[12 Chòm Sao] Nhạt Nhòa

Chương 3: Chương 3




Chap 3



Thiên Yết sau khi tranh cãi với Cự Giải xong, cô mệt mỏi cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, rồi rời bệnh viện. Vừa đi, cô vừa đấm nhẹ vào vai để không bị đau nhức. Cô định đi dạo thành phố vài vòng rồi quay về nhà tắm rửa, sau đó lại đến bệnh viện tiếp tục làm việc. Cuộc sống của cô vốn cứ quanh quẩn như thế, là một bác sỹ, cô biết mình có thể mất ăn, mất ngủ, thậm chí ở trong phòng phẫu thuật suốt cả ngày, không được nghỉ ngơi, nhưng cô rất thích cái nghề này của mình. Dù có mệt mỏi đến đâu, khi phẫu thuật thành công, trong lòng Thiên Yết lại có cảm giác vô cùng hạnh phúc và vui sướng, nhìn các bệnh nhân dần hồi phục chính là niềm vui lớn của cô.

Thiên Yết chậm rãi bước trên vỉa hè, khí hậu ban đêm thật dễ chịu, có cái mát lạnh sảng khoái chứ không nóng nực oi bức như ban ngày, trên những tán cây vẫn còn vài giọt nước đọng lại do cơn mưa lúc nãy. Đi dạo một lát, cô cảm thấy bụng đói cồn cào, đúng rồi, từ trưa đến giờ cô chưa có miếng cơm bỏ bụng. Nhìn xung quanh, bây giờ đã quá khuya, những nhà hàng gần như đều đóng cửa cả, Thiên Yết nhìn những ánh sáng lần lượt tắt ngóm mà cảm thấy mình thật xui xẻo. Thật là, bụng thì đói, chân thì mỏi, làm sao đây? Biết thế lúc nãy cô lái xe một mạch về nhà thì bây giờ sao lại xảy ra cớ sự này! Đang mải ngẩn ngơ suy nghĩ thì một chiếc xe hơi sang trọng với màu đỏ chói lóa dừng lại ngay bên cạnh cô, Thiên Yết nhìn chiếc xe, ánh mắt từ mệt mỏi sang vui mừng, sáng rỡ.

-Sư Tử, Sư Tử, cậu làm gì ở đây!

-Nhỏ tiếng thôi, cậu muốn giết mình sao? Gọi lớn như thế, đám fan hâm mộ nghe được là hai chúng ta chạy không thoát khỏi đâu đấy! Cô gái quấn khăn che kín gương mặt ngồi trên xe hốt hoảng nói, sau đó ra hiệu cho Thiên Yết lên xe – Thiên Yết, hai chúng ta cùng Thiên Bình lâu rồi không gặp, nên hôm nay mình đã hẹn cậu ấy cùng gặp để đi ăn khuya, cậu thấy được không? Sư Tử nói

Nghe đến đi ăn, ánh mắt Thiên Yết long lanh vui mừng chớp chớp mắt thay lời cảm ơn đến Sư Tử, đúng là bạn tốt mà! Vấn đề cấp bách của cô lúc bấy giờ chính là được ăn thật no nê, để cô mới có sức sáng mai tiếp tục làm việc. Sư Tử ngồi nhìn dáng vẻ “giả nai tơ” của Thiên Yết thì cười lớn, đúng là, chỉ cần đúng ý cậu ta là gương mặt cậu ấy lại như thế kia, thật kinh khủng quá đi mất! Nhìn nét mặt của Thiên Yết bây giờ, người ngoài nhìn vào có lẽ tưởng cậu ấy có vấn đề ấy chứ, lớn rồi mà còn nũng nịu như con nít, nếu không phải cô đã quá quen thân với Thiên Yết, chắc chắn, cô khẳng định trăm phần trăm Thiên Yết chính xác bị thần kinh.

Sư Tử vừa lái xe vừa tủm tỉm cười nhìn Thiên Yết, lúc này Thiên Yết mới nhận ra liền đánh nhẹ vào tay Sư Tử, đúng là, suốt ngày Sư Tử cứ thích cười nhạo cô. Chợt nhớ ra điều gì, Thiên Yết hỏi:

-À, mà cậu gọi Thiên Bình chưa? Con bé đó suốt ngày chỉ biết điều với chả tra, không chừng quên hẹn với chúng ta không biết chừng đấy!

-Mình biết, nên một giờ trước mình đã gọi cậu ấy rồi, chắc cậu ấy sẽ không quên đâu!

Sư Tử nói rồi nhanh chóng cho xe rẽ vào nhà hàng cực kỳ sang trọng gần đấy. Có lẽ đây là nhà hàng duy nhất còn mở cửa muộn thế này! Thiên Yết bước xuống xe, nhìn toàn thể nhà hàng trước mặt mà không khỏi trầm trồ, đúng là rất đẹp, rất sang trọng, lại mang phong cách cổ điển Châu Âu thanh lịch, tao nhã, quả không chê vào đâu được. Nội thất bên trong nhà hàng còn xa xỉ hơn, bàn ghế đều bằng gỗ xoan quý, lại còn dát vàng lên. Trên trần nhà là ánh sáng bảy màu từ chiếc đèn chùm có hình hoa giọt tuyết, và có cả giai diệu du dương nhẹ nhàng phát ra từ những bàn tay nghệ sĩ đang say sưa chơi đàn piano. Thiên Yết lắc lắc tay Sư Tử:

-Ôi, Sư Tử, cậu thật có mắt chọn nha, chọn một nhà hàng sang trọng như thế này! Sao cậu biết được nơi này vậy?

-À, đây là nhà hàng thuộc quyền sở hữu của nhân viên quản lý của mình! Anh ta là con độc nhất của một gia đình giàu có, nhưng không thích kế thừa sự nghiệp gia đình, chỉ thich tự do làm điều bản thân muốn – Sư Tử giải thích rồi đưa tay chỉ về phía người con trai đang mải mê lướt những ngón tay trên cây đàn piano – Cậu thấy không, người đang chơi đàn kia chính là chủ nhân của nhà hàng này đấy!

Thiên Yết mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn theo hướng Sư Tử chỉ, đó là một chàng trai, à không, nếu như đúng hơn phải nói rằng anh ta chính xác là soái ca trong truyền thuyết, gương mặt tuấn tú góc cạnh, chiếc mũi cao, lông mày rậm cùng đôi mắt rất có hồn. Thiên Yết hơi sững người một lúc, người đẹp trai như vậy, lại giàu có, tại sao lại chịu làm một nhân viên quản lý không chút tiếng tăm cho Sư Tử! Thiên Yết ánh mắt khó hiểu nhìn Sư Tử nhưng Sư Tử chỉ tỏ vẻ không biết rồi đi đến bên anh ta.

-Xử Nữ, thật làm phiền cậu, có thể cho chúng tôi gọi vài món không?

-Sư Tử, cô là người nổi tiếng, sao lại tùy tiện xuất hiện mà không ngụy trang như thế? Hơn nữa bây giờ đã quá trễ, cô nên về nhà nghỉ ngơi để có sức khỏe đi các show nữa chứ! Vâng, trông anh chàng này đẹp trai là thế nhưng độ nói nhiều của anh ta thì miễn chê, anh ta cứ như mẹ đứng giáo huấn Sư Tử một lúc lâu làm Thiên Yết bên cạnh muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, chỉ thấy Sư Tử cười xuề xòa với anh ta, thuyết phục một lúc anh ta mới đồng ý vào trong cho đầu bếp chuẩn bị bữa ăn.

Sư Tử và Thiên Yết ngồi trên bàn chờ thức ăn cùng Thiên Bình. Nhưng thế nào mà thức ăn trông vô cùng cầu kỳ đều lần lượt được dọn lên, nhưng chẳng thấy bóng dáng Thiên Bình đâu. Sư Tử sốt ruột cầm điện thoại gọi cho Thiên Bình, một lúc sau mới thấy bắt máy:

-Xin chào – Đầu dây bên kia lên tiếng!

-Con nhỏ này, mình đã hẹn là bây giờ đến nhà hàng Zodiac ăn khuya cùng mình và Thiên Yết, vậy mà cậu lại dám quên sao Thiên Bình? Sư Tử giọng nói có chút bực tức.

-Thôi chết Sư Tử, mình quên mất! Chỉ là hôm nay xảy ra chút chuyện, được rồi, mình sẽ đến đó liền, cậu đợi mình một lát nhé! Thiên Bình nhanh chóng biết lỗi, nói chuyện đầy thành khẩn làm Sư Tử cũng dịu cơn giận xuống, ừ một tiếng rồi tắt máy.

-Cậu đã thấy chưa, mình bảo mà, tính Thiên Bình rất hay quên, mình nói có sai đâu! Thiên Yết ngồi cạnh nghe thấy liền thở dài nói.

Sau khi các món ăn trông vô cùng bắt mắt đều được dọn lên hết thì Xử Nữ cũng đến bên cạnh Sư Tử tự nhiên ngồi xuống. Anh ung dung nhấc tách trà hoa cúc nóng hổi trên bàn uống một ngụm. Sư Tử không có ý kiến, vì cô biết Xử Nữ anh là như thế, không cần biết người khác suy nghĩ gì, chỉ cần bản thân anh ta thích thì đều được. Hình như, anh đã làm quản lý cho cô từ khi cô vừa chập chững bước vào nghề, nói cách khác, Sư Tử có ngày hôm nay cũng là nhờ Xử Nữ anh ban cho. Nếu như năm đó anh không lựa chọn cô vào công ty, hẳn sẽ không có Sư Tử của hôm nay, vì thế, cô đối với anh vô cùng cảm kích.

-Sư Tử, ngày mai, lúc năm giờ chiều, có một buổi dạ hội dành cho tất cả những doanh nhân thành đạt của thành phố, em sẽ đến đó trình diễn một số tiết mục – Xử Nữ lật xấp giấy tờ trên bàn, chăm chú nhìn vào nội dung tờ giấy rồi đưa cho Sư Từ - Em xem, đấy là những ca khúc em cần hát ở đó!

Sư Tử nhận lấy và nhìn một lượt những bài hát, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba bài cùng phần giao lưu, rồi cô mỉm cười gật đầu với anh. Cứ thế, hai người họ cứ thao thao bất tuyệt về công việc làm cho Thiên Yết ngồi đó như người vô hình, chỉ biết ngồi lắng nghe mà không biết nói gì hơn. Thật là bực chết mà, bụng cô thì đang khóc ầm ĩ. đồ ăn ngon đang bày trước mắt mà cô vẫn chưa được ăn, lại còn phải ngồi cười trừ nghe họ nói chuyện. Ôi cuộc đời, vốn dĩ cô nghĩ lâu ngày gặp lại sẽ được trò chuyện đủ mọi thứ với Sư Tử và Thiên Bình, vậy mà bây giờ Thiên Bình thì chưa thấy đâu, lại xuất hiện một tên Xử Nữ, không có chút lịch sự nào, một lời bắt chuyện làm quen với cô cũng không có. Thiên Yết nghĩ mãi vẫn không vui lên được, gương mặt ủ rũ cầm chiếc nĩa mà nghịch.

-Không biết quý danh cô là gì? Làm nghề gì nhỉ? Xử Nữ sau một lát trò chuyện cùng Sư Tử cũng chịu nhìn đến Thiên Yết, nhìn gương mặt của cô không khỏi bật cười, nhưng vẫn không để nụ cười hiện ra, lịch sự hỏi.

Thiên Yết không hề biết Xử Nữ đang nhìn với ánh mắt thú vị, thì Sư Tử đánh nhẹ vào vai cô làm cô vội ngước mặt lên, chiếc nĩa trên tay chỉ vào mình:

-Anh là đang hỏi tôi sao?Thiên Yết hỏi, sau khi nhận được cái gật đầu từ Xử Nữ, cô mới trả lời – Tôi là bác sỹ ở bệnh viện Thanh Tâm, Vũ Thiên Yết.

Xử Nữ gật đầu, Thiên Yết? Cái tên nghe cũng hay đấy, lại còn làm bác sỹ, chắc hẳn cô ta rất tài giỏi. Xử Nữ bất giác mỉm cười, anh cảm thấy cô gái trước mặt có gì đó vô cùng đặc biệt, không giống với những cô gái mà anh đã gặp làm anh thấy có chút tò mò, hiếu kỳ về cô.

Thiên Bình sau khi nhận được điện thoại của Sư Tử, cô liền nhanh chóng thu xếp tất cả những tài liệu, giấy tờ và sổ sách ghi chép về vụ án, sau đó đi đến chỗ hẹn. Khi vừa bước ra khỏi trụ sở, cô định sẽ bắt taxi đến nhà hàng Zodiac theo như lời nói Sư Tử, vì lúc nãy cô vẫn chưa về nhà, nên không thể lái xe của cô đi được. Cô vừa đứng đợi nhưng trong đầu cô vẫn không thôi nghĩ đến vụ việc cách đây xảy ra tám năm trước cùng vụ án hôm qua. Rốt cuộc thì có ẩn khúc gì trong việc này? Thiên Bình xoa xoa thái dương, không để ý từ lúc nãy đã có một chiếc xe đen sang trọng đậu trước mặt cô. Do mải suy nghĩ nên cô không thèm nhìn chiếc xe, theo thói quen cô nhanh chóng mở cửa xe bước vào:

-Cho tôi đến nhà hàng Zodiac!

Thiên Bình bấy giờ mới ngước mặt lên nhìn chiếc xe, cũng như nhìn người đang lái xe lúc này. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh thật nhanh cùng tiếng đồng ý của người lái, nhưng ánh mắt Thiên Bình lúc này không còn gì khác ngoài sự ngạc nhiên. Đây không phải là taxi cô đang đợi, người này… người này nhìn có vẻ quen, đúng rồi, chính là người lúc chiều cô cưỡng chế mượn xe của anh ta đây mà. Lúc đó, cô đã nhượng bộ cho anh chở đến sở cảnh sát, không ngờ bây giờ lại là anh ta. Thật ra anh ta và cô có quen biết với nhau hay sao? Sao anh ta lại cứ theo cô như thế?

-Anh không phải tài xế taxi, mau cho tôi xuống xe, tôi có thể tự đi được

Thiên Bình nhìn người ngồi bên cạnh đang chăm chú lái xe, không thèm để ý đến cô, nhưng hình như cô thấy gương mặt anh thấp thoáng ý cười, làm cô bây giờ mới chú ý đến diện mạo của anh ta. Khách quan mà nói thì anh ta cũng được xếp mỹ nam với diện mạo xuất chúng đấy, nhưng mà…khi nhìn thấy anh cười, cô lại cảm thấy khó chịu không hiểu vì sao, mọi lời nói của cô đều bị anh phớt lờ, anh chỉ tập trung vào một việc là lái xe. Cô vì muốn ra khỏi xe mà không ngại dùng túi xách đánh thật mạnh vào vai anh ta. Lúc này, gương mặt anh mới thay đổi, có vẻ vì đau, anh dùng một tay nắm lấy vai mình và nhìn cô chằm chằm.

Két két két.

Một chiếc xe tải lớn đang đi ngược chiều, mất lái lao vào xe, cũng may anh ta nhanh tay lái xe sang phải, va vào hàng cây ven đường và va chạm nhẹ với chiếc xe tải kia. Thiên Bình do không đề phòng trường hợp bất trắc nên đầu va mạnh vào xe, cũng may mắn là bị thương không nghiêm trọng lắm. Cô nhìn qua ghế lái, hình như anh ta cũng bị thương khá nặng, trên trán và cánh tay đang chảy máu.

-Xin lỗi, xin lỗi, là tại tôi mà anh mất tập trung, anh không sao chứ?

Thiên Bình trở nên hốt hoảng hơn bao giờ hết, nhìn chàng trai xa lạ không quen biết, anh ta lại đang chảy máu khá nhiều làm tay chân cô càng trở nên luống cuống, không biết làm gì, cô vội lục túi xách, cũng may là cô luôn mang theo bông băng sát trùng do yêu cầu công việc, cô mừng rỡ nói:

-Anh ngồi yên nhé, để tôi rửa sạch máu và khử trùng, sau đó băng lại cho anh nhé! Thiên Bình ánh mắt tận tình nói, cô lấy ra miếng bông gòn nhẹ lau máu trên trán và tay anh ta, nhưng anh ta chỉ một chút lại né tránh:

-Tôi không sao, cô đừng lo, để tôi đưa cô đến nơi cần đến! Anh ta tay trái cố gắng giữ chặt vết thương, tay còn lại vẫn giữ chắc vô lăng.

-Không được, nếu không sát trùng vết thương sẽ nhiễm trùng đấy, cũng là vì tôi mà anh bị như thế, tôi thật có lỗi, anh cứ để tôi làm cho anh, được không?

Thiên Bình càng nhìn vết thương thì trong lòng càng nảy sinh cảm giác tội lỗi, đúng là nếu anh ta có gì bất trắc, Thiên Bình cô có lẽ cả đời không yên vì mang cảm giác bứt rứt. Anh ta nhìn thấy vẻ thành khẩn trên gương mặt của cô, nên mới đồng ý ngồi ý cho cô sát trùng và băng bó vết thương. Thiên Bình vui vẻ mỉm cười, sau đó chăm chú tỉ mỉ dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng chấm vào vết thương, chỉ thấy anh ta gương mặt hơi nhăn lại, có lẽ vì đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

-Đau lắm sao? Nếu đau anh cứ nói với tôi nhé!

Thế là Thiên Bình chấm vào vết thương nhẹ hơn một chút, sau đó sử dụng gạc vô trùng băng lại vết thương trên tay trán của anh ta. Nhìn một lượt những gì mình vừa làm, cô không khỏi tự vỗ tay tán thưởng mình, đúng là việc có một đứa bạn làm bác sỹ cũng thật tốt, ít ra cô đã học trộm được cách xử lý những chấn thương nhẹ, cũng như những trường hợp cấp bách cần sơ cứu gấp từ Thiên Yết, cô nên cảm ơn Thiên Yết nha.

Khi thấy cô đã băng bó xong, anh ta nhanh chóng đặt tay vào vô lăng lái xe và nói:

-Cảm ơn cô!

-Không có gì, đều là lỗi của tôi trước mà, anh không phải cảm ơn! À, mà anh tên gì? Có quen tôi hay sao? Tại sao lại đến đón tôi chứ?

-Tôi là Bảo Bình, cô có thể không biết tôi nhưng tôi thì hiểu cô rất rõ, cô chỉ cần biết thế thôi!

Sau câu trả lời khó hiểu của mình, Bảo Bình chỉ nở nụ cười vô cùng dịu dàng nhìn Thiên Bình, tiếc là Thiên Bình cô không phải là sắc nữ, nếu không sẽ vì nụ cười mê người của anh ta có thể làm cho cô mất ăn mất ngủ mất. Không phải cô không thích những chàng trai có diện mạo tuấn tú, chỉ là… chỉ là từ rất lâu rồi cô đã không thể mở rộng trái tim mình, cũng như không thể quan trọng sự xuất hiện của những người con trai xung quanh cô. Những lời nói của Bảo Bình làm người vốn suy nghĩ nhiều như cô phải phân tâm ít nhiều, thật ra anh ta là ai, có thể hiểu rất rõ bản thân cô trong khi cô lại không thể hiểu hết chính bản thân cô hay sao?

Chỉ một lát sau, chiếc xe đã đến trước nhà hàng Zodiac, Thiên Bình định mở cửa xuống xe nhưng cô thấy Bảo Bình không có ý dừng xe lại, anh chạy thẳng vào bãi giữ xe của nhà hàng, sau đó mới xuống xe và mở cửa cho cô.

-Anh làm gì vậy? Chỉ cần đưa tôi đến trước nhà hàng là được rồi, cần gì phải vào tận bãi xe chứ? Thiên Bình lần nữa lại tròn mắt ngạc nhiên vì hành động của Bảo Bình.

-Tôi cũng chưa ăn tối, tôi đã tốt bụng đưa cô đến đây, chẳng lẽ một bữa ăn cô cũng không mời tôi được sao? Bảo Bình nói.

-Nhưng mà... còn có bạn tôi trong đó nữa, anh đi với tôi sẽ gây hiểu lầm – Thiên Bình do dự nói.

-Không sao, tôi không ngại – Bảo Bình mỉm cười nói rồi nhanh chóng nắm tay Thiên Bình rồi cùng cô đi vào trong.

Thiên Bình bị Bảo Bình nắm tay thật chặt cùng bước vào nhà hàng có chút không thoải mái, thật sự cô muốn giật mạnh tay ra khỏi tay anh ta nhưng vì tay anh lúc nãy vì cô mà bị thương, cô sợ cô dùng lực quá mạnh làm cho miệng vết thương lại hở, lúc đấy lại phiền hơn. Thế nhưng từ khi đi từ bãi đậu xe, cô bị không biết bao nhiêu ánh mắt dò xét, ganh tỵ nhìn người đang nắm chặt tay cô rồi lia ánh mắt hình viên đạn vào mình, thật làm cô cảm thấy khó chịu. Bước vào nhà hàng, cô nhìn khắp nơi và vui vẻ đi đến một bàn cạnh cửa sổ, nhưng ánh mắt của người nhìn cô thật không đáng sợ, làm Thiên Bình đổ cả mồ hôi hột.

-Lâm Thiên Bình – Sư Tử và Thiên Yết nhìn thấy cô, ánh mắt tự động xuất hiện những đốm lửa lập lòe cháy sáng, giống như chúng quyết tâm thiêu cháy thứ người đang đứng trước mặt hai cô vậy.

-À, à, xin lỗi các cậu, mình đến trễ!

Thiên Bình cười mà như muốn khóc ngồi xuống bên cạnh Sư Tử và Thiên Yết, cô thầm nghĩ hôm nay coi như cô xong đời rồi, bình thường chọc giận một mình Thiên Yết cũng đủ toi mạng rồi, bây giờ thêm cả Sư Tử nữa, hic, tội nghiệp lỗ tai của cô quá đi mất. Sư Tử và Thiên Yết lúc nãy còn cảm thấy rất đói, bây giờ thì hình như chỉ cần cằn nhằn Thiên Bình là hai cô cũng đủ no rồi. Cả hai thi nhau thao thao bất tuyệt bên cạnh Thiên Bình, nào là bạn bè lâu ngày không gặp mà lại đến trễ, suốt ngày lỗi hẹn,…. Thiên Bình ngồi gật đầu lia lịa, không dám hó hé một lời, sợ rằng phật ý hai con người kia thì sẽ lãnh hậu quả thảm hơn. Xử Nữ ngồi nhìn cũng chuyển sang chế độ buồn cười nhìn hai con người đang thao thao trước mặt, mới mười phút trước còn than đói, buồn chán, mà bây giờ lại ngồi mắng người như thế, đúng là tội cho cô gái kia thật. Anh lại cầm tách trà nhâm nhi một chút rồi nhìn sang bên cạnh, lúc bấy giờ anh mới để ý đến người con trai đi cùng cô gái vừa vào.

-Bảo Bình, sao cậu lại ở đây? Trán cậu, và cả tay cậu nữa, bị làm sao thế kia?

Xử Nữ giọng nói vô cùng vui vẻ nói lớn, vì Bảo Bình và anh trước giờ luôn là bạn tốt của nhau, theo như anh biết, Bảo Bình phải quản lý một tập đoàn bất động sản rất lớn, luôn luôn bận rộn, thậm chí bận đến mức quên ăn, quên ngủ, ngay cả anh cũng ít khi có thể gặp mặt, hai người chủ yếu chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại. Vậy mà bây giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây, lại còn đi cùng một cô gái lạ rồi lại bị thương như thế kia, thật khiến cho Xử Nữ thắc mắc. Thế nhưng đáp lại anh, Bảo Bình chỉ xua tay ý không sao rồi ngồi xuống bên cạnh Xử Nữ, cầm ly nước lọc lên uống một ngụm. Chỉ thấy sau đó, Xử Nữ thì thầm gì đó vào tai Bảo Bình, còn Bảo Bình thì gật đầu và mỉm cười, sau đó Xử Nữ đưa ánh mắt vô cùng gian tà nhìn Thiên Bình và cười đắc ý. Sư Tử và Thiên Yết sau khi giáo huấn Thiên Bình xong, mới nhìn lên trước mặt, trông thấy Bảo Bình thì đầu hiện lên hàng ngàn sự ngưỡng mộ và khâm phục. Đúng là,…được gặp anh ta ngoài đời đúng thật là đẹp trai hơn trên truyền hình rất nhiều, còn trẻ, đẹp trai lại tài giỏi, đúng chuẩn mẫu con trai mà mọi cô gái ước ao, nhưng nhanh sau đó, hai cô hiểu ra vấn đề, nhanh chóng đưa ánh mắt dò xét Thiên Bình:

-Thiên Bình, Phong tổng là đi cùng cậu sao? Sư Tử ngạc nhiên hỏi.

Đáp lại sự ngạc nhiên cùng ánh mắt tra khảo của hai đứa bạn, Thiên Bình ngây thơ gật đầu.

-Cậu quen anh ta sao? Thiên Yết thắc mắc.

-Không, các cậu đừng hiểu lầm – Thiên Bình nhanh chóng xua xua tay - Mình chỉ là.... à, anh ta, mình không quen nhưng anh ta đến trụ sở đón mình đến đây

-Sao? Sư Tử và Thiên Yết ngạc nhiên hét lớn – Anh ta đến đón cậu à – Lần này cả hai cô cố gắng nói lớn hết mức để cho Bảo Bình có thể nghe thấy, trả lời những thắc mắc của hai cô.

-Đúng vậy, là do tôi chủ động đến đón cô ấy, hai người đừng tra hỏi cô ấy như thế nữa – Bảo Bình lên tiếng.

-Thôi mình đói rồi, chúng ta ăn đi nhé – Thiên Bình vui vẻ cắt ngang cuộc trò chuyện, tay cầm muỗng và nĩa cắt miếng thịt bò ngon lành trước mặt cho vào miệng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của mọi người làm cho cô bị mắc nghẹn, ho sặc sụa. Thiên Yết bên cạnh nhanh chóng lấy nước cho cô uống rồi vỗ nhẹ vào lưng Thiên Bình:

-Cậu đói lắm sao? Ăn từ từ thôi không ai giành của cậu đâu mà! Công việc cậu sao rồi, nghe nói vụ án xảy ra nghiêm trọng lắm, có đúng không?

Thiên Bình buông nĩa xuống, thẫn thờ như người mất hồn trong vài giây rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cả ngày nay không hiểu sao cô cứ như thế, người không tập trung, cứ nghe nói đến vụ án liền thẫn thờ như thế. Sư Tử lắc đầu ngán ngẩm nhìn cô bạn, cô biết, lựa chọn theo ngành hiện tại không phải là do Thiên Bình thích, chẳng qua có một số chuyện làm cho Thiên Bình thay đổi suy nghĩ. Theo như Sư Tử cô được biết, Thiên Bình vốn đam mê nghệ thuật, đặc biệt có tài trong việc cảm âm, hơn nữa giọng ca và tài đánh đàn của Thiên Bình rất tuyệt vời, không thể chê vào đâu được. Năm đó quyết định thi ngành kiểm soát viên của Thiên Bình làm Sư Tử vô cùng bất ngờ, cô vốn nghĩ cả hai sẽ được cùng nhau học trường âm nhạc, cùng Thiên Bình trở thành ca sỹ. Vậy mà cuối cùng lại không thành, Thiên Bình trở thành một kiểm soát viên, luôn luôn làm việc trong môi trường nguy hiểm, bao nhiêu mối đe dọa luôn rình rập, lại luôn vất vả,tại sao Thiên Bình lại chọn thế, thật làm Sư Tử không hiểu.

-Cậu vốn không thích ngành hiện tại, cớ sao lại phải theo nó để chịu khổ như thế hả Thiên Bình? Rốt cuộc là vì nỗi khổ gì mà năm đó cậu lại chọn cảnh sát thay vì ca sỹ thế? Sư Tử không thể nhìn Thiên Bình như vậy mãi liền hét lớn, không phải cô cố ý muốn lớn tiếng với Thiên Bình, nhưng nhìn Thiên Bình ngày xưa với bây giờ cô thật không nhẫn tâm, Thiên Bình mỗi ngày phải tận tụy điều tra, có khi không ăn không uống làm người gầy đi thấy rõ. Vì cô rất quý Thiên Bình nên không thể kiềm chế mà lớn tiếng quát nạt.

Thiên Bình cố mỉm cười trấn an Sư Tử rằng cô không sao, không vất vả nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại cứ thi nhau rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt, Thiên Yết thấy thế liền ngăn không cho Sư Tử nói nữa, vì tính Sư Tử vốn thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không trách có những lời nói làm tổn thương người khác, cô quay sang khuyên Sư Tử nên bình tĩnh lại. Còn Bảo Bình, khi nhìn thấy Thiên Bình khóc, anh liền đến ôm chặt cô vào lòng, nhẹ dỗ dành cô, cô cũng nhanh chóng sà vào người Bảo Bình mà khóc nức nở, chính cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại làm thế trong khi cô và Bảo Bình chỉ mới gặp nhau vài lần, không thân, không quen nhưng bên cạnh Bảo Bình, Thiên Bình lại cảm thấy rất bình an và an tâm.

-Mình làm thế là vì Ma Kết – Thiên Bình vừa vùi đầu vào người Bảo Bình khóc vừa sụt sùi thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.