Một thiên tài, chỉ số IQ 200, 15 tuổi đã vào đại học, 18 tuổi đã tốt nghiệp, 22 tuổi sửa xong luận án tiến sĩ rồi ra nước ngoài học lên tiếp, 25 tuổi nhận thêm một học vị tiến sĩ khác, 26 tuổi sau khi quay về nước được các trường đại học tranh giành mời làm giảng viên. . . . . . Tôi nhìn một đống thư mời trên bàn, nên đến trường nào đây? Tôi cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, trường có lợi nhất cho tôi, chưa tới mười phút tôi cũng có thể tính ra được, có gì phải buồn phiền chứ? Đúng vậy, không có gì đáng để buồn phiền cả! Không gì cả. Bực mình, tôi chộp lấy tất cả thư mời tung lên trần nhà, giấy tờ vung vãi đầy đất, chỉ có một tờ rơi lên bàn.
“Chọn mày đi!” Tôi cầm thư mời lên, chỉ liếc nhìn tên trường, sau đó ký tên mình, tóm lấy mũ bảo hiểm, chuẩn bị đi gửi văn kiện.
Mỉm cười dịu dàng, sau khi ứng phó với ánh mắt mến mộ của nhân viên bưu điện, tôi đi vào phố điện tử, dự định nâng cấp máy tính của mình.
Ông chủ cửa hàng thấy món hời liền cười hì hì hỏi tôi: “Nâng cấp thiết bị tiên tiến như vậy, định vào Cuộc Sống Thứ Hai làm một trận lớn à?”
“Cuộc Sống Thứ Hai?” Tôi chau mày, đó là cái gì?
“Anh không biết Cuộc Sống Thứ Hai sao? Đây là game online thực tế ảo vừa mới đưa ra thị trường đó! Độ chân thực đạt tới mức trước nay chưa từng có, 99%. . .”
Tôi mở to mắt nhìn chiếc mũ được ông chủ khăng khăng đưa cho, không biết phải làm thế nào cả. Game online có gì vui chứ? Không phải chỉ có cầm kiếm chém chém chém thôi sao? Nhưng, vừa nãy không cẩn thận cầm sách hướng dẫn đọc một lèo rồi. Thật hận bản thân nhìn thấy cái gì có chữ liền mở ra xem theo phản xạ tự nhiên. Bây giờ các phương pháp thao tác ngập đầy đầu. . . . . . Thôi kệ, lên xem thử! Dù sao mình cũng không có việc gì làm.
Trước tiên phải quyết định chủng tộc chức nghiệp, xúc xắc tôi dùng lúc trước để đâu rồi nhỉ?
Vừa online, có phần ngây người không biết phải làm gì. Vừa nãy tung xúc xắc ra thi nhân lãng du tộc ma, thi nhân lãng du phải luyện công thế nào? Trong túi, chỉ có một bộ áo quần và một cây sáo. Chẳng lẽ tôi phải cầm sáo đi đánh quái? Game ngày nay đều kỳ lạ như vậy sao?
*********
Nhoáng cái đã hết một tháng, tôi cũng càng thích nghề nghiệp thi nhân ngâm du nhàn nhã, ôm cổ cầm yêu dấu rong chơi khắp nơi, thi thoảng luyện công, thi thoảng tới góc đường trong thành ca hát. Tôi vén mái tóc dài, cảm thấy còn thiếu cái gì đó? Rốt cuộc là thiếu cái gì nhỉ? Bỏ đi, hát đã.
Đang hát, phía trước dường như hơi lao xao? Tôi dừng tiếng đàn ngẩng đầu nhìn, hình ảnh một thiếu niên tuấn mỹ khiến người phải khác ngưỡng mộ đập vào mắt tôi. Thiếu niên còn nhìn tôi bằng ánh mắt ái mộ mê luyến? Đồng tính ư?
Thú vị! Tôi không biết tại sao mà mình lại nổi hứng trêu đùa mĩ thiếu niên. Tôi với mĩ thiếu niên nhìn nhau, sau đó tôi đi qua, yêu cầu được hôn lên tay thiếu niên như đối đãi với một vị công chúa.
Ngoài dự kiến của tôi, thiếu niên chấp nhận, còn đỏ ửng cả mặt.Tiếp theo phải làm gì đây? Không xong, tôi lại một tay tự tạo cho mình tình cảnh ngượng ngùng nan giải này.
Tôi và thiếu niên ngẩn ra một hồi. . .
“À, xin hỏi anh có biết tôi là nam không?” Thiếu niên đột nhiên hồi hộp hỏi.
Lại có thứ để chơi rồi! Tôi cười, dùng ngón tay nâng khuôn mặt thiếu niên lên, còn tỏ vẻ mê mẩn nhìn thiếu niên. “Đương nhiên tôi biết, sao tôi có thể nhầm một người uy phong như cậu là cô gái yếu mềm được!”
Mặt thiếu niên cứ như bị dừng hình, thật là lạ. . . . . . Tôi không hiểu tại sao thiếu niên lại phản ứng như vậy? Nhưng khuôn mặt ngẩn tò te của cậu ấy lại rất buồn cười. Tôi cười, đáy lòng dâng lên một trò đùa quái đản. Sau đó, tôi đột nhiên ôm chầm lấy thiếu niên, còn cảm thán: “Quả nhiên vẫn là đàn ông tốt, cơ bắp đàn hồi như thế này, cảm giác tuyệt hơn ôm đám con gái mềm nhũn rất nhiều.”
Thiếu niên cuối cùng cũng cười. Quả nhiên là đồng tính, tôi nghĩ, thật sự đáng tiếc cho khuôn mặt có thể quyến rũ nữ giới từ năm đến năm mươi tuổi này.
Một giây sau, tôi liền biết mình đã sai rồi . . . . . . Không ngờ thiếu niên có công lực kinh người, một chiêu Cửu Đầu Long Thiểm?! đã khiến tôi nếm vị cái chết lần đầu.
Rời khỏi điểm hồi sinh, tôi không hiểu, không hiểu thiếu niên đó có suy nghĩ gì? Hành động của thiếu niên không hề logic chút nào! Ôm niềm ngờ vực, tôi thử nghĩ một cách giải thích hợp lý, nhưng đều tốn công vô ích. . . . . . Thôi kệ, luyện công thôi! Dù sao, chắc sẽ không gặp lại nữa! Trong lòng không biết vì sao lại thấy mất mát với sự thật không được gặp lại này?
Zombie là quái vật luyện công tốt nhất của tôi, di chuyển chậm chạp. Tôi có thể vừa bước đi chậm rãi, vừa dùng Truy Hồn Siêu Âm Tiễn tiêu hao lượng máu của nó.
“Tiểu Long Nữ cố chống đỡ.” Một tiếng hét to cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn, giật mình không ngờ lại là thiếu niên đó?
Tôi nhìn thiếu niên càng chạy càng cách xa đạo tặc mà hét to, lập tức hiểu tình hình. Tôi quyết định giúp đỡ họ. “Truy Hồn Siêu Âm Tiễn.”
*********
Tôi nhìn thiếu niên, trong lòng tò mò vô hạn. “Tôi rất nóng lòng muốn gia nhập đội ngũ của các bạn.” Kẻ luôn đi đi về về một mình như tôi, không ngờ lại nói một câu mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ nói ra.
Thiếu niên đó, thì ra tên là Hoàng Tử, vô cùng thích hợp với cậu ấy.
Càng thú vị là, Hoàng Tử lại tưởng tôi có ý đồ không tốt với cậu ấy? Ha ha, tưởng tôi bị đồng tính ư? Đây là lần đầu tiên đấy. Thú vị, vậy tôi sẽ diễn cho cậu xem nhé!
*
Tiếp theo, cách tôi đối đãi với Hoàng Tử, có thể nói là khiến bản thân cũng buồn nôn không chịu nổi, thậm chí giúp cậu ấy tịnh thân rồng để nấu canh long tiên. Nhưng thật bất hạnh, đó là lần đầu tiên tôi bị đánh đau đến vậy, mà còn bị giẫm đạp. Nhưng không biết vì sao, tôi chỉ nhớ mỗi cặp má sôi sùng sục kia của Hoàng Tử.
*
Lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của Hoàng Tử, là lúc Hoàng Tử bị một con bé đáng ghét đá. Tôi rất căm phẫn. Không ai được phép làm chuyện như vậy với Hoàng Tử, lại càng không được phép làm Hoàng Tử khóc. Hoàng Tử hợp với cười, hợp với chơi đùa, hợp với phình má, nhưng tuyệt đối không hợp với khóc. . . . . . Lần đầu tiên tôi quyết định vung tay tát con gái, mặc dù sau này biết được kẻ đó không phải là con gái.
*
Hôm nay, bị Tiểu Long Nữ hỏi một câu. Cô ấy hỏi tôi rốt cuộc có cảm giác gì với Hoàng Tử, bởi vì cô ấy phát hiện tôi không bị gay.
Tôi trả lời tôi chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng chết tiệt, sau khi tôi nói ra chợt cảm thấy do dự. Thật sự chỉ bởi vì vui thôi sao? Chỉ bởi vì vui, cho nên tôi để Hoàng Tử đánh tôi đập tôi? Tôi hoang mang .
*
Hôm nay ở trong trường phát hiện một người rất giống Hoàng Tử? Là cậu ấy sao? Tôi rất nghi hoặc, có điểm giống, nhưng lại cảm thấy hơi thất vọng. Người này thật sự là Hoàng Tử sao? Tôi vẫn thích Hoàng Tử trong game, cho nên tôi quyết định không quan tâm Hoàng Tử rốt cuộc là ai, dù sao cậu ấy trong game mới là người tôi thích.
Tôi thích? . . . . . . Chết tiệt, ý nghĩ gì thế này?
*
Tiểu Long Nữ lại tới hỏi tôi một lần nữa. Tôi hơi đố kị hỏi lại cô ấy có quan hệ gì với Hoàng Tử? Sao lại quan tâm cậu ấy như vậy, mà hình như Hoàng Tử cũng thân với Tiểu Long Nữ?
Tiểu Long Nữ không trả lời tôi, chỉ nhìn tôi cười, nụ cười kia. . . . . . dường như còn hiểu bản thân tôi hơn cả tôi nữa. Chết tiệt!
*
Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện. Chuyện thứ nhất là tôi phát hiện tôi nhận lầm người, Dương Danh vỗn dĩ không phải Hoàng Tử. Thứ hai là Hoàng Tử xảy ra chuyện. Cậu ấy đau đớn kêu rên ở kênh tổ đội, ruột gan tôi tưởng chừng như vỡ nát. Tôi không thích nghe giọng nói đau đớn của cậu ấy. Tôi chạy điên cuồng, nhưng không tìm thấy cậu ấy. Mãi cho đến tôi thấy cậu ấy được Tà Linh ôm trong lòng, tôi vươn tay ra muốn ôm lấy Hoàng Tử, nhưng Tà Linh lại phẫn nộ đi ngang qua tôi? Tôi cảm thấy rất lo lắng.
Vì sao? Vì sao Hoàng Tử lại nhìn Tà Linh với vẻ mặt đó? Tôi không thích cảm giác đó, vô cùng, vô cùng không thích!
*
“Tiểu Long Nữ, Hoàng Tử thích Tà Linh ư?” Tôi gần như điên cuồng hỏi cô ấy.
“Tôi không biết, nhưng mà tôi biết Tà Linh thích Hoàng Tử. . . . . .” Tiểu Long Nữ nhìn tôi.
“Nhưng tôi cũng thích cậu ấy!” Tôi không để ý mà gào lên.
Tiểu Long Nữ nói.”Anh đang ở vị thế bất lợi.”
Vị thế bất lợi? “Tại sao? Rõ ràng là tôi chơi với Hoàng Tử cũng khá lâu rồi, Tà Linh, Tà Linh chẳng qua chỉ gặp cậu ấy vài lần mà thôi.” Tôi thật sự đang ở vị thế bất lợi ư? Chẳng lẽ Hoàng Tử thật sự thích Tà Linh hơn?
“Vậy anh thật sự yêu Hoàng Tử rồi, anh không để ý tới giới tính của cậu ấy sao?”
Tôi cười thê lương: “Tôi nghĩ rồi, nhưng so với nụ cười của cậu ấy, giới tính của cậu ấy hoàn toàn không quan trọng. Tôi chỉ muốn canh giữ nụ cười của cậu ấy, không hề quan tâm tới giới tính như thế nào.”
“Tình cảm anh dành cho Hoàng Tử thật sự sâu đậm.”
“Đúng vậy, tôi sẽ mãi mãi canh giữ cho cậu ấy, ở đằng sau ủng hộ cậu ấy, bao dung cậu ấy, chia sẻ hết thảy đau khỏ cùng cậu ấy, tôi xin thề.” Tôi nghiêm túc nói ra lời thề, canh giữ nụ cười đó, mãi mãi, mãi mãi, Hoàng Tử, em là tình yêu chân thành của anh.
*********
Lần đầu tiên gặp em ấy, em mặc chiếc váy cả người màu hồng nhỏ nhắn, trên đầu còn thắt một chiếc nơ bướm, còn có đôi mắt biết nói, nhìn mắt của em thôi đã cảm thấy có thể hiểu hết tất cả về em.
“Anh ở bên cạnh nhà em à?” Em mở to đôi mắt hỏi tôi.
“Đúng vậy, em tên là gì?” Tôi tò mò hỏi em.
“Phong Lam, ba mẹ đều gọi em là Tiểu Lam.”
Tôi cười, cái tên thật dễ thương, khá hợp với cô bé này. “Anh là Trác Linh Bân, gọi anh là anh Trác cũng được. Tiểu Lam, vào nhà uống cốc nước trái cây không?”
Tiểu Lam vô cùng phấn khởi trả lời tôi.”Có ạ!”
*
“Anh Trác, khi em lớn lên, anh có lấy em làm vợ không?” Tiểu Lam nhìn tôi đầy mong đợi. Tôi thở dài, cô bé mười hai tuổi bây giờ lớn sớm vậy sao?
“Sẽ, nhất định sẽ.” Em nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi như vậy, bảo anh phải từ chối thế nào?
Nhìn Tiểu Lam lớn lên từ nhỏ, bây giờ đã là cô bé mười hai tuổi rồi, đã tới tuổi có thể hỏi tôi có lấy em ấy hay không rồi! Tôi yêu thương xoa đầu Tiểu Lam. Lấy Tiểu Lam? Nghe vậy, dường như cũng tốt.
*
“Anh Trác anh phải chuyển nhà à? Vì sao?” Tiểu Lam khóc hỏi tôi. Đừng khóc, em không hợp với khóc.
“Anh. . . Bởi vì liên quan đến vấn đề công việc của ba anh. Em yên tâm, anh nhất định sẽ trở về tìm em, nhất định.” Tôi đau lòng lau nước mắt cho Tiểu Lam, âm thầm thề rằng nhất định sẽ trở về. Hơn nữa lần sau, tôi tuyệt đối không làm Tiểu Lam khóc nữa.
*
Trong Game Thế Giới.
Tiểu Lam? Tôi ngẩn ra nhìn người trước mắt. Đôi mắt khiến tôi tìm về ký ức qua từng giấc mơ hàng trăm lần đó, đôi mắt mà tôi không thể nào quên được đó. Là em ấy, là cô bé ngốc nghếch hỏi tôi có lấy em làm vợ hay không.
Tiểu Lam có còn nhớ anh Trác này không? Anh Trác hứa sẽ lấy em đó. Lòng tôi e sợ.
“Em có muốn làm vợ anh không?” Tôi đi lên hỏi em ấy.
Em hơi ngẩn ra, sau đó ngốc nghếch hỏi tôi: “Vậy anh sẽ lo cho em chứ?”
Cô bé ngốc này, rốt cuộc còn nhớ có anh Trác này không? Tôi hơi lo lắng rằng em ấy thật sự đã quên tôi rồi, mặc dù cho tới bây giờ tôi vẫn chưa quên em. “Ừm!”
“Được.” Em vui vẻ cười.”Nhưng tại sao anh lại chơi người thú?”
“Bởi vì người thú rất mạnh.”
Em ấy oh một tiếng.”Nhưng xấu lắm!”
Đúng là cô bé ngốc. . . . . . Thảo nào quyết định làm vợ tôi nhanh đến vậy, chắc rằng mở miệng quá thẳng thắn, khiến con trai sợ hãi chạy hết, cho nên không tìm thấy ông xã. Dù nói như thế, nhưng lòng tôi vẫn rất hạnh phúc.
*
Nhìn lá thứ trong tay, tôi không biết phải làm thế nào. Tiểu Lam muốn chơi Cuộc Sống Thứ Hai? Vậy tôi còn sự lựa chọn nào khác sao? Cho nên, tôi liền nhảy sang chơi Cuộc Sống Thứ Hai. . . . . . Nhưng, Tiểu Lam em ở đâu? Tôi PM Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu liên tục, nhưng tìm mãi vẫn không có người này. Tiểu Lam, em rốt cuộc ở đâu? Lẽ nào em không còn nhớ anh một chút nào sao?
Không quan tâm đến anh chút nào sao? Cay đắng trong lòng dường như có thể tràn đến miệng.
*
Tôi chỉ không thể tin được, người đi qua trước mắt không phải là Tiểu Lam sao? Thì ra Tiểu Lam vẫn học cùng đại học với tôi? Tôi ra sức vẫy tay với em ấy. . . . . . Em lại không hề nhớ ra tôi, nghĩ vậy, trái tim này rất rất đau.
Buổi tối, lên Cuộc Sống Thứ Hai, tâm trạng rất kém, thậm chí tôi cũng để mặc cho Minh Bân nổi giận loạn xị. Có vẻ nó đã chọc giận đội ngũ trước mặt này, đội Phi Thường? Tên thật lạ.
Hừ! Vậy tới đánh một trận đi, dù sao tâm trạng của tôi cũng rất tồi tệ.
*
Chết tiết, cuối cùng tôi không kiềm chế được, quyết định đi đến nhà Tiểu Lam.
Vừa vặn, tôi gặp Tiểu Lam ở bến xe buýt, lần này ánh mắt em ấy nhìn tôi đã thay đổi, hơn nữa em ấy vẫn nhìn tôi. . . . . . Cuối cùng em cũng nhận ra tôi rồi, phải không? Khóe miệng của tôi mau chóng không khống chế được mà nhếch lên!
Cuối cùng xuống xe, em ấy vẫn không hỏi tôi, tôi đành phải tự mở miệng hỏi vậy.
“Tiểu Lam, em là Tiểu Lam phải không?” Tôi ra vẻ kinh ngạc hỏi em.
Thật khó tin, em ấy lại trợn mắt há mồm nhìn tôi. Em thật sự không nhận ra tôi, tim lại co rút đau đớn gấp đôi.
“Em quên anh rồi, anh là Trác Linh Bân, anh Trác, nhớ ra chưa?” Tôi cố gắng cười gượng.
Em ấy cuối cùng cũng nhớ ra tôi. . . . . . Tôi còn chút đó để có thể vui mừng, tôi giễu cợt chính mình.
Theo Tiểu Lam trở về nhà em, thật kinh ngạc phát hiện ra, thì ra Phong Vô Tình chính là Phong Dương Danh. Xem ra không chỉ Tiểu Lam mới có đôi mắt kém cỏi, tôi cười khổ.
“Nhân yêu?” Tôi gần như không dám tin, Tiểu Lam lại có thể chạy đi làm nhân yêu. . . . . . Vậy đương nhiên không thể dùng tên Phong Tiểu Tiểu này được. Nhưng em không chịu nói em là ai, ngay cả Dương Danh cũng không biết. Tôi hơi thất vọng, nhưng không quan trọng, ít nhất cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại gọi em ấy ở trường. Một khi có thời gian, tôi nhất định sẽ theo em ấy lên lớp, tôi vui vẻ nghĩ tới cảnh tượng cùng lên lớp với Tiểu Lam.
*
Để có thể sống sót trên đấu trường, tôi quyết định liên minh với đội Phi Thường, mặc dù Minh Bân vẫn cứ ầm ĩ không yên . . . . . . Đội Phi Thường thật sự rất lạ, không ngờ có thể phái chiến sĩ duy nhất của bọn họ đi dẫn bớt quái, cũng không sợ Hoàng Tử sẽ chết sao?
Hoàng Tử chưa chết, nhưng, nghe nói rơi xuống vực, thật là còn thảm hơn cả chết. Theo đạo đức mà nói, đội Hắc Ám Tà Hoàng chúng tôi cũng nên góp một phần lực mới đúng. Tôi suy nghĩ xem bên nào có khả năng cao hơn. . . . . . Quả nhiên tìm thấy cậu ta rồi, thê thảm nằm trong vũng máu. Tôi đi qua, cho cậu ta uống hồng dược thủy, cậu ta còn hỏi tôi có phải là Gui hay không. . . . . . Xem ra Minh Bân không nói lung tung về quan hệ kỳ quái giữa hai người họ. Tôi buồn cười nghĩ.
“Oh. . . . . . Thì ra là anh Trác!” Hoàng Tử lẩm bẩm.
Anh Trác? Tôi thẫn thờ, chỉ có Tiểu Lam mới gọi tôi như thế, hơn nữa Tiểu Lam chơi nhân vật nam. Tôi cẩn thận nhìn mặt Hoàng Tử, đôi mắt kia. . . Tiểu Lam! Chết tiệt, tại sao tôi lại có thể ngu xuẩn như vậy? Hoàng Tử chính là Tiểu Lam, hơn nữa, bây giờ em đang đau đớn nằm giữa vũng máu.
Lúc này, Gui đến, và tôi tràn ngập lửa giận. Sao họ có thể để Tiểu Lam chịu đựng đau đớn thế này, em ấy cần được bảo vệ chứ. Mà Gui còn có mặt mũi mà vươn tay ra đòi ôm Tiểu Lam của tôi đi? Minh Bân nói, giữa họ có quan hệ kì quái? Tôi căm tức nhìn Gui, đi ngang qua người hắn.
Cuối cùng, Tiểu Lam yêu cầu tôi đừng nói cho người khác, tôi sẽ không nói, nhất là giảng viên Mẫn Cư Văn, hắn không xứng với Tiểu Lam, hắn hoàn toàn không thể bảo vệ em ấy.
“Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ mãi mãi đứng trước em, không để em nhận bất cứ thương tổn và đau đớn nào, Tiểu Lam của anh.” Tôi thề, sẽ không để đôi mắt kia hiện nỗi đau đớn nữa, mãi mãi, mãi mãi, Tiểu Lam, bảo bối anh yêu nhất.