Bạch Dương vốn chưa bao giờ ưa Xà Phu ngay từ lần đầu gặp mặt, cho đến bây giờ điều đó vẫn không hề thay đổi. Cô có thể xem cậu ta là bạn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thiện cảm với cậu ta.
Ở Xà Phu gần như hội tụ đủ mọi tiêu chuẩn bạn trai cơ bản của một đứa con gái bình thường, đó là điều mà Bạch Dương bắt buộc phải thừa nhận. Khuôn mặt điển trai, gia thế cao sang, thông minh xuất sắc, còn là du học sinh từ Mĩ, thêm tính cách hoạt bát, năng động, lại rất tử tế và lịch sự, lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ với những người xung quanh mình. Ở ngôi trường này không một ai là không biết đến cậu ta, theo mặt tích cực, với độ nổi tiếng chỉ xếp sau một tên hoàng tử đào hoa và một ông hoàng độc tài, hai-kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó.
Xà Phu không hoàn hảo, nhưng chưa chắc có ai bằng được cậu ta.
Thôi được, đây đúng là lời nói dối tệ hại nhất. Bạch Dương thừa nhận, những đặc điểm trên chẳng có cái nào khiến cô ngừng ác cảm với cậu ta được, kể cả cái mã ngoài đẹp trai đã, đang và sẽ luôn nằm trong những tiêu chuẩn bạn trai tối thiểu mà bản thân cô đặt ra cho mình. Trong đôi mắt của Bạch Dương, ở Xà Phu toát ra một sự khó gần khiến cô không tài nào chịu được, nó rất khác với sự vô cảm thờ ơ của Song Ngư mà cô đã quen thuộc từ lâu. Cùng một gương mặt, cùng là hai kẻ mà Bạch Dương - nói thẳng - không ưa, nhưng rõ ràng Xà Phu vẫn nhỉnh hơn một chút.
Dù vậy, Bạch Dương biết những ác cảm đó không hề liên quan gì đến Ngư Nhân cả, ừ thì cũng có, nhưng không đáng kể. Bởi vì mỗi khi nhìn Xà Phu và Sư Tử yêu thương lẫn nhau, cô lại có cảm giác không ổn. Không phải sự khó chịu vớ vẩn nào cả, đó là không an tâm. Đương nhiên là cậu ta không hề có ý xấu, thậm chí có là người ngoài nhìn vào cũng nhận ra rằng cậu ta yêu Sư Tử nhiều đến mức nào, đôi lúc còn khiến cô phải ganh tỵ. Mặc kệ những mối tình trước đây của cậu ta, Xà Phu khá chung thuỷ, nếu không thì tên đó đã không phũ phàng với Ngư Nhân như thế rồi. Với một tên hề xấu tính lấy việc đeo mặt nạ ôn hoà nho nhã làm thú vui (biến thái) như Xà Phu, theo những gì Bạch Dương cảm nhận, cậu ta chỉ thật lòng nở nụ cười và thật lòng bày tỏ cảm xúc khi ở bên Sư Tử. Xà Phu quan tâm Sư Tử, không phải sự quan tâm giả dối đối với hầu hết mọi người, mà đều là những tình cảm xuất phát từ chính trái tim của cậu ta.
Bạch Dương từng nói điều này với bạn trai mình là Ma Kết. Khoảng đầu, cậu im lặng, sau đó quay lên nhìn cô, rồi lại tiếp tục im lặng. Trong khi Bạch Dương còn nghĩ cậu không đồng tình hay có ý muốn phản bác và đang tìm lời để vặn ngược lại cô, thì Ma Kết đã bình thản lên tiếng, mắt vẫn chú tâm vào quyển sách đang đọc dở.
“Tớ cũng có suy nghĩ đó. Một tên cướp bạn thân người khác thì ưa thế nào cho được.”
Đương nhiên lời của Ma Kết là nửa đùa nửa thật.
Nhắc đến việc đó, cô lại nghĩ đến Ngư Nhân. Vài ngày trước, khi Bạch Dương đang ở trong phòng mình và đọc quyển sách mới mượn từ Ma Kết thì điện thoại cô reo lên. Người gọi là dì giúp việc của nhà Ngư Nhân, người cô mới quen cách đây ít lâu sau lần đến nhà cô bạn chơi. Trong giọng trầm buồn và chứa đầy sự lo lắng của dì, dì nhờ Bạch Dương gọi điện hỏi chuyện Ngư Nhân, nếu có gì thì an ủi cô thay dì.
Mặc kệ sự nghi hoặc trong lòng, Bạch Dương vẫn gọi cho Ngư Nhân. Lần đầu, cậu ấy không bắt máy. Lần hai và lần ba cũng y như vậy. Phải đến tận hơn chục cuộc sau Ngư Nhân mới chịu trả lời điện thoại, và hiển nhiên đã ngay lập tức phải chịu trận lôi đình của bạn thân mình là cô. Dù vậy, Ngư Nhân bên đầu dây bên kia vẫn cười ngây ngốc, cười nói vui vẻ với chất giọng gượng gạo run rẩy đến đáng thương.
Chỉ nhiêu đó thôi, Bạch Dương đã biết có chuyện không ổn rồi. Cô cũng đoán được phần nào lý do.
Ngay sau đó, Bạch Dương đã xin phép ba mình và nhờ ông chở đến nhà Ngư Nhân. Kể cả khi nhận ra sự xuất hiện đột ngột của cô bạn mà chưa đầy mười phút trước vừa mắng mình xối xả qua điện thoại, Ngư Nhân lúc đó vẫn ngồi trên giường và vẫn liên tục nở nụ cười ngốc nghếch. Chỉ cho đến khi Bạch Dương chạy đến và ôm chầm lấy cô trong vòng tay mình, vụng về nhưng dịu dàng vỗ đầu cô trong khi luôn miệng đáp lại những câu nói đùa nhạt nhẽo bằng duy nhất một câu “Ngoan! Ngoan!”, Ngư Nhân mới chịu để cảm xúc vỡ ra, và khóc oà lên như một đứa trẻ.
Tối hôm đó, Bạch Dương ở lại qua đêm ở nhà cô bạn thân.
Bạch Dương không giận Xà Phu vì cậu khiến cho Ngư Nhân buồn, thậm chí còn giận Ngư Nhân khi cứ mù quáng đến ngu ngốc thích một kẻ vốn không hề thích mình (hoặc yêu, theo lời của cậu ấy). Cô chỉ đơn giản là không đồng tình với cách mà cậu ta hành xử. Một kẻ nổi tiếng hoà nhã lịch sự, bất kể có là giả tạo hay không đi chăng nữa lại có thể vô tâm bỏ mặc một cô gái đang bị thương dưới cơn mưa như trút nước như vậy sao?
Trong mắt của Xà Phu chỉ có duy nhất sự tồn tại của Sư Tử là quan trọng cũng được. Cậu ta chỉ quan tâm đến Sư Tử thôi cũng được. Không sao cả.
Nhưng có cần phải đối xử với cậu ấy tàn nhẫn thế này không? Cậu ta rốt cuộc ghét cậu ấy đến mức nào, cô thực sự không hiểu được.
Bạch Dương đã mắng Ngư Nhân rất nhiều. Mắng cô ngu ngốc, mắng cô nhẹ dạ, mắng cô luỵ tình, mắng cô mù quáng, mắng cô khi cứ bất lực theo đuổi một mối tình ngay từ đầu đã vô vọng. Mặc kệ Ngư Nhân vẫn đang khóc đến sưng húp cả mắt, Bạch Dương vẫn cứ mắng, mắng đến cổ họng đau rát, mắng đến chẳng còn lời nào để mắng nữa, cô mới đành im lặng dỗ dành cô bạn của mình.
Người Xà Phu thích và người thích Xà Phu đều là bạn của cô, còn là bạn rất tốt của cô. Một người đã kéo cô ra khỏi vỏ bọc của mình, khiến Bạch Dương từ một đứa kiêu ngạo cô đơn trở thành một đứa xung quanh bao nhiêu bạn bè. Một người là một cô gái trong sáng tốt bụng đã vô tình để hiểu lầm lấn át tâm trí, luôn luôn đặt tình bạn và lợi ích của người khác lên trên bản thân mình, cũng là bạn thân nhất của Bạch Dương hiện giờ. Vì vậy, cô không thể bênh vực cho bất cứ ai, càng không thể đổ lỗi cho Đinh Xà Phu.
Bạch Dương chỉ nghĩ cậu ta không tốt đến mức khiến Ngư Nhân phải chịu khổ thế này. Một tên xấu xa ích kỷ như cậu ta, một tên không ra gì như cậu ta.
Tại làm sao mà hai đứa bạn quý giá của cô lại có thể tạo thành một mối tình tay ba chết tiệt vớ vẩn xoay quanh một tên con trai mà cô thậm chí còn không cho vừa được vào mắt?
Cô chỉ là cảm thấy khó chịu, thế thôi.
Quả nhiên, cô vẫn ghét Xà Phu vô cùng.
***
Mặc dù khá bận bịu trong việc chuẩn bị đầy đủ hồ sơ cho chuyến đi du học ngày một gần, Kim Ngưu vẫn đều đặn dành thời gian cho những hoạt động thường nhật, nhất là trường lớp. Trong số đó đương nhiên có việc ở cùng với đám bạn yêu quý của mình.
“Đã được nhận rồi mà vẫn phải làm bài kiểm tra sao chị?”
Ngẩng đầu nhìn Ngư Nhân đang chồm tới nhìn ngang nhìn dọc, Kim Ngưu vui vẻ mỉm cười, đầu hơi nghiêng sang một bên.
“Thật ra không cần cũng được, tại chị muốn hoàn tất cho đầy đủ thôi.”
Kim Ngưu có thể hơi hậu đậu nhưng tuyệt đối không phải loại người hời hợt. Ngược lại, cô còn cảm thấy bản thân là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, lúc nào cũng phải hoàn thành mọi thứ theo cách tốt nhất có thể.
“Ngưu này, bọn tớ thắc mắc.”
“Thiên Yết đi bữa giờ cũng kha khá rồi nhỉ, cậu chắc hẳn phải nhớ độc tài bệ hạ của chúng ta lắm rồi phải không?”
Người gọi là Xử Nữ, người hỏi là Bảo Bình, và người nghe là Kim Ngưu. Trong khi người gọi đang nhếch mép đầy ẩn ý như thường lệ, trong khi người hỏi đang ranh mãnh che miệng nở nụ cười thích thú châm chọc, thì người nghe lại đang trong trạng thái mặt mày đỏ gay đến tận tai.
“C-Cậu lại... Cậu lại nói nhảm nữa rồi!! Bảo Bình, Xử Nữ, cả hai cậu!”
“Chưa chắc là nhảm đâu nhé.”
“Là em trai sống chung nhà, cậu chắc hẳn phải biết rõ chuyện này nhất. Mã, mau khai ra để nhận sự khoan hồng của pháp luật!”
Nhân Mã miệng vẫn ngậm ống hút hút rồn rột nước ngọt trong ly, mắt lại ngó ngang ngó dọc hết nhìn Bảo Bình đang nói vớ vẩn đủ điều lại quay sang chị gái đang nhìn mình với ánh mắt chờ đợi. Cuối cùng, cậu nhoẻn miệng cười thích thú, mặc dù đôi mắt lại sáng rực vẻ ngây ngô nhìn thẳng Kim Ngưu.
“Phải rồi, có ai đó ở nhà mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, điện thoại thì một ngày không biết báo tin nhắn bao nhiêu lần. Chị hai này, cước phí quốc tế có đắt lắm không?”
“Nhân Mã, đồ mê gái bỏ chị! Em nhớ đấy!”
Nhìn Kim Ngưu tay buông bút gục đầu xuống bàn vung chân bất mãn, cả đám tụi nó không nhịn được cười. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô trông cực kỳ dễ thương, dễ thương đến ngộp thở.
Thật khiến Xử Nữ cảm thấy Thiên Yết thật quá may mắn. Một tên đáng ghét độc tài khó ưa lắm tài nhiều tật lại khó tính như cụ già tám mươi như cậu ta tại sao lại có thể có được một cô bạn gái tuyệt vời như Kim Ngưu cơ chứ! Tu chín kiếp cũng đừng hòng, ít nhất cũng phải trăm kiếp cơ.
Ôi, vớ vẩn. Cậu ta xấu tính xấu nết như thế, tu thế quái nào được.
“Chị Ngưu!”
“Làm sao?!”
Ngay khi Kim Ngưu vừa bực bội ngẩng đầu lên, cô lập tức bị ánh đèn flash làm chói mắt. Sau đó, hình ảnh Sư Tử với vẻ mặt thản nhiên pha lẫn thích thú đang cầm điện thoại và chĩa ống kính về phía Kim Ngưu lập tức thu vào tầm mắt cô.
“Cuối cùng cũng có quà cho anh Yết.”
“Anh không tin mày sẽ đem bức ảnh này làm quà miễn phí cho nó đâu.”
“Ta nên định giá như thế nào đây nhỉ?”
“Tao chỉ biết có khi phải lấy thân ra bán nó cũng mua cho bằng được mà thôi.”
“Anh à, rẻ quá.”
“Bắt đầu bộc lộ bản chất rồi đấy. Thế quyền thừa kế của nó thì sao?”
“Anh có hứng thú với quyền lực từ bao giờ thế? Em không muốn từ giã cõi đời vì bị ám sát đâu, có chết thì anh chết một mình đi.”
“Đừng lo, em gái yêu quý, nếu điều đó thực sự xảy ra, anh sẽ vui lòng kéo mày theo mà. Nhưng tiếc quá, mấy thứ phù phiếm đó không phải khẩu vị của anh.”
Trước viễn cảnh hai anh em họ Lâm luôn miệng bàn bạc với nhau về giá cả thu lợi cho bức ảnh có một không hai mà cô em chụp được, tụi nó chỉ biết mở mắt quan sát trong khi trong đầu không ngừng đấu tranh tư tưởng. Làm thế nào hai người họ có thể nói ra mớ kinh dị đó với hai khuôn mặt bình thản vô tội thế kia! Làm thế nào hai người họ có thể đối xử với người bạn thân người anh trai của mình như vậy! Và rõ ràng Sư Tử vừa lén tặc lưỡi nhíu mày một cách khinh bỉ đúng không!?
Thật không hiểu nổi anh em nhà này. Không chỉ máu hiếm về nghĩa đen, họ còn máu hiếm cả về nghĩa bóng nữa.
Kim Ngưu chớp mắt vài cái. Sau một hồi lâu tiếp thu trọn vẹn lời nói của Thiên Bình và Sư Tử, cô lập tức đứng bật dậy.
“Em mau xoá cho chị, Sư! Xoá ngay! Hai người chém giết gì nhau hay kéo nhau chết chùm tôi không quan tâm, nhưng đừng có đem nó gây hoạ cho Thiên Yết! Xoá liền! Xoá!! Xoá-”
“Vậy rốt cuộc là Ngưu muốn xoá hình mình hay muốn hai đứa ngốc đó không liên luỵ cho Thiên Yết đây?”
Trước câu hỏi ngắn gọn nhưng xoáy ngay vào trọng tâm vấn đề của Xử Nữ, Kim Ngưu vô thức im bặt không biết phải trả lời thế nào.
“Chị hai, chị tiêu chắc rồi. Sư nó vừa gửi ảnh cho anh Thiên Bình kìa.”
Nhân Mã chẹp miệng, sau đó mới nhìn sang chị gái vẫn đang cứng họng. Rơi vào tay của tên mọt công nghệ ngầm như Thiên Bình thì Sư Tử có xoá cũng vô dụng. Chỉ vài giây đã đủ để anh ta đem ảnh lưu trữ khắp nơi rồi.
Tiêu rồi, chị à. Em sẽ chia buồn cùng chị.
“Các cậu làm ơn thôi trêu chọc tớ đi có được không!?”
***
Khương chủ tịch đẩy ghế ra xa bàn làm việc một chút, tay tháo cặp kính đang đeo, sau đó hết dụi mắt lại day trán. Ông đã làm việc liên tục suốt đêm, cơ bản cũng có chút mệt mỏi.
Theo lời dì giúp việc báo cáo lại, dạo gần đây, Ngư Nhân thường xuyên tự nhốt mình trong phòng, đôi khi còn rất lơ đễnh. Vì khá lo cho cô chủ nhỏ nên dì ta mới phá lệ gọi cho ông, bảo con bé dường như có gì đó không vui gần đây, lại còn hỏi liệu ông có thể sắp xếp công việc và về nhà vài ngày để xem tình trạng của nó hay không. Đôi lúc ông cảm thấy thời gian dì giúp việc ở bên và yêu thương nó còn nhiều hơn cả tần suất gặp mặt cũng như tình cảm của ông dành cho con gái mình.
Tuy nhiên như mọi khi, lời thỉnh cầu đó lập tức bị bác bỏ không thương tiếc. Có lẽ con bé chỉ đang buồn vì những chuyện không đáng bận tâm, như chuyện vớ vẩn của bọn con nít đang tuổi lớn chẳng hạn. Đương nhiên, ông sẽ không vì những lý do như thế mà trì hoãn công việc của mình. Nó không còn là con nít nữa mà cần người khác ở bên an ủi chăm sóc từng li từng tí, thậm chí khi còn là con nít nó cũng đã quen với việc này rồi còn gì, vậy mà giờ thì sao chứ? Con bé đó yếu đuối và nhạy cảm hệt như mẹ nó vậy, lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng, và điều đó thật sự rất phiền phức. Đối với đứa con duy nhất này, ông thực sự không dám chắc liệu mình có yêu con bé hay không, hay đối với ông nó là một đứa trẻ mà ông gọi là “con gái” chỉ vì nó thừa hưởng cái họ và tài sản mà sau này ông để lại.
Sao cũng được.
Ngả người ra sau ghế xoay, ông Khương nhắm hờ đôi mắt mình lại, cố để lòng mình thảnh thơi một lúc. Nhưng đôi mắt ấy lại lần nữa mở ra trong khi tay chậm rãi lấy khỏi trong ngăn kéo bàn làm việc một khung ảnh. Trong bức ảnh đó là một người phụ nữ đang cười rất tươi.
Trong phút chốc, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo tưởng như luôn vô cảm hiện hữu vài tia ấm áp yêu thương. Bất giác, ông nghi hoặc nhìn sang tập hồ sơ để trên bàn mình.
“Đúng là càng nhìn càng giống.”
Đặt trên tập hồ sơ là một tờ giấy lý lịch cùng tên.
Lưu Song Ngư.
***
Song Tử rời khỏi phòng làm việc của ba sau cuộc nói chuyện riêng với ba mẹ mình. Sau khi chắc chắn xung quanh hành lang không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cùng với một chút chán chường lộ hẳn ra bên ngoài.
Ba mẹ cô đó giờ vẫn cực kỳ gay gắt trong mọi chuyện, đương nhiên trong số đó đa phần là những chuyện liên quan đến cô, và Song Tử thừa nhận, “sự quan tâm” đó khiến cô khá vui. Ưu tiên nhất là việc học, và bây giờ là việc yêu đương. Chẳng rõ là người nào rảnh rỗi tung tin, giờ thì cả dòng họ đều biết Song Tử và Thiên Bình đang quen nhau. Từ trước đến giờ, họ Triệu - không chỉ mỗi ba mẹ cô - đã đều không ưa gì Thiên Bình rồi, giờ còn thêm chuyện này. Song Tử khá chắc về việc anh Thiên Yết đã nói đỡ vài câu với ông nội, dù sao Thiên Bình cũng vừa là bạn chí cốt vừa là người thân của anh ấy, ông cũng sẽ vì cháu nội yêu quý mà nể nang phần nào. Điều này cũng dễ đoán, nếu không thì với mớ rùm beng này, cô chắc chắn đã bị ông nội gọi lên hỏi chuyện từ thuở sơ khai nào rồi.
Thật rắc rối, rõ ràng đây là chuyện tình yêu của cô, cô thậm chí đã không còn là người thừa kế của cái gia tộc đầy định kiến này. Song Tử đã quyết rồi, miễn là cậu không buông tay, chuyện gì xảy ra cô cũng nhất định ở bên Thiên Bình. Đến cậu mà còn cố gắng rất nhiều thì cô lấy quyền gì bỏ cuộc.
Song Tử sẽ không để người khác xoay mình như chong chóng như lúc trước nữa đâu. Cô không phải người máy, cô là con người, và con người thì phải biết đấu tranh cho tình yêu của chính mình.
Mà nhắc đến, cũng gần hai tuần cô chưa gặp cậu rồi. Song Tử thừa nhận là cũng có hơi chút nhớ.
Trong lúc đang đứng dựa người vào bức tường hai bên hành lang, Song Tử chợt sực nhớ ra vài điều. Ban nãy anh Thiên Yết có bảo cô sau khi nói chuyện với ba mẹ xong thì đến phòng anh ấy. Hình như Thiên Yết có gì đó muốn nói với cô.
Hy vọng không phải chuyện gì không tốt.
Từ phòng làm việc của ông bà Triệu đến phòng của Thiên Yết căn bản cũng không gần lắm. Vì phòng cậu ở cùng gian nhà chính với phòng làm việc cũng như phòng ngủ của ông nội - gian nhà mà ngoài các phòng nội thất lớn và sảnh chính thì gần như chỉ có mỗi ông và anh ấy được phép tuỳ ý sử dụng - nên cô phải đi bộ băng qua khu vườn lớn đến phung phí trong dinh thự. Nhìn bầu trời trong xanh khiến tâm trạng cô thoải mái đi phần nào.
“Anh Thiên Yết, em tới rồi!”
Sau một vài lần gõ cửa, Song Tử không hề nhận lại bất kỳ một sự trả lời nào. Có thể Thiên Yết lạnh nhạt và vô tâm là bản chất thật, nhưng cậu chưa bao giờ làm lơ cô em họ là cô trong bất cứ trường hợp nào. Trừ khi, cậu vốn không có trong phòng.
“Anh Thiên Yết?”
Và Song Tử đã đúng. Vì thắc mắc và tò mò đến xâm chiếm cả đầu óc, tay cô trong vô thức thử gạt tay nắm cửa. Một người luôn khoá cửa phòng như Thiên Yết lại để cửa mở, một lần nữa khiến Song Tử ngạc nhiên.
Có khi anh ấy chỉ ra ngoài một lúc, cô thầm nghĩ. Đắn đo một hồi lâu, Song Tử quyết định bước vào trong để đợi cậu.
Anh họ Song Tử trước giờ là người theo chủ nghĩa đơn giản nhất có thể, điều đó áp dụng với cả phòng ốc của anh ấy. Dù cho Thiên Yết không ở lại thường xuyên trừ những khi sang đây bàn công việc gia đình, cách bày trí vẫn không hề thay đổi. Dù sao thì cô cũng không nghĩ có ai dám động vào, nhất là khi chuyện này nằm trong những gì mà ông nội cho phép Thiên Yết tự mình quyết định.
Tạm thời bỏ qua việc này, không biết anh ấy định nói với cô chuyện gì nữa.
Bên cạnh đó, Song Tử còn nghĩ đến một vài chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả sự khó hiểu ở anh Thiên Yết. Hoặc là cô ngốc nghếch nhìn nhầm, hoặc là cậu thật sự có gì đó khá kỳ lạ. Từ ngày sang Mĩ đến giờ cũng gần hai tuần lễ, và mỗi khi Song Tử bắt gặp Thiên Yết thì y như rằng - không rõ có phải trùng hợp hay không - cậu đều mang vẻ mặt lạnh tanh cùng đôi mắt màu khói có phần xa xăm lạ lẫm. Theo những gì cô biết về người anh họ đáng kính, mỗi lần có chuyện gì cần suy nghĩ thì anh ấy đều như thế.
Lần gần đây nhất, Song Tử vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của anh họ mình với ai đó không rõ. Một Thiên Yết đó giờ nổi tiếng luôn giữ được bình tĩnh trong gần như mọi trường hợp lại thỉnh thoảng cao giọng gắt lên với người ở đầu dây bên kia. Mặc dù vậy, dù ôm một bụng thắc mắc, Song Tử lại không tài nào mở miệng hỏi được.
Cứ như Thiên Yết đang lo lắng về điều gì đó vậy.
Sau một lúc lâu ngồi chờ, Song Tử không ngăn được mình đứng lên đi tới đi lui. Đứng từ cửa sổ lớn trong phòng anh họ, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn tuyệt đẹp được chăm sóc kĩ càng trong dinh thự. Bởi vì phòng Thiên Yết vốn đơn giản, điều đó càng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Khi Song Tử định đi đến ghế sofa ngồi, cô tình cờ nhìn thấy một quyển sách đặt trên đầu tủ nhỏ cạnh giường. Sở thích cuồng đọc sách của Thiên Yết đương nhiên cô biết rất rõ, nhưng cô bước tới xem thử là vì quyển sách này cô đã từng nhìn thấy qua rồi. Với một người đã tìm kiếm nó rất lâu khắp nơi như Song Tử, điều này khiến cô thích thú vô cùng.
Trong lúc Song Tử đang mở sách đọc từng trang, một tờ giấy vốn kẹp bên trong bỗng rơi ra và rơi xuống sàn. Khi Song Tử cúi xuống nhặt lên, trong vài giây để tò mò lấn át lý trí, cô vô thức mở ra xem thử. Ngay lập tức, đôi đồng tử của cô chợt mở to kinh ngạc, sau đó liền nghi hoặc nhíu mày.
“Em đang làm gì vậy, Song Tử?”
Giọng nói trầm ấm vang lên khiến Song Tử giật bắn mình, cả tờ giấy trong tay cũng vì vậy mà vụt khỏi. Đôi mắt mở to của cô bắt đầu quay sang người con trai đang đứng đằng kia, với một vẻ mặt bình thản như không.
Ít nhất là cho đến khi đôi mắt màu khói nhìn thấy và nhặt tờ giấy dưới sàn lên. Vẫn vẻ mặt ấy, lập tức chuyển sang không hài lòng.
“Em không có ý định đọc trộm, em nói thật! Em chỉ... Em...”
Song Tử mím môi, đôi mắt ra chiều khổ sở.
“Nhưng làm ơn nói em biết, anh Thiên Yết, đó là cái gì vậy?”
Khi chạm phải ánh nhìn thận trọng nhưng dò hỏi của Song Tử, Thiên Yết chậm rãi khép hờ mắt. Cậu thở hắt ra một tiếng trước khi liếc sang cô em họ của mình.
Song Tử biết, anh ấy đang cố kìm nén để không nổi giận với cô.
“Em đã nhìn thấy gì rồi?”
Dù cố làm mặt bình tĩnh nhất có thể, Song Tử vẫn di mắt sang hướng khác như một phản xạ tự nhiên. Một tay cô nắm hờ lấy cánh tay kia.
“Là giấy thông báo tình trạng sức khoẻ từ bệnh viện ạ.”
“Và?”
Thiên Yết biết cô không chỉ đơn giản nhìn thấy như vậy. Vì nếu không, Song Tử chắc chắn không mang vẻ mặt nửa khó xử nửa khổ sở thế này, hay hít một hơi thật sâu chỉ để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhưng Song Tử không trả lời câu hỏi của Thiên Yết. Không chỉ có mỗi cậu, dường như cô cũng đang rất khó chịu.
“Nó rốt cuộc là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy hả anh?”
“Anh không gọi em đến để em tra khảo anh! Em thừa biết, anh cực kỳ căm ghét bất cứ ai dám xen vào chuyện đời tư của mình, nhưng không những bước vào phòng mà không được sự cho phép, em còn dám tự tiện xem đồ của anh.”
Đương nhiên là cô biết, cô còn biết điều này không hề ngoại lệ một ai, kể cả ông nội nữa kìa.
Nhưng lúc nãy khi đẩy cửa bước vào phòng, và chỉ cho đến khi anh họ xuất hiện, cô thừa nhận, cô đã vô thức quên mất việc đó.
“Trước khi anh nổi giận, Song, những gì em thấy hôm nay, tất cả đều phải giữ bí mật!”
Ngữ điệu này chưa bao giờ Thiên Yết dùng để nói với đứa em họ mà cậu luôn yêu quý là cô. Nó thậm chí còn tệ hơn là nói với người xa lạ. Cứ như thể cậu không hề cho Song Tử cái quyền từ chối, càng không có ý định cho cô biết rõ mọi chuyện.
“Nhất là với Thiên Bình.”
Thiên Yết đang ra lệnh cho cô.
“Chí ít anh cũng phải cho em lý do chứ! Em nhìn thấy là em sai, nhưng lòng em bây giờ không yên chút nào anh à! Nói em nghe đi, rốt cuộc tờ giấy quái gở chết tiệt đó là sao vậy!? Bảo em không được nói cho Thiên Bình? Tại sao lại không thể nói cho người cần được biết nhất cơ chứ?!”
Bàn tay vô thức nắm chặt lại, Song Tử cắn mạnh môi mình.
“Em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Em cũng không biết tờ giấy đó rốt cuộc ghi cái gì. Em chỉ biết, tờ giấy đó là báo cáo tình trạng bệnh của một bệnh nhân tên Lâm Sư Tử! Trên đời này làm gì còn một Lâm Sư Tử nào có thể khiến anh quan tâm lo lắng đến mức tức giận với em như thế chứ! Em không ngốc, anh họ, người ta sẽ không gửi tình trạng bệnh cho người thân nếu như đó chỉ là một căn bệnh bình thường!”
“Song Tử!”
Thiên Yết vừa cao giọng, cô biết. Anh ấy đang tức giận, cô biết. Nhưng cô mặc kệ.
“Em muốn biết! Nói cho em đi, rốt cuộc là sao vậy? Anh, làm ơn, em xin đó.”