“Con định đi đâu sao?”
Nhìn cô chủ đang bước xuống cầu thang, người giúp việc trung niên khẽ hỏi bằng giọng ngạc nhiên. Cô rõ ràng vừa về nhà sau khi tan học cách đây còn chưa tới một giờ đồng hồ cơ mà.
“Dạ, con ra ngoài một chút. À mà chắc, con không ăn tối đâu ạ!”
Nở nụ cười vui vẻ cùng đôi mắt híp lại, Ngư Nhân tiếp tục bước xuống nhà, và dừng lại nơi ghế sofa mà ba mình - hoàn toàn dán mắt vào máy tính xách tay của ông - đang ngồi. Cô gật đầu một cái.
“Con đi một lát rồi về. Chào ba!”
Không để ông Khương kịp lên tiếng đáp lại, Ngư Nhân quay người bỏ đi ngay, để lại người giúp việc đang ái ngại nhìn hai ba con họ, cuối cùng đành thở dài một tiếng rồi trở lại bếp làm việc.
Bàn tay và ánh mắt ông Khương vẫn tiếp tục làm việc, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là thoáng qua một tia kì lạ.
***
Ngồi trên xe taxi, Ngư Nhân bất giác nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Song Ngư vài ngày trước, đôi mắt vẫn hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm đó chính xác là một sự tình cờ, và thậm chí nếu không gặp cậu ở đó, cô chắc chắn mình sau đó vẫn sẽ tìm đến để gặp cậu. Ở nơi cậu làm việc chẳng hạn. Không phải để vạch trần hay hỏi rõ cậu về những điều cậu đang làm, Ngư Nhân chỉ đơn giản là muốn đưa cho Song Ngư những gì cô tìm được.
“Em không muốn giữ nó, em sợ vì chút ích kỷ mà vô tình khiến nó lộ ra ngoài. Vì thế em đưa nó cho anh, Ngư Vũ.”
Đối với vẻ mặt thoáng ngạc nhiên của Song Ngư khi cậu nhận lấy tập hồ sơ, Ngư Nhân đã mỉm cười và nói như thế. Và cô cũng xin lỗi, vì đã tự tiện tìm kiếm và điều tra thông tin cá nhân của cậu.
Không biết Song Ngư có bực mình hay không, nhưng chí ít, cậu không nổi giận với cô. Chỉ có điều, mặc dù tông giọng cậu đa phần vẫn luôn đều đều vô cảm, nhưng vào lúc đó Ngư Nhân lại cảm thấy giọng nói tưởng chừng rất quen thuộc đó của Song Ngư, đối với cô lại vô cùng lạnh nhạt.
Cậu hỏi, liệu Ngư Nhân có còn điều gì muốn biết nữa hay không.
“Anh có giận em không, vì em đã nhiều lần gây khó dễ cho cậu ta?”
“Câu hỏi này, anh đã từng trả lời rồi. Anh thực sự không giận em, nhưng, đúng là có hơi khó chịu một chút.”
“Em xin lỗi.”
Khi đó, Song Ngư đã mỉm cười, dù chỉ là nhẹ đến mức khá hờ hững. Ngư Nhân thật sự không rõ cậu đã suy nghĩ điều gì, có khi chỉ là giả vờ để không xông tới tát vào mặt cô một cái, cũng có khi là cậu tha thứ cho cô thật. Cô không hề hiểu Song Ngư, cô biết. Tất cả những gì Ngư Nhân luôn làm khi ở cạnh cậu từ trước đến giờ, suy cho cùng vẫn chỉ luôn là nhìn vào những điều mà Song Ngư bộc lộ ra bên ngoài mà chưa bao giờ nghi ngờ rằng, đó là thật, hay giả. Đó không phải là tin tưởng, đó chỉ là sự ngu ngốc cố chấp của một đứa con gái ích kỷ mà thôi.
Thật đáng khinh. Cô đã thất bại, hoàn toàn.
“Em hỏi anh một câu nữa nhé! Ngư Vũ anh, có bao giờ thực lòng yêu em chưa? Thích cũng được.”
Đó là điều Ngư Nhân đã luôn muốn hỏi, và đúng là cô đã hỏi cậu như vậy. Trong suốt ngần ấy thời gian, cậu chưa từng mở lời nói bất kỳ một câu yêu thương nào dành cho cô. Và như Ngư Nhân từng nói một cách giận dữ, cậu cũng chưa bao giờ gần gũi cô quá mức hay thậm chí là hôn cô.
Câu trả lời cho chính câu hỏi của mình, kể cả Ngư Nhân cũng biết rất rõ.
“Anh xin lỗi, đúng là anh có dành cho em tình cảm, nhưng không phải là tình yêu nam nữ.”
“Vậy là, tình bạn?”
“Cũng không. Nó cao hơn tình bạn, nhưng thấp hơn tình yêu, và anh đoán là em không muốn biết đâu, giống như anh cũng không muốn nói cho em biết vậy. Dù sao Ngư Nhân, anh xin lỗi.”
Dù bản thân rất thắc mắc liệu đó là thứ tình cảm gì, nhưng Ngư Nhân lại im lặng. Cô biết im lặng cách tốt nhất mà cô có thể làm. Mặc dù thế, điều khiến cô cảm thấy lạ, bất kể là ít hay nhiều, không phải là những lời của Song Ngư, không phải sự lạnh băng trong đôi mắt vẫn nhìn cô khi đó, mà chính là cảm xúc bên trong lồng ngực cô.
Ngư Nhân đã không hề tức giận hay khó chịu, dù chỉ một ít.
“Không phải cả em cũng chưa từng yêu anh sao? Em chỉ thích, chỉ yêu hình ảnh của Trà Xanh mà em nhìn thấy ở anh, đúng chứ?”
Câu hỏi lúc ấy của Song Ngư, Ngư Nhân đã lại lần nữa im lặng. Chỉ có điều lần này, cô không im lặng vì bối rối, không im lặng vì bực tức. Hơn ai hết, Ngư Nhân hiểu câu trả lời dành cho câu hỏi kia. Nhưng thật đáng ghét, cô đến tận lúc ấy mới hiểu lý do tại sao, và hiểu được phần nào chính mình. Ngư Nhân chợt nhận ra, như Song Ngư nói, cô rõ ràng không hề quan tâm gì đến cảm xúc hay suy nghĩ của cậu.
Tất cả những gì cô quan tâm, chỉ là Trà Xanh mà thôi.
Và cuối cùng, vừa khó khăn lại rất nhẹ nhõm, bằng một nụ cười híp mắt vui vẻ, cô trả lời cậu với một cái gật đầu đầy dứt khoát.
Song Ngư đã cười.
Hình ảnh của Trà Xanh mà Ngư Nhân nhìn thấy ở Song Ngư chính là lý do rõ nhất cô luôn tới bên cậu, luôn thích cậu, luôn dành cho cậu những tình cảm vô cùng mãnh liệt. Ngư Nhân đã đau khổ biết bao khi biết người mình yêu bấy lâu nay không phải người mình tìm kiếm, để rồi chợt nhận ra, cô không chỉ đau về điều đó, mà còn đau vì một điều gì đó khác. Rằng hình như bản thân cô từ sớm đã nhận ra, rằng Song Ngư không phải người cô tìm. Cô chỉ cố chấp tự gạt đi vì quá thất vọng, để khi biết rõ ràng sự thật do Xà Phu nói ra, Ngư Nhân lại trở nên đau khổ.
Kẻ níu kéo mọi thứ là cô. Ngay từ đầu, kẻ sai đã là cô.
Nhưng không hiểu sao, cuộc nói chuyện với Song Ngư lúc đó, ít nhất cho tới thời điểm đó, thay vì sự đau đớn khó chịu, tất cả những gì cô cảm thấy chỉ là sự thanh thản thoải mái, hệt như bản thân trút được rất nhiều gánh nặng. Ngư Nhân còn không chút lo lắng hay ngần ngại nào mà thừa nhận với Song Ngư rằng, cô thích Xà Phu. Cô yêu cậu ấy.
Song Ngư đã cười, một lần nữa.
Cho đến khi.
“Hãy cứ lợi dụng em cho mục đích của anh, em chỉ muốn anh hứa với em một điều!”
Đó là câu nói đã phá vỡ hoàn toàn sự vui vẻ và thoải mái giữa Ngư Nhân và Song Ngư. Cô nhận ra rằng khi cô vừa dứt lời, khuôn mặt cậu lập tức đanh lại, và đôi mắt màu hổ phách bỗng chốc đã trở nên lạnh lẽo, vô cảm đến mức tưởng như bao nhiêu cảm xúc trong một khắc đã bị rút sạch hoàn toàn. Hoàn toàn khác với người vừa mỉm cười ấm áp nhìn cô, cậu thậm chí còn điềm nhiên ngắt lời những câu nói tiếp đó của Ngư Nhân.
“Nói như thế, tức là em biết mục đích của anh, em biết đâu là điều anh muốn, và em cũng biết anh muốn đòi lại cái gì, đúng chứ? Anh không rõ em biết được bao nhiêu, nhưng anh không quan tâm. Riêng lần này anh sẽ không xin lỗi, cũng không hứa với em bất kì điều gì.”
Bàn tay đang chống lên bệ cửa đỡ cằm của Ngư Nhân buông thõng xuống, cô ngả đầu dựa vào cửa sổ, đôi mắt chậm rãi nhắm hờ lại.
“Nếu anh chưa từng biết em là ai, nếu anh chưa từng nhìn thấy em, nếu em chưa từng đến gặp anh, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, và nếu như tên của em không phải là Khương Ngư Nhân, thì thật tốt biết bao.”
Cô tự hỏi sẽ ra sao, nếu Khương Ngư Nhân và Lưu Song Ngư chưa từng gặp nhau? Hay chí ít, chưa từng biết quá rõ về nhau. Cả hai sẽ là bạn tốt, cậu đã nói như vậy. Với một nụ cười. Cô chỉ là không biết, nụ cười đó có bao nhiêu phần trăm là thật.
Bên cạnh việc đó, dù cho Ngư Nhân bao lâu đi chăng nữa, cô cũng không tài nào hiểu được vế nói cuối cùng của Song Ngư.
Tên của cô?
***
Rõ ràng cơ bản là loại người không ưa thích chuyện vớ vẩn bao đồng, vậy mà chuyện về Khương Ngư Nhân là một trong những chuyện chiếm nhiều thời gian suy nghĩ của Xà Phu nhất. Và luôn luôn, cô gái đó luôn khiến cậu cảm thấy không thoải mái mỗi lần nghĩ đến.
“Mặt cậu hầm hầm luôn rồi kìa, Rắn à.”
Lập tức đẩy những ý nghĩ không cần thiết của mình sang một bên, Xà Phu ngẩng đầu và nhìn qua cô gái đang ngồi trên giường gần đó, vui vẻ cười rạng rỡ với cậu trong khi hai chân cứ liên tục đung đưa giữa không trung. Cậu đưa tay chạm vào giữa trán mình, mắt vờ ra chiều suy nghĩ.
“Tớ có hầm gì đâu chứ, Sư.”
“Đúng rồi ở đó đó! Nhăn nhăn lại khó coi vô cùng!”
Cách nói chuyện của Sư Tử luôn khiến Xà Phu phải bật cười, đến mức quên luôn những gánh nặng trong lòng mình. Nhìn cậu như vậy, nụ cười trên môi cô càng tươi tắn hơn.
Còn nhớ ngày nhập viện cũng là ngày nhận được tin rằng bác sĩ sẽ chuyển bà Lâm vào bệnh viện tâm thần, cô đã khóc rất nhiều như một đứa trẻ để rồi lịm đi trong vòng tay anh trai là Thiên Bình. Dù có lẽ bản thân vẫn còn rất buồn, nhưng sau hôm đó, Sư Tử không còn khóc nữa, cũng không tỏ ra khó chịu bực bội gì. Cô luôn cười, và nói chuyện rất vui vẻ với tất cả mọi người, bao gồm cả vị bác sĩ mà cô đã tức giận ngày hôm đó.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, hôm nay chính là ngày xuất viện của Sư Tử. Mặc dù bác sĩ bảo rằng nên ở lại theo dõi thêm, cô lại muốn xuất viện. Dù sao, cô vốn không thích môi trường của bệnh viện, càng không thích trở thành bệnh nhân. Ai cũng biết, Sư Tử cực kỳ ghét bệnh viện. Nhưng lý do của việc đó, không phải ai cũng biết.
Không còn cách nào khác, Thiên Yết đành phải dùng mối quan hệ của mình để đặc cách cho cô em gái kết nghĩa ương bướng, mặc dù cậu rõ ràng là khó chịu và lạnh nhạt ra mặt.
Sức khoẻ là thứ không thể xem thường, và em luôn luôn xem thường nó! Thiên Yết đã mắng Sư Tử như vậy, với chất giọng không hề lớn tiếng nhưng vô cùng lạnh nhạt, trong trạng thái hắc ám độc tài vô cùng, đến mức cả tụi nó - trong đó có Xà Phu - cũng đành biết điều mà im bặt không dám hó hé một lời. Chỉ có điều trò doạ nạt này của Thiên Yết chưa bao giờ có tác dụng với người cần phải có tác dụng nhất, điển hình nhất là cô nàng luôn cười toe đáp lại khuôn mặt lạnh băng của anh trai ngang hông, và lần đó cũng không ngoại lệ.
Sư Tử bất giác nhìn bâng quơ lên trần phòng, đôi mắt thỉnh thoảng chớp vài cái liên tục. Có một điều khiến cô hơi hơi thấy lạ. Bên cạnh những đứa bạn rất siêng tới chơi cùng cô mặc dù cả ngày hôm nay vẫn chưa thấy mặt, có một người từ ngày đầu đến giờ vẫn chưa hề đến bệnh viện thăm cô lấy một lần. Lưu Song Ngư.
Cô thừa nhận, cô có một xíu thắc mắc, và, ừ thì, bận tâm một chút. Cô đoán, cô hơi nhớ cái miệng độc đoán và cái bản mặt khó ưa của cậu ta.
Đùa thôi! Sư Tử chỉ là, thấy hơi là lạ. Nhưng Song Ngư đối với cô cũng như những người khác cũng chẳng phải loại thân thiết gì, nên hơi khó để mở miệng hỏi, càng không thể hỏi trước mặt Xà Phu. Ai cũng biết, bạn trai cô cực kì ghét Song Ngư. Đó là chưa kể cho tới tận bây giờ, cậu có khi vẫn còn để bụng chuyện Song Ngư bênh vực cho Ngư Nhân lúc đó, dù rằng cô, Sư Tử nghĩ, cô đã quên rồi.
Về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Cậu có nghĩ Ngư Nhân sẽ tới thăm tớ không?”
Sư Tử vừa hỏi một điều mà cô còn chưa kịp suy nghĩ trước khi nói. Cô mím chặt môi, hai mắt nhắm tịt như tự kiểm điểm bản thân trong khi đầu hơi nghiêng sang một bên. Rõ ràng là miệng nhanh hơn não không phải lúc nào cũng tốt.
Bằng chứng cho việc đó là khuôn mặt điển trai của Xà Phu đã đanh lại thấy rõ, nét cười cũng mất tiêu. Cậu không nói không rằng đi đến, hai bàn tay lập tức ôm chặt lấy hai bên má cô.
“Cứ lo mãi cho những kẻ không nên lo, cậu không thấy mệt sao?”
“Phản đối bạo lực! Thắc mắc không có tội!”
Ngày hôm qua Bạch Dương có ghé vào tai cô nói rằng cậu ấy nhìn thấy Ngư Nhân lảng vảng gần đây, thậm chí nhiều khi còn đi đến tận trước cửa phòng nhưng cuối cùng lại quay người bỏ đi. Cả Song Tử và Kim Ngưu cũng xác nhận điều này. Trong số cả đám hình như chỉ có ba người họ nhìn thấy và cũng chưa nói với ai trước khi nói cho Sư Tử, đặc biệt là Xà Phu. Dù không rõ mối quan hệ giữa họ có gì ẩn giấu hay không, hay chỉ đơn giản là vì Ngư Nhân có dính dáng đến vài lần rắc rối của bạn gái mình, nhưng chuyện Xà Phu không thoải mái mỗi khi nghe đến tên Ngư Nhân, như mới vừa nãy, đến người ngoài còn nhìn ra được.
Tốt nhất là đừng để chuyện này lọt đến tai cậu.
“Cậu đâu có ghét Ngư Nhân, sao cứ khó chịu với cậu ta vậy?”
Bỏ tay khỏi mặt Sư Tử, Xà Phu bình thản bước đến cái bàn gần đó và rót cho mình một ly nước. Bàn tay cầm ly hơi khựng lại, khuôn mặt cậu vẫn không hề quay ra sau nhìn Sư Tử. Trước khi uống sạch ly nước đang cầm trong tay, từng lời của cậu đều đặn vang lên.
“Tớ ghét cô ta.”
Nếu là bình thường, Xà Phu chắc chắn đã khó chịu, thậm chí là mắng cô. Khi mà bạn gái cứ không ngừng nhắc tới cái tên thuộc về một đứa con gái liên tục gây khó dễ không chỉ cho cô mà còn cả đám bạn của hai đứa, cậu làm sao có thể không bực tức. Nhưng lần này, Xà Phu chỉ im lặng, và bất giác suy nghĩ vẩn vơ vài điều.
Sư Tử không nói gì, cũng không tỏ bấy cứ thái độ nào, cô chỉ tiếp tục đung đưa hai chân.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên khiến Xà Phu sực tỉnh, đôi mày hơi nhíu lại trong khi miệng liên tục lầm bầm.
“Cái quái gì đây? Hôm nay còn bày đặt gõ cửa nữa.”
Đã tới muộn lại còn ra vẻ trịnh trọng, Xà Phu thầm nghĩ một cách bực dọc. Cậu hơi thắc mắc là ai trong số tụi nó, đương nhiên là trong trường hợp không phải cả đám một lượt kéo tới náo loạn chốn yên tĩnh thanh bình.
Tuy nhiên, hoàn toàn trái với suy nghĩ của Xà Phu và cả Sư Tử, người đứng đằng sau cánh cửa vừa mở ra lại là một cô gái, còn là cô gái mà hai người nói chuyện về nãy giờ.
“Ngư Nhân?”
Mặc kệ tiếng hỏi lại của Sư Tử đang rướn người nhìn ra từ bên trong, đôi mắt màu hổ phách của Xà Phu liền tối lại trong khi cậu không nói không rằng đưa tay toan đóng cửa. Điều này khiến Ngư Nhân theo phản xạ lập tức dùng tay chặn lại, khiến cô khẽ nhíu mày vì tay bị kẹp vào.
Xà Phu thở hắt ra một cái, đành mở cửa ra trở lại.
“Cậu muốn gì đây? Mặc dù không hiểu tại sao cậu lại biết, nhưng về đi.”
“Chờ một chút! Xin cậu, tớ muốn nói chuyện với Sư Tử! Tớ có chuyện muốn nói rõ với cậu ấy!”
“Cậu-”
Xà Phu hơi giật mình, lập tức quay sang nhìn chủ nhân bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình kéo lại. Nhìn Sư Tử chẳng biết đã đi đây ra từ lúc nào, cậu thở hắt ra một tiếng, hoàn toàn không có ý định đáp lại nụ cười quen thuộc nhưng đầy áp đảo của cô.
“Tớ cũng muốn nói chuyện với Ngư Nhân. Nên làm ơn, nhé?”
Nói tới vậy thì cậu còn cách nào từ chối nữa đâu. Như cậu đã nói, là đầy áp đảo.
Vẫn đứng trước cửa, Ngư Nhân nhìn theo mắt Xà Phu rời khỏi mình trong phút chốc và lại lần nữa hướng đôi mắt màu hổ phách ấy về phía Sư Tử. Nhìn cách họ nói chuyện thân thiết không chút dè chừng, hai tay cô bất giác đan chặt vào nhau. Kể cả khi biết hai người họ đang hẹn hò, Ngư Nhân vẫn mím chặt môi mình trong vô thức.
Sau khi dùng tay gõ một phát vào đầu Sư Tử với một nụ cười nửa miệng đặc trưng bất kể việc lập tức bị cô đuổi đi không chút thương tiếc, Xà Phu một tay nhéo má cô rồi mới chịu chính thức rời khỏi phong. Trước đó, cậu không quên quăng lại cho Ngư Nhân một ánh mắt cảnh cáo, như thể muốn nói rằng, đừng hòng giở trò.
Nực cười thật!
Và cũng đau thật.