1/2 Hoàng Tử

Chương 5: Q.2 - Chương 5: TRÁC LINH BÂN VÀ ÂU DƯƠNG MAI




REAL LIFE

Không biết làm thế nào, tôi đành ngắt một đóa hoa. . .”Đi, không đi, đi, không đi, đi. . . . . .”

Đột nhiên một giọng nói u ám vang lên sau lưng tôi: “Tiểu thư, không được ngắt hoa ở đây!”

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” Tôi cúi đầu xin lỗi bác nhân viên tạp vụ.

Đi đi! Tôi hạ quyết tâm, xoay người tới hướng phòng chăm sóc sức khoẻ, nhưng tôi đột nhiên nhớ tới, có nên gây ra một vết thương nhỏ rồi mới đi không? Nếu không tôi phải lấy lý do gì để vào phòng chăm sóc sức khoẻ đây? Nhưng phải chịu đau, ở đây lại không giống trong game có thể uống hồng dược thủy làm lành vết thương, thật sự phải chịu đau nhiều ngày, hơn nữa còn để lại sẹo. Hức! Tôi không muốn đâu. Nhưng như vậy thì gặp A Lang đại ca thế nào được, phải làm sao đây?

“Bà chị đang làm gì thế?” Dương Danh đột nhiên vỗ mạnh từ phía sau .

“A ~~ Làm chị sợ chết, Dương Danh đầu heo.” Tôi đang buồn phiền đó.

“Làm gì mà hung dữ vậy? Có phải cái đó tới rồi không?” Dương Danh nháy mắt với tôi.

Cái đó? A, đúng rồi, chính là cái đó! Có lý do rồi.

*********

Tôi nhẹ nhàng mở của phòng chăm sóc sức khỏe, thò đầu vào trong thăm dò, hình như không có ai?

“Cô bé có chuyện gì vậy?” Một giọng nói thô to vang lên sau lưng tôi.

Tôi kinh ngạc, đột ngột xoay người, đập vào mắt tôi chính là phiên bản người của A Lang đại ca? Wow ~~ Mặc dù không đẹp trai, nhưng rất có phong cách. Nên nói thế nào nhỉ, rất giống nhân vật đại ca trong manga võ thuật với giọng nói trầm khàn mang tính chỉ huy. . . . . . Được rồi! Tôi thừa nhận tính từ của tôi rất ít ỏi.

A Lang đại ca nhìn tôi gãi mặt, lại dịu dàng hỏi: “Sinh viên, em bị thương ở đâu vậy?”

Tôi hoàn hồn trở lại. “À, em, em đau sinh lý . .” Tôi ôm bụng, nhưng khóe mắt vẫn lén lút nhìn. Wow ~~ A Lang đại ca thật sự cao như trong game, tôi nghển lên nhìn đến mức đau cả cổ, tôi chỉ cao 1m 65. (Chic: Chỉ cao ~~~ Chỉ cao ~~~~~)

“Oh, vậy em mau chóng nằm xuống chiếc giường bên kia đi, bây giờ tôi đi lấy túi chườm nóng cho em.”

Nghe vậy, tôi ngoan ngoãn lên giường nằm, ánh mắt tiếp túc nhìn theo chuyển động của A Lang đại ca. Haha. Có phải A Lang đại ca bị tôi nhìn đến mức cảm thấy xấu hổ rồi? Còn cảm thấy bóng lưng của anh ấy vô cùng cứng ngắc. Không thể tưởng tượng được A Lang đại ca lại dễ ngượng như vậy! Tôi cười thầm.

“Nào, đặt cái này lên trên bụng sẽ thấy khá hơn.” Cầm túi chườm nóng, bác sĩ Lý Thiên Lang nói dịu dàng hết mức có thể.

Tôi cảm kích cầm lấy túi chườm nóng, A Lang đại ca quả nhiên dịu dàng như trong game, tôi chân thành nói: “Cảm ơn, A Lang đại ca.”

Cả tôi và A Lang đại ca đều ngây ra, tôi tự cảm thấy mình đúng là ngốc. Trời ạ! “Ở trên lớp giảng viên Mẫn Cư Văn đã nói với mọi người về anh! Nghe nói, trong game hai người là bạn đồng hành tốt của nhau phải không? Em cũng từng xem trận đấu của mọi người, cho nên em chạy tới gặp anh. . . . . . Ha ha ha, ngại quá, em không đau sinh lý thật đâu.” Tôi cười gượng, phù hộ cho A Lang đại ca tin những câu nói này!

“Oh, Gui nói với em à!” Lý Thiên Lang hoàn hồn trở lại, cười haha. “Làm tôi giật cả mình, người gọi tôi là A Lang đại ca, chỉ có mỗi thằng nhóc Hoàng Tử kia thôi. Những người khác đều gọi tôi là anh Lang, không thì là Lang. Ở trong game chơi nghề nghiệp gì? Có đội ngũ không?”

“À, chơi ma pháp sư, đội ngũ. . . có a, nhưng mà không nổi tiếng như mọi người. Chắc A Lang đại ca không biết đâu!” Tôi mặt dày tiếp tục lải nhải. Hức ~ A Lang đại ca, em không cố ý lừa anh đâu.

“Oh, cố lên nhé.” Lý Thiên Lang vươn tay xoa đầu tôi, tôi cười ngây ngô như bình thường. “Ghi tên và lớp vào danh sách điều trị này. Mặc dù em giả bệnh, nhưng vẫn phải điền tên hẳn hoi.”

“Vâng.” Tôi nhận lấy danh sách, điền tên mình vào.

“Được rồi, bây giờ không có ai, em có thể nằm cho đến khi muốn đi!” A Lang đại ca cười với tôi.

“Ha ha, em phải đi đây.” Tôi bò dậy khỏi giường. Đùa hả mà còn nằm? Cơm tối tôi còn chưa nấu, về muộn nhất định bị ba người trong nhà bao vây tiêu diệt. “Tạm biệt nhé, A Lang đại ca.”

“Tạm biệt.” Lý Thiên Lang nhìn tôi đẩy cửa đi ra.

Lý Thiên Lang cầm danh sách trong tay nhìn kỹ .”Phong Lam? Phong Dương Danh? Ừm. . .”

Cửa lại bị đẩy một lần nữa.”Anh Lang? Người vừa nãy hình như là sinh viên của em? Em ấy bị thương?” Gui lo lắng hỏi.

“Không, cô ấy tới gặp anh, ai bảo cậu đem chuyện của anh nói khắp mọi nơi chứ!” Lý Thiên Lang trách móc.

Gui thấy điều này thật vô lý. “Em? Em đã nói sao?”

Lý Thiên Lang nghe vậy, trầm ngâm một lúc. “Phong Lam và Phong Dương Danh có quan hệ gì?” Anh hỏi.

“Chị em sinh đôi, chuyện này liên quan gì tới Phong Lam?” Gui nghi hoặc.

“Không có gì.” Nhưng anh cảm thấy động tác cử chỉ của Phong Lam rất giống Hoàng Tử. Lúc anh xoa đầu Hoàng Tử, Hoàng Tử cũng luôn cười ngây ngô như vậy. Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ấy là chị em sinh đôi của Phong Dương Danh, mà sinh đôi luôn rất giống nhau? “Hôm nào anh sẽ đi gặp Phong Dương Danh.”

“À. . . Nhưng mà em đã hứa với Hoàng Tử không tọc mạch vào chuyện của cậu ấy nữa.” Gui khó xử nói.

“Nói vậy cũng phải, nếu Hoàng Tử không muốn nói thì bỏ đi. Thôi vậy, cứ để thuận theo tự nhiên! Anh cũng không tọc mạch nữa.” Lý Thiên Lang sảng khoái nói.

*********

Lúc này, tôi đang trên đường về nhà, hồn nhiên không biết lúc nãy chân tướng suýt nữa bị phơi bày. Lúc tôi đang nghĩ nên hầm canh xương lợn hay nấu canh khoai tây, Hoa Hồng đi ngang qua tôi. Tôi ngước mắt lên, không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng lần trước cô ấy nói phải quên tôi rồi, không biết có muốn làm bạn với tôi không. . . . . . . . . Chờ một chút!

Tôi cúi đầu kéo vạt áo của mình ra, có ngực! Nhìn trái nhìn phải, là khu dân cư bình thường. Tôi đang ở trong đời thật, sao có thể gặp Hoa Hồng được? Tôi đông cứng nhìn lại, Hoa Hồng đang đứng ở bến xe buýt chờ xe. Cảm giác thật kỳ cục. . . . . . Chờ một chút! Cách Hoa Hồng ba bước có một người con trai nhìn rất quen mắt ~~ Tà Linh? Trời ơi ~ càng tệ hơn chính là, hình như tôi cũng phải lên xe buýt kia.

Phật Tổ, Thượng Đế, Thánh Allah, tôi niệm nam mô a di đà phật, chắp tay van cầu các vị ~~ Đây nhất định là ảo giác, tôi đang nằm mơ thôi! Huhuhu. . .

Nhưng hiện thực vẫn tàn khốc, tôi vẫn lên xe buýt và đứng cạnh họ. . . Bỏ đi, dù sao họ không thể nào nhận ra tôi đâu. Tôi lén nhìn trai xinh gái đẹp bên cạnh, Hoa Hồng quả nhiên rất xinh đẹp, Tà Linh cũng rất đẹp trai! Hai người này thật sự rất bắt mắt, có thể nào đang cặp kè không? Tôi nghĩ thầm.

Đã qua rất nhiều bến, cặp trai xinh gái đẹp này hình như vẫn chưa muốn xuống xe, mà nhà tôi là bến cuối. Thật gay go, họ sẽ không trùng hợp là hàng xóm của tôi chứ? Không thể nào, hàng xóm nhà tôi rõ ràng là gia đình của chú của chồng của chị của mẹ của tôi thì phải? Huống hồ, nếu có họ hàng xa là Tà Linh đẹp trai như vậy, mẹ tôi đã kéo tôi đi xem mắt rồi, bắt anh chàng tuấn tú này về nhà. . . . . . Là gả cho anh ta, sau đó mang về nhà để mẹ tôi bồi bổ mắt.

Lúc đang đoán lung tung, Hoa Hồng đã xuống xe rồi. Tôi thở phào, có thể bớt lo lắng một người.

Cuối cùng, cuối cùng đã tới nhà tôi. Tôi lưu luyến không rời quay đầu liếc mắt nhìn Tà Linh lần cuối cùng, rồi đi xuống xe. . . . . . Ế, phía sau hình như có người! Tôi nhỏ mồ hôi lạnh quay đầu, Tà Linh mỉm cười với tôi. . . Á? Chuyện gì nữa thế này?!

Mặc dù trong lòng phát hoảng, tôi vẫn cứng rắn cười với Tà Linh, sau đó xoay người chuẩn bị chạy trối chết.

“Chờ một chút.” Tà Linh đột nhiên lên tiếng gọi.

Tôi xem xét tình hình, lấy chiều cao, độ dài của chân cùng với thể lực và sức chịu đựng của tôi, sao có thể chạy thắng Tà Linh được. Bỏ đi! Cam chịu xoay người đối mặt với anh ta một lần nữa. “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Lam, em là Tiểu Lam phải không?” Ngoài dự liệu, Tà Linh lại lộ vẻ mặt thân thiết. Anh ta quen tôi sao? Còn biết tên của tôi nữa? Tôi sửng sốt. “Em quên anh rồi, anh là Trác Linh Bân, anh Trác, nhớ ra chưa?”

Anh Trác? Là anh Trác hồi còn nhỏ ở cạnh nhà tôi, sau này chuyển đi đó sao? Tôi há hốc miệng, không thể tưởng tượng được mà nhìn Tà Linh. Không phải chứ? Trùng hợp vậy sao? Tà Linh là anh Trác? “Anh thật sự là anh Trác sao?”

“Đúng vậy! Em nhớ ra rồi. Vừa nãy anh còn không dám khẳng định em là Tiểu Lam. Thật trùng hợp, anh đang lo sẽ quên mất đường tới nhà em.” Tà Linh. . . à, anh Trác mỉm cười nhìn tôi.

*********

Ăn cơm tối xong, tôi bưng trà vừa mới pha vào phòng khách. Thằng em tôi và anh Trác trò chuyện rất vui vẻ. Theo lời vừa nói của anh Trác, lúc ở đại học X (Chính là trường đại học của tôi đó! Không thể tưởng tượng được rằng anh ấy lại nghiên cứu sinh ở trường đại học của tôi) tình cờ nhìn thấy tôi, cho nên đuổi theo để xem có phải là tôi thật không.

Tôi im lặng ngồi xuống, vừa lúc nghe họ nói tới Cuộc Sống Thứ Hai. . .

“Không ngờ Dương Danh lại là Phong Vô Tình, vậy chúng ta không phải vẫn ở cùng tiểu đội sao?” Anh Trác nói với vẻ khó tin. Tôi cũng đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, không phải thằng em tôi và anh Trác đều cùng Đội Hắc Ám Tà Hoàng sao?

“Thì ra Trác đại ca chính là Tà Linh đại ca, không ngờ em lại không phát hiện ra.” Thằng em tôi cũng có vẻ kinh ngạc.

Chuyện này thì có gì kinh ngạc, kể cả bà chị cùng ở trong bụng mẹ đi ra mày cũng không phát hiện được, huống chi là anh Trác tám năm rồi chưa gặp. Tôi ngồi bên cạnh âm thầm buông lời mắng mỏ thằng em.

“Vậy Minh Hoàng không phải là Trác Minh Bân chứ?” Thằng em tôi đột nhiên kêu lên.”Cậu ấy không hề giống lúc còn nhỏ, tính khí hình như nóng nảy hơn nhiều.”

Cái gì? Minh Hoàng chính là em Trác sao? Không phải chứ, ngày xưa em Trác dễ thương hiền lành như vậy, luôn theo sau tôi gọi chị ơi. . . . . . Sao có thể là cái tên Minh Hoàng biến thái bạo lực cộng thêm bất nam bất nữ chứ, đừng phá hoại hình tượng tốt đẹp của em Trác, tôi khóc.

Trác Linh Bân cười bất đắc dĩ.”Thằng nhóc kia đang ở thời kì phản loạn!” Nói xong, anh Trác đột nhiên chuyển hướng sang tôi.”Tiểu Lam cũng chơi chứ?”

Tôi do dự một hồi: “À. . . Có ạ.”

“Chị ấy còn làm nhân yêu trong game đó!” Không ngạc nhiên rằng thằng em đáng chết của tôi bắt đầu liến thoắng, lại có thể lôi bí mật của tôi ra mà nói. Tôi lườm nó, trong lòng vô cùng hối hận. Trời ơi ~~ Tại sao lúc đó tôi lại nói cho cái trạm phát thanh mạnh nhất ở Phong gia chứ?!

“Nhân yêu? Cuộc Sống Thứ Hai không thể làm vậy mà?” Anh Trác không dám tin nhìn tôi. Thằng em đáng chết miệng còn rộng hơn Tam Hiệp Trường Giang(1) của tôi, lập tức mồm năm miệng mười nói cho anh Trác biết. Từ đầu đến cuối tôi đều cúi thấp đầu, hy vọng anh Trác sẽ quên diện mạo của tôi, hoặc là. . . quên đi diện mạo của Hoàng Tử cũng được.

(1) Tam Hiệp Trường Giang là tên gọi chung của ba đoạn thung lũng Cù Đường Hiệp, Vu Hiệp và Tây Lăng Hiệp, phía tây bắt đầu từ huyện Phùng Tết thành phố Trùng Khánh, phía đông đến thành phố Nghi Xương tỉnh Hồ Bắc, với chiều dài 192 km. Bờ sông phong cảnh tươi đẹp, là bức tranh sơn thủy tươi đẹp và hoành tráng nhất của sông Trường Giang; hai bên bờ sông có rất nhiều cảnh quan nhân văn, là kho tàng văn hóa quý báu, cũng là một trong những nơi bắt nguồn của văn hóa cổ Trung Quốc.

“Thì ra là như vậy?” Anh Trác tươi cười nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi. “Đừng để tâm nữa, anh sẽ không nói ra đâu.” Nhưng mà, em không sợ anh nói ra mà là em sợ anh nhận ra em.

Trác Linh Bân nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy nói: “Muộn rồi, anh phải đi đây, buổi tối còn có trận đấu nữa. Gặp ở Cuộc Sống Thứ Hai nhé, Dương Danh.” Thằng em tôi ra hiệu OK với anh Trác.

“Em tiễn anh ra cửa, anh Trác.” Tôi rất trách nhiệm đi theo anh ra ngoài.

Tới cửa, anh Trác dừng lại, mỉm cười. “Tiểu Lam, hy vọng có một ngày, có thể gặp mặt em ở Cuộc Sống Thứ Hai!”

“Ừm.” Chúng tôi đã gặp rồi!

Nghe vậy, anh Trác lại cười tươi, tôi đột nhiên cảm thấy nụ cười này rất chướng mắt, anh Trác anh đừng gia tăng áp lực cho em nữa! “Nghe nói giảng viên lớp em là Gui của Đội Phi Thường?”

“Ừm.” Tại sao lại nhắc đến Gui, như vậy em sẽ lo lắng, anh có biết không?

“Thật ra anh rất có hứng thú với Đội Phi Thường, hôm nào anh sẽ lên lớp em nghe giảng, giảng viên các em thấy anh nhất định sẽ rất kinh ngạc.”

Đúng vậy, đúng vậy! Nếu anh ta thấy anh thân thiết với thằng em em, nói không chừng còn sẽ tưởng anh muốn giành người anh ta thương yêu đấy! Tôi xấu xa nghĩ tới cảnh tượng đó. . . . . . Hình như còn rất thú vị? Vừa nghĩ tới điều đó, tôi quên luôn mối nguy của mình, tươi cười nói: “Được ạ, được ạ, trước khi đến nói một tiếng, em nhất định bảo thằng em em chiếm chỗ tốt cho anh.”

“Oh? Nhưng anh lại muốn ngồi cạnh em hơn.” Tà Linh nói xong, tôi còn chưa phản ứng lại, anh đã vẫy tay tạm biệt, bỏ đi, chỉ để lại tôi đang ngẩn người.

Dương Danh ở bên cạnh đột nhiên huýt sáo. “Xem ra Trác đại ca rất có hứng với bà chị. Bà chị, bà có thể nhân dịp dựa dẫm vào anh ấy trong Cuộc Sống Thứ Hai, chiến sĩ tinh linh đen Tà Linh của Đội Hắc Ám Tà Hoàng rất nổi tiếng đó!”

Dựa dẫm vào Tà Linh trong Cuộc Sống Thứ Hai? Hai thằng con trai thân mật đi cùng với nhau, thêm vào Gui cũng là con trai đứng bên ghen tuông. Cảnh tượng này có thể chấp nhận được không? Tôi bó tay hất bay cảnh tượng xấu xa trong đầu, không lo cái chuyện loạn xị ngầu này nữa, đang lúc định quay về phòng online luyện công. . . . . .

“Tiểu Lam, các con tán gẫu hết ngày chưa? Tới gặp chị họ con vừa mới từ Mỹ trở về đi.” Mẹ cười tít mắt đứng ở cửa phòng khách vẫy tôi qua.

“Chị họ?” Đầu tôi mờ mịt.

“Đúng vậy, vừa nãy lúc các con đang nói chuyện với Linh Bân, chị họ con đã tới chào hỏi, chính là con gái thứ ba của chú của chồng của chị của mẹ ở nhà bên cạnh đó.” Nụ cười trên mặt mẹ lại càng xán lạn, mẹ kéo em tôi, vẻ mặt mờ ám, khẽ nói: “Con trai à, mặc dù chị họ lớn hơn con ba tuổi, nhưng mà rất xinh đẹp, lại là họ hàng xa không có quan hệ huyết thống, nếu con có dịp thì. . . . . .”

Thằng em yêu thích cua gái của tôi kia không ngờ lại táo bón mà nói: “Con không có hứng thú với máy bay, con chỉ thích người tầm tuổi con thôi.”

Dù thế nào đi nữa, tôi và em tôi vẫn quy củ đi chào hỏi chị họ. Vừa đi vào phòng khách, em tôi trưng lên khuôn mặt ngây thơ bảnh bao, nở nụ cười chuyên để đối phó với trưởng bối gia tộc. Giả tạo! Tôi nở nụ cười thục nữ, nhìn về phía chị họ. . . . . .

“Hoa Hồng? Vô Tình?” Em tôi và Hoa Hồng đồng thanh.

“Hoa Hồng cái gì chứ? Đây là chị họ Âu Dương Mai của con.” Ba tôi nghi hoặc nhìn thẳng mặt hai người.

Ngón tay tôi run rẩy.”Sao có thể? Vừa nãy ở trên xe buýt rõ ràng chị đã xuống sớm một bến rồi mà?”

Chị họ Hoa Hồng. . . Âu Dương Mai nhìn tôi.”Trên xe buýt? Oh, vừa nãy bởi vì chị muốn đi mua hoa quả biếu mọi người, nên mới xuống sớm một bến. Lúc nãy em họ cũng đi xe buýt à?”

“Bỏ qua chuyện xe buýt gì đó, chị thật sự là chị họ của em?” Dương Danh không dám tin nói: “Em còn tưởng chị nhỏ tuổi hơn em chứ?”

“Năm nay chị hai mươ ba tuổi rồi, khuôn mặt hơi trẻ con thôi.” Âu Dương Mai cười bất đắc dĩ. “Không ngờ Vô Tình lại là em họ của chị.”

“Vậy à. . .”

“Khoan đã, rốt cuộc có ai nói cho BA MẸ này biết đã xảy ra chuyện gì không?” Ba mẹ tôi cuối cùng không nhịn được nữa mà xen mồm vào.

“Cũng không có gì, chỉ là hồi trước cháu và em họ đã vào chung một tiểu đội trong Cuộc Sống Thứ Hai.” Âu Dương Mai cười gượng.

“Thì ra là thế. . . . . .”

Ba, mẹ, em trai, cộng thêm chị họ tôi lập tức tán gẫu rất vui vẻ. Tôi thẫn thờ ngồi bên, thỉnh thoảng cười cùng họ. Trong lòng suy nghĩ, Hoàng Tử này chẳng những chém chết ba mẹ tôi, giành gái của em tôi, còn lừa tình chị họ tôi (Cộng hôn môi chị họ nữa).

Liệu có thể nào, lúc chân tướng bị tiết lộ chính là lúc tôi bị trục xuất khỏi gia tộc không? Nghĩ đến đây, ai là Hoàng Tử? Tôi không phải Hoàng Tử. . . . . . Tôi gào thét điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.