bạn thân thiết lâu năm như Nhân Mã hay Ma Kết, càng không phải thân thuộc và gần gũi như Xà Phu. Cậu chưa từng ở bên và xuất hiện trước mặt cô với tư cách một người bạn, nhưng cậu có ở bên và xuất hiện trước mặt cô. Sư Tử không tài nào có thể xác định rõ ràng được mối quan hệ của cả hai, dù cô cố gắng nghĩ như thế nào đi chăng nữa.

Nhưng ít nhất Sư Tử biết, cô không có quyền xen vào chuyện của cậu, càng không có quyền tọc mạch những thứ không liên quan đến mình.

Chỉ có điều, nghĩ và làm đôi khi lại là hai khái niệm rất tách biệt nhau.

Và điều đó đã khiến cậu tức giận.

Bàn tay vô thức siết chặt vào nhau, Song Ngư cắn mạnh môi dưới đến suýt bật máu. Không để cho Sư Tử kịp phản ứng gì, cậu đã dùng tay túm lấy tay cô và kéo vào một con hẻm nhỏ gần đó. Sư Tử có thể nhìn thấy bản thân đang bị Song Ngư khoá chặt vào tường.

Một cách thô bạo.

“Sao cậu lại muốn biết chứ hả?”

“Vì nó đập vào mắt tôi. Vì tôi tò mò.”

“Cậu nghĩ tôi quan tâm sao? Cậu nghĩ tôi sẽ vui lòng thoả mãn sự tò mò chết tiệt của cậu sao?”

“Không.”

Trước khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản, Song Ngư tức tối nghiến chặt răng, bàn tay đang chống lên bức tường siết vào nhau đến run lên.

“Hay là, cậu quan tâm cô ta? Dù sao hai người cũng là bạn tốt mà nhỉ?”

Khi phát hiện trong đôi mắt màu nâu cafe chợt lay động, cậu vô thức cười khẩy.

“Không hiểu nổi. Chẳng lẽ gieo rắc đau khổ cho cô ta khiến cậu cảm thấy tội lỗi sao? Để rồi khi nhìn thấy con nhỏ đó bị người khác lợi dụng, cậu liền bước ra tỏ vẻ anh hùng chính nghĩa? Đừng có đùa, cậu cũng thoả mãn lắm cơ mà. Việc gì phải chối bỏ con người thật của mình cơ chứ? Cậu không thấy sao, chính cô ta cũng đã và đang lợi dụng tôi đó thôi! Cô ta rõ ràng là tự tìm đến tôi, vì cô ta nhìn thấy ở tôi hình bóng Trà Xanh yêu quý của cô ta còn gì. Một đứa con gái ích kỷ xấu xa như thế, có đáng không?”

Đôi mắt thấp thoáng vài tia máu đang nhìn chằm chằm mình khiến Sư Tử khẽ giật thót.

“Còn không phải cậu mới là một tên tồi tệ sẵn sàng gán ghép tội lỗi lên một cô gái vô tội sao.”

Ngay khi Sư Tử vừa dứt lời, đôi mắt của Song Ngư chợt trở nên ngơ ngác, ngay sau đó lập tức cúi gầm mặt, răng cắn chặt lấy môi. Vô tội? Cô ta vô tội? Cô ta ư? Câu nói đó trong phút chốc rút cạn những suy nghĩ sáng suốt còn lại trong đầu cậu, khiến cậu buồn nôn, khiến cơn giận bị kìm nén đến cả người run lên bần bật trong cậu chực chờ bộc phát. Song Ngư nghiến chặt răng, cả ánh mắt nhìn cô gái đang bị mình khoá lại cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Thay vì lên tiếng bênh vực cho cô ta-”

“Tôi không-”

“Sao cậu không câm mồm đi!?”

Đôi mắt màu nâu cafe hơi mở to vì kinh ngạc, môi Sư Tử run lên từng hồi rồi mím chặt lại. Dù cho hai đứa thường không hoà hợp với nhau, nhưng cậu ta từ trước đến giờ chưa bao giờ lớn tiếng với cô, càng chưa bao giờ dành cho cô ánh mắt lạnh nhạt căm phẫn đến tột cùng đó.

Chết tiệt.

“Cậu muốn làm nhân vật chính diện bao dung chứ gì? Đi mà tìm thằng bạn trai khốn kiếp của cậu! Ngay từ đầu, người mà cô ta tìm vốn là Đinh Xà Phu, không phải tôi. Nếu thật sự quan tâm con nhỏ đó, sao không đi mà hỏi tội tên đó đi, thay vì ở đây và chất vấn tôi?”

“Tôi đã bảo là tôi không-”

“Đừng làm trò!”

Sư Tử cắn chặt môi mình.

“Sao cậu không thử nghĩ xem, ai mới kẻ đã xen vào giữa bọn họ? Thay vì đứa bạn thuở nhỏ mà bản thân đã cất công tìm kiếm bấy lâu, tên đó lại vứt bỏ tất cả để chọn cậu, ở bên cậu, yêu cậu. Gì chứ, đúng là một vở hài kịch!”

Song Ngư lúc này còn chẳng biết bản thân mình đang nói gì nữa, mọi thứ cứ vô thức bật ra khỏi miệng cậu. Trước khi Song Ngư kịp nhận ra thì cậu đã thốt lên những lời chẳng hay ho gì rồi. Bắt gặp đôi mắt tưởng chừng rất đỗi bình thản nhưng lại không ngừng dao động của cô gái trước mặt, Song Ngư nắm chặt bàn tay đang chống lên bức tường phía sau lưng Sư Tử.

“Nghe đây. Đừng có lấy danh nghĩa một đứa bạn cũ muốn chuộc lỗi với cô ta ra mà tra khảo tôi! Đừng có lấy đó làm cái cớ để thoả mãn thứ mong muốn ích kỷ của cậu! Cậu biết không Sư Tử, nó đáng khinh và chướng mắt lắm.”

Cùng với đôi mắt màu hổ phách đã trở nên vô hồn từ bao giờ, Song Ngư nhếch môi nhạt thếch trong khi ghé tai cô mà thì thầm ma mị.

“Đồ đạo đức giả.”

Chát!

Ngay lúc này, Song Ngư có thể cảm thấy rõ mồn một cảm giác đau rát bên má mình. Một lực đủ mạnh để khiến đầu cậu quay hẳn sang hướng khác.

“Chúng ta như nhau cả thôi. Tôi và cậu.”

Mặc cho cơ thể thỉnh thoảng lại run lên bần bật từng hồi, đôi mắt màu nâu cafe trước sau vẫn bình thản nhìn thẳng vào mắt Song Ngư. Dù Sư Tử căm ghét bản thân hơn bất cứ thứ gì trên đời, căm ghét đến mức chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể dễ dàng để người khác sỉ nhục mình.

Thật trớ trêu làm sao, người khác ở đây lại chính là Lưu Song Ngư.

Cảm giác đau rát nơi bàn tay vừa tát mạnh vào mặt cậu ta khiến Sư Tử vô thức cắn chặt môi mình. Trong khi cậu vẫn còn đứng đực ra đó, cô đã lập tức xấn tới và dùng tay túm lấy cổ áo cậu xốc ngược lên, hoàn toàn đẩy Song Ngư vào thế bị động khi bản thân bị cô đẩy mạnh vào bức tường phía bên kia.

“Lúc nào cũng mở miệng là vì mẹ vì mẹ, để tôi nói cho cậu biết, tất cả những gì cậu làm, vốn dĩ ngay từ đầu chỉ vì cậu ích kỷ! Diễn trò con ngoan hiếu thảo? Đừng có làm tôi tức cười với màn kịch rẻ tiền của cậu! Cậu cũng chỉ vì bản thân cậu thôi, đồ khốn!”

“Câm đi, chết tiệt! Đừng có mở miệng phán xét tôi! Cậu không hiểu được tôi bao nhiêu đâu!”

“Đương nhiên là không! Cậu nghĩ tôi sẽ rảnh rỗi đến mức đi mà hiểu một tên não tàn xấu xa như cậu sao? Đồ hèn!”

Song Ngư tức giận cắn mạnh môi, mạnh đến mức bật máu. Mặc kệ đôi mắt dù vẫn giữ nguyên sự bình thản nhưng thỉnh thoảng lại run lên từng đợt sóng cuộn trào, mặc kệ trong lòng liên tục gào thét đến khinh thường chính mình, cậu vẫn không thể nào kiềm chế được cơn giận của bản thân lúc này.

“Chết tiệt!”

Bàn tay Song Ngư thô bạo hất mạnh tay cô khỏi cổ áo mình, trong vô thức giơ cao lên toan tát mạnh vào mặt Sư Tử. Tất cả chỉ để cô có thể ngừng nói, để cô không tiếp tục tàn phá suy nghĩ vốn đã vô cùng hỗn độn trong đầu cậu. Tuy nhiên, bàn tay ấy lập tức khựng lại. Không phải vì đôi đồng tử màu nâu cafe vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt mình, mà thay vào đó, chính Song Ngư mới là kẻ đang dao động mãnh liệt.

“Định tát tôi? Tát đi! Còn lâu tôi mới gục chỉ vì một cái tát từ một tên yếu đuối như cậu. Tát đi chứ! Làm đau tôi giống như cậu đã từng làm đau cậu ta!”

“Tôi đã bảo cậu câm mồm rồi mà! Đừng có mở miệng là một hai bênh vực cho con nhỏ đó!”

“Tát đi!”

Sư Tử đang sợ, và cô thừa nhận điều đó. Dù Song Ngư luôn lạnh nhạt và khó chịu, nhưng cậu ta không phải kẻ xấu, càng chưa bao giờ khiến cô tức giận đến mức đau đớn tận tâm can như bây giờ. Vì vậy, cô thấy sợ, sợ Lưu Song Ngư đang đứng trước cô lúc này.

Nhưng thay vì sẵn sàng vung tay, bàn tay của Song Ngư từ khựng lại bỗng nắm chặt vào nhau, cuối cùng cứ thế buông thõng xuống. Đôi mắt mới nãy còn hằn tia máu vì giận dữ cũng quay luôn sang hướng khác, cuối cùng bị phủ đi đằng sau lớp tóc máu bù xù.

“Tôi đã nói rồi mà, cậu đúng là đồ hèn.”

Hít sâu một hơi, Sư Tử chớp mắt vài cái trước khi quay lưng rời khỏi con hẻm. Không mất quá lâu để cô hoà lẫn vào dòng người tấp nập qua lại ngoài kia.

Khi chỉ còn lại mỗi mình mình, Song Ngư mới dùng tay vuốt ngược mớ tóc lù xù trước trán, sau đó một cách bất lực trượt dần xuống đất theo bức tường phía sau lưng mình. Hai tay vô thức ôm chặt lấy đầu, cậu cúi gầm mặt một cách chán nản.

Tại sao cậu lại đi cãi nhau với cô chỉ vì một đứa con gái ích kỷ xấu xa, chỉ vì một đứa con gái lúc nào cũng ngây thơ tử tế với người khác mà thực ra là đang làm tất cả cho chính bản thân mình, chỉ vì một đứa con gái đáng khinh, đáng bị đạp xuống bùn nhơ và đáng bị huỷ hoại như cô ta? Chỉ vì loại người như thế? Thật sự là không xứng đáng một chút nào. Thật sự-

Song Ngư đang nghĩ cái quái gì thế này?

Chết tiệt, cậu thật sự điên mất rồi.

***

Với một đứa mù đường bậc nhất như Sư Tử, phải đến hơn mười một giờ cô mới tìm được về tới nhà, đến lúc vừa nhấn chuông cửa thì đã kiệt sức hoàn toàn.

Người mở cửa đương nhiên là Thiên Bình. Khi nhìn thấy sự sốt sắng đan xen nhẹ nhõm trong đôi mắt ngái ngủ của anh trai, cô đoán anh ấy đã thức để đợi mình, và Sư Tử thừa nhận, điều đó khiến cô vô cùng ngạc nhiên, kèm theo là sự ấm áp nhỏ nhoi dâng lên trong lồng ngực đang hỗn độn lạnh lẽo. Thái độ của Thiên Bình liên tục thay đổi, từ ngơ ngác sang kinh ngạc, sau đó dần chuyển sang khó chịu và cuối cùng là tức giận.

“Mày đã làm cái quái gì vậy hả? Mày rốt cuộc đã biến đi đâu?! Có biết bây giờ đã muộn thế nào rồi hay không hả?! Có biết là tao đã-”

Trước khi Thiên Bình kịp dứt lời, Sư Tử không nói không rằng đột nhiên chạy tới, hai tay ôm lấy anh trai mà úp mặt vào lòng cậu.

Vốn có rất nhiều lời để mắng Sư Tử, rất nhiều câu để hỏi cho ra lẽ, nhưng tất cả những gì Thiên Bình có thể làm lúc này, chẳng có gì ngoài việc vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của em mình, một tay siết chặt con bé, một tay cẩn trọng vuốt tóc nó.

Thiên Bình không biết chuyện gì đã xảy ra, thú thật thì cậu cũng không quan tâm cho lắm, miễn là Sư Tử đã về đến nhà là được rồi. Nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, và rõ ràng không phải là chuyện vui vẻ gì. Dù vậy, bả vai Sư Tử không hề run lên bần bật, và Thiên Bình cũng biết là nó cũng chẳng hề khóc lấy một giọt nước mắt nào. Con nhỏ chỉ đơn giản là rúc vào lòng cậu, chỉ đơn giản là tìm kiếm một vòng tay ấm áp cho nó cảm giác an toàn.

Thiên Bình và Sư Tử đều biết rõ điều này. Vì vậy, họ cứ im lặng như thế. Không một lời an ủi, cứ động viên trấn an nhau trong im lặng.

Hay thật, cậu không mắng con bé được thật rồi. Ông bà ta nói nào có sai, đúng là nói trước bước không qua mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.