1/2 Hoàng Tử

Chương 1: Q.3 - Chương 1: NGƯỜI CHIẾN THẮNG CUỐI CÙNG




“Bắt đầu đánh đi, Tà Linh, đừng để em nói lại lần nữa.” Giọng nói gợn chút tức giận của tôi vang lên.

Tà Linh thâm trầm nhìn tôi, đáy mắt mang theo chút ưu thương lăn tăn, cuối cùng anh ấy rút kiếm ra. “Vậy, đầu tiên anh phải quyết thắng thua với Tội trước, không thể để em cướp ánh đèn sân khấu mãi được.”

Tôi gãi mặt, tôi cướp ánh đèn sân khấu sao? Được rồi. . . . . . Hình như có một chút. “Tùy anh vậy.”

Tôi nhìn Tội và Phạm, vừa lúc nhìn thấy Phạm bị dồn đến góc, sau đó bị Tội chém đứt đôi. Xem ra mặc dù về mưu lược Phạm dẫn dắt quân đánh thắng Tội một bàn (Hoặc có thể nói hắn tương đối đê tiện?), nhưng về mặt PK thì không phải là đối thủ của Tội. Không phải tôi quá tàn nhẫn rồi sao? Lúc Phạm gần chết thì tóm hắn trở lại, để Tội đánh chết hắn. . . . . . Quên đi! So với bị tôi đánh chết còn tốt chán.

Chém Phạm xong xuôi, Nam Cung Tội chậm rãi đi về phía tôi. . . . . . Có thể nào, anh ta muốn gây chiến với tôi? . . . Thú vị! Tôi khẽ cười, tay cầm Hắc Đao, nhìn Nam Cung Tội đi từng bước đến gần tôi. Phải xuất chiêu rồi! Đáy lòng tôi căng lên. . . . . .

“Hoàng Tử, cảm ơn cậu.” Tội đột nhiên nói câu này.

“. . . . . . Hử?” Tôi ngây người, cảm ơn tôi? Tôi tàn sát đồng minh của anh ta không chừa một mống, còn cảm ơn tôi?

“Cậu cho tôi cơ hội được quyết đấu công bằng với Phạn.” Nam Cung Tội thấy vẻ mặt ngờ vực của tôi, vội giải thích thêm.”Mà đây chính là nguyên nhân chủ yếu tôi tham gia cuộc thi lần này.”

“Oh. . . . . . Đúng rồi, Tà Linh nói anh ấy muốn đánh với anh.” Tôi chỉ Tà Linh.

Nam Cung Tội nghe vậy, chỉ cười cười. “Không cần, tôi nghĩ chỉ còn một mình tôi đơn độc cũng không cần phải so tới lui nữa, huống chi tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên cậu hãy giết tôi đi, Hoàng Tử.” Ánh mắt anh ta mang vẻ ưu thương nồng đậm.

Tôi cũng bị nhiễm vẻ buồn bã của anh ta, tôi trầm tĩnh nói.”Được rồi. . . . . .”

Tôi còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã xuyên thủng ngực Tội, còn chủ nhân của thanh kiếm này chính là Tà Linh. . . . . . Tà Linh vô cùng tức giận nhìn Tội. Cái tên này kết bạn với Tiểu Lam còn chưa tính, bắt Tiểu Lam khiêng hắn trên vai cũng bỏ qua được, bây giờ lại còn bảo Tiểu Lam giết hắn? Sang một bên tự sát không phải gọn sao?!

“Tà Linh, anh làm gì thế?” Tôi bất mãn hét: “Tội nói muốn em giết anh ấy mà.”

Nam Cung Tội khó hiểu nhìn ánh mắt oán giận của Tà Linh. “Bỏ đi, cũng không sao cả, Hoàng Tử, chờ tôi xử lý xong việc sẽ đến tìm cậu uống một ly. . . . . .”

Lần này lại nói chưa xong, một mũi tên trong suốt đã vọt tới từ sau lưng tôi, sau đó cắm lên trán Nam Cung Tội, mà kẻ đầu sỏ, Gui lạnh lùng nhìn Nam Cung Tội. Anh còn phong độ hơn cả Tà Linh, ít nhất anh nghe Nam Cung Tội nói còn trở về tìm Hoàng Tử, mới ra tay giết! Nhìn Nam Cung Tội hóa thành ánh sáng trắng bay đi, Gui và Tà Linh cùng nở nụ cười thỏa mãn tà ác. Ai bảo thằng cái tên có chút sắc đẹp này lại dám tùy tiện tiếp cận Hoàng Tử chứ!?

“Tình cảm của hai người trở nên tốt như vậy từ khi nào thế?” Ngay cả cười cũng giống nhau như đúc, tôi ngờ vực nhìn hai đồ tể này. Nhưng tôi vừa nói xong, hai người lập tức thu lại nụ cười, còn hung dữ trừng mắt với đối phương. “Hai người kì cục. . . . . .” Tôi lẩm bẩm.

Tôi rút Hắc Đao ra, chỉ vào Tà Linh. “Dù thế nào đi nữa, bây giờ là lúc chúng ta quyết đấu. Tà Linh, em rất nhớ tế kiếm xuất quỷ nhập thần của anh!”

“Hoàng Tử. . .” Tiểu Lam. . . . . . Sao anh có thể vung kiếm về phía Tiểu Lam yêu thương của anh được? Vốn dĩ anh định chết chung với Nam Cung Tội, như vậy Tiểu Lam cũng không cần giết bạn của cô ấy, mà bản thân cũng không cần vung kiếm về phía cô gái yêu thương của mình. . . . . . Mặc dù làm như vậy rất có lỗi với đồng đội Hắc Ám Tà Hoàng! Anh quay đầu nhìn đồng đội, họ đều đang hy vọng chờ anh rút kiếm ra tay, mà Phong Vô Tình đã cầm nhuyễn kiếm trong tay rồi. . . . . . Phong Vô Tình nếu em biết đó là chị ruột của em, em có thể ra tay được không? (Nó sẽ làm thịt em, bà chị cướp gái của nó, anh không cần lo lắng đâu. . . . . . )

Tôi đợi Tà Linh rút kiếm, nhưng chần chừ không hành động. . . . . . Lẽ nào anh Trác muốn nhường tôi? Mặt tôi trầm xuống, trong lòng khó chịu. Tôi muốn thắng, nhưng đây không phải là cái cách mà tôi muốn thắng, tôi gào to. “Rút kiếm.”

Tà Linh vẫn do dự nhìn tôi, sự tức giận của tôi càng dâng cao. Thế này là sao? Chẳng lẽ tôi cần người khác cố ý thua mới thắng được sao? Tôi. . . . . . Gui đột nhiên đặt tay lên vai tôi, ánh mắt anh ta ý bảo tôi bình tĩnh lại. Gui đi về phía Tà Linh, tựa vào tai anh ấy nói khẽ: “Nếu cậu không muốn từ nay về sau mất đi Hoàng Tử, thì hãy rút kiếm ra. Bất cứ hành vi cố ý thua nào cũng chỉ chọc giận cậu ấy mà thôi. Cậu quen cậu ấy tám năm, chẳng lẽ còn không rõ tính cách của cậu ấy?”

Vấn đề là, trước kia Tiểu Lam không như vậy. Trong game Thế Giới, cô ấy luôn trốn ở phía sau anh, luôn đòi anh đồ này đồ kia. Bây giờ anh bắt đầu nhớ những hành động xấu xa trước kia của Tiểu Lam. Nhưng bây giờ Tiểu Lam thật sự đã trưởng thành, hiện giờ cô ấy luôn đứng trước đội ngũ, luôn cười thoải mái mà vung đao, cũng hiểu được phải tự cố gắng để đạt được những thứ mình muốn. Hoàng Tử đã không còn là Tiểu Lam trước kia nữa rồi .

“Tôi ngưỡng mộ Hoàng Tử hiện tại.” Nhưng nhớ nhung Tiểu Lam trước kia, Tà Linh lặng lẽ nghĩ trong lòng.

Tà Linh kiên định nhìn Gui. “Thầy hãy cẩn thận, cho dù bây giờ thầy đang giúp tôi, chúng ta vẫn là tình địch, cứ đợi tôi làm thịt thầy.”

Khóe miệng Gui nhếch lên.”Đó cũng là câu tôi muốn nói.”

Cuối cùng Tà Linh cũng rút kiếm, tôi cũng hài lòng vung Hắc Đao, hai đội bắt đầu cảnh giới. A Lang đại ca vội vàng bảo Doll chiêu hoán Khô Lâu, sau đó chỉ huy chúng tôi xếp đội hình, tôi và Khô Lâu đứng thành hình quạt bảo vệ mọi người ở phía sau, mà bên đội Hắc Ám Tà Hoàng thì Tà Linh và Phong Vô Tình đứng ở trên cùng, hai bên đều xếp xong đội hình.

A Lang đại ca dặn dò: “Mọi người chú ý, thắng thua đều đặt vào lúc ma pháp sư hai bên xuất đại hình ma pháp, cho nên, chúng ta phải xuất ma pháp trước, nếu không phải tiêu diệt Minh Hoàng. Tiểu Long Nữ, em đi đối phó với Playboy, quyết không thể để bọn họ tiêu diệt Vũ Liên, nếu có thể, liền giết Minh Hoàng. Gui cậu phải chú ý tới cung thủ của đối phương. Doll em phải cố gắng hết mức tránh ở phía sau, duy trì số lượng Khô Lâu và tuyệt đối không hi sinh chính là nhiệm vụ của em. Cuối cùng, Hoàng Tử bảo vệ tất cả đồng đội là trách nhiệm của em.” Chúng tôi ra dấu OK với A Lang đại ca.

Sửu Lang quan sát đội Hắc Ám Tà Hoàng, sau khi xác định họ cũng đã sẵn sàng, anh ấy xé góc áo của mình, ném lên trời, tất cả mọi người nhìn miếng vải chậm rãi rơi xuống, rơi xuống đất!

Hai bên đồng thời chuyển động.

Bình luận viên Tiểu Lý sau khi nín thở đã tuôn ra một tràng: “Trận chiến quyết định cuối cùng đã triển khai, đội Phi Thường đấu với đội Hắc Ám Tà Hoàng. Rốt cuộc đội nào sẽ trở thành đội chiến thắng Đại hội Người phiêu lưu đây? Chúng ta có thể nhìn thấy lúc này Tinh Linh Đẫm Máu Hoàng Tử đang ứng phó với tinh linh đen Tà Linh và kiếm sĩ loài người Phong Vô Tình. Ánh đao bóng kiếm nhanh đến mức khiến Tiểu Lý tôi cũng không biết phải nói từ đâu. Hiện tại Hoàng Tử đang chém liên tục, tiếp theo là cú phi người đá, đá thấp. . . Tà Linh cũng không chịu lép vế, thấp người lượn vòng trốn cú đá của Hoàng Tử, lại vung kiếm hình chữ Z, suýt nữa đâm trúng Hoàng Tử. . . Xuất hiện rồi, đây là tuyệt chiêu của Hoàng Tử ư? Trời ạ, thanh đao rực lửa chém liên tiếp, quả là chiêu thức quá sức tưởng tượng, đánh trúng chưa? Đáng tiếc. . . . . . chỉ đánh trúng một lần. Đao kiếm lại tiếp tục leng keng, trận đối chọi giữa đao và kiếm sẽ có kết quả thế nào đây? Lại nhìn xem nhuyễn kiếm quỷ quyệt của Phong Vô Tình đang tàn sát Khô Lâu. Phong Vô Tình đấu với tám con Khô Lâu cấp cao nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, phương hướng của nhuyễn kiếm thật khó bề tưởng tượng, mỗi lần ra tay đều trúng điểm yếu, tốc độ mất máu của Khô Lâu khiến pháp sư vong linh lúng ta lúng túng. . . . . . . . . Khoan đã! Mọi người hãy lập tức nhìn xem màn tranh đấu của đạo tặc, như thể gió đấu với gió, mọi người có nhìn thấy không, hai người đang không ngừng qua lại như con thoi khắp mọi nơi trên đấu trường, khi thì tiếp cận đội Phi Thường, lúc lại bị dồn quay về chỗ đội Hắc Ám Tà Hoàng, nhanh đến mức Tiểu Lý tôi không phân biệt được ai là ai nữa! Đến nỗi ma pháp sư hai bên. . . Ma pháp sư có phải đang chuẩn bị đại hình ma pháp không? Không phải, ma pháp sư đang duy trì vòng phòng hộ. Xem ra hai bên đều có người tấn công từ xa khiến ma pháp sư không thể mặc sức thi triển ma pháp. Ma pháp sư và người tấn công từ xa đều đang giằng co, xem ra chỉ có thể kỳ vọng chiến sĩ ở phía trước để phân thắng bại, hoặc là đạo tặc ám sát thành công.”

Thì ra là như vậy, chỉ có thể trông cậy vào chiến sĩ và đạo tặc sao? Tôi cười, không thể thua Tiểu Long Nữ được, nếu không cô ấy nhất định sẽ chọc ghẹo tôi bằng giọng cười the thé. Tôi tăng nhanh tiết tấu vung đao, Tà Linh xem anh còn có thể không tốn sức mà đuổi kịp không? Tôi cười hờ hững.

“Aaaa. . .” Đầu gối đột nhiên đau buốt. Không thể nào! Rõ ràng tôi đã tránh được tất cả chiêu kiếm của Tà Linh. Tôi cúi đầu nhìn lại, không ngờ là một mũi tên cắm lên đầu gối tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn Thiện Xạ, không ngoài dự liệu, hắn đang cười đắc ý nhìn tôi, mà còn tệ hơn là, lại thêm mấy mũi tên bay tới. . . . . . Tôi lăn mình, vẫn bị trúng thêm một mũi tên vào vai trái, đau đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. May là A Lang đại ca lập tức giúp tôi buff lại phần lớn lượng máu đã mất, tôi mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Lúc này, tôi mới vội vàng nhìn Tà Linh, để ngừa anh ấy thừa dịp vung kiếm về phía tôi. . . . . . Nhưng anh ấy ngẩn người lại còn có vẻ không đành lòng. . . . . . Tôi giận dữ nhìn anh ấy, còn khua khoắng Hắc Đao một lúc trước mắt anh ấy (Đánh nhau còn phải nhắc nhở kẻ thù đừng mềm lòng, cần phải thừa dịp đánh lén tôi. . . . . . Tôi thấy tôi đúng là xưa nay chưa từng có!).

Cuối cùng Tà Linh cũng lòng ngang tàng mắt hung ác. “Viên Hoa Áo Nghĩa ─ Kiếm Bổn Cô Nhân.”

Hay cho cái tên kì lạ của chiêu thức. . . . . . Tôi đương nhiên cũng là không chịu lép vế. “Xem em đây, Đao Khiếu Chiêu Cuồng!”

Đao của tôi như biến thành trăm ngàn thanh đao, từng thanh từng thanh lao từ nhiều hướng chém về phía Tà Linh, người Tà Linh lập tức chảy máu khắp nơi, nhưng . . . . . . hay cho Kiếm Bổn Cô Nhân, thì ra là như thế. Khác hẳn Đao Khiếu Chiêu Cuồng của tôi, chiêu thức này của Tà Linh sử dụng đâm, hơn nữa chỉ đâm một lần, nhưng đâm mạnh vào điểm yếu. Đáng tiếc tôi bỏ qua ảnh hưởng của vết thương ở chân, chỉ hơi hơi tránh được vị trí của tim. . . . . . Đao của tôi cách xa cổ của Tà Linh hai mươi centimet, mà kiếm của anh ấy đang đâm sâu vào ngực phải tôi, còn mũi kiếm hướng về tim ở bên trái, thế nào đi nữa tôi cũng sắp chết rồi. . . . . .

Trở về chủ đề chính, Vũ Liên đang duy trì vòng phòng hộ và Gui đang chờ thời cơ hành động hoàn toàn không dự đoán được, đối phương lại dám thu vòng phòng hộ đánh lén Hoàng Tử, rõ ràng đây là chiến thuật hi sinh. . . . . . Điều đáng hận chính là, mặc dù Vũ Liên lập tức thu hồi vòng phòng hộ, để Gui điên cuồng bắng tên về phía Thiện Xạ, Thiện Xạ trước khi chết vẫn bắn mấy mũi tên về phía Hoàng Tử. . . . . . Gui lập tức nhìn xem tình trạng của Hoàng Tử, vừa nhìn, trái tim gần như ngừng đập. May là tay anh lập tức bắn tên theo phản xạ, Tà Linh không chú ý tới Gui nên bị tên bắn trúng trán. Anh kinh ngạc nhìn về phía Gui, sau đó biến thành ánh sáng trắng bay đi.

Tôi thở phào, yên tâm được chút, đau buốt từ ngực phải lập tức nhấn chìm tôi. Tôi ôm ngực chịu đựng cơn đâu, chờ câu chú trị liệu của A Lang đại ca niệm xong, tôi phải nhằm lúc Minh Hoàng đối diện còn đang niệm đại hình ma pháp, làm thịt nó. . . . . .

“Aaa!” Tôi không dám tin nhìn kiếm nhô lên từ ngực, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của kiếm. . . . . . Cảm giác chết dưới tay em trai mình thật sự như năm vị hợp lại, Phong Vô Tình cái đồ khốn nhà mày, rất biết nắm bắt thời cơ chém chết chị mày!

“Hoàng Tử. . .” Gui đứt ruột nứt gan mà gào lên, nhưng cũng chỉ thấy tôi theo gót chân Tà Linh.

Sửu Lang không kịp đọc xong câu chú trị liệu, lập tức chỉ huy chiến lược mới: “Doll, cản Phong Vô Tình. Gui, tiêu diệt ma pháp sư. Vũ Liên. . . . . .” Sửu Lang quay đầu nhìn Vũ Liên, vốn dĩ định bảo cô ấy phải lập tức niệm đại hình ma pháp, nhưng Vũ Liên đã thấy Minh Hoàng bắt đầu niệm chú, lập tức niệm chú luôn.

Phong Vô Tình thấy tình hình bất lợi, rốt cuộc cậu nên quay về bảo vệ Minh Hoàng, hay tiến lên tiêu diệt ma pháp sư đội Phi Thường? Cậu thét lên: “Playboy, đừng chơi ở bên kia nữa, mau quay về giúp đi.” Vừa nói vừa lùi về phía Minh Hoàng, dùng thân che cho cậu ta, nhuyễn kiếm trong tay vung lên ngăn cản Truy Hồn Siêu Âm Tiễn của Gui.

Playboy nghe vậy chỉ biết cười khổ, Vô Tình tưởng anh thích chơi lắm sao? Nếu hắn không theo sát đạo tặc tinh linh nhanh như gió mà còn biết trốn dưới đất này, không biết cô ta đã ám sát biết bao nhiêu người của đội Hắc Ám Tà Hoàng rồi. Nhưng, xem ra tình hình vô cùng dị thường, Playboy lập tức bỏ cuộc truy kích Tiểu Long Nữ, mục tiêu chuyển sang những người khác trong đội Phi Thường.

Tiểu Long Nữ và Playboy không ngừng luẩn quẩn vòng quanh Vũ Liên, hai người giằng co mãi. Playboy biết mình không thể nào làm hại Vũ Liên trước mắt Tiểu Long Nữ, hắn cười khẩy một tiếng, lùi chân lại một bước trượt đi mấy mét, người theo đà quay lại, chủy thủ trong tay khéo léo cứa cổ Doll. Doll dễ thương ngọc nát hương tàn theo tôi, mà Khô Lâu vốn dĩ đang định truy kích Phong Vô Tình cũng vỡ thành từng mảnh vụn.

“Chết tiệt!” Tiểu Long Nữ nhảy đến trước mặt Playboy, cô ấy nổi giận không đoái hoài đến sức mạnh của mình kém hơn Playboy, không kiềm chế được mà dùng chủy thủ đâm điên chém cuồng giáp mặt với hắn, chỉ thấy tia sáng loáng lên giữa hai, âm thanh vang lên không ngừng. . . . . .

“. . . Lôi Nộ Cửu Thiên.” Minh Hoàng hô lên câu cuối cùng.

“. . . . . . Lưu Tinh Vũ.” Vũ Liên đại tẩu chỉ niệm chậm hai chữ.

Tức khắc trời rung đất động. . . . . .”Toi rồi.” Hai đội cùng nghĩ.

*********

Bởi vì di chứng sau khi chết, cho nên tôi hơi choáng váng bước chân vào hội trường thi đấu, đứng bên cạnh Thiện Xạ đã đứng ở đó từ trước. Vừa lúc nhìn thấy kì quan, tia chớp của Minh Hoàng tập hợp thành cột sấm sét, mà Lưu Tinh Vũ của chị Vũ Liên dùng để ước cũng ước không hết được. Tôi tìm tung tích mọi người. . . . . . Rất đáng tiếc, không thấy ai cả. “Không phải sẽ lại hòa chứ! Lần trước còn có Tà Linh và tôi sống sót, lần này toàn bộ đều bị tiêu diệt?”

Tôi im lặng chờ đợi ma pháp qua đi, xuất hiện kết quả. Lúc này Tà Linh cũng tới bên tôi yên lặng nhìn đấu trường. . . . . . Sau đó Doll treo lên hai hàng nước mắt, khóc lóc vì quá đau tới bên tôi thút tha thút thít. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng càng lúc càng căng thẳng.

Bình luận viên Tiểu Lý và người xem đều nghển cổ mong chờ kết quả xuất hiện. “Thưa quý vị khán giả, bây giờ chính là thời khắc hồi hộp nhất, rốt cuộc đội Hắc Ám Tà Hoàng và đội Phi Thường ai sẽ giành được thắng lợi cuối cùng ở Đại hội Người phiêu lưu đây? Hay là toàn bộ hai bên đều bị diệt? A. . . . . . Ma pháp dần dần tản đi, trong mây mù hình như có bóng người, mọi người mau nhìn xem đó là người của bên nào? Đó là, đó là. . . . . Người nằm trên đất là Phong Vô Tình, là kiếm sĩ loài người Phong Vô Tình của đội Hắc Ám Tà Hoàng, mặc dù anh ấy có vẻ đang hấp hối, nhưng anh ấy vẫn còn sống sót, đội ngũ chiến thắng đã xuất hiện rồi . . . . . .”

“A! Là Vô Tình!” Tôi khó tránh có chút thất vọng, nhưng cũng biết cái này là hợp lý, dù sao ở trong ma pháp có lực sát thương khủng khiếp kia, người có khả năng sống sót cao nhất đương nhiên là chiến sĩ máu nhiều phòng ngự cao rồi. Tôi quay đầu chúc mừng Tà Linh: “Chúc mừng các anh đã chiến thắng.”

Tất cả người xem đều kêu gào như phát cuồng, Tiểu Lý càng kêu to như lợn bị chọc tiết: “Đội Hắc Ám Tà Hoàng. . . . . . Đội Hắc Ám Tà Hoàng chiến thắng rồi. . . . . . . . .”

Một bàn tay xuất hiện! Chui ra từ đống bùn đất trên nền đấu trường. Đầu tiên mấy người xem giương mắt đờ đẫn nhìn chăm chú, tiếp theo, giống như dịch bệnh lan tràn, tất cả mọi người đều nhìn bàn tay xuyên đất mà ra kia. . . . . . Mọi người đều lặng lẽ ngóng chờ!

“Đó là thứ gì vậy?” Tôi sởn gai ốc, mới rằm tháng bảy âm lịch, không thể nào. . . . . . có thứ gì đó quấy phá chứ? Không thể nào! Cái thứ đó cũng chơi game online sao?

Sau đó một bàn tay khác cũng xuyên ra từ mặt đất, có không ít người xem không chịu nổi sự kinh dị, đã bắt đầu thét chói tai. . . . . .

“Hơ. . . . . . May là tôi đã phải trải qua trăm đắng ngàn cay học Độn Thổ.” Đột nhiên cả người chui ra khỏi mặt đất, Tiểu Long Nữ phủi bụi trên người lẩm bẩm.

. . . . . . Tôi mất hình tượng mà há hốc, chẳng qua so với thành viên đội Hắc Ám Tà Hoàng bên cạnh, người xem, và Tiểu Lý, miệng của tôi còn tính là nhỏ.

Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng phủi xong bụi trên người, cô ấy nở nụ cười đáng ghét đi về phía Phong Vô Tình. “Cậu ~ hình như sắp chết rồi!” Trên mặt cô ấy là nụ cười tà ác cấp quỷ sa tăng, vô cùng xinh đẹp kiều diễm, nhưng các bạn không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu!

Tiểu Long Nữ nhấc chủy thủ lên nhưng lại buông ra, nụ cười trên mặt cô ấy lại càng đáng ghét hơn. Cô ấy khéo léo nhấc chân lên, giẫm mạnh lên ngực Phong Vô Tình, vừa xoay xoay mũi chân vừa cất giọng quyến rũ: “Chết dưới đóa hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, cậu nói xem có phải không? Sở Lưu Hương đại hiệp.”

Cuối cùng, Phong Vô Tình phun ra một ngụm máu tươi, sau đó biến thành ánh sáng trắng bay đi. . . . . . Thật sự không biết, rốt cuộc nó bị giẫm chết, hay là tức chết?

. . . . . . Đội Phi Thường, chiến thắng! Trọng tài hô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.