Tôi đeo Vương Miện Đẫm Máu mọi người tặng lên, trong lòng vô cùng cảm động. Tôi nhất định sẽ cùng mọi người tạo nên truyền thuyết. Tôi nhắm mắt lại trấn tĩnh, rồi chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy tự tin và nghiêm
túc. Tôi cười với Đội Phi Thường rồi bắt đầu bước chân vào bước đầu tiên tạo nên truyền thuyết, bước vào sân khấu biểu diễn của chúng tôi, hội
trường thi đấu.
Trên hội trường, bình luận viên lớn tiếng giới thiệu: “Xin chào mọi người.
Tôi là bình luận viên ngày hôm nay, Tiểu Lý. Đầu tiên chúng ta hãy cùng
nhìn xem hai đội nào sẽ ra thi đấu trên sân đấu này đây?! Đầu tiên, xuất hiện ở phía Tây chính là Đội Công Chúa Hoàn Mỹ. Vâng! Đội Công Chúa
Hoàn Mỹ, theo sau Công Chúa Hoàn Mỹ tộc linh tinh là năm đội viên. Nghề
nghiệp của đội viên bao gồm ma pháp sư tinh linh, chiến sĩ tộc thú,
chiến sĩ tộc người, cung thủ tinh linh, cung thủ tộc người, và linh mục
tộc thiên sứ.”
Tôi đi đằng trước Đội Phi Thường, nghe thấy khi đối thủ chúng tôi xuất hiện thì toàn bộ sân đấu tràn ngập tiếng hoan hô. Lẽ nào Đội Công Chúa Hoàn
Mỹ nổi tiếng như vậy ư? Xem ra tôi mù thông tin rồi. Chưa từng nghe thấy bao giờ. Nhưng không quan trọng, Đội Phi Thường chúng tôi nhất định sẽ
đánh bại bọn họ, nổi danh toàn Cuộc Sống Thứ Hai.
Bình luận viên đại hội cầm mic, lớn tiếng giới thiệu đội ngũ lên sân đấu
tiếp theo: “Bây giờ đang bước lên sân khấu từ phía Đông chính là Đội Phi Thường. Đội Phi Thường có tổ hợp đội ngũ vô cùng kỳ lạ, chiến sĩ tinh
linh, đạo tặc tinh linh, linh mục tộc thú, pháp sư vong linh tộc thiên
sứ, thi nhân lãng du tộc ma, và ma pháp sư tộc người.
Nhất thời nổi lên hàng loạt tiếng xì xào: “Đội ngũ thật kì quái”, “Đội Phi
Thường? Tên đội thật quái!”, và vô số bình luận khác nữa….
“Đội này nếu không phải là đội ngũ cực kém thì là đội ngũ cực giỏi.” Người
có hiểu biết của Đội Công Chúa Hoàn Mỹ, linh mục tộc thiên sứ lẩm bẩm.
“Dù đó là đội ngũ gì đi chăng nữa, mọi người đều vì em mà giành chiến thắng đúng không?” Công Chúa Hoàn Mỹ với vẻ ngoài diễm lệ cất giọng nói bẽn
lẽn với đồng đội, nhưng lại đầy vẻ giả tạo. Năm tên đàn ông còn lại lập
tức gật đầu như giã tỏi.
Chìm trong tiếng xì xào của mọi người, tôi chậm rãi đi vào hội trường thi
đấu. Vẫn như trước, tôi đến bất kỳ chỗ nào thì mọi người đều lặng thinh. Vẻ mặt vốn dĩ rất có lực sát thương của tôi, hiện giờ ngạch quan lại
tăng thêm mị lực của tôi, lực sát thương lập tức từ 100% tăng lên thành
200%. Tôi không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người (Haizz! Bị nhìn lâu
như vậy, đã thành thói quen). Ánh mắt bắn thẳng về phía đối thủ của
chúng tôi ngày hôm nay ─ Đội Công Chúa Hoàn Mỹ. Tôi còn tưởng sẽ là đội
ngũ do sáu cô nàng hợp thành, không ngờ rằng lại là một cô nàng cộng với năm chàng trai. Tôi suy nghĩ, diện mạo còn kém Tiểu Long Nữ là một, hai là cô ta lại còn dẫn cả hậu cung tới thi đấu nữa. Ghen tỵ quá. . . . . . A, không phải.
Ghen tỵ rồi lại ghen tỵ, tôi và năm người đứng tại chỗ, uốn éo POSE dáng mà
Tiểu Long Nữ huấn luyện chúng tôi ba ngày. Tôi lại ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Tiểu Long Nữ, không hề tỏ thái độ ưu nhã của hoàng tử, lúc
chiến đấu phải tỏ vẻ kiêu ngạo của Độc Cô Cầu Bại, như vậy mới có thể đả kích tự tin của đối thủ. . . . . . Mặc dù tôi thầm cảm thấy rằng đám
con trai có thể bị vẻ đẹp trai của tôi chọc tức khiến lực chiến đấu của bọn họ tăng cao mà thôi.
“Sao lại có thể đẹp trai như thế. . . . . .” Công Chúa Hoàn Mỹ si mê nhìn
tôi, mà năm người còn lại lườm tôi bằng ánh mắt hận không thể ăn thịt
tôi, lột da tôi cộng thêm lấy xương tôi nấu canh.
“Hoàng Tử, Tiểu Long Nữ, họ có hai cung thủ, hai chiến sĩ, nếu lâm vào cuộc
chiến kéo dài chỉ sợ bất lợi cho chúng ta. Anh có kế này, mấy đứa nghe
nhé. . . . . .” A Lang đại ca giải thích tỉ mỉ kế hoạch cho chúng tôi.
Nghe xong chỉ thị của A Lang đại ca, đội tôi tràn trề tự tin bước lên lôi
đài. Khóe miệng tôi còn nở nụ cười hờ hững (Vẫn là của Tiểu Long Nữ dạy
tôi, Tiểu Long Nữ, nickname Tinh Linh Đẫm Máu của tôi nhất định là do
bà. . . . . . ). Tôi nhìn Đội Công Chúa Hoàn Mỹ, thản nhiên lên tiếng:
“Bắt đầu chưa?”
Chiến sĩ tộc thú cao lớn lập tức quơ chiếc rìu lớn anh ta đang cầm. Đáng
tiếc, chiều cao còn kém A Lang đại ca một đoạn, hơn nữa còn không có sự
cường tráng và khí thế của đại ca. Chiến sĩ tộc người cũng đi lên phía
trước, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Không vấn đề, bắt đầu đi!”
Trọng tài đứng ở bên thấy chúng tôi đã chuẩn bị xong, cờ hiệu vung lên, trận đấu bắt đầu.
Trận đấu thường lệ luôn là linh mục hai bên buff phòng hộ cho đồng đội trước tiên, buff xong mới thực sự bắt đầu. Nhưng tôi và Tiểu Long Nữ khác với bình thường. Sau khi trọng tài hô to bắt đầu, hai người nhanh nhẹn cao
chúng tôi lập tức xông ra, trước khi chiến sĩ đối phương còn chưa có
phản ứng, thân hình của tôi đã né qua bọn họ. Đầu tiên nhắm về phía hai
tên cung thủ kia, tiếp theo, cho tay vào trong túi, lấy Bánh Bao Thịt
ra, ra sức cầm đao đánh nó: “Bánh Bao Thịt, Song Sát.” Bánh Bao Thịt lập tức bay tới hai cung thủ đang lơ mơ không hiểu chuyện gì, không ngừng
đánh đi đánh lại.
Lượng máu của cung thủ ít, chút xíu này cũng đủ khiến bọn họ tổn thất. Lúc
tôi vung Bánh Bao Thịt đồng thời cũng rút Hắc Đao ra theo sau Bánh Bao.
Cho dù không trúng chính diện, nhưng luồng khí xung quanh cũng đủ để làm cho người bị thương. Cung thủ tộc người đen đủi lập tức bị tôi làm
thịt, tôi nhắm về phía cung thủ tộc người có lượng máu nhiều hơn: “Long
Quyển Trảm thuộc ngũ đại tuyệt chiêu.” Tôi nâng đao cao quá đầu, hai
chân bước lên, phi thân xoay tròn song song với mặt đất, đâm tới bụng
cung thủ tộc người bằng tốc độ cực nhanh khiến cung thủ nổi tiếng vì
nhanh nhẹn không ngờ lại không tránh kịp. Mặc dù không hoàn toàn trúng
mục tiêu, nhưng bị chiêu Long Quyển Trảm làm gãy tay trái. Tôi vừa hạ
xuống đất liền tung chiêu Phản Thủ Liên Kích, lập tức tiễn anh ta về
điểm hồi sinh, bắt đầu cuộc đời mới.
Mặt khác, Tiểu Long Nữ nhanh nhẹn cao đến mức xuất quỷ nhập thần, khi ánh
mắt mọi người đều bị tôi hấp dẫn, đã ẩn nấp đến phía sau cung thủ tinh
linh. Hai tay cô ấy đều cầm chủy thủ, một dao để ở cổ họng tinh linh,
cứa anh ta một nhát, trúng điểm yếu. Nhưng sức mạnh của Tiểu Long Nữ quá thấ p, không thể giết chết cung thủ tinh linh được. Thấy linh mục của
đối phương đã niệm chú trị liệu, Tiểu Long Nữ cười tàn khốc, thanh chủy
thủ còn lại thực ra đã để ở sau lưng tinh linh, lúc này mới đâm mạnh
vào, khiến linh mục trơ mắt nhìn cung thủ ra đi.
Lúc này chiến sĩ của Đội Công Chúa Hoàn Mỹ đã bị Khô Lâu Lửa Địa Ngục siêu
khủng bố của Doll ngăn cản, lại bị Sênh Ca Mê Hoặc Thuật của Gui làm
giảm nhanh nhẹn, Khô Lâu nhanh chóng knock out bọn họ, nào có rảnh giúp
đỡ những người khác!
Vốn dĩ còn đang mải ngắm khuôn mặt của tôi, Công Chúa Hoàn Mỹ vừa thấy tình huống dị thường thì lập tức phát động ma pháp cỡ trung tấn công tiêu
diệt một con Khô Lâu của Doll. Nhưng tôi và Tiểu Long Nữ đã giải quyết
xong cung thủ rồi. Tôi nhằm phía chiến sĩ, trợ giúp Khô Lâu của Doll.
Tiểu Long Nữ xuất ra kỹ năng Độn Thổ tham khảo được từ Nhẫn Thuật của
Nhật Bản (Kĩ năng này đến không dễ chút nào, bởi vì sau khi Tiểu Long Nữ thất bại, toàn bộ đội chúng tôi phải triển khai tìm kiếm toàn diện, lôi Tiểu Long Nữ từ dưới đất lên), bí mật ẩn nấp đến phía sau ma pháp sư
Công Chúa Hoàn Mỹ. . . . . .
“Công Chúa, cẩn thận.” Linh mục đột nhiên đẩy Công Chúa Hoàn Mỹ sắp bị Tiểu
Long Nữ cắt cổ ra. Tiểu Long Nữ thấy vậy, lập tức chuyển dời mục tiêu,
hai thanh chủy thủ trí mạng vung về phía linh mục. Linh mục tái mặt ra
sức buff máu cho bản thân, gọi chiến sĩ qua giúp đỡ.
Chiến sĩ? Tôi hừ lạnh một tiếng. Nhanh nhẹn của tộc người còn lâu mới so được với tôi, lại càng đừng nhắc đến cái tên chiến sĩ tộc thú cơ bắp không
não học cách di chuyển của rùa kia. Bọn họ ra sức mắng linh mục sao lại
không buff máu, nào có thời gian nhàn nhã đi cứu người đâu!
Thực ra, lúc hai tên cung thủ có tính uy hiếp bay đi, vận mệnh của đội này
đã được định đoạt. Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi lại nhếch lên nụ cười tà ác, khiến chiến sĩ đối phương hoảng hốt tưởng tôi lại định dùng chiêu
Long Quyển Trảm đó. Tôi cười khẩy, sau đó, dùng . . . mười Liên Kích, xử lý chiến sĩ tộc người. Không đùa đâu, Long Quyển Trảm không thể dùng
thường xuyên được, nếu không tôi sẽ hoa mắt chóng mặt đó. Có biết không?
Tiếp theo, Tiểu Long Nữ và Gui kèm chặt linh mục và Ma Pháp Sư. Tôi và Khô
Lâu dễ dàng tiễn chiến sĩ người thú còn lại lên máy bay miễn phí, linh
mục cũng tuyên cáo xong đời.
Sáu người chúng tôi cùng nhau đi về phía ma pháp sư Công Chúa Hoàn Mỹ ở một góc. Tôi đi đầu tiên, cười lạnh nói: “Đầu hàng chưa?”
Công Chúa Hoàn Mỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ sợ hãi trên mặt cô ta đột nhiên biến mất, chuyển thành khuôn mặt kiều mị vô cùng, còn trẻ con làm nũng
với tôi: “Đầu hàng, đầu hàng, người ta thua anh mất rồi. Người ta muốn
làm bạn gái của anh, được không?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô gái không có vẻ diễm lệ của Tiểu Long Nữ, không có vẻ đáng yêu của Doll, không có vẻ tĩnh lặng xinh đẹp của chị Vũ Liên kia
mà lộn ruột. Lúc này, cô ta lại có thể bắt chước động vật thân mềm ngả
vào người tôi. Ngửi thấy mùi nước hoa khiến người tôi phát ốm. . . . . . Dù gì tôi cũng là con gái, không cần bắt chước đàn ông thương hoa tiếc
ngọc phải không?!
Tôi chậm rãi nhấc Hắc Đao lên, mỉm cười đâm vào người cô gái trước mặt.
Nghĩ thầm ai bảo cô đẹp hơn tôi khi là nữ chứ? Còn dẫn năm anh chàng
cũng hơi đẹp trai, rõ ràng là ép tôi ghen tỵ sinh hận! Tức giận mà giết
người thôi!
Hài lòng nhìn Công Chúa Hoàn Mỹ bay đi với ánh mắt không cam lòng, tôi khẽ
vẩy Hắc Đao, muốn vẩy đống máu phát ốm bên trên. Vung vung vẩy vẩy,
nhưng rồi đột nhiên phát hiện toàn bộ khán giả đều im ắng, hơn nữa còn
nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
“Tiểu Long Nữ, có chuyện gì vậy?” Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng run sợ PM Tiểu Long Nữ.
“. . . . . . Có lẽ bởi vì vừa nãy cả người cậu đầy máu, mỉm cười đâm chết một mỹ nữ, còn không thèm để ý mà vẩy hết máu. Thật là quá đẹp trai,
quá lạnh lùng, quá đẫm máu! Cho nên tất cả mọi người đểu ngẩn cả người!” Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ nói.
Tôi chỉ bị đố kị làm đầu óc mê muội thôi. Tủi thân quá.
“Đội Phi Thường chiến thắng.” Cuối cùng trọng tài cũng tỉnh lại, tuyên bố câu này.
*********
Trên sân đấu đầy máu, cả người tôi tản ra hơi lạnh, ánh mắt lạnh băng vô
cùng, giơ tay chém chết kẻ địch cuối cùng. Tôi nghe tiếng hoan hô của
người xem, nhưng lại liếc nhìn xung quang bằng ánh mắt lạnh băng vô tìn, cho đến khi mọi người đều yên lặng thì tôi hài lòng nở nụ cười đẫm máu
xấu xa, dẫn đồng đội Đội Phi Thường rời khỏi sân khấu trong tiếng hô
chiến thắng của trọng tài.
Tại sao tôi lại biến thành như vậy? Tôi cũng không muốn vậy đâu. Nhưng
không biết từ sau lần thi đấu nào, ở bên ngoài sân đấu luôn đông nghẹt
những người hâm mộ của tôi. Vốn dĩ đây cũng chỉ là vấn đề của tôi, nhưng có một lần tôi đi ở phía sau cùng của đội ngũ, sau đó, người hâm mộ đẩy cửa sân đấu đuổi theo tôi, coi người đồng đội tôi là thảm mà giẫm lên.
Thế nên chuyện này liền trở thành vấn đề của cả đội.
Sau đó, Tiểu Long Nữ đề xuất kế hoạch đẫm máu. Với tình hình năm phiếu tán
thành một phiếu phản đối, tôi đã bị ép biến thành nhân vật khủng bố giết người không chớp mắt, để khiến những người hâm mộ này không dám vượt
qua giới hạn. Thật bất hạnh, kế hoạch lại trên cả thành công. Những cô
nàng hâm mộ tôi mặc dù vẫn hâm mộ, nhưng mà đã không dám bước vào trong
vòng bán kính mười mét của tôi. . . . . . Dù sao tôi cũng là nhân vật vô tình chém chết cô nàng Công Chúa Hoàn Mỹ. Ai cũng biết là tôi không
biết bốn chữ thương hoa tiếc ngọc viết thế nào.
Tôi dẫn đầu đội ngũ (Bây giờ không ai dám đi trước tôi nữa rồi. . . ), tôi
tỏ vẻ lạnh lùng thích hợp. Theo thói quen tôi dùng tay trái đặt lên Hắc
Đao đeo ở giữa thắt lưng, như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút đao
giết người. Mà trong lòng tôi lại suy nghĩ: Haizz! Đói bụng quá, sao còn chưa đến nhà hàng?
“Hoàng Tử.” Một giọng nói vui vẻ vang lên từ chỗ cách tôi không xa lắm.
Ai? Tôi nhíu mày. Không thể tin được bây giờ còn có cô nàng dám gọi tên tôi trước mặt mọi người. Tôi bất mãn nhìn lại, mấy cô nàng xung quanh đều
đang âm thầm vui mừng, không biết đứa không biết sống chết nào lại dám
gọi Hoàng Tử?
“Hoàng Tử? Có chuyện gì thế?” Vừa thấy ánh nhìn lạnh băng vô tình kia của tôi, Hoa Hồng giật mình, nước mắt suýt trào ra.
Hoa Hồng? Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, mặt tôi liền mềm lại, đã
lâu không gặp cô ấy: “Lâu rồi không gặp, Hoa Hồng, còn có các bạn của
tiểu đội Hoa Hồng.” Tôi cười nhẹ, nhìn Tiểu Cường, Legolas, Chuyên Dụng
Buff Máu, và cả Đoạn Kiếm lần trước mới thoáng nhìn qua mặt.
“Hoàng Tử, chỗ này không nên ở lâu, bảo bọn họ đi ăn cơm rồi từ từ nói chuyện
sau!” Tiểu Long Nữ thấy mấy cô nàng xung quanh đã bắt đầu náo động, còn
tiếp tục e rằng toàn bộ Đội Phi Thường và Tiểu đội Hoa Hồng đều sẽ nguy
hiểm đến tính mạng, vội vã PM tôi tránh người.
“Cùng ăn cơm đi? Hoa Hồng, đi tới chỗ nhà hàng thường gặp nhau nhé. Phải tới
đó.” Tôi cũng bắt đầu cảm giác được uy hiếp xung quanh, vội vã PM Hoa
Hồng xong, chạy lấy người!
Vừa đến nhà hàng, yêu cầu phòng riêng ở tầng hai xong, mặt tôi lập tức sụp
xuống. Tôi vừa mát xa bộ mặt của tôi, vừa xin lỗi Hoa Hồng: “Thật sự
ngại quá, Hoa Hồng, vừa nãy ở bên ngoài lạnh lùng với bạn như vậy, tôi
không cố ý đâu. Thật ra là. . . . .” Tôi kể đầu đuôi câu chuyện lại cho
Tiểu đội Hoa Hồng, để tránh lần sau gặp nhau lại gây hiểu lầm. Tôi cũng
không muốn mất đi người bạn tốt như vậy.
“Ha ha ha, không ngờ được rằng quá đẹp trai cũng có phiền não.” Tiểu Cường nghe xong, lập tức cười ha ha.
“Tôi cũng có muốn như vậy đâu. . .” Tôi gãi mặt lẩm bẩm. Tiểu Cường lại vỗ mạnh vào lưng tôi, mọi người đều cười.
Ngoại trừ Tình Thiên vẫn cúi thấp đầu tách biệt, tất cả mọi người đều trò
chuyện vô cùng vui vẻ. Tôi và Đoạn Kiếm nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Đoạn
Kiếm nói với tôi, mỗi cuộc thi đấu của Đội Phi Thường cậu ta đều xem cả, rất có hứng thứ với những chiêu kỳ quái tôi sử dụng bởi vì cậu ta cũng
thường ứng dụng những chiêu thức võ hiệp vào thực tế. . . . . . Xem ra
tôi cũng không phải quái nhân duy nhất! Cho nên hai người chúng tôi liền vui vẻ nói về Cửu Đầu Long Thiểm, Long Quyển Trảm của tôi và Thái Cực
Kiếm, Độc Cô Cửu Kiếm của cậu ta.
“Hoàng Tử, Tiểu Long Nữ, Tình Thiên vẫn cảm thấy rất có lỗi vì chuyện lần
trước. . . . . .” Hoa Hồng lo lắng nhìn Tình Thiên vẫn cúi thấp đầu mà
không nói gì.
“Chuyện đó à, tôi đã quên lâu rồi, bạn đừng để trong lòng nữa, Tình Thiên.” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Long Nữ. “Bà cũng không gây khó dễ cho cô ấy chứ?
Tiểu Long Nữ.”
“Lần trước có chuyện gì thế?”
Tiểu Long Nữ đần mặt ra (Trí nhớ của bà kém quá . . . . . . Tôi toát mồ hôi
lạnh!) “Tóm lại, tôi và Tiểu Long Nữ cũng không để ý đâu!” Tôi thấy bả
vai của Tình Thiên đột nhiên run lên. Chết thật! Cô ấy khóc rồi, hix,
tôi lại làm sai gì ư?
“Em xin lỗi. . . . . .” Tình Thiên lao vào người tôi, ôm chặt lấy tôi mà
khóc ầm lên. Tôi vỗ lưng cô ây an ủi. Haizz! Cảm giác có em gái cũng
không tồi, đáng yêu hơn thằng em đáng chết kia của tôi nhiều. Bây giờ nó cả ngày khoe khoang bên tai tôi Đội Hắc Ám Tà Hoàng đã đánh thắng trận
thứ X. Nếu không phải vì nó là người lo hương hỏa duy nhất của Phong gia thì tôi sợ phải tạ tội với liệt tổ liệt tông mà lấy dao bếp băm nó
thành bánh bao thịt rồi.
“Không sao đâu mà, ngoan nào, đừng khóc nữa.” Tôi dịu dàng an ủi Tình Thiên.
Tình Thiên nghẹn ngào, ngẩng mặt lên, nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước vô cùng đáng thương. “Em có thể hỏi anh một câu không?”
“. . . Có thể!” Tại sao tôi lại có dự cảm cực kỳ xấu? Rồi còn cả ánh mắt
chờ đợi xem kịch của các thành viên còn lại của Tiểu đội Hoa Hồng, dự
cảm ngày càng mãnh liệt . . . . . .
“Em có thể làm vợ bé của anh không? Em có thể nhận Tiểu Long Nữ làm chị cả mà!” Tình Thiên mong mỏi, tuôn ra câu nói khiếp hồn.
Thành viên Đội Phi Thường vô cùng có chí mà phun hết đồ uống vừa mới uống vào ra, sau đó bắt đầu vừa nhìn trộm tôi vừa cười thầm. . . . . .
Càng khiếp sợ hơn chính là. . . . . .”Em cũng vậy.” Chị em tốt của tôi, Hoa
Hồng, cũng kéo góc áo của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kiên định.
Có người nào có thể nói cho tôi biết không? Khi có hai mỹ nữ nói với bạn
là họ bằng lòng làm thiếp của bạn, nhưng thực ra bạn lại là con gái. . . . . . Tình huống này phải giải quyết thế nào? Ít nhất không nghĩ ra đáp án, chỉ có thể đáng thương nhìn Tiểu Long Nữ đang cười thầm, sau đó hai cô cũng nhìn Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ sặc nước, vội vàng làm rạch ròi quan hệ: “Tôi và Hoàng Tử chỉ là quan hệ chị em mà thôi, để đuổi mấy cô nàng kia đi nên tôi mới giả trang làm bà xã của cậu ấy. Chuyện này đều
không liên quan đến tôi, các cô đừng nhìn tôi.”
Tiểu Long Nữ đáng ghét! Tôi nguyền rủa “chị gái” không có nghĩa khí này từ
tận đáy lòng. Bây giờ tôi phải dùng lý do gì để từ chối họ đây?
Trong lúc tôi không biết phải làm thế nào, Gui đột nhiên kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi. Ánh mắt hàn băng của anh ta còn đáng sợ hơn bộ dạng của tôi
trong kế hoạch đẫm máu. Giọng điệu thong thả của anh ta làm tôi dựng hết cả tóc gáy: “Hoàng Tử, là của tôi.”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt vì động tác của anh ta. Tôi cũng bị anh ta
làm cho hoảng hốt nhưng không phải bởi vì bị ôm (Chuyện này thường xảy
ra), mà là giọng điệu còn lạnh hơn tôi của anh ta. Không thể ngờ rằng
Gui này lại là Gui bình thường nói năng nhỏ nhẹ lại hay cười ngớ ngẩn
đó, khiến tim tôi đập loạn như con nai con. Hơ ~ tôi muốn giết tên đồng
tính chết tiệt này. Lúc tôi chuẩn bị động thủ. . . . . .
“Haizz! Thật ra, hai người họ có quan hệ này đấy!” Tiểu Long Nữ đột nhiên nói
ra lời kinh người, tất cả thành viên Tiểu đội Hoa Hồng đều lặng người
nhìn tôi và Gui.
“Em gái Hoa Hồng, em gái Tình Thiên, thực ra chị cũng có chút tình cảm với
Hoàng Tử (Tình cảm chị em), nhưng mà không còn cách nào khác! Hoàng Tử
không thích phụ nữ, mà thích đàn – ông! (Cô ấy cũng không nói dối. . . . . . ). Chị chân thành khuyên các em đừng mê muội nữa, tìm tình yêu thật sự khác đi!” Tiểu Long Nữ vừa nói còn thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh
mắt ai oán.
“Hoàng Tử, đừng phủ nhận nhé, bằng không cậu thật sự phải chấp nhận hai cô
nàng này đấy!” Tiểu Long Nữ cảnh cáo tôi qua kênh tổ đội. Tôi ngửa mặt
lên trời thở dài ~~ Hai lựa chọn! Một là chấp nhận một tên đàn ông đồng
tính, lựa chọn kia là tôi biến thành đồng tính đi chấp nhận con gái? Là
ai nói ông trời không tuyệt đường con người? Bây giờ tôi đang phải bước
đi trên đường cụt đây!
Tiểu đội Hoa Hồng hoảng hốt đối diện với sự thật. Mọi người đều giật mình
đến nỗi miệng há đến mức có thể nuốt được ba quả trứng. Không biết có
phải là ảo giác của tôi không, Đoạn Kiếm vừa nãy còn ngồi cạnh tôi hình
như đã dịch sang bên cạnh ba ghế?
Khóe miệng tôi giật giật, mặt nổi gân xanh, nhưng tôi nhịn ~~ Không muốn lên tiếng thừa nhận, đành phải cúi đầu tỏ vẻ cam chịu.
Lúc đầu Hoa Hồng và Tình Thiên sửng sốt, sau đó che miệng muốn khóc, cuối
cùng thấy tôi cúi đầu cam chịu thì không chịu nổi kích thích mà rời chỗ
ngồi, khóc lóc thút thít đẩy cửa nhào ra. . . . . .
“Ờhhh! Tôi thấy chúng tôi phải đuổi theo đồng đội trước, hôm, hôm khác nói
chuyện sau nhé!” Tiếp theo, những người còn lại của Tiểu đội Hoa Hồng
cũng nhanh chóng tháo chạy, trong nháy mắt đã không còn một bóng người.
Trong phòng riêng, đồng đội chúng tôi yên lặng nhìn Tiểu đội Hoa Hồng phóng đi. . . . . .
Trầm tĩnh vài phút, A Lang đại ca tỉnh táo lên tiếng: “Tới xem đối thủ trận
đấu tiếp theo của chúng ta đi! Theo tư liệu, thực lực đội này rất có thể sẽ cách xa đối thủ của bảy trận trước. Còn nữa, Hoàng Tử không thể làm
Gui rớt cấp được. Lúc nào cậu ấy gần chết thì gọi anh buff thuật trị
liệu, rồi em lại tiếp tục đánh!”
“Yên tâm, chết đã không đủ để khiến em bớt giận.” Tôi chụp lấy cổ Gui, khóe miệng dâng lên một nụ cười.
Hai giờ sau. . . . . .
“Chúng tôi đã đánh thắng bảy trận, ba trận nữa là xác định rời khỏi vòng đấu
bảng, chính thức tiến vào vòng chung kết. Nhưng chắc hẳn bây giờ mọi
người đều cảm thấy đối thủ càng lúc càng mạnh. Cho nên chúng ta phải làm từng bước một, chính xác là phải hiểu rõ đối thủ, mới có thể bách chiến bách thắng.” A Lang đại ca chìa ra cuốn sách nhỏ trong tay ra: “Đây là
quyển ‘Phân tích Đội thi đấu Đại hội Người mạo hiểm’ anh vừa mới mua,
chúng ta tới nhìn xem tư liệu đội tiếp.”
Tên đội: Đội Phượng Hoàng
Đội viên tham gia: 6 người (Thừa thãi)
Thế phía dưới? Phía dưới không có . . . . . .
A Lang đại ca khụ, khụ hai tiếng: “Được rồi, đối thủ của chúng ta chính là Đội Phượng Hoàng . Mọi người đã hiểu chưa?”
Cuối cùng, Vũ Liên nắm lấy lông của ông xã, cảnh cáo anh ấy không được mua mấy thứ lung tung nữa.
“Đội Phượng Hoàng! Không biết có phải lại là tổ đội toàn con gái không?” Tôi lo lắng hỏi. Tôi đã mắc chứng ám ảnh con gái rồi.
Tiểu Long Nữ nhún vai: “Tôi đi hỏi cho cậu!” Sau đó cô ấy ngấm ngầm đi ra, tóm lấy vài người đi đường ~~~
*********
Tôi vẫn dẫn Đội Phi Thường đi qua thông đạo, chuẩn bị bước lên hội trường
thi đấu như trước. Bây giờ tiếng tăm Đội Phi Thường đã không còn như
trước đây nữa. tổ hợp đội viên kỳ quái, tên đội quái dị, còn bởi vì cách đánh và chiêu thức vượt xa sức tưởng tượng của con người mà chúng tôi
đã có chút tiếng tăm ở Cuộc Sống Thứ Hai. Thêm vào mỹ nam nổi danh Tinh
Linh Đẫm Máu, tiếng vang của đội tôi lại càng nước nổi bèo nổi. Nghe đó! Tiếng hoan hô này to thật đấy, mọi người đều hô to: “Đội Phượng Hoàng
cố lên!” , “Đả đảo Đội Phi Thường. . .”, “Đội Phi Thường là cái gì chứ!
Phượng Hoàng vạn tuế. . . . . .”
. . . . . . Tôi dừng chân, hơi tức giận. Thế là thế nào? Theo như bảy
trận thi đấu trước của tôi, mỗi khi nhắc tới đội chúng tôi cho dù không
la lên tên Đội Phi Thường, cũng ít nhất sẽ kêu to tên và nickname của
tôi. Bây giờ lại chẳng nghe thấy tiếng nào? Coi thường người cũng có mức độ thôi!
“Không có cách nào, đây là Nhật Thành, là địa bàn của Đội Phượng Hoàng.” Tiểu
Long Nữ hờ hững nói: “Hơn nữa nghe nói Đội Phượng Hoàng bao gồm sáu mỹ
nam.”
“Sáu mỹ nam?” Tôi hưng phấn hỏi, có trai đẹp để ngắm rồi.
Nghe nói vậy, Gui tổn thương nhìn tôi: “Tôi cũng là mỹ nam mà!”
“Anh Hoàng Tử thích mỹ nam ạ? Cũng giống với Doll đó, Doll cũng thích mỹ
nam!” Doll nói với vẻ mặt tưng tửng, nhưng những người khác đều nghi
ngờ, không xong . . . . . .
“Tôi thích mỹ nam làm gì, tôi chỉ đang nghĩ đến việc có thể đánh bọn họ liền vui vẻ, đi nhanh thôi, ha ha ha.” Tôi cười gượng giải thích, lập tức
quay đầu tiếp tục đi thẳng. Phù ~ thật là nguy hiểm, suýt nữa thì lộ rồi .
Nhưng tôi đi quá nhanh, không nghe thảo luận của đồng đội ở phía sau. . . . . .”Không thể tin được lời Tiểu Long Nữ nói lại là sự thật.” , “Hoàng Tử
có sở thích như vậy, Gui cũng có, đúng là tổn thất của con gái. . . . .
.” , “Vậy tại sao cậu ấy lại thích đánh đập Gui?” , “Anh không nghe thấy cậu ấy vừa mới nói nghĩ đến việc được đánh sáu mỹ nam kia liền hưng
phấn ư? Có thể Hoàng Tử có khuynh hướng ngược đãi?!”, “Đánh là tình,
mắng là yêu?” , “Gui: Vậy tôi phải để Hoàng Tử đánh nhiều hơn. . . . .
.” (Cũng được! Đừng để bị giáng cấp là được rồi, toàn đội nói.)
Tiểu Long Nữ vừa nghe vừa chảy mồ hôi lạnh vừa nói: “Không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi.”
Phải bước ra khỏi thông đạo rồi. Tôi điều chỉnh lại cơ mặt của mình, chỉnh
vẻ mặt thành vẻ lạnh lùng, sau đó chuẩn bị ngắm trai đẹp. . . . . . A!
Là chuẩn bị bước lên sân thi đấu .
Tôi vừa mới bước ra khỏi thông đạo, ánh mắt lập tức nhìn về phía sáu người
được gọi là mỹ nam kia. Vừa nhìn đã thấy sáu kẻ đang làm bộ làm tịch đập vào mắt tôi. Ahh! Dạ dày của tôi. . . Được rồi! Trung thực mà nói thì
cũng được, mắt là mắt, mũi là mũi (Không thì là gì?), nhưng đối với tiêu chuẩn của tôi, trừ bỏ bản thân tôi, thằng em tôi cùng Gui ra, tôi còn
chưa thấy người nào đẹp trai khiến tôi tán thưởng. Bọn họ nhiều nhất
cũng chỉ ở mức khá mà thôi. Vậy mà sáu người đó lại phủ nguyên bộ trang
bị màu trắng thêm vào áo choàng rồi POSE đủ các thể loại ở bên kia? Còn
ngậm hoa hồng ở trong miệng nữa? Nhân tiện nói luôn, bọn họ chỉ có hai
tộc là tinh linh và tộc thần.
Lập tức tôi liền quyết định giáo huấn sáu kẻ không biết tự lượng sức mình
này, cho bọn họ thấy hậu quả của việc khiến tôi thất vọng là gì! Chọ bọn họ biết cái gì mới gọi mỹ nam! A ha ha a ~~
“Gui, tới bên cạnh tôi!” Tôi nói câu này khiến Gui vui sướng điên cuồng.”Cho
tụi con trai đần độn đối diện kia biết thế nào là mỹ nam chân chính.”