Thiên Bình nằm dài trên ghế sofa, đầu ngửa ngược xuống mà mắt cứ lim dim gật gù. Dù tiếng tivi bên cạnh vẫn ồn ào bên tai cậu, Thiên Bình hoàn toàn không để tâm, thay vào đó cứ như sắp ngủ đến nơi.
Nói gì thì nói, kể ra cũng khá lạ, cậu gần đây trừ việc lên lớp hoàn toàn giảm thiểu việc cùng đám bạn mình lang thang chơi bời lêu lỏng, vậy mà vẫn chẳng thể nào tỉnh táo được. Không phải Thiên Bình tu tâm dưỡng tính gì, cậu chỉ là lười phải ra khỏi nhà.
Hôm nay cậu có nhận được cuộc gọi từ Thiên Yết, nó bảo vài ngày nữa sẽ về. Mà thật ra thì Thiên Bình cũng không quan tâm cho lắm, ngoại trừ việc thằng đó chẳng rõ có còn nhớ “xử” cậu hay không.
Hy vọng là không.
Đúng lúc Thiên Bình vừa buông thõng hai tay và khép đôi mắt màu nâu cafe của mình lại, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Ban đầu, cậu hoàn toàn mặc kệ, thậm chí còn lăn tới lăn lui dùng gối che tai lại. Nhưng nó cứ vang lên inh ỏi không ngừng, khiến Thiên Bình đành phải bật dậy và đi ra mở cửa, đương nhiên là trong một trạng thái tràn đầy bực bội.
“Là ai mà cứ rảnh rỗi đi bấm chuông mãi thế hả?!”
Một tay mở mạnh cửa như muốn trút giận, cả mắt cũng nheo lại nhìn chằm chằm người đang đứng trước cửa nhà hiện giờ, cũng chính là kẻ kiên nhẫn phá mất giấc ngủ quý giá của cậu.
Một người đàn ông trung niên vận vét đen, vẻ mặt và đôi mắt sắc sảo trưởng thành. Khẽ chớp mắt một cái, ông ta hơi cúi người một cách kính cẩn.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!”
Hình như Thiên Bình đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó. Bình thường, trí nhớ cậu luôn rất tốt, nhưng giờ lại bị cơn buồn ngủ chiếm đóng mà đâm ra lú lẫn.
“Nếu không phiền, cậu có thể đi cùng tôi chứ? Bà chủ của tôi muốn gặp cậu, cậu Lâm Thiên Bình!”
Thiên Bình nghĩ mình nhớ ra rồi. Ông ta, là quản gia thân cận bên cạnh mẹ của Song Tử.
***
Sau khi chuẩn bị một chút, Thiên Bình đi cùng người quản gia kia. Nói cho cùng, cậu có muốn từ chối cũng không được. Có trách thì trách cậu đã đồng ý làm bạn trai hờ của Song Tử.
Mà, cô nhóc ấy có biết chuyện này không nhỉ?
Ngồi bên trong chiếc ô tô đen có đôi phần sang trọng, Thiên Bình lơ đễnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Thú thật, cậu rất ghét mỗi khi rảnh rỗi như thế này. Bởi vì như vậy, Thiên Bình lại không ngăn được bản thân suy nghĩ những điều vớ vẩn không đâu, kể cả khi chính cậu không hề muốn nhớ tới.
Dạo gần đây, nếu cậu không nhầm, Sư Tử nghỉ học dần trở thành chuyện thường xuyên. Thiên Bình không phải quan tâm gì con nhỏ đó, chỉ là, cậu vô tình nghe được nên để ý cho có mà thôi!
Thật khó chịu.
Lúc này, chiếc ô tô đột ngột dừng lại. Thiên Bình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lập tức nhìn thấy một quán cafe nhỏ.
***
Bà Triệu tay cầm ly cafe vừa được cô phục vụ mang ra, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ. Cử chỉ tao nhã thanh lịch, vẻ đẹp quyền quý trưởng thành, thêm cả đôi mắt một tông lạnh lùng kiên định, từ bà toát ra một phong thái cao sang khiến người ta dù rất ngưỡng mộ nhưng lại không dám tiếp cận.
Đó là suy nghĩ hiện tại của Thiên Bình khi vừa nhìn thấy bà Triệu. Tuy nhiên, cậu là ngoại lệ. Có thể cậu (hình như) chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ trưởng thành, nhưng với những người toát ra phong thái này thì cậu đã nhiều lần gặp qua.
Trong khi người quản gia đã dẫn cậu đi vào bước ra phía sau bà Triệu, Thiên Bình dừng lại đối diện bà. Cậu nở nụ cười thân thiện vốn có của mình.
“Chúc một ngày tốt lành, thưa bác gái! Con có thể biết, bác vì điều gì mà muốn gặp con không ạ~?”
“Cậu ngồi đi!”
“Vậy con xin phép!”
Vừa ngồi xuống chỗ ngồi đối diện bà Triệu, Thiên Bình vừa quay sang trả lời cô phục vụ đứng gần đó, kèm theo một nụ cười toả nắng khiến cô nàng bất giác đỏ mặt.
“Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu thật sự đang cùng con gái tôi hẹn hò?”
Đôi đồng tử màu nâu cafe quay sang bà Triệu. Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của bà, cậu thản nhiên nhoẻn miệng cười, cả mắt cũng híp lại bày tỏ sự thật thà.
“Dạ đúng ạ!”
“Vậy, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc sau này sẽ làm gì để mang lại hạnh phúc cho nó hay chưa?”
Thấy chưa, thế nào cũng nói đến chuyện này mà! Thiên Bình thật ra không chỉ đoán được mà còn tiên liệu được trước. Nhưng thú thật, câu hỏi này so với trò chơi hẹn hò giả giữa cậu và Song Tử chẳng phải có phần chênh lệch quá mức sao!
Để xem, Thiên Bình nên trả lời thế nào nhỉ?
“Đó là chuyện của tương lai, hãy đợi đến tương lai rồi hẵng tính cũng được mà bác gái!”
“Ý là cậu chưa hề có dự định gì?”
“Đương nhiên là có chứ ạ! Nhưng nếu con nói cho bác, nhỡ nó vì tác động nào đó mà trở thành một cái gì vĩ đại hơn, vậy chẳng phải con đã nói dối bác gái sao ạ?”
Trước câu trả lời và nụ cười thân thiện liên tục túc trực trên khuôn mặt của Thiên Bình, bà Triệu hơi nhướng mày, sau đó lại nhắm mắt mà cười nhếch mép.
“Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu và Thiên Yết có thể là bạn thân.”
Thiên Bình đầu hơi nghiêng sang bên thay cho câu hỏi của mình.
“Bởi vì cả hai cậu đều rất dẻo miệng và ranh ma! Bên ngoài dù khác nhau nhưng bên trong lại giống nhau như đúc!”
“Bác gái, bác quá khen rồi ạ~”
Khi Thiên Bình vừa vui vẻ nhận lấy ly nước được phục vụ mang ra, cậu lập tức bị một phong bì từ bao giờ xuất hiện trên mặt bàn đập vào mắt. Tuy nhiên, đôi mắt màu nâu cafe vẫn bình thản như không, thậm chí còn kín đáo mỉm cười.
“Con có thể hỏi đây là gì không ạ?”
“Tôi nghĩ cậu phải biết rồi chứ!”
Cứ đùa, đương nhiên là Thiên Bình biết rồi.
“Cầm lấy và biến đi, tránh xa khỏi Song Tử! Không có định hướng tương lai, còn học tập, đừng kể đến giỏi hay xuất sắc, đến thành tích khá cũng không đạt được! Cậu chắc là không nghĩ rằng thông minh lẻo mép một chút thì tôi sẽ chấp nhận chứ? Nếu thế thì cậu thật đáng thương!”
Dù ngoài mặt vẫn niềm nở như thường, như bàn tay dưới bàn của Thiên Bình lại bất giác siết chặt, chặt đến mức bấm vào da đau điếng.
Có phải bà ấy vừa nói đến tương lai của cậu? Ha, thật nực cười làm sao!
“Nói như vậy, nếu thành tích của con tốt hơn, bác sẽ đồng ý?”
“Cậu là người duy nhất nghĩ như vậy! Tôi không hề nói.”
Tay Thiên Bình chậm rãi đặt lên phong bì kìa và đẩy nó về phía đối diện mình. Đôi đồng tử màu nâu cafe hiện tại bình thản nhìn bà Triệu.
“Xin lỗi, nhưng con sẽ không nhận. Nếu đó là tiêu chuẩn bác đặt ra, con nhất định sẽ cho bác thấy rằng con có thể làm được những gì!”
Trong suy nghĩ của cậu, thật sự làm điều này không phải là vì Song Tử. Thật quá xấu xa và khốn nạn khi nghĩ như vậy, nhưng đó là sự thật.
Những lời kia khi nói ra, Thiên Bình đã hoàn toàn là vì bản thân mình.
Bởi vì, cậu luôn luôn khó chịu trước việc một ai đó nhắc tới tương lai của cậu. Một thứ luôn nằm trước mắt nhưng thực chất vĩnh viễn ngoài tầm với của Thiên Bình.
“Vậy tôi không khách sáo nữa! Nhưng nên nhớ, tôi vẫn không chấp nhận cậu là bạn trai của Song Tử con gái tôi!”
***
Song Tử vừa từ lớp học thêm trở về nhà đã nghe thấy tiếng xầm xầm xì xì của gia nhân. Dù ngoài mặt tỏ vẻ không bận tâm, cô vẫn vểnh tai lên nghe thử.
Không phải Song Tử nhiều chuyện việc thiên hạ hay gì, cô chỉ là vì nghe thoáng đâu đó tên Thiên Bình nên mới nghe thử.
Song Tử nghe gì đó mà bà chủ rồi Thiên Bình. Cũng tại bọn họ nói nhỏ quá, mà hỏi lại thì còn đâu thân phận chủ tớ, ba mẹ mà biết, cô chắc chắn toi đời. Dù vậy đi chăng nữa, Song Tử đủ thông minh để ghép lại những gì mình nghe được một cách hoàn chỉnh.
Đó là câu trả lời cho thắc mắc tại sao đôi mắt tinh anh của Song Tử bây giờ lại mở to hết cỡ. Đến mức còn đang chầm chậm đi lên cầu thang, cô lập tức phóng như bay, sau đó còn một mạch chạy về hướng ngược về phòng mình.
Cô bằng mọi giá phải xác nhận rõ ràng chuyện này mới được!
***
Ngồi trong phòng đọc sách, bà Triệu mắt một tông vô cảm nhìn vào những dòng chữ, thỉnh thoảng lại đưa tay cầm tách trà đặt gần đó uống một ngụm nhỏ.
Không khí yên tĩnh lúc này vì vài tiếng gõ cửa mà bị phá mất. Vẫn ngồi đó như không có gì, nhưng đối với người đã phục vụ bà từ khi còn chưa lấy chồng, người quản gia đứng phía sau hoàn toàn hiểu ý chủ nhân. Khẽ cúi đầu, ông đi đến bên cửa.
“Mừng cô đã về, thưa cô chủ!”
Song Tử theo lễ nghi cũng gật đầu chào quản gia riêng của mẹ mình, sau đó bước vào trong, chậm rãi hết mức dù trong lòng tưởng chừng sắp vỡ tung. Cô bây giờ đã đứng ngay trước mặt mẹ mình, dù bà Triệu vẫn một mực dán mắt vào từng trang sách.
“Mẹ, con có thể hỏi mẹ điều này không?”
“Con còn chưa chào ai cả, Song Tử!”
Bàn tay Song Tử bất giác siết chặt, và nới lỏng ra ngay sau đó. Cô hơi cúi người.
“Thưa mẹ, con mới về!”
Đôi mắt người mẹ hơi liếc nhìn con gái mình, rồi lại tiếp tục quay đi, tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dở dang.
“Mẹ, có phải hôm nay mẹ đi gặp Thiên Bình?”
Không ngoài dự đoán, con gái bà đích thực tìm bà là vì chuyện ban sáng.
“Là thằng nhóc đó nói cho con biết?”
“Không ạ, anh ấy chẳng nói gì cả!”
Thiên Bình thật sự không hề nói bất cứ điều gì cho cô biết. Nếu không nhờ những gia nhân nhiều chuyện kia, cô có lẽ sẽ không tài nào biết được. Song Tử cô còn định sau khi cùng mẹ nói chuyện sẽ gọi điện mắng anh ta một trận, đương nhiên là nếu đã chắc chắn.
“Mẹ đã nói gì với Thiên Bình? Nè, mẹ, mẹ trả lời con đi!”
Đáp lại câu hỏi của Song Tử là sự im lặng, sau đó là tiếng quyển sách đóng lại.
“Mẹ bảo anh ấy tránh xa con ra, đúng không ạ?”
“Con luôn rất thông minh, con gái!”
“Tại sao mẹ lại làm như vậy?”
Mắt Song Tử nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ đang bình thản nhìn vào tách trà như không có chuyện gì, người phụ nữ là mẹ của cô. Bàn tay vừa nới lỏng được ít lâu đã bị Song Tử siết chặt, siết lấy gấu váy.
“Cô chủ, bà chủ chỉ muốn tốt cho cô thôi!”
“Tôi không hỏi bác!!”
Vì nhận ra mình có đôi chút lớn tiếng, Song Tử nhất thời im lặng một lúc.
“Con vì một thằng nhóc đầu đường xó chợ mà nổi giận - một việc con chưa bao giờ làm - như thế. Mẹ có nên cảm thấy vui hay không nhỉ?”
Nổi giận? Cô? Cô, nổi giận vì Thiên Bình?
Không có, nhất định không có! Cô không nổi giận vì cậu ta, là cô giận vì mẹ đã tự tiện quyết định mọi thứ, giận vì mẹ khiến cho mối quan hệ giả vờ giữa cô và Thiên Bình trở nên rối ren!
Đúng lúc này, khi Song Tử còn mải mê suy nghĩ đủ thứ, một cảm giác đau buốt truyền đến từ bên má, khiến cô quay hẳn đầu sang một bên.
“Chắc là không đâu.”
Là mẹ tát cô.
“Con từ bỏ sắp xếp hôn ước của mẹ cho con, dù đó là một gia đình danh giá. Con từ bỏ lời hứa của con, rằng sẽ không yêu ai khi con vẫn còn là một học sinh. Đó là chưa kể, con còn kết bạn và dành thời gian quý báu của con cho bọn chúng!”
Song Tử đoán không sai mà, mẹ đã điều tra cô.
“Một thằng suốt ngày lêu lỏng lang thang khắp mấy cái quán bar, thành tích tệ hại, con lại vì nó mà nổi giận, mà chống đối mẹ! Song Tử, mẹ thấy thất vọng về con! Rất thất vọng!!”
Đôi mắt Song Tử hoàn toàn bình thản cho đến khi lúc này, chúng thậm chí mở to hết sức, sau đó lại nheo chặt một cách khổ sở. Răng cô vô thức cắn mạnh môi dưới, lòng dâng lên sự khó chịu.
Thất vọng. Mẹ cô thất vọng về cô.
Song Tử đang nghĩ cái gì vậy? Cô đang làm cái gì vậy...?
“Bà chủ, làm ơn bình tĩnh lại!”
Bà Triệu hai mắt nhắm hờ thở hắt ra một cái. Ngồi xuống chiếc ghế của mình, nhận lấy tách trà từ người quản gia, bà đến tận bây giờ vẫn không nhìn sang con gái mình.
Mà căn bản, đến cả cô còn không nhìn bà. Thay vào đó, mắt Song Tử dường như chỉ tập trung vào một điểm vô hình nào đó giữa không trung.
“Mẹ sẽ cho con thời gian để suy ngẫm lại về hành động của con những ngày gần đây. Lần tới khi mẹ hỏi, mẹ rất mong nhận được một câu trả lời sáng suốt từ con, Song Tử! Còn bây giờ, con có thể về phòng!”
Từ đầu đến cuối, Song Tử chỉ có thể im lặng và rời khỏi phòng đọc sách.
***
Vừa bước vào phòng mình, tay Song Tử đã khoá chặt chốt cửa, lưng tựa vào cánh cửa gỗ rồi dần trườn xuống sàn. Hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, cô chán nản úp mặt che đi.
Sao cô thấy mệt mỏi quá.
Chợt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà kia, Song Tử bất giác thở dài. Tay cô chạm nhẹ vào bên má trong khi mắt vẫn còn nhìn bâng quơ đâu đâu.
Từ khi Song Tử sinh ra đến giờ, bà Triệu chưa bao giờ dù chỉ một lần mắng hay đánh cô, tất cả những gì bà làm là dùng những lời lạnh nhạt vô cảm kia dạy dỗ cô nên người như bây giờ. Đối với Song Tử mà nói, đây chính là lần đầu tiên. Lần đầu tiên mẹ nổi giận với cô. Lần đầu tiên mẹ tát cô.
Mẹ cô hẳn là phải rất tức giận.
Tay Song Tử bất giác thò vào túi váy, rất nhanh chóng lấy ra điện thoại của mình. Mắt cứ nhìn chăm chăm vào màn hình, cô mất một lúc lâu mới dùng tay nhấn số gọi.
Bên đầu dây kia bắt đầu đổ chuông, và không lâu sau có người bắt máy.
“A lô?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Song Tử ban đầu chỉ biết im lặng thay vì trả lời.
“Tiểu Song?”
Giọng nói ấy là thuộc về Thiên Bình. Người cô gọi là cậu.
Cũng không biết nữa, cô bỗng dưng muốn nghe thấy cái giọng khó ưa đó của cậu ta.
“Em-”
“Tôi vừa nói chuyện với mẹ xong.”
Đầu dây bên kia một hồi im lặng.
“Em biết rồi?”
“Sao anh không nói cho tôi?”
Song Tử lúc này có thể nghe thấy rất rõ tiếng cười luôn khiến cô khó chịu, mặc dù không thể phủ nhận rằng nó rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức khiến Song Tử cảm thấy tốt hơn, một chút ít thôi.
“Em sẽ mắng tôi chết cho coi! Với lại, đừng có lo, tôi biết cách tự mình giải quyết mà~!”
Thiên Bình từ đầu đến cuối không hề nói cho cô biết rằng cậu và mẹ cô đã nói những chuyện gì, dù căn bản Song Tử cũng đoán ra được.
“Tôi gây rắc rối nhiều cho anh quá, xin lỗi.”
“Tôi có nghe nhầm không? Ôi trời, em tin không, tôi sắp chết vì ngạc nhiên đó~!”
“Vậy thì tôi không tiễn đâu. Anh cứ thoải mái!”
“Em thật phũ phàng quá đi~”
Song Tử không ngăn được mình bật cười, nhưng mắt lại cảm thấy cay cay đến khó chịu, cả cổ họng cũng nghẹn ứ mà không hiểu lý do tại sao.
Lồng ngực cô, đau quá.
Thiên Bình còn đang vui vẻ đùa giỡn mặt chợt đanh lại, cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng nấc khẽ từ đầu dây bên kia.
“Tiểu Song? Nè, em ổn chứ, Song-”
“Tôi ổn. Tôi chỉ là...”
Không hề, Song Tử không hề ổn chút nào cả. Hai má cô bây giờ chẳng rõ từ lúc nào đã tèm nhem nước, cả mắt cũng đỏ hoe. Kể cả khi cô dùng tay che miệng mình lại, những tiếng nấc vẫn thoát ra ngoài, thậm chí còn truyền luôn vào đường dây điện thoại.
Thiên Bình ngồi xuống sàn, lưng dựa vào bức tường gần đó trong khi tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại của mình. Từ khi quen biết cô từ lúc còn nhỏ xíu đến giờ, thú thật, đây chính là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô khóc. Nói nhìn thấy cũng không đúng, Thiên Bình chỉ là nghe thấy và cảm nhận được.
Kể cả vậy đi nữa, nó bằng cách nào đó vẫn khiến lòng cậu đôi chút trĩu nặng.
“Sẽ không sao đâu.”
“Im đi.. Tôi không cần anh an ủi! Đáng ghét... Tôi không muốn nghe.. những lời sáo rỗng đó...!”
Không sao đâu. Đừng buồn nữa. Đừng khóc nữa. Hãy vui lên. Song Tử buồn nôn lắm rồi! Những lời an ủi vô nghĩa đó chỉ khiến cô càng thêm khó chịu mà thôi.
Chưa kể, đó còn là Lâm Thiên Bình.
“Tôi sẽ ở cạnh em, được chứ?”
Chỉ vài từ ngữ thôi, chỉ một câu đơn giản như vậy, thế mà hệt như một quả bong bóng bị chọc thủng, bao nhiêu cảm xúc của Song Tử cứ thế trào ra, khiến hai dòng lệ cô cứ tuôn mãi.
Dù biết rất rõ đó là lời nói dối, là lời mà anh ta có thể tuỳ tiện nói với bất kì đứa con gái nào, vậy mà, Song Tử cô lại thấy vui.
Cô lạ quá,
Phải không?