Song Ngư
SONG NGƯ
Song Ngư mở mẫt ra thì thấy
mình đang nằm trong lòng của ai đó, nhìn kĩ lại thì cô mới ý thức được
người mình đang đè lên chính là....
- Sư tử - Song hoảng hồn - Cậu...
- Sư Tử.. Cậu ta bị sao vậy ? - Bạch Dương chạy lại thì thấy...
Ò..e.ò..e
Tiếng xe cấp cứu vang lên, tình tình coi bộ càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Bóng dáng ai đó đã biến mất.
============ Trong sân trường học viện Sakura- 8:20=================
Tại góc nào đó trong sân vườn nhà trường, không khí trong đây yên tĩnh hẳn so với phía ngoài kia. Có một cô gái trên tay đang cầm quyển sách, tay
còn lại thì cầm cây dù đen. Bóng dáng cô bé uyển chuyển mong manh dưới
hàng cây cùng mái tóc xanh dương đậm hài hoà, gương mặt cô bé thanh tú,
diễm lệ làm người ta phải xao xuyến nhưng khí thế và biểu cảm của cô bé
lại oai nghiêm, quyền uy khác hẳn so với biểu cảm vui tươi mà một đứa
trẻ tuổi cô nên có.
Chợt cô bé híp đôi mắt xanh ngọc lam lại nhìn lên bầu trời rồi lại quay xuống nhìn quyển sách đang cầm trên tay.
Cô khẽ thì thầm bài thơ cô vừa đọc:
Thấy vạn kiếp cánh hoa nhẹ rơi.
Sống cùng hoa cả ngàn năm rồi !
Trớ trêu thay hoa đẹp không quả.
Buồn thương kiếp người như kiếp hoa rơi !
( Bật nhạc Manhua hoa trong tâm để hiểu rõ tâm trạng nhân vật)
Khuôn mặt vô cảm thoáng buồn rầu.
” - Ba mẹ ơi ! Xem nè, hoa con vẽ đó ! - một đứa trẻ mái tóc trắng đang vẽ tranh, gương mặt cô bé ngây ngô đáng yêu vô cùng.
- Ừm, hoa con gái ba vẽ đẹp ghê ! - Ông bố ngồi bên cạnh đứa trẻ tóc
trắng cười hiền hậu nhìn con gái bé bỏng của mình. Tuy nhiên trái ngược
với khung cảnh hạnh phúc vui tươi này, phía bên đối diện là không khí
lãnh đạm của cô bé mái tóc màu xanh dương, cô bé chừng mới 5 tuổi nhưng
thứ trên tay cô lại không phải là thứ dành cho đứa trẻ năm tuổi nên
đọc, và đó là quyển sách hoá lớp 12 nâng cao, gương mặt vô cảm, đi cùng
với đôi mắt uyên thâm thật sự là người ta khó có thể nghĩ đây là đứa trẻ 4 tuổi.
- Umk, cả nhà học xong rồi, bây giờ ta đi ăn cơm thôi ! - Người mẹ trong bếp bây giờ mới đi ra ngoài. Đập vào mặt bà là gương mặt hết sức vui tươi của hai cha con làm bà là người ngoài mà còn phải bật
cười. Tuy nhiên gương mặt mỉm cười thoáng đổi khi bà mắt bà chạm qua đứa trẻ đang đọc sách kia. - Hai cha con, bữa nay nhà ta ăn thịt nha !
- Có rau không mẹ, con không thích ăn rau tí nào ! - Đứa trẻ có mái tóc trắng lèo nhèo, mắt chớp long lanh nhìn mẹ mình.
- Có, con yên tâm ! - đáp lại sự kì vọng của con gái cả là câu trả lời
hết sức lạnh nhạt của bà mẹ. Bà quay sang nhìn đứa trẻ đọc sách hỏi -
Còn con, mio, con ăn rau được không ?
- K..hông, con không ăn
rau đâu, ghê lắm ! - Đứa con gái cả tóc trắng la làng lên làm bà mẹ chỉ
biết lắc đầu. Người bà đang muốn hỏi là Mio cơ mà.
- Toi rồi nha, con là chị cả mà không ăn rau, coi chừng sau này bày thói hư cho em
bây giờ. Vậy là không được, nhất định con phải ăn rau ! - Bà mẹ kiên
định nhất quyết không để cho con gái mình chiếm tiện nghi. Nói rồi, bà
quay sang con gái út của mình.- Mẹ nói đúng không, Mio ?
- Sao cũng được ! - Đứa trẻ tóc xanh dương mắt không rời khỏi sách, lạnh lùng đáp.
- Nhưng con nghĩ vẫn nên ăn rau, mà phải là rau sống nha: Trong rau sống
có chứa 92% nước, lại ít năng lượng, chỉ có 13kcal/100gr và 0,5% chất
béo. Đã vậy ăn rau sống vào đầu các bữa ăn giúp no bụng và cung cấp cho cơ thể nhiều vitamin E, B và C. Tuy nhiên mẹ cũng cần chú ý, nên thêm
vào món rau sống một ít dầu giấm sẽ làm tăng lượng kcal và chất béo, cứ
một muỗng súp dầu giấm chứa 75kcal. Với lại mẹ nên chỉnh chế độ ăn đều
đặn cách nhau từ 4 - 5 giờ đồng hồ/bữa: Nghiên cứu cho biết, tốt nhất
những bữa ăn đều đặn cần cách nhau từ 4 - 5 giờ và nên ăn nóng ít nhất
một bữa trong ngày. Và hôm nay ăn thịt nên mẹ cần làm nóng món ăn để
tăng hấp thu dưỡng chất và cơ thể không phải mất năng lượng.
Đứa trẻ xanh dương tuôn ra một tràng cha mẹ cô đơ luôn, còn chị cô vỗ tay khen gợi quá trời.
Trong bữa ăn cơm, không khí cả nhà im ắng hẳn, cô bé tóc xanh dương ăn xong
lập tức cầm sách lên phòng đọc tiếp. Lát sau cô xuống lầu thì thấy ba mẹ cô đang nói gì đó mà gương mặt hết sức căng thẳng.
- E..m chỉ là không nghĩ nó như vậy ! - Mẹ cô vừa nói vừa buồn rầu. - Chỉ là em biết
cha mẹ nào cũng mong con mình tài giỏi nhưng đối với em mà nói em không
tin được nó là con mình ..hức..hức... Tại sao nó không thể bình thường
như Midori được
chứ....hức..hức.. Em chỉ muốn nó mỉm cười với em chứ không phải gương mặt vô cảm đó !
Hai giọt lệ lăn trên người phụ nữ mà cô gọi là mẹ.
- Em biết từ lúc sinh nó ra em đã thấy nó khác thường rồi, chỉ mới 3 tuổi mà nó đã làm nhuần nhiễn bài tập cấp hai rồi, điều đó làm em sợ
...hức..
Cô bé tóc xanh dương đứng ngay góc tường, nghe thấy tiếng bà mẹ cô khóc nhưng khuôn mặt cô vẫn lạnh tanh.
- E..m không biết tại sao mình lại sinh ra thứ quái thai đó ! ... Rồi sau này Midori của chúng ta sẽ ra sao đây ?
Mẹ cô vừa dứt lời mà không hay biết là con gái bà đã chết đứng tại chỗ. Hoá ra nãy giờ ba mẹ cô lo lắng đến chảy nước mắt chỉ vì lo cho chị cô, đúng là trớ trêu mà, tại sao không phải là cô chứ ? Cô đã làm gì sai
chứ ? Vậy mà tại sao cuộc đời cô lúc nào cũng cũng bị người ta khinh
thường như vậy ?
- Ơ.! - Người mẹ cô quay sang thì thấy cô con gái của mình đang đứng ngay bức tường, cô con gái mà bà gọi là quái thai. Con ngươi trong mắt bà giãn ra cùng những giọt lệ ngày càng nhiều, ba
cô ngơ ngác nhìn cô. Còn cô thì gương mặt vẫn vô cảm không chút cảm xúc
nhìn mẹ. - C..on..đã nghe hết rồi ư ?
Đứa trẻ gật đầu, cô bước
tiếp xuống chỗ ba mẹ cô đang ngồi. Thò tay sang lấy chai nước lọc rồi cô bước về phòng xem như không có chuyện gì xảy ra, còn ba mẹ cô thì vẫn
đứng lặng, không chút chuyển động, trơ mắt nhìn bóng dáng con gái họ
khuất dần...”
- BẢẢẢOO ....BÌÌÌÌNHH - Giọng hét cắt ngang
suy nghĩ của cô gái cầm dù đen, cô quay lại thì thấy con cá ( SN: Nói
ai cá đó con quỷ kia !, tg: ..”im lặng”, SN: Ê, ngươi có nghe ta nói
không đó ? * đùng đùng sát khí*. Tg: * từ wc đi ra thì thấy con cá kia
tức điên * Gì ?* ngây ngơ hỏi *, SN: NGƯƠI..* mặt tối sầm lại*. Tiếng
vang ra từ trong phòng: Ui da, ay da, làm gì zợ..! Cứu ! Cứu !, SN bước
ra khỏi phòng đằng sau là tg đáng thương đã bị đánh bầm dập.) kia đang
hét inh ỏi.
Vâng, cô gái đang cầm dù đen không ai khác chính là Bảo Bình và người đang hét to kêu Bảo không ai khác là Song Ngư. Song
chạy nhanh tới chỗ Bảo đang đứng.
- Sư..Sư..- Song Ngư vừa thở
hồng hộc vừa nói, cô ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Bảo, còn Bảo thì mặt lạnh nhưng đôi mắt có chút dịu lại khi nhìn Song Ngư, điều này có thể
chứng minh cô không phải con người vô cảm bởi nếu vô cảm cô đã chẳng bao giờ quan tâm đến các sao, thật sự thì cô vẫn có những đức tính của con
người đó thôi chỉ là cô chưa bộc lộ cảm xúc cách rõ ràng như người khác thôi.
- Chuyện gì ?
....
.........
==================Hiroshima - 6:30 pm, tại căn biệt thự nào đó===========
Từ trong một căn biệt thư tráng lệ là một cậu bé chừng 8,9 tuổi bước ra.
Cậu nhóc này có mái tóc màu bạch kim, đi kèm là gương mặt anh tuấn,
hoàn hảo tưởng như tạc tượng. Và sau cậu là một...
- Làm ơn,
buông mình ra đi mà Kim Ngưu..huhu - Một cô gái đang bị Kim yêu quý xách ngược ra đằng sau cách đáng thương và người này chính là một cô bé nhỏ, trạc tuổi cậu với gương mặt cô bé thanh tú đến hoàn hảo làm cho người ta nhìn vào phải xao xuyến nhưng tư thế đang bị xách của cô rất ư là vô duyên. Anh Kim thì đi phía trc, tay nắm áo của, cô thì bị nằm ngược lại như bong bóng xẹp hơi.
- Không, Nhân Mã, cậu sẽ phải hối hận vì
đã dám động vào tớ ! - Tên ác ma Kim ngưu cười ranh mãnh làm cho Nhân Mã đáng thương mặt ỉu xìu đến bất lực vì biết mình không phải là thần
thánh mà có thể có đủ sức để chống đối tên này. ( các bạn để ý thấy
chưa, rõ ràng khi nào mà Mã - Kim ở một mình mới xưng nhau làm bạn -
mình).
- Cậu..cậu - Nhân Mã khóc không ra nước mắt khi nhìn ác
quỷ Kim Ngưu. Hết cách cuối cùng chị đằng bày ra biện pháp ...Ăn vạ. -
Tớ biết lỗi rồi.. mà..hức..hức.
Tuy nhiên lòng người nhìn cảnh này nhất định cũng sẽ mềm lòng..chỉ có điều mà chị Nhân Mã không ngờ là..
Kim Ngưu vốn có phải con người đâu, anh ấp vốn là quỷ đội lốt người mà.
Và thế là cho dù chị khóc tới cỡ trời sập thì Ngưu ca vẫn không chịu tha cho chị, đúng là không phải con người mà.
- Haizz, thôi mệt quá, coi như tôi tha cho em vậy nhưng đừng khóc nữa là
được. - Nếu ai suy nghĩ Ngưu ít ra cũng có chút lương tâm thì sai lầm
bởi vì làm gì có ai sống mà tự nguyện ( trừ từ thiện ) hết, ít nhất cũng phải có lợi cho mình thì mình mới làm chứ và anh Ngưu cũng vậy, anh
thật ác độc mà, chị Nhân đáng thương vẫn đang cười hạnh phúc mà không
biết rằng mình chưa thoát khỏi tay sói.
- Hihi, vui ghê, bây giờ tớ mới biết giá trị của tự do là như thế nào ! - Chị Nhân Mã đang cười vui thì..
Chụt
Anh Ngưu đặt môi lên hun nhẹ trên má Nhân tỷ làm chị bây giờ đã đông cứng
lại, vài vệt đỏ hồng xuất hiện trên gương mặt của chị Nhân Mã nhìn dễ
thương vô cùng làm ai đó phải bật cười. Ngưu quay chân bước đi thì...chị Nhân từ đằng sau ghì chặt lấy anh, thân hình nhỏ bé của chị ấm áp đã
truyền sang cho thân thể lạnh giá của Kim ngưu.
- Nói cho em đi,
tại sao em luôn là người ngước nhìn anh nhưng anh luôn là người tránh
mặt em ? - Nhân Mã thì thầm, mặt áp vào vai Kim Ngưu. Ngưu quay sang
thì thấy trên vai mình ẩm ướt và bắt gặp anh là hình ảnh Nhân Mã đang
khóc, từng giọt lệ trên gương mặt sắc sảo của chị đầy ắp những giọt lệ
nhưng vẫn mỹ lệ, làm tim Kim Ngưu thoáng rung.
- E..m - Ngưu bất lực nhìn chị Nhân.
Chị nhận thức được mình đang khóc thì ngay lập tức buông khỏi người Kim
Ngưu rồi bỏ chạy. Bóng dáng chị nhanh chóng khuất dần, chỉ còn lại những hơi ấm là vẫn dư lại.
- E.m cũng đâu biết ? - Kim Ngưu thất
thần, nhìn bóng dáng chị đang chạy rồi nhớ lại hình ảnh Nhân Mã chảy
nước mắt, làm cho anh thêm lần nữa rung. - Tim tôi đau như thế nào khi
nhìn thấy em. Em có còn yêu tôi không ?
....
.....
Cùng lúc đó, Nhân Mã vẫn đang bỏ chạy.
Cô đang chạy, chạy rất nhanh, cô nhớ, nhớ hình ảnh anh nhìn cô nhưng đầu
cô lại không cho phép cô nhớ tới anh. Nhân Mã chạy tới một góc tối. Thậm chí đến lúc này thì cô vẫn chưa ngưng khóc.
- Nhưng anh đâu
biết ! Tim em đau như thế nào khi nhìn thấy anh ! - Cô khẽ thì thầm,
giọng cô khản đặc lại còn cổ họng cô thì rát lắm, không còn sức để nói
nữa, vậy mà cô vẫn ráng thì thầm như tự hỏi chính mình. - Không ! Không ! Là em tự đa tình thôi !
Cô nấc ra tiếng khóc mình ngày một to,
cứ thế giọng gào thét cứ thế tuôn trào như gằng xé cô mặc dù đang rất
đau cổ họng nhưng cô sẵn sàng hi sinh cái cổ họng của mình để quên anh.
Hức..hức ..
Dòng hồi tưởng trong cô bắt đầu ùa về, cùng những kí ức về Kim Ngưu bắt đầu luân phiên nhau ùa ra. Cô nhớ lần đầu gặp anh, anh lạnh lùng lắm chứ
không có hoà đồng như bây giờ đâu, cô cũng biết là anh luôn giả vờ kính
sợ Xử Nữ hay Bạch Dương nhưng sự thật đó chỉ là lớp nguỵ trang anh dùng
để che dấu thân phận của mình thôi, vì thế cô cũng luôn hoà nhập vào để
làm nền cho anh, chỉ khi ở một mình với anh cô mới dịu dàng vì lúc không có các sao anh mới lộ ra bộ mặt lạnh, dĩ nhiên chẳng qua anh luôn có sự vô cảm vì cô biết thân phận anh cao quý như thế nào, đó vốn không phải
thân phận của một kẻ nghèo, hèn mọn như cô mơ tưởng tới vì thế cô vẫn
luôn cố giữ khoảng cách với anh bằng những cuộc cãi nhau nhưng có lẽ khi một mình cô vẫn không kìm nén được, cô thật đúng là đáng trách mà.
- Ai đã thay đổi anh vậy, Ngưu ? Ai đã thay đổi con người máu lạnh trong
anh vậy ? Liệu..đó - Sau một hồi gào thét cho bớt đc nỗi đau nhưng hình bóng Kim Ngưu vẫn không thể tan biến trong cô được. - Có phải là Lục
Tiên không ?
Hết