1/2 Hoàng Tử

Chương 2: Q.2 - Chương 2: ĐỒ ĂN VÔ ĐỊCH




Vẻ mặt lạnh lùng? OK!

Ngạch quan? OK!

Kiểu tóc? OK!

Quần áo? OK!

OK! Wa ha ha, mười phân vẹn mười. Tôi trải qua ba giây tự hỏi, quyết định dùng chính sách mỹ nam tử lạnh lùng xấu xa bình thường, không phải tục ngữ nói đàn ông không xấu xa thì phụ nữ không yêu sao? Tôi nhìn Gui, không tồi không tồi. Dưới uy hiếp của tôi (Kỳ quái, tôi uy hiếp sẽ ĐÁNH ANH TA thì không có tác dụng, uy hiếp KHÔNG ĐÁNH ANH TA thì lại có tác dụng. . . . . . Bị cuồng ngược sao? ) Anh ta cũng tỏ vẻ mỹ nam lạnh lùng xấu xa. Tôi cảm thấy anh ta còn có thiên phú hơn tôi! Thật đẹp trai. . . . . . A! Tôi lắc đầu quăng trái tim trên hai mắt đi, khôi phục hình tượng lạnh lùng của tôi.

“Đi nào, Gui.” Tôi nhấc bước đi về phía trước.

“Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên Tiểu Lý. Đang vào sân từ bên trái là Đội Phượng Hoàng. Có bốn chiến sĩ tinh linh, một linh mục tộc thần, một ma pháp sư tộc thần. Là đội ngũ vô cùng mạnh mẽ, chưa có đội ngũ nào chịu đựng được sức tấn công của họ.” Tiểu Lý vô cùng kích động báo tin: “Sáu mỹ nam khiến các bạn nữ ở hội trường điên cuồng rồi. Hãy nghe tiếng hoan hô, xem ra đội chủ nhà có không ít người ủng hộ!”

“Vào sân từ bên phải chính là. . .” Tiểu Lý lật đi lật lại tư liệu, sợ hãi đôi chút. Đội Phi Thường? Nhớ rằng trong đội hình như có. . . . . .

Tôi cùng Gui bước ra khỏi lối đi, tiến vào hội trường, lập tức đi lên lôi đài. Mà tiếng hoan hô ở nơi này ngày càng nhỏ, cuối cùng lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của người xem rời khỏi Đội Phượng Hoàn, toàn bộ tập trung nhìn tôi và Gui. Gui không thèm để nhẹ nhàng ngước mắt chọc giận đối thủ. Mà tôi nghiêng đầu sang một bên, thái độ vô cùng khiêu khích mà thản nhiên cười tà ác với Đội Phượng Hoàng. . . . . .

“Đội Phi Thường, có chiến sĩ tinh linh, đạo tặc tinh linh, linh mục người thú, pháp sư vong linh tộc thiên sứ, thi nhân lãng du tộc ma và ma pháp sư tộc người, bằng tổ hợp đội ngũ và hàng trăm cách chiến đấu khác lạ mà xưng bá đến bây giờ.” Thân là bình luận viên, Tiểu Lý biết rõ điều người xem càng muốn biết là . . . . .”Chiến sĩ duy nhất trong Đội Phi Thường, Hoàng Tử, nhờ cách chiến đấu vô tình mà giành được danh hiệu Tinh Linh Đẫm Máu. Đương nhiên cũng có nickname Hoàng Tử Siêu Đẹp Trai. Thêm vào mỹ nam hiếm có khó tìm tương đương, Guiliastes tà mị tuấn mỹ cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Ở nơi hoạt động của Đội Phi Thường, Tinh Thành, hai người này được biết đến là mỹ nam phi thường. . . . . . Dù thế nào đi nữa, hôm nay các bạn nữ ở đây đã được no mắt rồi.”

“Đang làm bản tin cuộc thi sắc đẹp sao?” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm.

“Ôi chao! Nếu thật sự cuộc thi sắc đẹp thì tốt rồi. Vậy không cần phí lực đánh đấm, không chừng trở thành quán quân luôn.” Chị Vũ Liên nói chắc ăn.

Tôi và Tiểu Long Nữ nhìn chị Vũ Liên bằng ánh mắt ngờ vực, thẩm mĩ dị thường của chị ấy đã được chữa khỏi?

Vũ Liên trìu mến nhìn ông xã Sửu Lang. “Có Lang đây, nhất định sẽ chiến thắng.”

. . . . . . . . . Chưa chữa khỏi.

“Đại ca, bọn họ có bốn chiến sĩ, phải đánh thế nào đây? Chiến lược lần này là gì?” Bên ngoài tôi tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng, âm thầm vội vã hỏi A Lang đại ca. Tôi cảm thấy khuôn mặt của bốn chiến sĩ đối diện đã bắt đầu nhăn nhó. Có khả năng lớn nhất là sau lúc trọng tài hô to bắt đầu, xông thẳng lại đây băm nhừ tôi ra. Tôi không có hứng làm thịt người cắt lát đâu.

“Ừm. . . Hơi khó giải quyết. Đội ngũ này toàn là chiến sĩ, đánh quái có lẽ không hiệu quả lắm, nhưng lại vô cùng có ích trong các cuộc đấu thế này. Cách tốt nhất là em và Doll bám trụ bọn họ, để Vũ Liên sử dụng ma pháp quy mô lớn giải quyết một lần.” A Lang đại ca trầm tư một hồi. “Tiểu Long Nữ, ma pháp sư kia giao cho em ám sát, Gui trợ giúp hai bên.”

“Bám trụ bốn tên chiến sĩ?” Tôi cười gượng, cộng thêm ánh mắt vô tội đáng thương. “Đại ca, có phải anh đánh giá em quá cao không? Cho dù là siêu nhân, trong một tập phim cũng chỉ đối phó được với một kẻ địch thôi!”

A Lang đại ca bình thản nói: “Đáng tiếc em không phải siêu nhân, cho nên em phải đối phó với bốn người. Nhớ rõ! Có chết cũng phải bám trụ bọn họ, nhưng có thể không cần phải rớt cấp thì gắng hết sức đừng để rớt cấp.”

Hix! Thật vô tình, tôi khóc, ngược đãi chiến sĩ. . . . . . Khóc rồi lại khóc, tôi vẫn nghe lời rút Hắc Đao ra, lấy Bánh Bao Thịt, suy nghĩ xem dùng chiêu gì sẽ có ích trong trường hợp này. A! Đột nhiên nhớ tới, Bánh Bao Thịt có một vài chiêu có vẻ cực kỳ thích hợp.

“Ha ha, đang thi đấu cậu lấy bánh bao ra để làm gì? Không phải chứ, phải ăn bánh bao mới có sức lực hả? Cũng đúng, ăn nhiều chút a, nhìn cậu chẳng có mấy lạng thịt, gió thổi phát là bay!” Chiến sĩ tinh linh đứng ở phía trước khinh thường nhìn Bánh Bao Thịt trong tay tôi.

“Bánh Bao Thịt kia còn có mắt kìa, không phải là pet chứ? Pet bánh bao? Ha ha ha ha” Đám chiến sĩ tinh linh đối diện thi nhau cười.

“Cho cậu chút kiến thức, cái gì mới là pet chân chính!” Linh mục thiên sứ ở phía sau vừa nói xong, trên đầu anh ta lập tức toát ra một quả cầu lửa?

“Hỏa Phượng Hoàng?” A Lang đại ca vừa thấy, giật mình kêu lên.

“Thật đẹp quá!” Doll ngưỡng mộ.

“Không xong rồi, tình hình này vô cùng bất lợi cho chúng ta.” Không hổ là A Lang đại ca, sau khi ngạc nhiên, lập tức khôi phục tỉnh táo mà phân tích. “Vũ Liên là ma pháp sư hệ hỏa, không thể cầm cự Hỏa Phượng Hoàng. Tử Linh của Doll còn vừa vặn bị khắc. Biện pháp tốt nhất là pet đấu với pet. . . . . .”

Câu nói vừa thốt lên, chúng tôi nhìn về phía Bánh Bao Thịt đang kêu loạn boo hoo trong tay tôi, rồi ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng Hoàng đang bay lượn uy phong trên bầu trời. “Tình hình vô cùng bất lợi.” Tôi nói.

“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hô to.

Cái gì? Sao lại bắt đầu nhanh vậy? Tôi còn chưa nghĩ ra cách nào để một chiếc bánh bao đánh thắng được một con phượng hoàng. . . . . . Bỏ đi, tôi thấy tôi nghĩ cả đời cũng chẳng ra nổi.

“Bánh Bao Thịt, Súng Bắn Thịt Băm.” Tay trái tôi cầm Bánh Bao Thịt, nhắm vào bốn tên chiến sĩ mà bắn không ngừng. Mặc dù lực tấn công của thịt không cao, nhưng bị đánh trúng vẫn rất đau, hơn nữa. . . . . .

“Trời ạ! Đây là cái gì? Dính quá, kinh quá!” Quả nhiên, đối phương khóc lóc thảm thương. Hơ hơ ~~ Đây chính là thịt băm nửa đời chưa nấu vẫn còn rỏ máu của Bánh Bao Thịt. Trình độ kinh tởm không phải là người chưa xuống bếp thì không thể chịu được.

“Hỏa Phượng Hoàng, cản công kích của chiếc bánh bao kia.” Linh mục vội vã chỉ huy phượng hoàng ra phía trước trợ giúp.

Hỏa Phượng Hoàng phun lửa cản thịt băm của Bánh Bao Thịt. . . . . . Mùi thơm xộc tới, Bánh Bao Thịt nửa đời chưa nấu lại có thể bị nướng chín? Tôi nhéo một miếng bên trong, vương vấn hoài nghi mà nuốt xuống. Sốc! Ngon thật là ngon ~~ Trời ạ, làm thế nào để tôi có thể ăn được thịt nướng ngon như thế này? Sau này không được ăn nữa thì làm thế nào đây?

“Không thể tưởng tượng được, nếu có một con Hỏa Phượng Hoàng cộng thêm Bánh Bao Thịt của tôi, vậy sau này chúng tôi không cần lo không có thịt ăn nữa rồi.” Tôi cười khẩy, trong lòng hạ quyết tâm, nhấc Hắc Đao lên chĩa vào linh mục đối diện khiêu khích. “Ê, chủ nhân Hỏa Phượng Hoàng, cá cược đi, xem đội nào sẽ đánh thắng!”

Đầu tiên Đội Phượng Hoàng ngẩn người ra, sau đó tất cả cười lăn lê bò toài. Linh mục khó khăn lắm mới ngừng cười được, anh ta khinh thường lên tiếng. “Cậu tưởng cậu sẽ thắng được sao? Dùng Bánh Bao Thịt mà đòi đánh thắng phượng hoàng?”

Tôi không trả lời anh ta, chỉ cười khiêu khích.

Quả nhiên, không có một tên con trai nào có thể chịu đựng khiêu kích của mỹ nam như tôi, linh mục đối diện tức giận nói với tôi: “Được thôi. Cược gì?”

“Cược Hỏa Phượng Hoàng của anh. Nếu Đội Phượng Hoàng thua thì phải giao phượng hoàng của anh cho chúng tôi. Nếu Đội Phi Thường thua, tôi tự sát về cấp 1.”

Linh mục cười mỉa mai: “Không vấn đề! Cậu chịu khó vất vả luyện lại nhé.”

“Hoàng Tử, có phải cậu quá xúc động rồi không?” Tiểu Long Nữ lo lắng hỏi tôi qua kênh tổ đội.

Tôi không trả lời, chỉ quăng thịt nướng chín của bánh bao cho mỗi người một miếng. Tất cả lặng người nhìn thịt nướng trong tay, nhìn tôi với vẻ khó hiểu, mà Tiểu Long Nữ hơi do dự cho vào trong miệng. . . . . .

Tiểu Long Nữ nuốt miếng thịt, thất thần vài giây. . . . . .”A ~~ Ngon quá. Trời ạ! Tôi chưa từng được ăn thịt nướng nào ngon thế này. Thịt băm của bánh bao tươi non nhiều nước cộng thêm ngọn lửa nhiệt độ cao của Hỏa Phượng Hoàng nướng chín trong nháy mắt, độ chín đạt mức hoàn hảo, miếng thịt nhai sướng cả răng. Quả nhiên là thịt nướng cực phẩm không thể làm bằng thịt bình thường và lửa từ bếp bình thường. Thật cảm động quá ~~ Hoàng Tử, dù cậu có phải chết đến cấp âm 100 cũng phải cướp Hỏa Phượng Hoàng về bằng được. Nghe rõ chưa?.” Tiểu Long Nữ gào to.

“Bảo anh đá chết bọn họ cũng được, Hỏa Phượng Hoàng là của chúng ta.” A Lang đại ca gầm lên.

“Có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí ăn uống!” Chị Vũ Liên mỉm cười dịu dàng, nhưng bóng đen trên mặt chị ấy có thể sánh với tiếng gầm của A Lang đại ca, khiến người khác rợn cả tóc gáy.

“Hỡi Tử Linh Cốt Long từ địa ngục sâu thẳm, hãy từ bỏ giấc ngủ say, đáp lại lời gọi của pháp sư vong linh Doll, xuất hiện giúp Doll giành thịt nướng ăn!” Sau khi ăn thịt nướng, Doll lại, lại có thể chiêu hoán Tử Linh khủng bố mà con bé chết cũng không chịu chiêu hoán, Cốt Long. . . . . .

“Thứ mà Hoàng Tử muốn, tôi sẽ giúp cậu ấy đoạt được, không từ thủ đoạn!” Gui lại tản ra luồng khí lạnh băng. . .

Sáu đội viên Đội Phi Thường đều nở nụ cười khủng bố, trong miệng lẩm bẩm câu nói tôi muốn ăn thịt nướng, Hỏa Phượng Hoàng là của chúng tôi. . . . . .

“Bọn, bọn họ sao lại thay đổi khí thế như vậy?” Linh mục tái mặt nhìn sáu con sói đói đối diện.

“Không, không có vấn đề gì cả. Cho dù có thêm Cốt Long cũng không sao cả. Hỏa Phượng Hoàng là thiên địch của Tử Linh.” Chiến sĩ hơi sợ hãi cam đoan với đồng đội.

“Gui, Cường Bạo! Doll, Cốt Long lên đi.” Tôi hô to.

“Vâng, Cuồng Bạo Nhạc Ca.” Gui vừa bắn vừa buff Cuồng Bạo Nhạc Ca cho tôi và Tiểu Long Nữ, làm sức mạnh và nhanh nhẹn của chúng tôi tăng lên 150%, thời gian hạn chế 10 phút.

“Cốt Long, lên.” Doll hoàn toàn không biết sợ hãi, bình tĩnh chỉ huy Tử Linh.

Tôi nhảy lên Cốt Long, phi tới chiến sĩ tinh linh đối diện. Lúc này, Hỏa Phượng Hoàng cũng theo chỉ huy và xông tới phía chúng tôi. Thấy sắp va vào nhau, tôi hừ lạnh một tiếng. Đừng tưởng Bánh Bao Thịt của tôi thật sự chỉ biết phun thịt. Có thể nó không đánh thắng được Hỏa Phượng Hoàng, nhưng . . . He he! “Quấn” nó thật ra cũng đơn giản lắm.

“Bánh Bao Thịt, dùng Bột Nhào QQ, trói Hỏa Phượng Hoàng lại.” Tôi cầm Bánh Bao Thịt trong tay mà ném vào Hỏa Phượng Hoàn. Nó lập tức kéo giãn như bột nhào, trói cánh Hỏa Phượng Hoàng lại. Phượng hoàng ứa nước mắt sầu khổ, rớt xuống mặt đất, ra sức vùng vẫy.

Phía trước đã không còn trở ngại. Tôi và Cốt Long sắp sửa đánh bốn tên chiến sĩ tinh linh sắc mặt trắng bệch. Nhưng lúc này, ma pháp sư của đối phương tạo xong vòng phòng hộ. Tôi và Cốt Long không hay biết mà đánh vào vòng phòng hộ, nhận vết thương không nhỏ. Tôi dằn lại cơn đau vì bị đánh, lập tức bảo Doll làm cho Cốt Long bay lên khỏi vòng phòng hộ. Lúc đang định tấn công đối phương, ma sáp sư lại không ngừng thi triển ma pháp cỡ nhỏ để cản tôi. Tôi và Cốt Long bay trên trời, tránh tới tránh lui, còn phải chú ý bốn tên chiến sĩ tinh linh đối phương, để bọn họ không dám bước ra khỏi vòng phòng hộ của ma pháp sư.

Sau khi dây dưa mấy phút. . . . . .”Aaaa!” Ma pháp sư tộc thần không dám tin nhìn lưỡi dao đâm ra trước ngược mình, ngay sau đó liền biến thành ánh sáng trắng bay đi. Ở phía sau anh ta là Tiểu Long Nữ cười he he hai tiếng, trước khi chiến sĩ ở phía trước phát hiện ra, lại thi triển thuật Độn Thổ trở lại Đội Phi Thường.

Thấy tình thế đã được định đoạt. “Ha ha ha ha ha.” Tôi ngồi trên người Cốt Long cười điên đảo, dáng vẻ đã cuồng lại ngạo kia khiến không ít các bạn nữ không chịu nổi mà lăn ra ngất.

“. . . Lưu Tinh Vũ.” Chị Vũ Liên mỉm cười niệm câu chú cuối cùng, hơn mười viên sao băng lửa lập tức từ rơi xuống từ trên trời, tiếng sao băng lửa chạm đất vang lên không ngừng. Cuối cùng bốn ánh sáng trắng bay đi, chỉ còn một tên chiến sĩ đã cười nhạo Bánh Bao Thịt của tôi vẫn còn ở tại chỗ.

Như bình thường, tôi vô cùng khí thế nhảy khỏi Cốt Long, lạnh lùng vô tình nhìn đối thủ, sau đó chém Hắc Đao vào thân thể bất lực của anh ta, tiễn anh ta trở về làm tinh linh một lần nữa.

“Đội Phi Thường, chiến thắng!” Trọng tài hô lên câu nói tôi đã nghe bảy lần.

Sau đó, tôi đi đến thu hồi Bánh Bao Thịt vô địch của tôi.

Hệ thống thông báo: Bánh Bao Thịt thăng cấp: Cấp 40

Bánh Bao Thịt học kỹ năng mới: Bánh Bao Thịt Nướng Cháy.

. . . . . .

Chúng tôi thuận lợi nhận Hỏa Phượng Hoàng biến về trứng pet lần nữa (Pet muốn đổi chủ nhân, phải quay về hình dạng trứng lần nữa, nhận chủ lần nữa, hơn nữa vì tử vong một lần, hạ một cấp, độ trung thành còn 50/100). Sau đó bắt đầu thảo luận xem nên đem con Hỏa Phượng Hoàng này cho ai.

“Trước tên hãy đá em và Doll ra khỏi danh sách. Em đã có pet, Doll có thể chiêu hoán Tử Linh, không cần pet nữa.” Tôi nghĩ xong rồi nói.

“Ừm, anh cũng không cần. Anh tin rằng anh không cần pet bảo vệ.” A Lang đại ca vừa nói vừa kéo dãn những cơ bắp ấn tượng của anh ấy.

“Tôi cũng không cần, Lang sẽ bảo hộ tôi.” Vũ Liên đại tẩu và A Lang đại ca nhìn nhau thắm thiết. . . . . .

“Tôi không muốn, tôi không thể nuôi pet. . . . . .” Tôi hồi tưởng lại lịch sử đẫm máu và nước mắt về pet của Tiểu Long Nữ. Cũng được, để tránh Tiểu Long Nữ lại lập nên kỷ lục mới nuôi chết Hỏa Phượng Hoàng bất tử, ghi thêm vào lịch sử đẫm máu và nước mắt hoành tráng của cô ấy.

“Vậy chỉ còn lại có. . . Gui?”

“Tôi ư? Rất tốt. Vậy tôi nướng có thể nướng thịt cùng với Hoàng Tử điện hạ rồi!” Mặt Gui tràn đầy khát khao.

“Là nướng thịt cùng với Thịt Bao Bao!”

Đội Phi Thường cười vật vã.

“Hoàng Tử em cũng thật là, thỉnh thoảng cũng phải thưởng cho Gui một chút chứ! Nướng thịt cùng với cậu ấy thì có sao đâu nào?” A Lang đại ca vỗ lưng tôi.

“A? Câu đó không phải là em nói!” Tôi ngờ vực, tôi chắc chắn tôi không nói gì mà?

“Tiếng nói dễ thương như vậy, là Doll nói à?” Tiểu Long Nữ đoán.

“Hử?” Doll ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trong miệng đầy thức ăn, hoàn toàn không thể nói được lời nào.

Rốt cuộc là ai?

“Ở đây này! Ma ma.”

Ma ma? Tôi cảm thấy Bánh Bao Thịt trong tay đang ở vùng vẫy. . . . . . Không phải chứ! Bánh Bao Thịt mọc mắt đã đủ dã man rồi, Bánh Bao Thịt còn biết nói nữa thì…..Tôi chậm rãi cúi đầu nhìn Bánh Bao Thịt trong tay, chỉ thấy đôi mắt to ngập nước của nó nhìn tôi như trước đây.

“Ma ma.” Cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Thịt đột nhiên hé ra nói câu này. Tôi sửng sốt. . . . . . Ma ma? Gọi tôi?

Đội viên Đội Phi Thường bây giờ cũng phát hiện việc này như người ngoài hành tinh xâm lược, như Châu Tinh Trì diễn bi kịch, như Trương Huệ Muội nhảy thoát y, là chuyện không thể tượng tượng được. Tất cả mọi người trố mắt nhìn Bánh Bao Thịt biết nói.

“Mọi người đừng nhìn Bánh Bao Thịt chăm chú như vậy, Thịt Bao Bao sẽ ngượng đấy. . . . . .” Nói xong, trên “má” (?) Bánh Bao Thịt xuất hiện hai vòng tròn đỏ ửng.

. . . Là nữ? Không đúng, bánh bao cái?

“Sao mày lại gọi tao là ma ma?” Lẽ nào, giới tính thật của tôi lại bị một chiếc bánh bao phát hiện? Cũng có thể, ngộ tính cơ bản của Bánh Bao Thịt chính là 10 mà!

“Ma ma chính là ma ma. . .” Bánh Bao Thịt cúi thấp “đầu”, vẻ mặt vô tội đáng thương, còn chà lòng bàn tay tôi làm nũng.

Dễ thương quá! Nhưng mà, hix. . . Tôi vẫn chưa kết hôn mà đã làm mẹ rồi! Hơn nữa đứa trẻ lại là một chiếc bánh bao. . . Không biết là con trai hay con gái nhỉ?

“Tiểu Long Nữ, pet của Cuộc Sống Thứ Hai có thiết lập giới tính không?” Tôi binfht hản hỏi.

“Có. . . Hơn nữa nếu có hai con còn có thể sinh con nữa! Mặc dù tỉ lệ thấp.” Tiểu Long Nữ nhìn chăm chú Bánh Bao Thịt, nhanh chóng tự hỏi: “Nhưng Bánh Bao Thịt. . .” Tiểu Long Nữ ngờ vực quan sát Bánh Bao Thịt. Mà tôi rất phối hợp đem Bánh Bao Thịt lật đi lật lại, cố gắng tìm ra một dấu hiệu nhỏ nhoi có thể phân biệt giới tính. . . . . .

“Mau hỏi luôn đi xem thế nào?” Chị Vũ Liên kiến nghị.

“Bánh Bao Thịt.” Tìm một lúc lâu, trừ cái vỏ bánh bao trắng trắng mềm mềm, không nhìn thấy cái gì cả, tôi đành phải bình tĩnh hỏi: “Con là đực hay là cái?”

Bánh Bao Thịt mở to hai mắt nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Ma ma, cái gì là đực, là cái? Thịt Bao Bao không hiểu.”

. . . Nhất định là cái rồi, chúng tôi nghĩ.

“Anh cảm thấy việc tại sao nó biết nói còn quan trọng hơn vấn đề giới tính thì phải?” Lúc này, A Lang đại ca nghiêm túc nói.

“Bởi vì nó đạt cấp 40 rồi.” Tiểu Long Nữ đột nhiên nhớ tới. “Pet của Cuộc Sống Thứ Hai sau khi đạt tới một cấp độ nhất định, sẽ bắt đầu trí năng hóa. Cấp 40 biết mở miệng nói, sau đó trí thông minh sẽ không ngừng tăng lên cùng với cấp độ.”

“Thì ra là như thế. Vậy pet biết nói xem như là bình thường à?” Tôi tỉnh ngộ.

“Ừm.” Tiểu Long Nữ ngại ngùng cười gượng. “Vừa nãy tôi quên mất.”

Con gái của tôi, a, không ~~ là pet biết nói của tôi. Tôi vui mừng nhéo ngược nhéo xuôi Bánh Bao Thịt, nhéo nhéo. . . . . .”Đau quá, Thịt Bao Bao đau quá!” Bánh Bao Thịt kêu lên, sau đó đôi mắt to ngập nước của nó thật sự tràn ngập nước. Một giọt, hai giọt nước mắt siêu ~~~ lớn lăn ra từ mắt Bánh Bao Thịt, cuối cùng hình thành hai dòng nước phun điên cuồng: “Hu, hu hu . . . . . hu . . .”

“A ~~ Bánh Bao Thịt khóc rồi, làm sao bây giờ?” Tôi luống cuống nhìn Bánh Bao Thịt khóc điên cuồng trong tay. Phải làm sao để an ủi một cái bánh bao thịt đây?

“Thật giống vòi nước.” Tiểu Long Nữ nhìn mặt đất càng lúc càng có xu hướng ngập nước. . . . . .

“Tốt quá rồi, sau này không cần mang theo nước nữa rồi!” Vũ Liên đại tẩu cười vui vẻ.

Mười phút sau. . . . . .

“Hoàng tử, tôi phải cảnh cáo cậu trước, tôi không biết bơi!” Tiểu Long Nữ khóc không ra nước mắt nhìn nước đã ngập đến thắt lưng.

Tôi nâng hai cái vòi nước trong tay, cười ngây ngô. . . . . .

“Trốn đi! Nhà hàng này cao cấp như vậy, chúng ta làm ngập phòng riêng của họ, phí bồi thường nhất định không ít.” A Lang đại ca không hề lo lắng đến nước ngập. Cũng phải, dù gì với chiều cao của mình, anh ấy nhất định là người cuối cùng bị ngập kín đầu.

*********

“Giá trị danh vọng lại giảm xuống.” Lợi dụng lúc mở cửa, dòng nước trào ra ngoài gây xáo động, chúng tôi cuối cùng cũng thuận lợi trốn thoát, nhưng không tránh được giá trị danh vọng lại giảm xuống lần nữa. Chị Vũ Liên nhìn giá trị danh vọng của đội ngũ, nở nụ cười tối tăm khủng bố, quay đầu nhìn tôi. “Hoàng Tử, chăm sóc con gái Bánh Bao Thịt của em cho cẩn thận, đừng để nó gây rắc rối lần nữa nhé!”

“Vâng” Hu hu hu, nụ cười tối tăm khủng bố mà dịu dàng của chị dâu thật sự rất đáng sợ. Tôi sợ quá. . . . . .

Tôi trừng mắt nhìn con gái Bánh Bao Thịt của tôi, tóm nó lên, tôi muốn đánh thật đau vào mông nó, tay tôi sắp sửa vung xuống. . . . . . Nhưng Bánh Bao Thịt ngờ vực nhìn tôi bằng đôi mắt to khờ dại vô tội nhất. “Ma ma?” Hix, thế này thì bảo tôi phải đánh thế nào?

Tiểu Long Nữ vỗ vỗ lưng tôi. “Thôi bỏ đi, đánh một chiếc bánh bao có ý nghĩa gì đâu? Không bằng bảo nó phun nhiều thịt chút cho chúng ta ăn đi!”

“Cũng đúng. Gui, anh lập tức cho Hỏa Phượng Hoàng nở ra đi.” Tôi vừa chảy nước miếng vừa giục Gui.

“Ừm.” Gui cắn ngón tay, đem máu nhỏ lên trên trứng Hỏa Phượng Hoàng. Chúng tôi đều mở to mắt chờ sự xuất hiện của Hỏa Phượng Hoàng.

Không lâu sau, Hỏa Phượng Hoàng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. Toàn bộ Đội Phi Thường cảm động ôm nhau, có thịt nướng ăn rồi. . . . . .

Hỏa Hoàng

Cấp độ: 41

Kỹ năng: Thiên Đường Liệt Diễm

Độ trung thành: 50/100

Chính là chiêu Thiên Đường Liệt Diễm đó, chính là chiêu đó đã nướng chín thịt trong nháy mắt, chiêu thức kỳ diệu đó. Tôi vội vã lấy Bánh Bao Thịt ra. Tiểu Long Nữ lập tức lấy ra một cái bàn gấp. Chị Vũ Liên vội vàng sắp xếp bát đũa. A Lang đại ca thận trọng ôm một cái vạc sợ hãi đón hụt thịt, Doll. . . đã ngồi xuống ghế hơn nữa còn đeo khăn ăn xong xuôi chuẩn bị bắt đầu.

“Gui.” Ngước ánh mắt kiên định ra hiệu cho Gui: “Tới đi!”

“Vâng.” Gui nhìn Hỏa Hoàng bay lượn trên trời.

“Bánh Bao Thịt, Súng Bắn Thịt Băm (Hỏa Hoàng, Thiên Đường Liệt Diễm.)” Tôi và Gui cùng hô.

Yên lặng không một tiếng động. . . . . . Không thấy bóng dáng thịt nướng ngon lành trong tưởng tượng đâu hết.

“Ma ma, người kia là Gui đó, ma ma muốn đánh Gui sao?” Bánh Bao Thịt quay đầu lo lắng nhìn tôi. Tôi. . . . . .

“Hừ hừ, anh tưởng anh là ai, có thể ra lệnh thần thú Hỏa Phượng Hoàng bất tử?” Lại là một tiếng nói xa lạ nhưng cao ngạo vọng tới từ trên trời.

Nhưng, lần này chúng tôi không hề kinh ngạc, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Hỏa Hoàng cấp 41 rồi.” Tiểu Long Nữ cứng ngắc nói.”Hơn nữa độ trung thành quá thấp, cho nên không nghe lời lắm đâu.” Cô nàng bổ sung.

“Thật gay go, vậy thịt nướng của chúng tôi làm sao bây giờ?” Tôi buồn thiu nhìn Hỏa Hoàng không nghe lời.

“Con nhỏ, phải đánh mới ngoan.” Chị Vũ Liên mỉm cười.

“Đánh Hỏa Hoàng sẽ bỏng tay. . . . . .” Tôi nghĩ chưa đánh đã bị thương rồi!

Cuối cùng, gặp phải tình huống Hỏa Hoàng có chết cũng không nghe lời, Đội Phi Thường đành phải đáng thương trở lại thành đi mua bánh bao thịt ăn. Chúng tôi đang đói lại không thể đánh Hỏa Hoàng, tất cả đành phải đập Gui một trận, lệnh cho anh ta phải tăng độ trung thành của Hỏa Hoàng bằng tốc độ nhanh nhất. Tuy nhiên trong tiếng kêu lặp đi lặp lại của Gui khi bị lửa làm bỏng, chúng tôi hiểu rằng ngày ăn được thịt nướng còn xa lắm! Hix, đói bụng quá.

A Lang đại ca ủ rũ lên tiếng: “Mọi người đã nghe rồi. Mặc dù chúng ta rất đói, trận đấu tiếp theo vẫn phải đánh. Kiên trì hai trận nữa, chúng ta có thể vào vòng chung kết rồi.”

“Đối thủ trận tiếp theo là Đội Địa Ngục Sát Lục.” A Lang đại ca đột nhiên nghiêm túc. “Căn cứ vào miêu tả của người qua đường A Tiểu Long Nữ tóm được, sức lực đội này rất mạnh, thủ đoạn tàn khốc, đánh xong mỗi trận, trên sân đấu nhất định máu chảy thành sông, có người xem không chịu nổi cảnh tượng đẫm máu mà ngất xỉu. E rằng đây sẽ là đối thủ rất mạnh.”

Dã man như thế ư? Tôi chau mày hỏi: “Tổ hợp đội viên thế nào?”

“Tất cả đều là loài người. Linh mục, ma pháp sư, chiến sĩ, pháp sư vong linh, đạo tặc, thi nhân lãng du.”

Tôi sốc nặng. “Nghề nghiệp giống chúng ta như đúc?”

“Còn có hai con rồng.” A Lang đại ca thở dài.

Tôi nghĩ, chúng tôi có một chiếc Bánh Bao Thịt cộng thêm một con Hỏa Hoàng không nghe lời. . . . . . “Lần này thực sự gay đây, em có thể bị bọn họ phanh ngực mổ bụng không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Cái này vô cùng có khả năng.” A Lang đại ca rầu rĩ nói.

Thật là khủng khiếp! Tôi khóc. . . . . .

*********

Lúc này, người qua đường A đang nói chuyện với anh bạn B.

“Anh có biết không? Vừa nãy tôi bị Đội Phi Thường bắt đi đấy.” Người qua đường A có vẻ suýt khóc đến nơi.

“Thật vậy sao? Trời ạ, anh lại có thể bị cái Đội Phi Thường dã man đó bắt ư?” Anh bạn B nói.

“Đúng vậy, họ muốn tôi nói cho họ tình hình Đội Địa Ngục Sát Lục. Sau khi tôi nói xong, họ còn có vẻ rất lo lắng!”

“Lo lắng? Đội Địa Ngục Sát Lục mặc dù đáng sợ, nhưng so ra vẫn kém Đội Phi Thường dã man đó. Mỹ nam cười tà ác cắt người thành từng mảnh, thật sự khiến người ta hằng đêm gặp ác mộng.”

“Còn có mỹ nữ luôn xuất hiện sau lưng người khác như ma quỷ đó nữa, mỗi lần ám sát xong đều cười lạnh!”

“Cái con Cốt Long khủng bố đó, còn có Khô Lâu Lửa Đen nữa. . . . . .”

“Lại còn cả người sói to đùng, và ma pháp sư thoạt nhìn dịu dàng, nhưng lại dùng Lưu Tinh Vũ càn quét đối thủ.”

“Đội Phi Thường thật sự rất dã man ~~ ” Người qua đường A cùng người bạn B không hẹn mà cùng hô to.

Trong Đội Địa Ngục Sát Lục. . . . . . . . .

“Mọi người đã nghe nói kẻ địch lần này của chúng ta chưa?” Đội trưởng được mọi người biết đến, ma pháp sư – Ma Vương Đẫm Máu, lúc này sắc mặt trầm trọng.

“Nghe nói . . . . . .”

“Đội Địa Ngục Sát Lục chúng ta làm sao có thể để người khác dã man hơn được?” Ma Vương Đẫm Máu tức giận nói: “Chúng ta từng thề phải trở thành nhân vật khiến trẻ con nghe thấy đều khóc, người lớn buổi tối sợ hãi gặp ác mộng, ma vương của Cuộc Sống Thứ Hai. Bây giờ lại để cái Đội Phi Thường trở thành ác mộng của chúng ta? Buồn cười. Chúng ta phải dùng cách dã man nhất, bạo lực nhất đả đảo bọn chúng, để chúng ta trở thành ác mộng của bọn chúng ~~”

“Trở thành ác mộng ~~” Vô cùng khí thế hô to, vài đội viên đột nhiên rùng mình “Nhưng Đội Phi Thường thật sự vẫn rất dã man!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.