[12 Chòm Sao] Nhạt Nhòa

Chương 6: Chương 6




Chap 6​

Sư Tử sau khi chuẩn bị những bài hát kỹ càng cho buổi dạ tiệc thì mỉm cười hài lòng, sau đó cô nhanh chóng đi thay trang phục thật lộng lẫy cùng make up thật đẹp, lịch trình hôm nay của Sư Tử quả thật rất dày đặc, từ sáng đến giờ, cô liên tục chạy show hát, diễn, dẫn chương trình,... đến bây giờ, cô cũng chỉ có một giờ đồng hồ để nghỉ ngơi, rồi lại phải đi chụp ảnh cho tạp chí tháng này, rồi sau đó đến buổi dạ tiệc. Sư Tử mệt mỏi tựa vào ghế nghỉ ngơi, đúng là làm người nổi tiếng luôn có cái giá của nó, lịch trình dày đặc đến không thở nổi, lại còn phải hành động luôn cẩn thận không để cánh báo chí có cơ hội đăng những bài không tốt cho hình ảnh của cô. Nhưng ngược lại, Sư Tử cảm thấy vui khi được là chính mình, được sống hết với đam mê sân khấu. Cô biết với nghề hiện tại này, nếu như không cố gắng hơn nữa, một ngày nào đó cô sẽ trở nên phai nhạt trong lòng người hâm mộ, nhường vị trí hiện tại cho những gương mặt xinh đẹp hơn, nổi tiếng hơn cô.

Nghỉ ngơi một lát, Sư Tử đứng dậy và dùng khăn cùng chiếc mắt kính che kín gương mặt rồi bước xuống bãi đậu xe, nhanh chóng lái xe đến nơi chụp ảnh. Trên đường đi, cô liên tục suy nghĩ về người tình năm xưa của cô, không hiểu sao những giọt nước mắt bấy lâu nay cô đã cố gắng che giấu lại đột ngột trào ra, Sư Tử nhanh chóng tấp xe vào lề đường, cố gắng bình tâm và không khóc nữa! Đúng, cô không thể để bản thân mình yếu đuối, yếu đuối đến mức khóc mãi vì một người đàn ông vô tâm, lạnh lùng như thế! Tự trấn an bản thân, sau đó Sư Tử lại đạp chân ga nhanh chóng cho xe lăn bánh.

“Sư Tử, chia tay đi, thật sự xin lỗi em, bấy lâu nay, tôi chỉ vui đùa với em do không nhận ra được tình cảm thật sự của mình dành cho ai, bây giờ thì tôi đã hiểu rõ rồi!”

Sư Tử nhìn thấy chiếc xe phía trước đang rất gần liền nhanh chóng phanh gấp, không hiểu sao những lời nói ấy cứ mãi đeo bám trong tâm trí cô, cả ngày và đêm, không khi nào cô quên được lời nói và thái độ lạnh lùng của anh ta khi nhẫn tâm vứt bỏ cô đi như thế. Năm ấy, Sư Tử vốn là người không quan tâm đến bất kỳ ai, ngoại trừ bạn thân của cô là Thiên Bình và Thiên Yết, thậm chí, những đứa con trai đến kết thân với cô, cô cũng không quan tâm. Thế nhưng không hiểu sao hôm ấy cô lại ngu ngốc mà đồng ý lời làm quen của anh ta cơ chứ! Đúng là lúc ấy cô thấy anh ta là người tốt, luôn luôn giúp đỡ mọi người, vậy nên cô chỉ thử đồng ý quen anh ta, nhưng càng ngày cô càng nhận ra cô không hề đùa giỡn mà thật lòng toàn tâm toàn ý thích anh ta, nhưng đổi lại, lúc đó cô nhận được gì? Anh ta sau khi tán tỉnh được cô thì chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm, anh ta lại nói lời chia tay, chỉ vì anh ta chỉ đùa giỡn với cô, chỉ vì anh ta thật tâm yêu một người con gái khác, không phải cô! Sư Tử nhớ lúc đó cô lao ra giữa trời mưa mà khóc rất lớn, mặc cho sự ngăn cản của Thiên Bình và Thiên Yết, sau đó lại bị ốm đến thập tử nhất sinh phải vào bệnh viện điều trị suy nhược cơ thể, ngày ngày truyền nước biển vào người do cô không ăn uống nổi. Cũng may mắn cô còn có hai đứa bạn tốt luôn trốn học đến động viên cô mọi lúc, nhưng cô không muốn Thiên Bình và Thiên Yết phải lo lắng nên không kể việc cô quen anh ta, cũng như việc anh ta nói lời chia tay cô. Cô biết che giấu là không tốt, nhưng cô muốn giữ lại tình cảm này của cô trong lòng, chỉ riêng mình cô thôi! Từ đó, cô đã luôn mạnh mẽ mỉm cười như không có chuyện gì, thực hiện ước mơ của bản thân, cô đã dặn lòng rằng không bao giờ được nhớ đến anh, nhưng nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm, đã tám năm, tại sao, tại sao cô vẫn chưa thể quên anh?

“Anh bây giờ sống tốt không Song Ngư? Có lẽ anh hạnh phúc lắm với người anh yêu, đúng chứ?”

Sư Tử đúng là rất giỏi che giấu, cô bây giờ trưng ra bộ mặt tươi cười nhất có thể để chụp tạp chí, cô đứng tạo rất nhiều dáng đẹp cùng nụ cười rạng rỡ nhất, nên chỉ trong vòng một giờ đồng hồ cô đã chụp xong, hơn nữa còn được những người trong ê kíp khen ngợi chuyên nghiệp. Sư Tử mỉm cười cảm ơn, rồi nhanh chóng đi về phía Xử Nữ đã ngồi ở ghế đợi cô từ khi nào, cô liền nhẹ nhàng đến bên cạnh anh. Nhìn dáng vẻ đang suy nghĩ đến không quan tâm mọi người xung quanh của anh làm Sư Tử bật cười, trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ gì đó! Cô từ từ vòng hai tay che mắt anh lại, cười toe toét giả giọng nói:

-Hưm, đoán xem ai đi nào!

-Được rồi Sư Tử, tôi còn lạ gì trò của cô nữa chứ!

Xử Nữ mỉm cười quay người lại nói với Sư Tử, đúng là trẻ con, cô chỉ có mỗi trò này đã làm bao nhiêu lần với anh rồi cơ chứ, cô không thể nghĩ ra trò nào mới mẻ hơn một chút hay sao? Xử Nữ nói rồi đưa cho Sư Tử một chai nước suối mát lạnh, Sư Tử phấn khích cầm lấy tuôn một hơi hết sạch chai nước, đúng là trong đó nóng lắm, làm hại cô khát nước quá trời, cũng may là bao giờ Xử Nữ anh cũng tâm lý chuẩn bị sẵn nước mát cho cô! Cô đúng là may mắn mới được anh làm quản lý nha, ở bên anh, không hiểu sao cô lại có cảm giác vui vẻ, không nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, miệng bất giác vẽ nên một nụ cười chân thực nhất, khác với những nụ cười giả tạo cô thường trưng ra trước mặt mọi người.

-Này Xử Nữ, anh làm gì mà suy nghĩ đăm chiêu thế? Có chuyện gì nói cho tôi nghe đi, biết đâu tôi giúp được anh đấy – Sư Tử quan tâm hỏi.

Xử Nữ nhìn Sư Tử bằng ánh mắt băn khoăn, liệu anh có nên nói cho cô, nhờ cô giúp hay không nhỉ? Dù gì anh cũng là con trai, phải nhờ vả con gái thật mất mặt lắm, nhưng mà cô có thể sẽ giúp được anh, chắc chắn rồi! Xử Nữ e dè nhìn Sư Tử rồi lại suy nghĩ, hành động lặp đi lặp lại khiến Sư Tử cô cảm thấy khó hiểu, nhưng miệng lại nở nụ cười vô cùng trêu ghẹo anh ta:

-Hahaha, Xử Nữ, không ngờ anh cũng có dáng vẻ như thế này sao? Tôi thật sự không biết khi anh e dè lại có bộ mặt buồn cười như thế này đó!

-Được rồi, tôi nói cho cô biết vậy, chuyện là... là... tôi có việc muốn nhờ cô giúp,....cô có thể hẹn Thiên Yết ra ngoài dùng cơm với tôi một lần được hay không,...không thì cô có thể cho tôi số điện thoại cô ấy không? Xử Nữ lấy hết can đảm nói, thú thật thì không biết sao từ khi gặp cô gái đó, nhìn những việc buồn cười cô ta làm, Xử Nữ lại cảm thấy cô ta vô cùng thú vị, và rồi hình ảnh cô luôn hiện lên trong đầu anh làm anh muốn tìm hiểu và tiếp cận cô nhiều hơn, muốn nhìn cô mỗi ngày. Không hiểu sao những suy nghĩ ấy luôn cứ quanh quẩn trong anh, làm anh không khỏi suy nghĩ bấy lâu nay, lần này mở miệng nhờ Sư Tử anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý khi Sư Tử không đồng ý rồi, nhưng trái lại, Sư Tử lại cười vô cùng tự nhiên vỗ vai anh nói:

-Còn tưởng chuyện gì, được rồi, tôi sẽ giúp anh hẹn Thiên Yết, nhưng nói trước với anh Thiên Yết thường không rãnh cho lắm vì là bác sỹ phẫu thuật nên tôi không chắc có hẹn được hay không, còn đây là số điện thoại – Sư Tử nói rồi lấy ra cây bút ghi ghi những con số lên tay Xử Nữ.

Xử Nữ vui mừng cảm ơn Sư Tử rối rít, Sư Tử cũng mỉm cười nhưng không hiểu sao cô bây giờ lại cảm thấy vô cùng khó chịu nhỉ, trong lòng cô vô cùng hụt hẫng cứ như sắp phải mất đi thứ gì quan trọng lắm vậy, chẳng lẽ cô và Thiên Yết là bạn thân nên cô không muốn nó có bạn trai bỏ rơi cô sao? Nhưng mà nghĩ lại cũng không thấy đúng lắm nhỉ, nhưng thôi, mặc kệ đi, Sư Tử cô không quan tâm, đã từ lâu cô đã để mặc cho cảm xúc của mình, không muốn quan tâm hay phải bận lòng vì nó nữa!

-Bây giờ cô nhanh chóng trang điểm và thay trang phục đi, chúng ta sẽ đến bữa dạ tiệc, không còn sớm nữa đâu – Xử Nữ nhìn đồng hồ rồi nói

-Rồi rồi tôi biết rồi, anh nhiều chuyện thật đấy – Sư Tử nói rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ.

*Bệnh viện Thanh Tâm

Thiên Yết ngồi chăm chỉ nhìn đống tài liệu trên máy tính mà không khỏi uế oải, ôi, nhiều thế này thì cô làm đến khi nào mới xong đây, đúng là lúc nãy nếu không tốn giờ vô ích để giúp Nhân Mã thì chắc chắn cô sẽ không thảm như thế này với đống chữ và số này. Nhắc lại càng làm cô bực tức thái độ hống hách đáng ghét của tên Cự Giải lúc nãy, đúng là cô ngàn vạn lần muốn băm nát hắn ta, muốn tát ngay vào mặt hắn mấy cái cho đỡ bực, nhưng cô là không thể làm vậy, không nên đắc tội với tên thần kinh không bình thường ấy nếu không thì cô linh cảm được sẽ có chuyện xấu với mình. Thiên Yết vẫn như mọi ngày, cô lấy từ trong chiếc túi xách của mình ra một miếng bánh mì sandwich, vừa ăn vừa tiếp tục làm việc, nhưng khi vừa đưa lên đến miệng thì chiếc bánh mì thân yêu của cô lại bị ai đó giật lấy, cô nhanh chóng đưa ánh mắt giận dữ lên nhìn người con trai đang vui vẻ đưa miếng bánh mì của cô vào miệng mà nở nụ cười vô cùng đáng ghét trêu chọc cô, Thiên Yết hét lên:

-Thiên Ân, anh to gan quá đấy!

-Thiên Yết à, em suốt ngày chỉ ăn bánh mì thế này làm sao có đủ dinh dưỡng, sức khỏe làm sao tốt được chứ, em là bác sỹ, em biết chuyện này rõ lắm mới phải chứ? Thiên Ân cau mày nói.

-Ơ,... – Thiên Yết nhất thời cứng họng không biết nói gì,, sau đó nhanh chóng phản bác lại – Này Thiên Ân, anh lắm chuyện thật đó, anh đến đây làm gì?

-Em không biết sao Thiên Yết, lát nữa sẽ có buổi dạ tiệc, theo sự giao phó của viện trưởng anh và em sẽ cùng đến đó phòng trường hợp bất trắc xảy ra – Thiên Ân nói.

-Bất trắc? Buổi tiệc cũng có bất trắc sao? Thiên Yết ngạc nhiên hỏi, vì trước giờ cô chưa từng nghe nói việc này, trong một buổi tiệc mà cũng cần phải có y bác sỹ đến để phòng bất trắc, hẳn đây là một buổi dạ tiệc vô cùng nguy hiểm rồi.

-Một người trong số đó bị đe dọa và đã nhờ chúng ta giúp việc này, em mau về nhà thay đồ đi Thiên Yết, chúng ta cần đến đó nhưng không với tư cách là bác sỹ để tránh bị nghi ngờ - Thiên Ân nói.

Thiên Yết nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện liền nhanh chóng lái xe về nhà chuẩn bị mọi thứ để đến bữa tiệc. Cô mặc một chiếc vá dài màu xanh ôm sát cơ thể, trang điểm kỹ càng cùng với chiếc túi xách thời trang để đi, không quên chuẩn bị đầy đủ dụng cụ y tế phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Cô được biết bữa dạ hội đó chỉ dành cho những người thành đạt trong thành phố này, chỉ một bác sỹ nhỏ như cô chắc chắn không được mời, nhưng lần này cô lại được điều đi đến đó, chắc chắn là sẽ có chuyện gì không hay xảy ra. Nếu như vậy, chắc chắn phía cảnh sát cũng có chuẩn bị lực lượng để trà trộn vào .

Người người đi vào khách sạn Hope ngày một đông, họ đều mặc những trang phục rất lộng lẫy kiêu sa, vì hầu hết họ đều là những người thuộc giới thượng lưu, là những người thành đạt được người người ngưỡng mộ. Khách sạn Hope thuộc chuỗi khách sạn của tập đoàn Dream có tiếng ở trên thế giới, chủ nhân của nó thật sự phải khiến người khác kính nể vài phần, nhưng họ đều không biết rõ danh tính của người nắm giữ chuỗi khách sạn đồ sộ ấy là ai vì người đó rất bí ẩn, không tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào với báo chí, vì thế khi buổi tiệc được tổ chức ở khách sạn này, ai ai cũng trông đợi được diện kiến mặc của người tài ba ấy.

Bên trong khách sạn này đúng thật là rất sang trọng, mọi vật dụng đều vô cùng xa xỉ, những ánh sáng vàng và ánh sáng bảy màu phát ra làm chói mắt tất cả quan khách vì vật dụng và mọi thứ trong đây đa số đều được dát vàng và kim cương. Những bàn ăn sang trọng được bày đầy đủ trước mặt mọi người, thế nhưng thật lạ, trước khi bước vào nơi đây, tất cả khách mời đều được phát cho một chiếc mặt nạ để đeo vào, không rõ vì lý do gì nhưng nếu không đeo mặt nạ vào, tất nhiên sẽ không được vào trong. Những vị khách đến nơi sớm đều an tọa trên chiếc ghế ngồi nhấm nháp vài ly rượu vang và thưởng thức tiếng nhạc du dương trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Sư Tử cũng đến đây rất sớm, chuẩn bị mọi thứ trên sân khấu thật hoàn hảo, kiểm tra âm thanh và micro cùng ánh sáng, hơn nữa, cô phải xem trước những câu nói cần phải nói vì lát nữa sau khi khiêu vũ xong sẽ có phần giao lưu, cô sẽ là người chủ trì phần giao lưu đó nên không thể sai sót. Sư Tử chăm chú nhìn vào nội dung, sau đó uống một ít nước để giữ giọng và ngồi bên trong sân khấu để chuẩn bị. Ánh mắt cô chợt đảo khắp mọi người bên ngoài, ngoài hành lang cửa sổ, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, mái tóc nâu xoăn nhẹ cùng dáng người thanh mảnh ấy, cô liền vui mừng đi đến hành lang, đặt tay lên vai cô gái đang đứng mải mê nhìn ngắm bên ngoài kia.

-Thiên Bình, cậu cũng đến đây sao? Sư Tử vui vẻ nói.

Thiên Bình hơi ngạc nhiên quay lại, nhưng ánh mắt nhanh chóng hiện lên ý cười, cô mỉm cười híp mắt trả lời Sư Tử:

-Đúng rồi, mình thay cha đến đây vì cha mình phải đi công tác rồi! Cậu cũng đến đây sao Sư Tử?

-Phải, lát nữa mình sẽ trình diễn một vài bài hát đấy – Sư Tử nói rồi vừa nhìn Thiên Bình, cô chợt nảy ra một ý kiến gì đó, nói tiếp – Thiên Bình này, chi bằng lát nữa cậu lên đánh đàn cho bài hát của mình được không? Cậu đánh đàn hay như vậy, chắc chắn mọi người ở đây sẽ rất vui đấy!

-Ơ nhưng.... – Thiên Bình chưa kịp nói gì thì Sư Tử đã mỉm cười thích thú giơ tay lên thành từ OK với cô, rồi nhanh chóng chạy vào bên trong để nói về việc thay đổi người đánh đàn với toàn ê kíp thực hiện.

Thiên Bình sững sờ một chút rồi lại bật cười, đúng là Sư Tử, luôn luôn nói là làm không đợi cho người khác kịp có ý kiến, Thiên Bình không giận Sư Tử vì cô biết Sư Tử là muốn cô một lần thực hiện được niềm đam mê nghệ thuật của cô. Thiên Bình nhìn ra ngoài thành phố về đêm, trông thật đẹp. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy cảnh đẹp thế này cơ chứ? Gió thổi ngày càng mạnh làm cô khẽ run, nhưng ngay sau đó cô cảm nhận một chút ấm áp, cô nhìn bên cạnh thì thấy có ai đó đến bên cô, choàng chiếc áo vest lên vai cô. Thiên Bình nhìn về phía người bên cạnh, gương mặt của người đó bị chiếc mặt nạ che khuất làm cô không nhận ra, nhưng nhìn dáng vẻ cùng gương mặt này, cô thấy có chút quen thuộc. Người đó không nói gì chỉ khoác áo cho cô rồi ngước tầm mắt ra xa nhìn toàn bộ cảnh thành phố.

-Không biết tôi và anh đã từng gặp nhau chưa? Thiên Bình lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, người đó nghe cô hỏi liền nhìn về phía cô với ánh mắt rất kỳ lạ, trong ánh mắt đó, cô thấy có sự dịu dàng, quan tâm, nhưng cũng chất chứa nỗi niềm gì đó càng làm cô thêm bối rối.Gương mặt người này tuy cô không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được anh ta còn khá trẻ, hơn nữa, lại có uẩn khúc gì đó.

-Chắc là không, đây là lần đầu tiên tôi từ Hàn Quốc về đây! Anh ta nói

-Vậy à, thật có lỗi đã làm phiền anh nhỉ? Thiên Bình cười nói.

Anh ta nhìn nụ cười của cô mà trái tim không hiểu sao lại đập lên mãnh liệt, đã bao nhiêu năm rồi anh không gặp lại cô, không được nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười hồn nhiên của cô. Bây giờ nhìn thấy cô đứng một mình ngoài hành lang, bóng dáng cô đơn đó lại làm anh không sao kiềm chế nỗi cảm xúc. Anh bây giờ rất muốn ôm lấy thân hình ngày càng gầy đi của cô, nói rằng anh yêu cô và nhớ cô rất nhiều nhưng lý trí lại luôn nhắc bảo anh không nên làm như thế. Anh muốn nói với cô, anh chính là Ma Kết, người mà cô luôn chờ đợi bấy lâu nay nhưng không thể, anh đi đến bước đường này rồi thì không thể quay đầu lại được nữa.

Hai người rơi vào im lặng hồi lâu cùng nhau chìm trong thế giới riêng cùng ngắm nhìn thành phố, chợt Thiên Bình quay lại, lấy chiếc áo vest khoác trên vai xuống, mỉm cười nói với anh:

-Cảm ơn anh đã cho tôi mượn áo! Bây giờ tôi phải vào rồi!

Thiên Bình đưa chiếc áo vest cho Ma Kết rồi nhanh chóng xoay người quay đi, Ma Kết im lặng nhận lấy chiếc áo và nhìn theo cô. Không hiểu sao bây giờ anh không thể kiềm chế được bản thân, dáng đi của cô cũng vô cùng cô đơn làm anh không thể đứng đây mãi được. Ma Kết không chần chừ chạy thật nhanh đến gần Thiên Bình, vòng tay ôm cô thật chặt. Thiên Bình đang đi chợt dừng lại, cô cảm nhận vòng tay ấm áp của ai đó đang ôm lấy mình, cô định gỡ bàn tay ấy ra và tiếp tục đi thì người phía sau cất tiếng nói:

-Xin lỗi đã mạo phạm, nhưng tôi có thể ôm cô một lát được không?

Thiên Bình đắn đo suy nghĩ, giọng nói này, chính là người lúc nãy đã khoác áo cho cô, có lẽ đúng như cô nghĩ, anh có nỗi buồn gì đó, cô không biết nên đi hay tiếp tục dừng lại. Dù gì cô và anh ta cũng chỉ mới gặp nhau, hơn nữa không biết anh ta là ai, anh ta lại ôm lấy cô, như vậy liệu có phải phép không nhỉ? Nhưng lúc nãy anh ta cũng cho cô mượn áo, bây giờ chắc cô cũng nên cho anh ta mượn lưng để dựa vào nhỉ! Nghĩ thế nên Thiên Bình chỉ đứng im cho anh ta ôm chặt lấy mình, nhưng không hiểu sao cái ôm này vô cùng ấm áp, cảm xúc đã bao lâu nay bị kìm nén trong tim cô bỗng dâng lên mãnh liệt khó tả! Chẳng phải cảm xúc của cô đã chết từ khi Ma Kết mất rồi sao? Sao cô lại có cảm giác như vậy với người chỉ mới quen chứ? Thiên Bình ơi Thiên Bình, mày tỉnh lại đi!

-Thiên Bình à, chúng ta cần vào trong, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi – Sư Tử từ trên sân khấu chạy xuống vui vẻ kéo tay Thiên Bình đi cùng giương ánh mắt khó hiểu nhìn người xa lạ đang ôm lấy bạn cô. Nhìn thấy Sư Tử, Ma Kết vội buông Thiên Bình ra, nét mặt lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, gật đầu với Sư Tử một cái rồi đi mất. Sư Tử vừa đi cùng Thiên Bình, vừa mỉm cười thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, chỉ thấy Thiên Bình cô lắc đầu nguầy nguậy còn Sư Tử thì cười lớn hơn.

Bạch Dương từ xa đứng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi tức giận, ánh mắt ánh lên tia căm thù hướng thẳng về phía Thiên Bình đang tiến về phía sân khấu cười vui vẻ cùng Sư Tử, sau đó nhìn về phía Ma Kết đi. Quả nhiên cô đoán không sai, chắc chắn với thân phận của cha Thiên Bình, cô ta nhất định có mặt tại nơi này. Nhưng cô ngạc nhiên khi thấy Ma Kết lại xuất hiện tại đó, lại còn ôm chặt lấy cô ta! Anh ấy bị làm sao vậy chứ? Cô đã không sai khi nghĩ rằng anh ta còn tình cảm với cô ta, nhưng cô không ngờ rằng anh ta lại không kiềm chế được cảm xúc như thế! Đáng ghét, cô bao nhiêu năm qua ra sức giúp anh, một cái ôm như thế cũng không có, huống chi... Được lắm, hãy chờ mà xem!

Những chiếc bàn tiệc dần dần được lấp đầy, hầu như tất cả khách mời đã đến đông đủ.Thiên Yết và Thiên Ân chọn một chiếc bàn trong góc để tránh sự chú ý, họ nắm tay nhau giả vờ như một cặp tình nhân đến tham dự. Còn Bảo Bình, Xử Nữ lẫn Cự Giải và Song Tử được ngồi ở chiếc bàn gần sân khấu nhất. Tất nhiên rồi, bọn họ đều là những doanh nhân thành đạt có tiếng mặc dù tuổi đời còn trẻ nên đặc biệt được ưu ái hơn. Còn Song Ngư, Kim Ngưu và Nhân Mã ngồi ở chiếc bàn xa nhất vì họ không muốn bị người khác làm phiền. Lúc đầu, Song Ngư không định đến đây nhưng do Nhân Mã được Kim Ngưu biết hôm nay có buổi tiệc lớn nên cô một mực đòi phải đến cho bằng được mới thôi. Lúc đầu Cự Giải và Song Ngư không đồng ý nhưng do Nhân Mã nài nỉ mãi, cả hai mới cho phép và với điều kiện là cô không được phép đi xa khỏi Song Ngư, khi vào đây thì tình cờ gặp Kim Ngưu đang ngồi một mình nên Nhân Mã vui vẻ đến trò chuyện với Kim Ngưu. Song Ngư liên tục nhìn sắc mặt của Nhân Mã, phòng khi cô lại mệt mỏi vì sức khỏe cô chưa hồi phục được nhiều.

Ánh đèn phía dưới bỗng nhiên tắt, chỉ còn lại ánh đèn sáng chói trên sân khấu, cùng với đó, một chàng trai trông có vẻ trẻ tuổi bước ra, cúi đầu với tất cả mọi người đến đây rồi mỉm cười cầm micro nói:

-Xin chào tất cả các vị khách mời của ngày hôm nay, tôi rất vinh hạnh khi tất cả mọi người – những doanh nhân thành đạt đã chịu bỏ thời gian đến đây tham gia cùng với chúng tôi! Xin tự giới thiệu tôi tên là Nam Dương, tôi là chủ nhân của khách sạn Hope này, cũng như CEO của chuỗi khách sạn Dream, xin mọi người có thể giúp đỡ sau này. Nào, bây giờ mời mọi người thưởng thức một số bài hát mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị – Anh ta nói rồi mỉm cười cuối đầu, sau đó bước vào trong sân khấu, nháy mắt ra hiệu với ai đó.

Mọi người đều vỗ tay sau màn phát biểu của Nam Dương, sau đó họ im lặng thưởng thức âm nhạc. Tiếng nhạc du dương vang lên, Sư Tử từ bên trong bước ra với nụ cười tươi tắn trên môi, cúi đầu chào tất cả. Ở dưới những tràng pháo tay lại vang lên khi Sư Tử bước ra, bởi lẽ cô hiện tại là ca sỹ nổi tiếng nhất trong ngành giải trí, muốn mời được cô hát rất khó bởi lịch trình của cô hầu hết đều dày đặc. Những tiếng tách tách vang lên, nhiều người đứng lên cầm cả máy ảnh, máy quay phim chỉ để ghi hình Sư Tử. Thiên Yết mỉm cười thích thú nhìn lên sân khấu, tay cầm ly rượu nho khẽ nhấp một ngụm, đã lâu rồi, cô không được xem Sư Tử biểu diễn tận mắt nhỉ?

-Anh thấy không, cậu ta thật hạnh phúc khi có nhiều người hâm mộ như thế! Nếu như tôi có chất giọng tốt như cậu ấy, tôi đã làm ca sỹ giống cậu ấy rồi – Thiên Yết nói với Thiên Ân.

-Anh thì lại nghĩ, nghề đó không phù hợp với em tí nào, chẳng phải em không thích bị mọi người soi mói sao, hơn nữa, em lại có tấm lòng lương thiện, sau khi cứu được một người, anh thấy em rất vui, vì vậy em không hợp làm ca sỹ đâu – Thiên Ân dịu dàng nhìn Thiên Yết nói.

-Anh chỉ có nói ngọt là giỏi thôi – Thiên Yết cười nhẹ rồi tiếp tục nhìn về phía sân khấu.

Chất giọng cao vút của Sư Tử làm mọi người đều im lặng, họ đang thả hồn vào bài hát để cảm nhận nó, cảm nhận cả giọng hát tuyệt vời của Sư Tử. Nhưng có lẽ do quá chăm chú vào màn trình diễn trên sân khấu, từ xa một tiếng động phát ra cùng những thanh âm đứt quãng vang lên, ngày càng nhỏ dần và tắt mất

-C...ứ...u, c..ứ...u t..ô...i!

-Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, sau đây, tôi xin giới thiệu với mọi người bạn của tôi, Lâm Thiên Bình, cô ấy có giọng hát rất trong trẻo và cao vút, hơn nữa đánh piano rất hay! Cô ấy sẽ cùng tôi trình bày bài hát tiếp theo – Sư Tử nói rồi mỉm cười với mọi người, cùng lúc đó, bên dưới lại rộ lên tiếng xì xào bàn tán không ngớt, họ đều e dè cô gái vừa được giới thiệu, e ngại rằng cô ta liệu có thể hát tốt không, nhưng họ tin rằng nếu được cả Sư Tử giới thiệu và khen ngợi thì chẳng phải tầm thường!

Thiên Bình bước ra, bên dưới lại phát ra tiếng trầm trồ, cô gái này thật không phải quá tệ, nhan sắc cô ta tuyệt nhiên không thua kém gì Sư Tử. Thiên Yết ánh mắt sáng rỡ lên nhìn Thiên Bình, hôm nay tuyệt rồi đây, Sư Tử và Thiên Bình cùng hát với nhau trên một sân khấu thì còn gì bằng nữa. Bảo Bình cũng nhìn về phía sân khấu, gương mặt bỗng nhiên vui lên hẳn. Xử Nữ ngồi bên cạnh huých tay anh:

-Này, cậu có cần phải vui như thế khi thấy người ta không? Người ta có nhận tình cảm của cậu không mà lại háo hức thế!

-Cậu không hiểu đâu Xử Nữ - Bảo Bình cười đáp.

-Ôi chà, không ngờ Bảo Bình anh lại thích cô gái xấu xa đó, thật là đáng tiếc cho anh rồi! Cự Giải ngồi bên cạnh lên tiếng mỉa mai, từ lúc thấy Thiên Bình xuất hiện, ánh mắt anh lại hiện lên tia chán ghét! Cô ta, là một cảnh sát mà lại rãnh rỗi chạy đến đây, à mà cũng phải, với gia thế của nhà cô ta, có mặt ở đây cũng đúng! Nhưng lại còn lên trên sân khấu hát nữa, thật làm người khác chán ghét!

-Này anh, anh nói chuyện có thể tôn trọng người khác một chút được không? Bảo Bình tức giận nói!

-Anh không hiểu rõ cô gái đó sao? Cô ta...

-Đủ rồi đấy Cự Giải, mọi người đang nhìn kìa – Song Tử cắt ngang lời nói của Cự Giải nói, quả thật tất cả đều đưa ánh mắt khó chịu nhìn các anh, ý muốn các anh hãy giữ im lặng, đây là bữa tiệc của tất cả mọi người, nếu các anh muốn tranh cãi với nhau thì hãy ra nơi khác mà cãi. Cự Giải im lặng nhưng trong lòng đầy bực tức, khó chịu, anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Thiên Bình đi về phía cây đàn piano, nhẹ nhàng lướt tay thật uyển chuyển tạo thành một giai điệu du dương, sau đó, cô cất giọng ngọt ngào của mình lên hát một đoạn, sau đó là đến phần của Sư Tử. Đến phần cao trào của bài hát thì cả hai cô cùng hát chung, Sư Tử đứng giữa sân khấu cũng từ từ đi đến bên Thiên Bình. Hai người đang chuyên tâm hát thì một tiếng rắc không biết từ đâu phát ra, ngay sau đó, những chiếc đèn trên sân khấu ở vị trí của hai cô bỗng rơi xuống. Thiên Bình nhận ra có gì bất thường liền đẩy Sư Tử ra, sau đó cô nhìn lên trên thì thấy chiếc đèn đang rơi xuống ngay đầu mình, quá bất ngờ, chân cô không tài nào di chuyển được, lúc cô nghĩ mình không còn hy vọng thì một tiếng xoảng vang lên, chiếc đèn rơi xuống bên cạnh cô. Thiên Bình mở to mắt ngạc nhiên, là Bảo Bình, anh ta không biết từ đâu xuất hiện ôm lấy cô kéo khỏi nơi chiếc đèn rơi xuống.

-Thiên Bình, cô không sao chứ? Bảo Bình lo lắng nhìn Thiên Bình hỏi.

-Không...tôi không sao, còn anh? Anh có sao không, sao anh lại? Thiên Bình ngạc nhiên hỏi.

Bảo Bình lắc đầu tỏ vẻ không sao với Thiên Bình, lúc nãy anh và Xử Nữ khi đang lắng nghe hai cô hát thì bỗng nhiên nghe tiếng động lạ phát ra từ bên trên, thế là cả hai đều nhìn lên trên trần nhà và vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc đèn không hiểu sao lại rung rinh như sắp rơi, cả hai không cần suy nghĩ liền lao về phía sân khấu. Bảo Bình vừa kịp lúc kéo Thiên Bình ra, còn Xử Nữ cũng chạy đến hỏi han Sư Tử.

“Thật đáng ghét, hai tên này từ đâu ra lại phá hỏng chuyện tốt của cô, được rồi, vậy thì hãy xem đây!”

Chưa kịp rời khỏi sân khấu thì đột nhiên đồng loạt những chiếc đèn lại rung lắc dữ dội, những thiết bị dùng để phun giấy màu lên chúc mừng màn trình diễn thì bỗng nhiên lại phun toàn những vật sắc nhọn như phi tiêu, kim, và cả dao sắc nhọn cỡ nhỏ. Tất cả mọi người bên dưới rơi vào tình trạng hỗn loạn, hô hoán lên, Thiên Yết sốt ruột chạy nhanh đến sân khấu. Bảo Bình và Xử Nữ thật nhanh kéo Thiên Bình và Sư Tử ra khỏi sân khấu, nhưng lại không cẩn thận bị những chiếc dao kia đâm vào chân làm hai anh khuỵu xuống, cả Thiên Bình và Sư Tử cũng bị xây xát nhẹ do chiếc đèn va chạm vào tay. Thiên Yết đến vừa kịp lúc và xem vết thương cho Xử Nữ và Bảo Bình.

Bên dưới, Song Ngư nhìn thấy sự xuất hiện của Bảo Bình, anh ra hiệu với Kim Ngưu mau chóng đánh lạc hướng Nhân Mã, đưa cô ấy rời khỏi đây, anh biết nếu cô nhìn thấy Bảo Bình thì lại bị sốc và ngất như lúc trưa. Mặc dù không hiểu sao lại như thế, nhưng tốt nhất bây giờ là hãy để cô không gặp anh ta thì tốt hơn. Kim Ngưu liền hiểu ý, cô giả vờ bảo Nhân Mã cùng vào nhà vệ sinh với mình, Nhân Mã ngây thơ đồng ý nhưng khi cô vừa đứng lên, tiếng động trên sân khấu làm cô chú ý, Nhân Mã thật nhanh quay lại nhìn về phía sân khấu. Đầu óc cô bỗng trống rỗng, hình ảnh quá khứ chợt hiện lên, cô thấy cô và người đó rất vui vẻ, nhưng một đoạn ký ức khác lại xuất hiện, anh ta bỏ cô đi không quay đầu lại, mặc cho cô níu kéo, khóc lóc thảm thương.

“Bảo Bình, là anh ta! Anh ta lại ôm một cô gái khác” Nhân Mã chợt cảm thấy chóng mặt, cô không còn nhìn rõ mọi thứ nữa, tất cả đều nhòe đi trước mắt cô, kể cả anh.

-Nhân Mã, Nhân Mã – Cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng gọi tên cô, hình như là của Song Ngư và Kim Ngưu, sau đó hoàn toàn chìm vào vô thức không biết gì cả. Song Ngư không hay biết trong lúc sơ suất, Nhân Mã lại nhìn thấy Bảo Bình và nhìn thấy Nhân Mã không đứng vững nữa, anh vội vàng đến bên cạnh đỡ cô. Bảo Bình, lại là anh ta? Đến bao giờ anh ta mới thôi ám ảnh Nhân Mã đây?

-Trong dao có độc, hơn nữa là chất độc rất hiếm, hai anh cần được đưa đến bệnh viện gấp – Thiên Yết xem xét vết thương và nói.

Thiên Bình và Sư Tử tròn mắt ngạc nhiên, không tin nổi vào những gì vừa nghe được, có độc, là có độc đó, như vậy không khác nào những thứ này là nhắm vào bọn cô sao? Rốt cuộc là ai, là ai đã làm vậy? Thiên Bình, Sư Tử nhìn Bảo Bình và Xử Nữ không hiểu tại sao nước mắt lại rơi, cả hai cô bây giờ đều không biết phải làm thế nào!

-Xe của bệnh viện đến rồi, các người mau chóng đưa hai người bọn họ đi, nhanh lên – Song Tử đứng chứng kiến từ nãy đến giờ, sau khi nghe Thiên Yết nói, anh liền nhanh chóng gọi điện thoại gọi xe cấp cứu đến. Ngay thời điểm Thiên Bình, Sư Tử, Thiên Yết cùng Thiên Ân dìu Bảo Bình và Xử Nữ đi ra thì một tiếng hét thất thanh vang lên:

-Có ... có người chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.