Song Tử chưa bao giờ rơi vào tình trạng như bây giờ, chưa bao giờ phải liên tục chạy đến mệt lả mà lòng cứ thấp thỏm lo sợ. Chân cô đau, bàn chân sưng rộp lên cả. Cả cơ thể cô nhức mỏi, đến mức chỉ bước đi thôi cũng đã khó khăn lắm rồi. Và mắt cô mệt, nó cứ muốn cụp xuống thôi.
Tuy nhiên, Song Tử không cho phép mình bỏ cuộc. Cho đến khi có người tìm thấy và cứu cô với Sư Tử, cô nhất định không bỏ cuộc. Song Tử có thể có sự yếu đuối của một đứa con gái, nhưng tuyệt đối không hề nhu nhược vô dụng đụng chuyện chỉ biết khóc toáng lên như một đứa con nít.
“Sư, hay nghỉ một chút đi! Cứ thế này, cậu không chịu nổi đâu!”
Mắt Song Tử một cách ngần ngại nhìn sang cô bạn chạy cạnh mình nãy giờ. Nhìn Sư Tử một cách khó nhọc thở liên tục, cô thấy lo.
Sư Tử đang bị sốt cao, không phải sao?
Nhưng một đứa cứng đầu cứng cổ có thừa như Sư Tử còn lâu mới chịu thừa nhận rằng mình mệt mỏi ra sao, nhất là khi cô nghĩ mình sẽ trở thành gánh nặng thì lại càng không. Nghĩ như vậy, Sư Tử lại cười toe như không có gì xảy ra.
“Tớ không sao mà. Tớ... Á!”
Trong một giây, tầm nhìn của Sư Tử đột nhiên mờ hẳn đi, khiến bước chân đang chạy của cô vô tình vấp phải một phần gốc cây nhô lên, cuối cùng mất đà ngã chúi về phía trước.
“Sư! Sư, không sao chứ?”
“Bây giờ mà còn vấp té nữa, xin lỗi cậu nha Song!”
Không hiểu sao, nụ cười hề hề của Sư Tử khiến Song Tử hết sức khó chịu. Nếu là cô, có lẽ, không, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể cười được như thế với người đã kéo cô vào hoạ của họ.
Chẳng phải người đã liên luỵ Sư Tử và khiến cô bạn chịu khổ thế này là Song Tử cô còn gì.
Đột nhiên, một loạt những tiếng động ồn ào truyền đến đôi tai của Song Tử. Cô cắn nhẹ môi mình, tay với lấy một cành cây to trong tầm tay, siết chặt. Mắt Song Tử nhìn một lượt đám người to con từ đâu xuất hiện trước mặt mình, tay hơi run lên vì sợ.
“Cô định làm gì với cái cành cây đó hả? Khôn hồn thì theo chúng tôi về nào!”
“Đừng hòng! Đừng có mơ!!”
Trong lúc Song Tử không để ý, một tên trong số bọn chúng bất ngờ tiến lại, một cách thô bạo nắm lấy cánh tay Sư Tử còn đang thở dốc đi. Siết chặt lấy cô, hắn dùng dao chìa sát cổ cô bạn.
“Thả Sư ra! Đừng lôi cậu ấy vào những việc vớ vẩn này!”
Sư Tử vì quá mệt đến cả người mềm nhũn muốn lả đi mà đến sức kháng cứ cũng chẳng còn. Cô nheo mắt vì đau khi lưỡi dao vô tình cắt nhẹ vào da mình.
Một lần nữa, Sư Tử cảm thấy mình thật quá vô dụng.
“Đi với bọn tôi, và con bé này sẽ không sao!”
Song Tử nên làm gì đây? Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời bọn chúng, thì gia tộc tập đoàn nhà cô sẽ ra sao. Nhưng nếu vì bản thân mà sẵn sàng bỏ mặc sống chết của bạn mình, cô càng không làm được!
...
“Chỉ có kẻ ngu ngốc mới cần tới bạn bè! Bạn bè chỉ làm vướng chân con thôi. Con hiểu ý mẹ chứ, Song Tử?”
...
Cô, phải làm gì?
Thiên Bình. Cứu tôi, làm ơn... Cứu bọn tôi với!
“Lựa chọn nhanh lên nào Triệu tiểu thư! Nào! Nào!”
Con dao càng cắt sâu thêm vào cổ Sư Tử, cùng với điệu cười cợt man rợ đáng khinh của bọn chúng. Đôi bàn tay càng siết chặt vào cành cây đang cầm, Song Tử không tài nào ngăn được những giọt nước mắt cứ vô thức rơi xuống.
“Tôi-”
“Á!”
“Chết tiệt! Bọn cớm!!”
Trước khi Song Tử kịp lên tiếng trả lời, hàng loạt những âm thanh kì lạ vang đến tai cô. Khi cô vừa định quay sang nhìn thử, một bàn tay chẳng biết từ đâu đặt nhẹ trên đầu Song Tử.
“Tôi ở đây rồi, em sẽ không sao đâu. Xin lỗi vì đã đến trễ.”
Thiên Bình!
Trong tầm nhìn của Song Tử, một nhóm người bọn chúng lần lượt bị hạ gục. Cô có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bao vây xung quanh, và bắt đầu chĩa súng vào tên cầm đầu đang giữ Sư Tử trong tay.
“Mau bỏ dao xuống và thả cô bé đi, anh không còn đường thoát đâu!”
“Khốn kiếp!”
Ngay khi hắn vừa bỏ Sư Tử sang một bên và toan chạy thoát, Xà Phu và Song Ngư từ đâu chạy tới lập tức đỡ lấy cô. Còn hắn, chưa kịp tẩu thoát đã bị rất nhiều cảnh sát vây quanh và tóm gọn.
Song Tử nhìn những người cả quen lẫn lạ xung quanh mình, nước mắt vô thức càng chảy ra nhiều hơn, thoáng chốc đã ướt đẫm gương mặt xinh xắn bị dính đầy bụi đất của cô. Bao nhiêu cảm xúc đè nén nãy giờ bỗng dưng vỡ tan như bong bóng xà phòng, Song Tử chợt oà khóc hệt như một đứa trẻ.
“Ngoan, ổn rồi! Bọn chị ở đây, mọi người ở đây!”
“Song Tử mà cũng khóc nhè kìa!”
Một bên là Kim Ngưu, một bên là Bạch Dương, cả hai đều choàng tay ôm chầm lấy Song Tử mà vỗ về. Khi cô mở đôi mắt đẫm nước của mình ra, hình ảnh Thiên Bình đang dịu dàng mỉm cười thu ngay vào tiềm thức cô. Không hiểu sao, Song Tử càng khóc to hơn.
“Thôi nào!”
“Sư! Sư! Nghe tớ nói gì không? Tỉnh lại coi, Sư Tử!”
Tuy nhiên, bầu không khí đoàn tụ diễn ra chưa lâu đã bị giọng nói sốt sắng của Xà Phu ngắt đi mất.
Nằm trong vòng tay của Xà Phu mà bên cạnh là Song Ngư đang nhìn mình đầy lo lắng, đôi mắt Sư Tử vẫn nhắm nghiền, tuyệt nhiên không hề có ý định mở ra. Cả người cô trong tay Xà Phu dần lạnh đi.
Chợt, bàn tay đang đỡ phía sau đầu Sư Tử của Xà Phu cảm thấy ẩm ướt đến lạ. Khi cậu lấy ra xem thử, đôi mắt màu hổ phách vô thức mở to một cách kinh hãi.
Là máu.
“Sư! Sư!!”
Song Tử hai tay bất giác ôm lấy miệng mình, những tiếng nấc ngày càng nhiều hơn.
Từ lúc nào? Sư Tử bị thương thì lúc nào, cô tại sao không hề hay biết.
Tại sao?
“Chuyện gì vậy?”
Một bóng người rất nhanh chóng lướt nhanh qua tầm mắt của Song Tử, thoáng chốc đã chạy đến bên cô bạn còn đang ngất đi trong vòng tay của Xà Phu. Đôi mắt của cậu, vẻ mặt sốt sắng của cậu, không hiểu sao khiến tâm Song Tử nặng trĩu đi.
“Con bé-”
“Ai cho anh chạm vào Sư Tử?!”
Bàn tay vừa đưa ra giữa không trung của Thiên Bình bất ngờ bị Xà Phu tức giận hất mạnh đi, đôi mắt màu hổ phách vì vậy mà trở nên đầy khó chịu.
Bị một thằng nhóc hậu bối mắng trong khi bản thân rõ ràng chẳng làm gì đụng đến nó, đâu đó trong Thiên Bình dâng lên sự bực tức. Cậu cắn chặt môi mình, không chút bận tâm quát lại Xà Phu.
“Mày lấy quyền gì cấm tao?”
“Anh không cần biết! Ít nhất, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy như anh! Không bao giờ, đồ hèn!”
“Mày!”
“Thôi đi! Việc cần làm bây giờ là đưa Sư đến bệnh viện ngay lập tức, chứ không phải ngồi đây cãi nhau vớ vẩn!”
Ma Kết vốn giữ im lặng nãy giờ lại vì quá sức chịu đựng mà lên tiếng. Trong khi đó, Bạch Dương đã quay sang nói chuyện với chú cảnh sát từ bao giờ, khuôn mặt xinh đẹp chất chứa đầy lo lắng. Cô lập tức quay sang tụi bạn mình.
“Ở thị xã có một bệnh viện lớn, các chú ấy cũng đã gọi cho họ rồi!”
“Để chị gọi báo cho nhóm Thiên Yết!”
Người duy nhất giữ được im lặng có lẽ chỉ có mỗi mình Song Ngư, hoàn toàn chỉ dùng đôi mắt màu hổ phách đằng sau cặp kính của mình nhìn cô. Dù vậy, chính đôi mắt ấy cũng dao động rất mãnh liệt, đến mức khiến bàn tay Song Ngư khó chịu siết chặt vào nhau.
Bé Nắng, xin lỗi.
Song Ngư bực tức cắn mạnh môi mình.
***
Người cùng Sư Tử trên chiếc xe cứu thương đến bệnh viện chỉ có mỗi mình Xà Phu. Vì vậy, khi Ma Kết, Bạch Dương, Kim Ngưu và Song Ngư chạy đến chỉ thấy mỗi mình cậu ngồi trước phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Khoảng ba mươi phút sau, nhóm Thiên Yết cũng đến nơi, và lập tức chạy ngay tới phòng cấp cứu gặp tụi nó. Đó vừa hay là lúc Thiên Bình cùng Song Tử đi đến sau khi cậu đưa cô đi băng bó vết thương.
“Song Tử? Song Tử! Em không sao chứ? Có bị gì nguy hiểm không Song? Nói anh biết, có đau ở đâu không?”
Nhìn anh họ mình cứ lo lắng sốt vó lên, Song Tử không khỏi mỉm cười vì hạnh phúc. Cô vui vẻ lắc lắc đầu, thậm chí còn huơ huơ tay chân để chứng tỏ cho Thiên Yết rằng mình vẫn khoẻ, vẫn ổn.
Duy nhất không ổn có lẽ chỉ có mỗi Sư Tử, người vẫn còn đang ở trong căn phòng cấp cứu kia.
“Ma Kết, tại sao không báo bọn chị sớm hơn?”
“Chị Xử Nữ, đừng trách Ma Kết! Ở đó không phải dễ bắt sóng, phải khó lắm chị Ngưu mới gọi cho nhóm anh chị được!”
Mắt Xử Nữ tia sang cô bạn gái của em trai mình đang một mực lên tiếng bênh vực Ma Kết, rồi lại nhìn sang Cự Giải đang mỉm cười trấn an mình, cuối cùng thở hắt ra một cái.
“Mà Song Tử, em có biết Sư con bé bị thương khi nào không vậy?”
“Tớ cũng thắc mắc giống chị hai, lúc hai cậu đang bị bắt hay đang chạy trốn?”
Song Tử chớp nhẹ mắt mình nhìn chị em Kim Ngưu và Nhân Mã, sau đó lại nhìn cả tụi nó từ lúc nào đã hướng sự chú ý về mình. Cô đành chậm rãi lắc đầu.
“Tớ không biết, thật sự không biết! Đúng là Sư Tử có đánh nhau với chúng, nhưng thú thật, tớ không hề nhìn thấy cậu ấy bị thương!”
Thậm chí, một trường hợp nào đó đủ mạnh để Sư Tử bị thương nặng như thế, Song Tử dù nặn óc cố nhớ ra thế nào cũng chắc chắn là không có. Cô thật không tài nào hiểu được.
Trong khi đó, Thiên Yết lơ đễnh đưa mắt nhìn đâu đâu, vô tình đụng trúng ánh mắt của Xà Phu. Nhìn nhau một hồi, cả hai đều quay đi như chưa hề có gì xảy ra.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Người bước ra là một bác sĩ, ông kéo nhẹ cái khẩu trang của mình xuống và đưa mắt nhìn một lượt đám nhóc đã bu lấy mình từ lúc nào, mặt mày sốt sắng trong khi miệng hỏi liên tục không dứt.
“Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?”
“Không sao cả phải không bác sĩ!?”
“Mấy đứa im lặng chút nào.”
Người đứng ra “dẹp loạn tạm thời”, khá lạ lẫm và khó tin nhưng đó đúng là Cự Giải. Sau khi chắc chắn tụi nó đã kìm nén được sự lo lắng tột độ của mình xuống, cậu mới quay sang nhìn bác sĩ, người vẫn đang im lặng quan sát.
“Mọi người không phiền nếu cho tôi hỏi, ở đây ai là người nhà của bệnh nhân?”
Một không gian im lặng bao trùm lên cả thảy tụi nó. Cả đám không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau đầy khó xử.
Tụi nó chợt nhận ra, tụi nó chẳng biết chút gì về khái niệm gọi là “người nhà của Sư Tử” hết. Cô chưa từng nói, và tụi nó cũng chưa từng hỏi.
Ma Kết và Bạch Dương nhìn nhau, môi mím chặt.
Mắt khói của Thiên Yết di sang thằng bạn thân đang đứng cách mình không xa. Nhìn vẻ mặt chứa sự phân vân của Thiên Bình, cậu hơi nhíu mày một cách khó chịu.
“Tôi-”
“Tôi là anh trai của con bé, có gì sao bác sĩ?”
Khỏi nói cũng biết tụi nó lúc này đang nhìn Thiên Yết mắt tròn mắt dẹt ra sao, kể cả Thiên Bình. Nhưng cậu thậm chí còn không để tâm đến điều đó.
Vị bác sĩ tay đẩy cặp kính của mình, ho khan một tiếng, đôi mắt lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Vết thương của bệnh nhân không hẳn là nặng, nhưng lại mất nhiều máu. Thật không may, nhóm máu của cô bé là nhóm máu rất hiếm nên chúng tôi cần người nhà hay ai đó có thể hiến máu cho bệnh nhân!”
“Chuyện này...”
Chuyện này rõ ràng nằm ngoài khả năng của Thiên Yết, vì nhóm máu của cậu và của Sư Tử vốn không hề trùng với nhau, cũng không có quan hệ gì có thể hiến cho nhau. Cậu mím chặt môi.
Song Ngư cũng không thể. Nếu cậu nhớ không nhầm, máu của Sư Tử là nhóm máu âm, lại còn là loại cực hiếm.
“Bác sĩ! Tình hình của bệnh nhân đang chuyển biến xấu! Chúng ta phải làm sao đây ạ?!”
Là giọng của một cô y tá từ trong chạy ra, với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
“Bác sĩ, em ấy có nhóm máu gì? Có thể nói chúng cháu biết không?”
“Phải đó ạ. Có thể bọn cháu có nhóm máu trùng với của cậu ấy!”
“Đó là-”
“Làm ơn lấy máu của tôi!”
Toàn bộ ánh mắt đồng loạt quay phắt ra sau và nhìn theo người con trai đang bước tới. Nghi hoặc có, khó tin có, chỉ trừ duy nhất mỗi đôi mắt màu hổ phách vẫn giữ nguyên sự chán ghét khó chịu.
Hoàn toàn không để tâm đến những điều đó, Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, từng lời từng chữ đều rất rõ ràng.
“Bao nhiêu cũng được, hãy lấy máu của tôi cho con bé!”
“Vậy phiền cậu đi cùng với chúng tôi! Để chắc chắn, chúng tôi cần xét nghiệm cho chính xác trước khi bắt đầu truyền máu cho bệnh nhân.”
***
Để cho cuộc phẫu thuật, lượng máu Thiên Bình truyền cho Sư Tử không nhiều nhưng cũng không thể coi là ít. Điều này khiến cậu hơi mệt một chút, đầu óc cứ vài phút lại quay cuồng lên.
Nãy giờ cũng đã chục lần Thiên Bình tự bảo mình đi nghỉ một chút, nhưng cuối cùng vẫn cứ đứng lì ở đây. Trên sân thượng của bệnh viện, tựa người vào lan can và đưa mắt vô định nhìn xung quanh.
Thiên Bình không hề hối hận vì đã truyền máu cứu Sư Tử, cậu nói thật. Dù cho cậu căm ghét con bé bao nhiêu, dù cho cậu hận nó đến tận xương tận tuỷ, hận đến mức muốn nó biến mất mãi mãi trên đời, thì Lâm Sư Tử vẫn là đứa em duy nhất của Lâm Thiên Bình. Cậu không tài nào có thể bình thản như không và mặc kệ sống chết của con bé được, kể cả khi cậu cố tỏ ra cứng rắn lạnh lùng thế nào đi chăng nữa.
Tính ra, Thiên Bình cũng thật mâu thuẫn. Dù vậy, cậu vẫn hi vọng rằng Sư Tử sẽ không sao.
Bỏ tay xuống lan can, Thiên Bình rời khỏi sân thượng ngay sau đó. Khi cậu vừa đi đến phòng cấp cứu cũng là lúc nhìn thấy một đám tụi nó đang vây quanh vị bác sĩ vừa bước ra từ bên trong.
Song Tử còn đang đứng bên cạnh anh họ Thiên Yết đã bị ai đó từ đằng sau nắm cánh tay kéo lại, đến khi quay sang mới nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Bình. Trước khi cậu kịp lên tiếng hỏi bất cứ điều gì, cô đã mỉm cười ngắt lời cậu.
“Sư ổn rồi. Nhờ anh đó, nhờ anh đã truyền máu cho cậu ấy!”
“May quá. Thật sự tốt quá! Tốt quá rồi.”
Chỉ là trong vô thức khi Thiên Bình thốt ra những lời ấy, và cũng là vô thức khi Song Tử vì những lời đó mà nhìn cậu chằm chằm. Cô bất giác mím chặt môi mình.
A, cô nên làm gì đây.
Chợt, Song Tử cảm thấy bàn tay ai đó đang đặt nhẹ trên đầu mình, thấy cả nụ cười hiền lành hiếm có của cậu nữa.
“Em đang mệt thì nên về trước đi, đừng gắng gượng quá!”
“Còn anh?”
Trong vài giây, Thiên Bình im lặng không biết nói gì.
“Tôi về cùng em.”
***
“Vậy như cậu nói, cậu là anh trai của bệnh nhân, đúng chứ?”
Vị bác sĩ tay đẩy gọng kính nhìn cậu con trai trước mặt mình. Thiên Yết mất một vài giây suy nghĩ để có thể gật đầu.
“Tôi - cũng có thể nói như vậy.”
“Nếu thế, tình trạng sức khoẻ hiện tại của bệnh nhân cậu hẳn đã biết được?”
Dù trong lòng vẫn còn phân vân đôi chút, Thiên Yết vẫn gật nhẹ đầu. Vị bác sĩ thấy vậy liền thở dài một tiếng.
“Vậy tôi cũng không nói đến chuyện đó nữa. Nhưng có một điều cậu cần biết, vết thương của cô bé không phải vừa mới bị, mà là một tác động mạnh đã khiến vết thương cũ trở nặng!”
“Vết thương cũ? Ý bác sĩ là sao?”
“Nhưng đó cũng là một điều may mắn. Cậu hiểu ý tôi chứ? Bởi vì nếu không vì chuyện này và không đưa bệnh nhân vào bệnh viện sớm hơn,“
Thiên Yết vẫn nhìn chằm chằm vị bác sĩ trước mặt mình, môi mím chặt vào nhau trong vô thức.
“Cô bé có thể sẽ chết vì xuất huyết não. Mà không, trừ vấn đề thời gian ra, phải nói là chắc chắn sẽ chết.”
!!!
“Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tìm thấy rất nhiều vết thương mới cũ khác. Vì vậy, tôi muốn hỏi cậu để xác nhận lại lần nữa!”
Thiên Yết vẫn vậy. Dù vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong lại liên tục dao động, nhất là khi vị bác sĩ trước mặt nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cô bé có bị ngược đãi hay không?”
Một bầu không khí im lặng bao trùm. Sau một lúc lâu suy nghĩ, Thiên Yết chậm rãi lắc đầu.
“Không có.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy phần còn lại nhờ cậu và mọi người chăm sóc bệnh nhân!”
***
Thiên Bình đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt hơi nhắm hờ lại. Răng vô thức cắn mạnh môi đến bật máu, tay cậu đấm mạnh vào tường một cách bực tức dù gương mặt vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn điều gì mà Thiên Bình cậu không biết!
Chết tiệt.