12 Chòm Sao: Những Dải Màu Sau Mưa

Chương 28: Chương 28: Những chuyện lặt vặt (cont)




Chương 24:Những chuyện lặt vặt (cont)

Sư Tử không ngừng khoát nước lên mặt, lau lau, chùi chùi đến khi tự tin là không còn vết ria mép nào nữa, cô mới khóa vòi nước lại. Giờ mà đi ra, thể nào tên ấy cũng ở ngoài chờ để chọc ghẹo cô, chi bằng…

Sư Tử hít một hơi thật sâu, lấy đà thật mạnh rồi tung hết sức chạy từ trong nhà vệ sinh ra, lướt qua Kim Ngưu như một cơn gió rồi như bay phóng vào lớp.

- Mèo…

Kim Ngưu bỗng khựng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nụ cười trên môi cũng tắt đi, đưa tay vào trong túi quần.

- Lại có chuyện gì nữa à?

---------------------------------------------ooooooooooooooooooo------------------------------------------

Tẩu thoát thành công!

Sư Tử thở phào nhẹ nhõm khi vào được lớp học thân yêu của mình. Nếu không phải cô nhanh chân thì đã bị tên trâu điên ấy bắt lại chọc đến chết rồi! Vẫn là cô may mắn! Sư Tử này phước lớn mạng lớn mà!

Chạy mệt rồi, Sư Tử muốn ngủ! Hai tay cô vòng lại ngay ngắn trên bàn, rồi kê đầu xuống, từ từ nhắm mắt.

Song Tử ước gì mình cũng có thể ngủ ngon như mèo con vậy! Lúc này, cô không thể ngủ được, biết bao nhiêu thứ vây lấy cô. Cô mệt, nhưng không thể ngủ! A… có lẽ cô nên ra ngoài hít thở không khí một chút, trong lớp nghe tiếng sột soạt của Song Ngư làm bài, cũng không thoải mái lắm!

Đan hai tay lại rồi đặt ra sau đầu, ngẩng mặt lên trời, Song Tử bước đi, chốc chốc lại thở dài. Những đợt sóng cứ như chảy cuồn cuộn trong lòng cô, nó không gây đau đớn nhiều, nhưng lại âm ỉ, đều đều, điều này làm cô khó chịu!

- Tiểu thư hình như đang không vui?

Thức tỉnh bởi giọng nói có phần mỉa mai, Song Tử quay ra đằng sau… Là hắn! Kẻ đeo mặt nạ hôm dự tiệc! Cơ mà hắn lại đang mặc đồng phục của trường! Định thần lại, cô mỉm cười, mắt lại nhìn ra xa xăm.

- Không cần anh quản!

Không có một câu trả lời nào được cất lên trong khoảng không gian ấy. Có tiếng sột soạt gần đó.

- Đến lúc tôi phải đi rồi! Tạm biệt tiểu thư!

Song Tử níu cậu lại – bằng một cách nào đó – cô đã giữ được vạt áo của cậu.

- Có phải tôi với anh từng biết nhau trước đây… Ý tôi là… trước đêm hôm ấy…

Nhận ra mình vừa làm gì đó ngu ngốc, Song Tử thả tay ra, kẻ đeo mặt nạ khoác tay một cái, rồi biến mất, để lại một tờ giấy.

“Người cô từng biết có thể là tôi, hoặc không phải tôi <3”

Giấu tờ giấy vào túi, Song Tử nở một nụ cười về phía có tiếng động.

- Lớp trưởng đại nhân đang làm gì ở đây vậy?

Bạch Dương bị phát hiện, ra khỏi bụi cây gần đó, đầu vẫn còn dính một ít lá cây. Cậu cười cười rồi nói như để chữa thẹn:

- Còn mày thì sao? Lén la lén lút hẹn hò ở đây hả?

Song Tử cười đáp lại. “Coi như là chúng ta hòa nhau đi!”

Bạch Dương hiểu ý, không nói thêm nữa. Cả hai cùng nhau về lớp học.

---------------------------------------------------oooooooooooooooooo-------------------------------------

Tại phòng tập

Thiên Bình đang chăm chỉ tập luyện cho buổi biểu diễn sắp tới. Với cậu, âm nhạc là đam mê, là thứ không thể thay thế. Nếu một ngày không được nhảy múa, không được hát, chắc Thiên Bình chết mất! Dù có phải nghỉ học chính khóa vài hôm, với Thiên Bình cũng không vấn đề gì… chỉ là…cậu thấy hơi trống trải một chút…

Thiên Bình vặn chai nước, ngửa cổ lên và rót nước vào họng, thở dốc vì mệt. Người cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu ngả lưng dựa vào tường. Giá như có quản lý của cậu ở đây thì tốt biết mấy, cậu sẽ đỡ việc hơn… Nhưng với một cô gái học lực như Ma Kết, việc bắt cô nghỉ học chính khóa để theo cậu là điều không nên chút nào.

“Bíp bíp”

“Cậu đang làm gì thế?”

Một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Thiên Bình. Đôi môi cậu vẽ nên một đường cong.

“Đang nghỉ ngơi! Học đi!”

Đúng là một cô quản lý lo lắng thái quá, dù đang trong giờ học-Thiên Bình đoán thế khi nhìn lên đồng hồ- thì cô vẫn đều đặn “giám sát” mọi hoạt động của cậu. Việc này đôi khi khá phiền phức, nhưng Thiên Bình thấy vui khi nhận được tin nhắn của cô, không có lại thấy thiếu thiếu.

- Lại lười biếng không tập nữa hả? Mất công anh mày mang đồ ăn tới! – Xử Nữ hắng giọng khi cậu đã gõ cửa muốn rụng tay mà đứa em họ kia vẫn nhìn vào chiếc điện thoại, cười vu vơ một mình.

- Anh thì khác chắc! Cũng nghỉ học như em thôi! – Thiên Bình nghe chữ “đồ ăn” nên quay ra, hít hà rồi nói với Xử Nữ đang hậm hực muốn bỏ về.

Nhanh như chớp, túi đồ ăn trên tay Xử Nữ đã bị Thiên Bình giật lấy một cách nhanh chóng. Lắc đầu trước đứa em “yêu quý”, Xử Nữ đành nén cơn bực tức, rồi ngồi xuống cạnh Thiên Bình, lấy một chiếc cánh gà từ túi đồ ăn ra, bắt đầu thưởng thức.

- Mọi thứ ổn chứ? Đâu vào đấy cả chưa?

Nghe câu hỏi từ Thiên Bình, người nãy giờ đang ăn uống ngon lành, Xử Nữ đặt miếng gà xuống, lắc đầu.

Đôi đồng tử của Thiên Bình mở to trong thoáng chốc, rồi lại hướng mắt về phía túi đồ ăn, miệng vẫn nói:

- Xem ra… chúng ta đều gặp khó khăn khi cố gắng làm cho các cậu ấy vui, nhỉ?

Xử Nữ không đáp lại, chỉ tiếp tục ăn gà. Dần dần, thứ tiếng động duy nhất phát ra từ phòng tập là tiếng nhai nhóp nhép của hai cậu thiếu niên ăn gà rán.

Liệu có phải… Họ đang đi đúng hướng?

Cảnh sắc chuyển dần về buổi chiều

“Ể? Điện thoại mình đâu rồi?” Sư Tử lục tung cặp sách lên khi nhận ra rằng, điện thoại không có trong túi quần của cô nữa. Nhưng lục, lục mãi, Sư Tử cũng không tìm thấy vật bất ly thân của cô ở đâu cả.

- Song ơi, về lớp với tao một tí!

- Vẫn không thấy điện thoại hả?

Sư Tử gật đầu. Dường như hiểu điều nguy cấp mà bạn mình đang nghĩ, Song Tử liền kéo Sư Tử về lớp.

“ Có gì mà tụi nó hốt hoảng thế nhỉ?” – Kim Ngưu nhìn theo hai đứa con gái kia, đầy khó hiểu.

AAAAA… Đây rồi! Cảm tạ thần linh! Cảm tạ trời đất! Điện thoại của Sư Tử vẫn còn nguyên. Nó đang nằm trong hộc bàn của cô đây này!

Sư Tử ôm chiếc điện thoại vào lòng, như một người mẹ ôm đứa con, miệng không ngừng cảm tạ ông trời đã cho cô tìm lại được điện thoại.

Song Tử đứng bên cạnh chỉ biết cười cười nhìn theo. May là tìm được, chứ không, chắc Sư nó buồn chết mất! Trong đó có bảo vật quốc gia mà!

Có tiếng bước chân rời khỏi cách đó không xa

Đêm khuya.

Không khí yên ắng, tĩnh mịch

- Crab, cô có nhiệm vụ mới phải làm đấy!

Cô gái được gọi bằng cái tên Crab chỉ khẽ cúi đầu biểu hiện sự đồng ý, không đáp lại. Lát sau, cô đứng thẳng người rồi quay lưng đi đầy mạnh mẽ.

Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng u tối

Đôi mắt màu café từ từ bị che phủ bởi bờ mi mắt rũ xuống vì không chịu đựng thêm nữa. Ngủ thôi!

______________________________End Chap 24____________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.