1/2 Hoàng Tử

Chương 4: Q.2 - Chương 4: NGHIỆT DUYÊN




“Mọi người nghe rồi đấy. Mặc dù chúng tôi đã vào vòng chung kết, nhưng chúng tôi lại càng phải nỗ lực hơn nữa. Đội ngũ có khả năng tiến vào vòng chung kết chắc chắn là đội xuất sắc. Chúng tôi phải cẩn thận mà chống đỡ.” Trước khi trận đấu vòng chung kết đầu tiên bắt đầu, A Lang đại ca cẩn thận nhắc nhở chúng tôi, mà chúng tôi cũng ngoan ngoãn gật đầu.

“Tiểu Long Nữ, trận tiếp theo đấu với ai vậy?” Gật đầu xong, tôi tiếp tục gặm bánh mỳ, nhân tiện hỏi Tiểu Long Nữ về tình hình kẻ địch.

Tiểu Long Nữ chau mày, “Đội Thăng Long. Không có tin đồn gì đặc biệt cả, sức lực của toàn đội ở mức bình bình, suốt quá trình không gặp kẻ địch quá mạnh nên mới vào được vòng trong. Tôi nghĩ đây phải là đội ngũ rất dễ xơi mới đúng.”

Tôi nghe vậy, lập tức thả lỏng tinh thần.”Vậy thì tốt quá rồi, xem ra trận đấu vòng chung kết đầu tiên không thành vấn đề.”

Sau khi tôi vẫn khí thế bước lên hội trường thi đấu như thường lệ. . . . . . Mặc dù là trận đấu vòng chung kết đầu tiên, căng thẳng là chuyện bình thường, nhưng hai chân tôi mềm nhũn, đôi mắt mất hồn, đầu trống rỗng, khóe miệng giật giật. Tôi lặng người nhìn Đội Thăng Long ở trước mặt, trong đội có một đôi uyên ương vô cùng bắt mắt đang anh anh em em. Mặc dù rất buồn nôn, nhưng mà đây không phải nguyên nhân khiến tôi sốc nặng, thực ra tôi sốc nặng bởi vì. . . . . . Hai người đó chính là kẻ ra ngoài hưởng tuần trăng mật lần thứ N, ném con cái của mình ở nhà mấy tháng không thèm trở về, chính là ông bà già nhà tôi đó!

Trời của tôi ơi, ba mẹ! Ba mẹ đi hưởng tuần trăng mật kiểu gì lại nhảy vào Cuộc Sống Thứ Hai thế này ~~ Trận này phải đánh thế nào đây? Đánh ba mẹ có bị mắng là con gái bất hiếu không? Thảm nhất chính là, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ bị khấu trừ tiền tiêu vặt!

“Hoàng Tử sao cậu lại sững sờ như vậy? Có chuyện gì thế?” Tiểu Long Nữ hơi lo lắng hỏi.

“À, không có chuyện gì đâu!” Tôi xốc lại tinh thần, tự nói với mình: Không thể nào! Thằng em đáng chết sớm chiều giáp mặt với tôi mà cũng không nhận ra tôi là bà chị xinh đẹp Phong Lam của nó, huống chi ba mẹ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có hai trăm ngày ra ngoài hưởng trăng mật sẽ không thể nào nhận ra tôi được. Tôi sẽ không bị khấu trừ tiền tiêu vặt vì ẩu đả ba mẹ. . . . . .

“Ông Xã Thân Yêu, anh có thấy anh chàng đẹp trai đối diện kia rất quen không?” Ma pháp sư Đội Thăng Long, Bà Xã Thân Yêu càng nhìn càng cảm thấy có vẻ đã gặp Hoàng Tử đối diện ở đâu đó rồi?

Ông Xã Thân Thân nhìn bã xã đầu trìu mến. Nghe vậy, lưu luyến không rời ngẩng đầu lên nhìn. “Ừ nhỉ! Có vẻ quen quen, có phải là hàng xóm không?”

“Không biết!”

Tôi trừng mắt. Ba mẹ, hai người nói chuyện nhỏ tiếng chút đi, con ở tận bên này cũng nghe thấy! Tôi bất đắc dĩ đón nhận ánh mắt dò hỏi của đồng đội, đành phải vô tội nhún vai.

“Bắt đầu.” Trọng tài vô tình hô lên câu này.

A ~~ bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, làm sao bây giờ? Lòng tôi hoảng loạn nhìn ba mẹ trước mặt, trong lòng như có người trời giao chiến.

“Bắt đầu rồi, bà xã. Chúng ta nhanh chóng đánh xong rồi đáp máy bay về nhà.”

“Ờ, nhưng mà, ông xã, về nhà sẽ không thể sống cuộc sống của hai người nữa! Anh còn phải nấu cơm, làm việc nhà, không thể ở bên em được nữa. Thật đáng ghét!” Bà Xã Thân Yêu tỏ vẻ không muốn về nhà.

“Ha ha ~ Không đâu! Anh đã huấn luyện Tiểu Lam đâu vào đấy rồi! Bảo nó nấu cơm làm việc nhà, không phải anh sẽ được ở bên em rồi sao?” Ha ha ha, nuôi con gái ngàn ngày dùng được cả đời!

Ông già, bà già! Tôi siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, mặt nổi đầy gân xanh. Tôi thay đổi quyết định rồi, cho dù tiền tiêu vặt bị khấu trừ hết sạch, tôi cũng muốn đập chết họ ~ Hơ!

“Hoàng Tử. . .” Thành viên Đội Phi Thường lặng người nhìn lửa giận bốc lên từ người tôi.

“Tôi.Phải.Làm.Thịt.Họ!” Tôi nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

*********

REAL LIFE

Reng! Reng reng! Tôi vươn tay tắt tiếng chuông báo thức ầm ĩ không ngừng, cởi máy chơi game trên đầu, có phần bất an nghĩ, có phải là tôi quá tàn nhẫn với ba mẹ mình không? Hừ! Quên đi, là ba bất nhân với tôi trước, đừng trách tôi bất nghĩa. Hơn nữa tôi chỉ phang người cha chiến sĩ hơn mấy trăm quyền mà thôi, nhưng tôi rất nhân từ với bà mẹ mà một đao giết chết!

Tôi vươn vai, bò dậy khỏi giường, định đi chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm nay là buổi học đầu tiên của năm học, nếu đến muộn sẽ không tốt. Tôi rửa mặt chải đầu, sau đó đi chiến đấu với trứng chần, bánh nướng và cà phê.

Vừa bưng bữa sáng thơm ngon ra, đã thấy thằng em lười biếng nằm bò trên mặt bàn.

“Chị ơi ăn gì thế?”

“Một quả trứng đặc biệt đầy năng lượng, bánh nướng cao cấp mang hương vị từ Paris Pháp, và cà phê Thổ Nhĩ Kỳ thơm ngậy mùi sữa.”

“Ồ. . . . . . Bánh nướng thêm trứng và cà phê sữa!” Thằng em đáng chết của tôi không khách khí mà vồ lấy bữa sáng, bắt đầu ngấu nghiến. Hức, đó là bữa sáng tôi nấu vô cùng tỉ mỉ đó! Mày không thể ăn phong nhã một chút được sao?

“Hôm nay tan học đi mua đồ ăn, ba mẹ sắp về rồi.” Tôi đột nhiên nhớ tới.

“Sao bà biết?” Em tôi nhìn chằm chằm.

Tôi sợ hãi.”À, ba mẹ gọi điện thoại về.”

“Thật không? Ba mẹ biết gọi điện thoại về quan tâm con cái từ lúc nào vậy?” Em tôi tỏ vẻ không tin.

“. . . . . . Ăn bánh mì trứng của mày đi, còn cãi nữa hôm nay không có cơm tối đâu!” Tôi cắn rứt gào lên.

“Được rồi! Lúc nào cũng dùng thức ăn uy hiếp tôi.” Dương Danh ai oán nói.

“Không có cách nào khác, chỉ có thức ăn mới uy hiếp được mày.” Tôi nhún vai, nhưng thật ra điều này chứng tỏ hai người chúng tôi là chị em ruột.

Tới đây nói rõ hơn một chút, tôi và thằng em đáng chết kia đúng là nghiệt duyên. Từ cùng lớp tiểu học, cùng lớp trung học cơ sở, cùng trường trung học phổ thông (Bởi vì nam nữ chia lớp. . .), đến cùng trường cùng lớp đại học, chỉ có hai chữ có thể hình dung ─ nghiệt duyên.

Nhưng mà tôi âm thầm nghi ngờ, nguyên nhân đại học vẫn học cùng khoa có thể là, thằng em lười đến chết kia của tôi lười đến mức không thèm tự động não điền đơn nguyện vọng, cho nên lấy trộm đơn nguyện vọng của tôi đi sao chép mà không chịu thừa nhận! Tóm lại, tôi cùng thằng em học cùng một trường đại học, cùng một lớp là phải rồi…. (Nhân tiện nói luôn, trường đại học rất gần nhà tôi, cho nên chúng tôi bắt xe buýt đi học.)

“Chị ơi nhanh lên. Xe buýt sắp chạy rồi!” Dương Danh giận giữ gào lên.

“Được rồi!” Tôi lấy hết sức bình sinh mà chạy, trong lòng thầm nói: Dương Danh đáng chết! Mày tưởng độ nhanh nhẹn và độ dài chân của tao ở đây giống như trong Cuộc Sống Thứ Hai hả?

Cuối cùng, sau tiếng chuông reo một phút, tôi và em tôi đặt chân vào lớp, thở hổn hển phát hiện thầy giáo đã đứng trên bục giảng rồi! Tôi vội vã xin lỗi thầy: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”

“Không sao đâu. Mau tìm chỗ ngồi đi.” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của thầy giáo len lỏi vào tai tôi, nghe rất dễ chịu, nhưng thấy kỳ lạ. . . Giọng nói này rất quen thuộc thì phải? Trong lòng tôi dậy lên một tiếng chuông cảnh báo. Có phần không sẵn lòng, tôi chầm chậm ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt thật đẹp trai. . . . . . Gui! Tôi đứng đần ra, mắt mở to đến mức lồi ra ngoài. Tôi vẫn đang chơi game sao?

“Bà chị? Bà muốn ngắm trai thì cũng đợi ngồi vào chỗ hẳn hoi rồi từ từ mà ngắm.” Giọng nói khó chịu của em tôi vang vọng khắp lớp, làm bạn cùng lớp cười ầm lên.

Tôi đành hoảng hốt đi đến chỗ ngồi quen thuộc của tôi, bên trái bên phải là hai người bạn thân nhất của tôi: Cổ Vân Phi (Là con trai, nhưng tính cách bà tám dị thường, cho nên tôi và Tinh luôn coi nó là con gái) và Lục Tinh (Một cô gái dễ thương).

“Thầy ấy là ai vậy?” Tôi chỉ khuôn mặt quen thuộc trên bục giảng hỏi Vân và Tinh.

“Hình như là giảng viên mới tới.” Tinh si mê nhìn “giảng viên mới tới” .

“Trẻ thật đấy!” Tôi ngờ vực nhìn “Gui”. Nói ba mươi tuổi cũng quá miễn cưỡng, tối đa cũng chỉ hai lăm hai sáu? ! Nhiều hơn sinh viên có mấy tuổi mà đã làm giảng viên rồi?

“Nghe nói thầy giáo là thiên tài, chỉ số IQ 200, mười lăm tuổi đã vào đại học, mười tám tuổi tốt nghiệp, hai mươi hai tuổi xong tiến sĩ liền ra nước ngoài học lên tiếp. Hai mươi lăm tuổi lại đạt được một học vị tiến sĩ nữa, hai mươi sáu tuổi quay về nước liền bị các đại học tranh giành mời làm giảng viên.” Vân có vẻ đố kị.

. . . . . . Vậy thầy có thể không phải là Gui! Đầu Gui rốt cuộc có trang bị mấy thứ này hay không, tôi vẫn rất nghi ngờ. Chẳng qua nhìn quá giống, giống hệt trong Cuộc Sống Thứ Hai, chỉ không mĩ hóa lên thôi.

Giảng viên “nhìn giống Gui” mỉm cười lên tiếng: “Các bạn sinh viên, tôi là giảng viên mới tới, dạy môn Lịch sử Văn học, Mẫn Cư Văn. Các em cũng có thể gọi tôi là Gui. Tuổi của tôi cũng tương đương với tuổi của các bạn sinh viên, cho nên hy vọng có thể đối xử với nhau như bạn bè.”

Tôi ngã lăn ra bàn, bảo thầy không phải là Gui, ai mà tin được chứ! Gui là giảng viên của tôi? Trời ạ, tôi không tin ~~

“Tinh, giúp tôi hỏi anh ta. . . giảng viên Mẫn xem thầy có chơi Cuộc Sống Thứ Hai không?” Tôi lấy dũng khí, muốn xác nhận xem mình có xui đến vậy không.

Tinh nghi hoặc nhìn tôi: “Sao bà không tự hỏi đi?”

“Ờhh, tôi, tôi ngượng mà!” Tôi pha trò.

“. . . . . .” Tinh và Vân đều khó tin nhìn tôi, tôi tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Không biết bà đang giở trò quỷ gì. . . Bỏ đi, tôi hỏi giúp bà! Dù sao tôi cũng đang chơi Cuộc Sống Thứ Hai.” Vân nói thầm, sau đó giơ tay hỏi: “Giảng viên Mẫn, em có thể hỏi thầy một vấn đề không liên quan đến lớp học được không ạ?”

Giảng viên Mẫn khẽ cười cho qua.”Có thể.”

“Xin hỏi thầy có chơi Cuộc Sống Thứ Hai không ạ?”

Giáo sư Mẫn ngây ra một lúc, rồi tươi roi rói trả lời.”Đương nhiên có, gần đây tôi còn tham gia Đại hội Đội phiêu lưu, đã đánh thắng trận đầu tiên của vòng chung kết.”

Cả lớp năm phần thì bốn phần sinh viên kinh ngạc.”Thật sao ạ?” , “Thật giỏi quá!” , “Là đội gì thế ạ?”

Không khí lớp học lập tức náo nhiệt hẳn lên, giảng viên Mẫn cũng cởi bỏ sự câu nệ của giảng viên, rất vui lòng trả lời câu hỏi của mọi người: “Tôi là thi nhân lãng du, tộc ma.”, “Tôi là thành viên Đội Phi Thường.”

“Đội Phi Thường? Nổi tiếng là đội ngũ kì lạ, nghe nói chiến sĩ chủ lực Hoàng Tử rất mạnh lại rất đẹp trai!” Vân lớn tiếng.

Giảng viên Mẫn. . . . . . Gui rất vui vẻ mà nói: “Đúng vậy, Hoàng Tử thật sự rất mạnh, hơn nữa vô cùng tuấn tú.”

“Không phải chứ? Còn đẹp trai hơn giáo sư sao?” Lục Tinh kinh ngạc.

“Đẹp hơn tôi nhiều.” Gui nghiêm túc nói.

“Trời ơi, Lam bà có nghe thấy không? Không phải bà đang chơi Cuộc Sống Thứ Hai sao! Bà đã thấy Hoàng Tử chưa?”

Vốn dĩ tôi đang cứng ngắc thì bị Tinh lắc một trận điên cuồng, khiến tôi tỉnh hẳn ra. “Xem như có đi!” Xác nhận sự thật xong, tôi uể oải quay về phía Tinh.

“Ohh. . . Vậy Lam chắc bà cũng thấy giảng viên Mẫn ở trong game! Cho nên mới muốn bọn tôi hỏi!” Giọng nói vang dội của Vân hấp dẫn sự chú ý của Gui.

Trời ạ, Gui đang nhìn tôi, tôi tránh né, thuận tiện dùng một tay che mặt, trả lời hàm hồ: “Không có, tôi đi xem Đại hội Đội phiêu lưu, cho nên mới nhìn thấy từ xa thôi.”

Lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên: “Hoàng Tử? Hừ!” Phong Dương Danh tỏ vẻ khinh thường.

“Em có gì bất mãn với Hoàng Tử?” Mặt Gui lạnh đi, không khí lớp học cũng đông lạnh theo.

Dương Danh ngỗ ngược nghiêng đầu trả lời: “Đã từng va chạm với hắn mà thôi.”

Tôi căng thẳng nhìn bầu không khí nảy lửa giữa thằng em tôi và Gui, nhưng Gui có vẻ ngẩn người? Ánh mắt phức tạp của anh ta khiến tôi không đoán nổi. Lớp học đóng băng một lúc.

“Đứng lên.” Gui nói với giọng điệu nghiêm nghị.

Cả lớp đều căng thẳng hít vào một hơi, tôi cũng căng thẳng nhìn em tôi, sợ nó đi học ngày đầu tiên đã đắc tội với giảng viên, mà lúc đầu mặt Dương Danh căng ra, sau đó chậm rãi đứng dậy. Mặc dù nó nghe lời đứng lên, nhưng ánh mắt kia không phải là ánh mắt khuất phục.

Gui giật mình, nhưng sau đó nhìn Phong Dương Danh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngừa, buột miệng thốt ra: “Hoàng Tử?”

Dương Danh khó hiểu nhìn giảng viên.

“. . . . . .” Tôi mở lớn hai mắt, chuyện gì đang diễn ra thế này?

Gui có vẻ phát hiện bản thân hơi thất thố, anh ta bình tĩnh trở lại, khẽ cười. “Em ngồi xuống đi! Trước tiên chúng ta điểm danh đã, để tôi có thể biết mặt các em.”

Tôi ôm nỗi ngờ vực, đang lúc đứng ngồi không yên, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, mà Gui cũng bước ra khỏi lớp. Tôi xụi lơ trên bàn, trong lòng lo lắng phải trải qua học kỳ này thế nào đây? Gui vừa mới gọi em tôi là Hoàng Tử nữa, rốt cuộc là có ý gì? Gui coi em tôi là tôi sao? Có thể nào. . . . . . Không xong, tôi đột nhiên nhớ tới, Gui là GAY. Nếu anh ta coi em tôi là tôi, vậy. . . Trời ạ! Tôi lạnh hết cả người.

“Lam, Lam, giảng viên Mẫn nói nếu tôi có chơi Cuộc Sống Thứ Hai, thầy có thể đưa tôi đi gặp thành viên Đội Phi Thường đó, tôi rất muốn… gặp Hoàng Tử!” Mặt Tinh tràn đầy khát vọng. “Cho nên tôi định đi chơi, bà dắt tôi đi luyện công được không?”

“. . . . . .” Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

“Lam, bà nói tên của bà cho tôi đi, tôi lên PM bà, hai người chúng ta cùng dắt Tinh! Sau đó cùng đi gặp Hoàng Tử, tôi muốn hỏi anh ấy làm thế nào mà mạnh như vậy.” Mặt Vân cũng tràn đầy khát vọng.

“Tôi…..” Phải làm sao bây giờ? Tôi muốn khóc. . . . . . . . .

“Sao thế? Có phải cấp độ quá thấp, không dám nói à?” Vân cười ha ha.

“Đúng, đúng rồi, tôi không luyện công, không thể dắt Tinh, ông dắt cậu ấy là được rồi.” Tôi vội vã nói.

“Vậy thì có sao? Vậy bảo Vân dắt chúng ta đi luyện công!” Tinh nói với vẻ khó hiểu.

“Tôi. . . Ờ, ông xã dắt tôi đi luyện rồi!” Tôi nặn ra một lý do.

“Ồ ~~ muốn sống trong thế giới hai người, bà là cái đồ thấy sắc quên bạn.” Tinh và Vân nói móc tôi.

“Tôi. . .” Hức ~~ muốn khóc mà không ra nước mắt.

********

Trong phòng chăm sóc sức khỏe. . .

Gui đạp cửa bước vào phòng chăm sóc sức khỏe, dựa lên tường nhìn bác sĩ cao to, đang bận rộn sắp xếp thiết bị y tế. Qua một lúc, anh mới lên tiếng. “Em gặp một học sinh rất giống Hoàng Tử.”

Bác sĩ sửng sốt, quay người lại. “Trùng hợp vậy sao? Hoàng Tử cũng ở đây?”

“Em không chắc có phải cậu ấy không, vẻ ngoài cũng không giống đến vậy, nhưng thái độ, biểu hiện gần như giống hệt.” Gui nhíu chặt lông mày.

“Hỏi cậu ấy?”

“Ừm, tất nhiên muốn hỏi, nhưng có vẻ cậu ấy không nhận ra em, không biết có phải là cố ý giả đò, hay cậu ấy thật sự không phải là Hoàng Tử.” Gui ngẩng đầu nhìn bác sĩ trước mắt. “Anh Lang, rốt cuộc em có nên hỏi không?”

“Cái này!” Anh Lang, Lý Thiên Lang, khuôn mặt thô rộng lộ băn khoăn. “Vẻ ngoài của cậu giống trong game như đúc. Nếu cậu ấy thật sự là Hoàng Tử, vậy cậu ấy chắc hẳn sẽ nhận ra cậu, chỉ cố ý giả đò không nhận ra cậu. . . Hay là tối nay vào game hỏi tử tế.”

“Ừm, cũng được.” Gui trầm tư.

Lúc này, tôi rệu rã trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy ba mẹ tôi khó chịu ngồi trong phòng khách.

“Ba mẹ trở về rồi.” Tôi vô cùng cẩn thận chào ba mẹ.

“Tiểu Lam ~~” Đột nhiên, mẹ ôm lấy tôi khóc không thành tiếng.

Tôi sợ đến mức luống cuống, vội vã quay đầu hỏi ba: “Ba, sao thế này?”

“Còn không phải cái tên Hoàng Tử đó sao?” Ba tôi căm phẫn nói: “Khó khăn lắm mới vào tới vòng chung kết, không ngờ trận đầu tiên đã thua rồi, không cam tâm!”

“. . . . . .” Lại liên quan đến phiên bản nam của tôi, đầu tôi đầy mồ hôi lạnh.

“Hoàng Tử đáng ghét, mẹ ghét hắn ta.” Mẹ ngẩng đầu oán hận nói.

“Ai nói ghét Hoàng Tử?” Dương Danh vừa lúc bước vào cửa nhà.”Con cũng rất ghét hắn, hắn giành gái của con rồi lại hại con bị giảng viên phạt đứng. Con thề không đội trời chung với hắn, hừ!”

“Đúng vậy, thề không đội trời chung. . . . . .” Ba mẹ tôi đồng thanh.

“. . . . . .” Tôi khóc ~~ Hạng Vũ(1)! Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảnh ngộ khốn khổ của ông rồi ─ bốn bề đều là kẻ địch!

(1) Hạng Vũ (232 TCN-202 TCN), còn gọi là Tây Sở Bá Vương. Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.

*********

ONLINE

Buổi tối, tôi vừa mới nối máy lên Cuộc Sống Thứ Hai liền gặp Tiểu Long Nữ.

“Hoàng Tử, sắc mặt cậu khó coi thế?” Tiểu Long Nữ lo lắng nhìn tôi đứng ngồi không yên.

“Gui tới chưa?” Tôi trả lời không liên quan đến vấn đề, ngó trái ngó phải, trong lòng bồn chồn không yên.

“Còn chưa tới. . . Cậu bắt đầu nhớ anh ta da diết như vậy từ bao giờ thế?” Tiểu Long Nữ cười mờ ám.

“Đừng trêu tôi nữa ~ Tiểu Long Nữ! Bà phải cứu tôi.” Tôi lao vào Tiểu Long Nữ mà ôm chặt lớn tiếng kêu rên.

Tiểu Long Nữ hoảng hốt, vội vàng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Thế là tôi than khóc về chuyện bi thảm tôi gặp phải ngày hôm nay, trước tiên là gặp Gui, rồi Gui lại coi em tôi là tôi, em tôi lại giận lây sang tôi, cuối cùng ba tôi mẹ đều thề không đội trời chung với tôi. Trời ạ! Hôm nay là ngày bất hạnh nhất đời tôi.

“Ờm. . .” Thật đáng thương, thế giới lớn như vậy mà Hoàng Tử không may lại có thể gặp được Gui. Thật sự là nghiệt duyên! Sau khi Tiểu Long Nữ bi ai ba giây vì Hoàng Tử, bắt đầu cảm thấy chuyện này thật sự. . . thú vị!

Đáng tiếc, chôn đầu trong lòng Tiểu Long Nữ tôi không nhìn thấy kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn – Tiểu Long Nữ – đã lộ đuôi cáo.

“Hoàng Tử, thật ra cậu cũng không cần lo lắng như vậy, cũng đừng vội vàng phủ nhận, tôi sợ Gui có thể sẽ không tin. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng gặp Phong Vô Tình, đến lúc đó Gui tự nhiên sẽ biết anh ta sai.” Chẳng qua trước khi gặp Phong Vô Tình…. He he! Có kịch hay xem rồi, Tiểu Long Nữ cười gian xảo. . .

Tôi nhíu mày. “Là như vậy sao?”

Tiểu Long Nữ vội vàng gật đầu lia lịa.

“Vậy. . . Được rồi!” Tôi hơi do dự, nhưng mà, haiz! Nếu chuyện đã tới thì hãy sẵn sàng đón nhận, nếu không tôi còn có thể làm thế nào?

Tiểu Long Nữ đột nhiên chỉ phía sau tôi. “Gui tới.”

Tôi cứng đờ người, chậm rãi xoay người lại, đập vào mắt tôi là khuôn mặt cười ngốc nghếch quen thuộc của Gui. Tôi giật cơ mặt, cười hơi ngượng ngùng.”Chào, Gui.”

“Chào. Hoàng Tử điện hạ hôm nay vẫn mĩ lệ tôn quý như vậy.” Nói xong, Gui vẫn làm cử chỉ quý tộc Châu Âu.

“Vậy à, ha ha ha.” Tôi cười gượng.

Gui đã ôm lấy đầu chuẩn bị để bị đánh lại ngẩn người. Anh ta ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn tôi, nụ cười vốn treo trên mặt đã biến mất, Gui không não cũng biến mất, thay vào đó là Gui có chỉ số IQ 200. Anh ta nhìn sâu vào tôi, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó? “Hoàng Tử, cậu còn đang đi học à?”

“A? Đúng vậy!” Tim tôi ngừng đập một nhịp.

Anh ta tiếp tục nhìn sâu vào tôi. “Học đại học X?” Cuối cùng, anh ta hỏi tôi tên trường đại học.

Tôi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, mặt dầy trả lời: “Không phải.”

“Ồ.” Gui trầm tư, trong mắt rõ ràng viết hai chữ đáng ngờ.

Tôi tái mặt nhìn Tiểu Long Nữ, sau đó cô ấy ra hiệu không vấn đề. Không vấn đề? Trên thế giới còn có tình huống nào có vấn đề hơn tình huống này không?

May là Gui đột nhiên chuyển chủ đề. “Đúng rồi, tôi gặp Lang ca ở trường, anh ấy là bác sĩ của phòng chăm sóc sức khỏe của trường đó!”

Nghe vậy, mắt tôi lồi ra.”Cái gì?” A Lang đại ca cũng ở trường tôi? Trời ạ, lẽ nào đoạn nghiệt duyên này còn sẽ tiếp tục sao? Ông trời ~~ ông trả lời tôi đi!

Trong lúc tôi oán giận ông trời, Tiểu Long Nữ đang do dựng đứng bên cầm trong tay tờ biểu thứ tự thi đấu. Đáng tiếc bây giờ tôi không hề có hứng muốn biết đội ngũ của trận sau. Dù là ai đi chăng nữa, tôi đều muốn trút giận lên họ. Tôi độc ác nghĩ.

Giọng nói to rõ của A Lang đại vang tới, tôi tâm không cam tình không nguyện từ góc âm u bò lại lắng nghe. “Đối thủ lần này của chúng ta là người quen, Tiểu đội Hoa Hồng.”

Cái gì? Lại thêm một cú sốc nữa, tôi tiếp tục bò trở lại cái góc âm u của mình, ai oán vận mệnh thật bất công. Không thể phát tiết còn chưa tính, còn phải gặp Tiểu đội Hoa Hồng tưởng tôi là G. Huhuhu!

“Trận đấu này không tốt cho Gui lắm.” Chị Vũ Liên nhìn Gui đầy thương cảm.

“Đúng vậy. Gui đáng thương.” Tiểu Long Nữ cũng nhìn Gui băng ánh mắt nhìn người chết.

Gui và tôi không hiểu mô tê gì cả. Gui có liên quan gì? Không phải tôi mới đáng thương sao?

“Nghe nói, Hoa Hồng và Tình Thiên lập hội ủng hộ Hoàng Tử, tuyển rất nhiều em gái xinh tươi. Tên hội của họ hình như là Hội Viện trợ Cứu vớt Hoàng Tử Siêu Đẹp Trai khỏi móng vuốt của Guiliastes đồng tính và Giúp Hoàng Tử nhận ra vẻ đẹp cảu phái nữ.” Tiểu Long Nữ đọc một hơi tên của hội ủng hộ kia còn suýt nghẹt thở.

Hội ủng hộ gì lại có tên quái lạ vậy? Tôi lặng người nghe, không ngờ tôi lại có hội ủng hộ? Trời ơi, phiền toái của tôi còn chưa đủ nhiều sao?

“Hơn nữa, để dạy cho Gui một bài học, họ còn triển khai huấn luyện đặc biệt liên tiếp. Tình Thiên còn vận dụng tiềm lực kinh tế mua thần khí, gia tăng sức mạnh của Tiểu đội Hoa Hồng rất nhiều.” Vũ Liên đại tẩu nhíu mày thở dài, nói.

Cuối cùng. . . có người còn xui xẻo hơn tôi. Tôi thở phào, sau đó nhìn Gui bằng ánh mắt thương tiếc. Đáng tiếc khóe miệng nhếch lên của tôi lại để lộ ra thái độ cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Nhưng Gui chỉ cười ảm đạm.”Vì Hoàng Tử, tôi có thể chịu được hết thảy.” Anh ta nhìn tôi đắm đuối, sau đó không có ngoại lệ bị tôi chộp tới đánh một trận. . . Lúc này, tôi không muốn quan tâm chuyện anh ta là giảng viên của tôi nữa. . . . . . Dù sao bây giờ anh ta tưởng tôi là Phong Dương Danh, giảng viên Mẫn Cư Văn ngoài đời thật muốn báo thù cũng không tìm Phong Lam. Hehe! Đề xuất của Tiểu Long Nữ quả nhiên không tệ.

“Nhân lúc Hoàng Tử hành hạ Gui, chúng ta nghĩ chiến lược đi!” A Lang đại ca nghiêm nghị nói: “Mọi người có đối sách gì với thần khí không?

“Hừ! Em không tin Hắc Đao của em kém hơn thần khí!” Tôi vừa đánh vừa vươn đầu khinh thường trả lời.

“Em cũng cảm thấy vấn đề thần khí là nhỏ, em không tin thần khí trên trên tay bọn họ có thể đánh được em.” Tiểu Long Nữ cũng lạnh lùng nói: “Tiền không phải là tất cả, bọn họ có tiền mua thần khí cũng chưa chắc có năng lực dùng nó.”

“Tiểu Long Nữ, hình như bà không vui lắm?” Tôi tạm thời ngừng tay, ngờ vực hỏi.

Lông mày Tiểu Long Nữ dựng lên, vô cùng đau đớn kêu gào: “Đương nhiên không vui rồi! Cậu biết Tình Thiên chi bao nhiêu tiền đi mua thần khí không? Mười triệu tiền thật đó ~~ Cô ta lại có thể tiêu tốn mười triệu như vậy. Nếu tôi có mười triệu thì tôi không cần phải đầu tắt mặt tối làm G. . . làm việc, đã sớm hưởng phúc rồi!”

Tóm lại, chính là ghen tỵ người ta có tiền, tôi không biết phải làm sao nhìn Tiểu Long Nữ than thở ngắn dài.

“Vậy trước hết không quan tâm đến vấn đề thần khí, thành viên Tiểu đội Hoa Hồng bao gồm hai chiến sĩ, một cung thủ, một linh mục, một ma pháp sư, một đạo tắc. Tính ra là một tổ hợp tương đối tốt, tuy nhiên thoạt nhìn có vẻ như không phải đối thủ của chúng ta. Dù thế nào đi nữa, cẩn thận đối phó với kẻ thù thì sẽ không có sai lầm.” A Lang đại ca phân tích.

Thành viên Đội Phi Thường đều thận trọng khẽ gật đầu. . . Trừ Gui ra. Nhưng đừng trách ah ta, người té xỉu lăn ra đất thì không thể gật đầu được.

Như thường lệ, tôi dẫn đầu tiến vào hội trường thi đấu. Đập vào mắt tôi quả nhiên là Tiểu đội Hoa Hồng quen thuộc, đứng trước Tiểu đội Hoa Hồng là Hoa Hồng và Tình Thiên đang nhìn tôi với vẻ đau buồn. Nội tâm tôi tràn đầy bối rối, nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.

“Hoàng Tử. . .” Hoa Hồng ngập ngừng gọi tôi.

Tôi phất tay ý bảo cô ấy dừng lại. “Bây giờ đừng nói gì nữa, thi đấu là thi đấu, có chuyện gì chờ thi đấu xong rồi nói.”

Nghe vậy, nước mắt của Hoa Hồng rớt xuống, nỗi đau buồn trong lòng lại càng chất đầy. . . . . . Tôi nói sai sao? Tôi băn khoăn rồi ngờ vực.

“Hoàng Tử, sao anh có thể nói lời vô tình như vậy?” Tình Thiên không thể cam chịu. “Anh có biết không? Hai người bọn em mỗi ngày đều nóng ruột nóng gan vì anh, mỗi trận đấu đều đến cổ vũ cho anh, thậm chí còn lập hội ủng hộ vì anh. Lẽ nào anh không cảm động vì những việc này sao?”

Tôi vô tình? Tôi chỉ muốn xử lý việc công xong xuôi mà thôi! Tôi thật sự không hiểu cô nàng này đang nghĩ gì nữa. . .Thôi chết! Không phải tôi ngày càng tách biệt khỏi thế giới con gái, phát triển theo hướng con trai chứ!?

“Đánh đi!” Bất kể như thế nào, tôi vẫn lạnh lùng nói. Đến khi đánh xong, tôi mới có thể nói với họ vấn đề liên quan tới cái tên rất khó đọc của hội ủng hộ.

Giọng nói quen thuộc của trọng tài vang lên: “Bắt đầu.”

Doll lập tức chiêu hoán Khô Lâu. Theo như đánh giá của tôi, tôi và Khô Lâu thừa sức chống lại Đoạn Kiếm và Tiểu Cường. Tôi lập tức quyết định trước hết phải đối phó với Đoạn Kiếm, giao Tiểu Cường cho Khô Lâu ứng phó. Đoạn đối thoại lần trước ở trong phòng riếng giúp tôi hiểu rằng Đoạn Kiếm không phải là người dễ đối phó.

Quả nhiên, một chiêu Đãng Kiếm Thức lập tức quét tới, tôi tức thì dùng Hắc Đao cản. Hừ! Tôi đã nghe thằng em nói về hệ liệt Kim Dung đến mức quen thuộc rồi. Đao kiếm giao nhau, tiếng kim loại va chạm rền vang không ngừng. Quả nhiên như tôi dự đoán, Đoạn Kiếm thật sự là nhân vật ác liệt, chiêu kiếm tới tới lui lui khiến tôi sôi máu. Sau một lần giáp lá cà, tôi và cậu ta tạm thời lùi về phía sau.

“Đoạn Kiếm, cậu thực sự rất mạnh.” Tôi bội phục nhìn Đoạn Kiếm.

“Ít nói lời vô nghĩa đi.” Nhưng nỗi thù hận tràn ngập trong mắt Đoạn Kiếm làm tôi sợ hãi. Có chuyện gì vậy? Cho dù hiểu lầm tôi là GAY cũng không đến mức hận tôi như vậy chứ? Tôi đã X gian cậu ta đâu?

“Đoạn Kiếm, thi đấu là thi đấu, có cần thiết phải hận tôi như vậy không?” Tôi vừa cản kiếm vừa thét lên.

“Nếu không phải vì cậu, Tiểu đội Hoa Hồng chúng tôi sẽ không biến thành như vậy.” Đoạn Kiếm hét lên điên cuồng.

“Biến thành như vậy?” Như thế nào cơ? Tôi sửng sốt. . . Thật bất hạnh, trên chiến trường mà sửng sốt là hành động không khôn ngoan. Mặc dù tôi cản kiếm của Đoạn Kiếm đích, nhưng vẫn bị nắm tay trái của cậu ta đấm trúng. Tôi ngã xuống đất, Đoạn Kiếm lập tức áp lên người tôi, dùng kiếm chặn ngang cổ họng tôi. . . . . .

Đoạn Kiếm nghiến răng nghiến lợi. “Là cậu khiến Hoa Hồng và Tình Thiên thay đổi. Hoa Hồng cả ngày chỉ biết ngắm ảnh của cậu mà ngẩn người khóc. Tình Thiên ném tiền mua thần khí, hối lộ kẻ địch đầu hàng, để có thể gặp cậu trên sân đấu. Đội ngũ này, đội ngũ này! Nếu không phải chúng tôi không đành lòng bỏ rơi Hoa Hồng và Tình Thiên, bốn người chúng tôi đã rời khỏi đội từ lâu rồi.”

Lúc này, hai đội đều ngừng tay nghe Đoạn Kiếm nói. Tôi ngơ ngác nghe Đoạn Kiếm buộc tội, sau đó tôi quay đầu nhìn Tiểu Cường, Legolas, và Chuyên Buff Máu. Họ đều căm phẫn bất bình giận dữ nhìn tôi. Mà cuối cùng Hoa Hồng bưng mặt khóc, Tình Thiên không cam lòng thốt lên: “Thích cũng không được sao? Em thích Hoàng Tử đấy. Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không bỏ cuộc. Dù phải dùng thủ đoạn gì, phương pháp gì, tiêu phí vô số tiền bạc và thời gian, em cũng không bỏ cuộc.”

“Cũng không quan tâm chị đã làm tổn thương bao nhiêu người ở bên quan tâm chị sao?” Doll bi thương nhìn Tình Thiên, sau đó chuyển sang vẻ áy náy.

Tôi chết lặng nghe Doll luôn trẻ con ấu trĩ lại có thể nói ra lời chín chắn như vậy. Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện khiến tôi giật mình, thần kinh của tôi sắp tê liệt tới nơi rồi.

“Tôi không quan tâm.” Tình Thiên bịt tai hét to. “Hơn nữa Đoạn Kiếm, anh dời kiếm của anh ra đi, không cho phép anh làm Hoàng Tử bị thương, nếu không, nếu không em sẽ thu hồi thần khí em cấp cho anh!”

Lời này vừa cất lên, toàn bộ thế giới đều biết Tình Thiên đã gây nên một chuyện sai lầm khủng khiếp . Mặt Đoạn Kiếm đầu tiên là đỏ rực, rồi trắng bệch, xanh lét. Cậu ta không nói một lời, chỉ đau lòng nhìn Tình Thiên. Cậu ta dời kiếm kề cổ họng tôi, chậm rãi đứng dậy, ném kiếm xuống đất “choang” một tiếng, xoay người nhảy khỏi sân đấu rồi rời khỏi.

“Đoạn Kiếm.” Tình Thiên lặng người nhìn Đoạn Kiếm rời đi.

Lại là một tiếng vật nặng rơi xuống đất, Tiểu Cường cũng buông rìu, “Đủ rồi, Tình Thiên, anh không cần tiền của em.” Theo sau Đoạn Kiếm rời đi. Legolas lạnh lùng ném cung, không nói một lời rời khỏi. Cuối cùng, Chuyên Buff Máu thở dài một hơi, để lại Ma Trượng, sau khi bi thương liếc mắt nhìn Tình Thiên và Hoa Hồng, không lưu luyến quay đầu.

Hoa Hồng nhìn thành viên Tiểu đội Hoa Hồng rời đi, khuôn mặt hiện vẻ đau khổ đấu tranh. Cuối cùng, cô ấy đi tới chỗ tôi. “Hoàng Tử, em sẽ học cách quên anh.” Nói xong, cô ấy đột nhiên ôm tôi rồi hôn. . . . . . Đầu tôi trống rỗng, thẫn thờ nghĩ: Tốt quá rồi! Chuỗi những chuyện kinh hoàng ngày hôm nay của tôi lại được tăng thêm nữa rồi, dâng nụ hôn đầu tiên cho một mỹ nữ.

“Tạm biệt, Hoàng Tử.” Hoa Hồng cười đẫm lệ, là kiểu cười cuối cùng cũng được giải thoát. Nhìn cô ấy xoay người rời đi, mặc dù bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên, nhưng trong lòng tôi vẫn chúc phúc cho cô ấy, hy vọng sau này Hoa Hồng có thể tìm được bạch mã hoàng tử thật sự.

“Hoa Hồng, cả chị cũng muốn đi ư?” Tình Thiên hét lên: “Cả chị cũng muốn bỏ rơi em sao?”

Hoa Hồng dừng bước, hít sâu một hơi. “Đúng vậy, chị phải đi, hy vọng em cũng có thể sớm tỉnh ngộ, Tình Thiên.” Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

“Em không muốn, em không muốn bỏ cuộc, em sẽ không bỏ cuộc, Hoàng Tử.” Tình Thiên rưng rưng nước mắt hét lên với tôi, sau đó bưng mặt chạy khỏi sân đấu. Không biết vì sao Doll cũng đuổi theo. . .

Thấy đội ngũ đầu tiên tôi gặp lúc vừa vào game tan rã như vậy, lòng tôi trao dâng nỗi khó chịu không nói lên lời, càng buồn hơn là. . . là lỗi của tôi phải không? Tôi không khỏi cảm thấy, có vẻ tôi hại Tiểu đội Hoa Hồng biến thành như vậy?

“Tiểu Long Nữ, tôi lừa gạt vậy có phải cũng làm tổn thương rất nhiều người ở bên quan tâm tôi không?” Tôi nói trong kênh tổ đội.

“Ờhhh. . . Tôi thấy Gui bị cậu đánh đập vẫn vui vẻ mà.” Tiểu Long Nữ không thèm để ý.

“Tiểu Long Nữ. . .” Giọng điệu tội lỗi của tôi bị Tiểu Long Nữ đánh gẫy.

“Đây không phải là vấn đề của cậu, Hoàng Tử, tin tưởng tôi, đây không phải lỗi của cậu.” Tiểu Long Nữ kiên quyết nói.

“Vậy sao?” Tôi không chắc lắm.

Sửu Lang, Vũ Liên và Gui không hiểu đoạn đối thoại giữa chúng tôi, nhưng mọi người vô cùng thông cảm mà không chất vấn tôi bất cứ chuyện gì!

*********

“Chờ đã, Tình Thiên.” Doll hổn hển chạy theo Tình Thiên xuất thân đạo tặc.

Tình Thiên đột nhiên xoay người. “Cô muốn gì? Muốn cười tôi sao?”

“Không phải. Em chỉ. . Em có thể hiểu được suy nghĩ của chị Tình Thiên.” Doll sợ hãi nói.

“Cô cũng thích Hoàng Tử?” Tình Thiên hỏi với vẻ khó tin.

“Không phải, nhưng mà nhà Doll cũng rất giàu. . . . . .”

Tình Thiên có chút sửng sốt.”Cô? . . . Nhìn không ra đó.”

“Chuyện này không quan trọng. Chị Tình Thiên, Doll muốn cho chị biết, chị không thể như vậy được, có rất nhiều thứ mà tiền không thể mua được.” Nói xong, giọng điệu của Doll nhẹ đi: “Doll cũng từng tưởng rằng dùng tiền thì muốn gì cũng được. . . . . . Tuy nhiên, sau này mới biết, một khi đã dùng tiền thì chẳng có thứ gì cả.”

“Nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự rất thích Hoàng Tử, ngoài làm như vậy ra, tôi không biết tôi còn có thể dùng cách gì để có được anh ấy.” Tình Thiên cất giọng buồn rầu, cô lại không thể xinh đẹp bằng Hoa Hồng, Tiểu Long Nữ, mà tính cách lại bộp chộp như vậy. Trừ đập tiền, cô còn có thể chiến thắng người khác bằng thứ gì?

Doll kiên quyết nói: “Nếu chị thật sự thích Hoàng Tử thì hãy làm theo lời Doll.”

“Làm thế nào?”

“Đi giải thích với người của Tiểu đội Hoa Hồng.”

Nghe vậy, mặt Tình Thiên lập tức căng lên, Doll lại bổ sung: “Hôm nay nếu chị kết hợp tốt với đồng đội của chị, cho dù là chung sức hợp tác đánh bại đội em, Hoàng Tử cũng không trách chị đâu. Nói không chừng còn rất kính nể chị, rất thích chị đó! Chị không thấy là Hoàng Tử rất bội phục anh Đoạn Kiếm sao?”

“Ừm!” Tình Thiên nghĩ, khẽ cắn môi đồng ý. Cô cũng không muốn chia ly với người của Tiểu đội Hoa Hồng như vậy.

“Doll, em thật sự là một người rất đặc biệt!” Tình Thiên ngờ vực nhìn Doll. “Rôt cuộc em là. . . ?”

Doll cười thần bí.

*********

Như thường lệ, thi đấu xong chính là lúc bổ sung năng lượng. Đội Phi Thường tới quán cơm gọi một đống thức ăn. . . Nhưng, mọi người bó tay nhìn tôi thở dài tuyệt vọng, ngay cả đũa cũng không cầm lấy.

“Không thể tưởng được ăn cũng không thể khiến Hoàng Tử vui lên, thật sự chưa từng thấy!” Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ nhìn những người khác, nhưng mọi người đều lắc đầu, không biết phải làm sao.

“Haiz. . .” Trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện vừa nãy của Tiểu đội Hoa Hồng, cảm giác tội lỗi trong lòng thật sự giống như hòn đá trong đống phân nhét vào tim tôi, đã thối lại còn nặng, không thể ngó lơ. . . Nhất là câu nói của Doll kia, vẫn vang vọng bên tai tôi. Không phải tôi nên trung thực với mọi người sao? Nhưng mà sau khi trung thực thì sao? Nếu mọi người không thể chấp nhận thì phải làm sao bây giờ? Tôi vò đầu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Hoàng Tử, em đừng tự trách, dù sao con gái thích em nhiều như vậy, em không bao giờ có thể đáp ứng tất cả mọi người được!” Giọng nói dụ dàng của chị Vũ Liên vang lên.

“Nhưng mà. . .” Vấn đề là, tôi nói dối mọi người. . . . . .

“Nhưng mà cái gì?” Chị Vũ Liên dịu dàng hỏi cặn kẽ.

“Ờhh. . .” Mặt tôi trắng bệch, chẳng lẽ phải thật sự nói ra sao? Chính là ngày hôm nay sao?

“Hoàng Tử, em lừa dối mọi người chuyện gì. . .?”

“Em . .” Nói thật đi! Tôi không muốn lừa gạt mọi người, tôi buồn bực nghĩ. “Là nữ. . .”

Chị Vũ Liên ngắt lời tôi: “Em bảo lừa dối mọi người, chị nghĩ có lẽ em đang ám chỉ em che giấu mọi người việc gì đó phải không? Hoàng Tử, em đừng để ý đến việc này nữa, mọi người ở trên mạng đều không giống với đời thực. Như chị, ngoài đời cũng không dịu dàng thế này đâu!” Vừa nói, chị dâu còn thử vẻ nghiêm nghị. . . . . . Chị dâu em vẫn cảm thấy kiểu cười “dịu dàng” tối tăm của chị đáng sợ hơn. . . . . .

A Lang đại ca cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Hoàng Tử. Chỉ cần ở trong game em vẫn là em, vậy là đủ rồi. Trong cuộc sống hiện thực, em là người thế nào, chuyện đó không quan trọng.”

“Cũng không thể nói như vậy được, nếu cậu ta là một trong mười tội phạm nguy hiểm hàng đầu bị truy nã thì phải làm sao?” Tiểu Long Nữ cố tình hoảng sợ nhìn tôi. . . . . . Bà, bà khiến tôi nhớ lại. Tiểu Long Nữ đáng chết, ai là một trong mười tội phạm hàng đầu bị truy nã, ngược lại chính bà là người đứng đầu bảng Top 10 tội phạm nguy hiểm đó.

“Không thể nào, Hoàng Tử điện hạ tôn quý không thể nào là tội phạm bị truy nã được.” Gui vô cùng kiên quyết nhìn tôi, ánh mắt này phảng phất nói với tôi rằng anh ta tin tưởng tôi tuyệt đối. . . . . . Sau đó tôi liền đập cho anh ta một trận. Tại sao? Bởi vì lâu rồi chưa đánh, ngứa tay!

“Muôn năm, Hoàng Tử ca ca bắt đầu đánh Gui ca ca rồi. Thật tốt quá, xem ra Hoàng Tử ca ca cuối cùng cũng hồi phục rồi.” Doll vui vẻ nhìn người nào đó đánh đập Gui.

“Ừm, ừm, có thể đánh chứng tỏ đã không có chuyện gì rồi.” Thành viên Đội Phi Thường vô cùng vui mừng gật đầu.

Phù ~~ Đánh thật lâu, đánh thật thoải mái, dùng nắm đấm có thể trút hết mọi nỗi không vui trong lòng. Tôi nhìn Gui tả tơi, cảm tạ hi sinh của anh, tôi chắp hai tay lại cầu nguyện cho anh ta, ngủ yên đi!

Cũng đến lúc offline rồi.”Tạm biệt nhé, mọi người.” Tôi nhìn tất cả mọi người lần lượt offline, đang định offline nấu bữa sáng thì Gui đột nhiên ôm lấy chân tôi. Anh ta vươn đầu ra, khuôn mặt vẫn tràn ngập vẻ kiên quyết.

“Hoàng Tử, xin lỗi. . . . . .”

“Hả?” Chẳng hiểu gì cả, thế giới này còn có chuyện người bị đánh đi xin lỗi kẻ đánh người sao?

“Về sau tôi không tọc mạch chuyện của cậu nữa.” Gui mang vẻ dịu dàng. . . . . . Vẻ mặt thật sự khiến người người đắm đuối, tim tôi đột nhiên đập mạnh một nhịp.

“Dù cậu có là ai, tôi cũng không để ý.” Gui thâm tình nói câu này.

Vậy sao? Không biết tại sao nghe câu này trong lòng tôi rất bất mãn. Anh là G nhưng tôi là nữ, như vậy anh cũng không để ý sao? Tôi lạnh lùng nói: “Nếu tôi trong đời thật và tôi trong game chênh lệch rất nhiều thì sao?”

“Tôi tin tưởng bây giờ cậu chính là con người thật của cậu, giống như bây giờ tôi mới là con người thật của tôi.” Gui kiên định nói: “Những điều kiện bên ngoài đều không quan trọng, cho dù là giới tính, vẻ ngoài, hoặc là tính cách giả ngoài hiện thật đều không quan trọng.”

Tôi rất tò mò với câu nói của Gui, nói vậy thì Gui không não mới là Gui chân chính sao? “Cho nên giảng viên Mẫn ở hiện thật là tính cách giả của anh sao?”

Câu này vừa thốt lên, Gui lại lặng người. . . . . . Tôi cũng lặng người, câu nói này không phải biến tướng thành lời giải thích rằng tôi thật sự biết Gui sao? Mặt tôi tái nhợt! Trốn không thoát, tôi nghiêm túc nhìn Gui. “Tôi không phải Phong Dương Danh.” Tôi nguyện trả mọi giá để Gui không còn hiểu lầm tôi là thằng em nữa. Dương Danh, mày xem tao đối xử với mày tốt vậy đấy.

Gui bình tĩnh trở lại, chỉ đơn giản trả lời một câu: “Ừm, cậu không phải là Phong Dương Danh, vậy. . . tôi cũng không phải Mẫn Cư Văn, là Guiliastes!” Anh ta mỉm cười trả lời tôi.

Ê. . . . . . Trời ơi, đừng nói nhảy xuống Hoàng Hà rửa cũng không sạch, tôi thấy tôi nhảy vào thùng nước tẩy cũng không có tác dụng. Em trai! Chị không cố ý muốn hãm hại mày, chị đã thử làm sáng tỏ rồi, đây là ý trời, chị bó tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.