Tại một ngọn núi tuyết nào đó, phía trên
tuốt đỉnh núi có hai con người, 1 người thì đang đứng khoanh hai tay
trc ngực, dựa vào một cành cây gần đó, người còn lại thì nằm duỗi thẳng người xuống mặt tuyết, mắt thì nắm lại như đang hưởng thụ từng cơn gió
lạnh thổi qua.
- Tại ngươi hết đó, nếu ngươi ko giúp con nhỏ đó
thì bây giờ ngươi ko phải chịu lạnh như vậy rồi ! - người đứng dựa vào
góc cây chợt lên tiếng tránh móc, còn người nằm dưới mặt tuyết cũng
chẳng nói gì, coi lời nói của đối phương như ngoài tai, thế là ko khí
xung quanh trở nên tĩnh lặng....
( tg: chán quá, thôi chuyển cảnh sang chỗ khác vậy!)
===================5:00 am chưa xác định địa điểm==================
” Ơ ? Đây là đâu? “ - Anh Ma kết đang đứng ngơ ngác tại góc vỉa hè và
trơ trọi một mình anh, tình hình là anh ko biết mình đang ở đâu, đã vậy rõ ràng là anh phải đc đầu thai và sống trọn vẹn kiếp nguyên kiếp, tại
sao bây giờ anh lại phải ở 1 nơi ko rõ trời trăng đất hời này????
- A, Ngươi đây rồi, Ma Kết ! - Anh Kết đang đứng thì thấy con rắn kia từ
đâu ra xuất hiện, mà cũng vì đang tức trong lòng nên anh liền rút thanh
kiếm katana bên hông mình, chém con rắn kia vài phát để trút giận, Xà
Phu thấy vậy, ngay lập tức theo phản xạ di chuyển để né, và anh lộn
vòng liên tục để tránh đòn, tuy nhiên người anh đang đối đầu đâu hề đơn giản, là Vua sát thủ, Kết đó nha, vậy thì làm sao có thể dễ dàng
thoát đc. Kết cứ thế chém liên tục, anh có nhắm đàng hoàng chứ ko phải chém
liên tục mà loạn xạ đâu nha, Phu bất quá đành lên tiếng.- Ma Kết, từ từ, ngươi bình tĩnh coi!
( Thanh
kiếm huyền thoại Honjo Masamune của Kết, hiện tại thì thanh kiếm này
trên thị trường thế giới đang bị thất lạc do Tháng 12/1945, Iemasa “chủ
nhân cuối cùng của “kiếm giao nộp Honjo Masamune và 14 thanh kiếm khác
cho một đồn cảnh sát ở Mejiro, Nhật Bản. Đến tháng 1/1946, cảnh sát
Mejiro giao lại các thanh kiếm cho Trung sĩ Coldy Bimore (Trung đoàn Kỵ
binh 7 của Mỹ). Kể từ đó, Honjo Masamune bị thất lạc. Và anh Kết mới
đích thực là chủ nhân hiện tại hoặc cũng có thể là cuối cùng của kiếm )
Xà Phu vừa né vừa cầu xin Ma Kết, mồ hôi anh nhễ nhãi khắp người, nghĩ sao kiếm thì là thanh kiếm nguy hiểm trên thế giới, chủ thì là Vua sát thủ, chưa chết là may lắm rồi, huống hồ chi, ko mệt mới lạ. Cuối cùng đã đến tận sức nên tốc độ né của Xà bắt đầu chậm lại, tạo nên lỗ hỏng và Kết
đã biết nắm bắt đc thời điểm và đưa ra đòn đâm thẳng ngay tâm. Ngay lập
tức, Xà Phu té ngửa ra đằng sau.
- NGƯƠI VỪA PHẢI THÔI CHỨ ! TA
KÊU NGƯƠI NGHE TA GIẢI THÍCH, NGƯƠi KO NGHE, CÒN VÔ CỚ CHÉM TA LÀ SAO ? - Xà Phu nằm dưới đất hét to, chửi tên nào đó. Mà dù sao Ma Kết sau khi trút hết cơn giận thì anh cũng sẽ quay trở lại dáng vẻ hiền lành, điềm tĩnh nên anh chẳng thèm để tâm lời con rắn kia nói.
- Chuyện gì
...? - Ma Kết im lặng nãy giờ để nghe con rắn kia chửi, bây giờ anh ko
nhân nhượng nữa mà đi thẳng luôn vào vấn đề, còn Xà Phu thì lại nghĩ
thầm: “ tên chết tiệt, người cần nói ko phải là ngươi chứ là ai, vậy mà
ngươi còn kiệm lời, ko hỏi thẳng, còn giả bộ lợi dụng lúc ta định nói ra vẻ là người nghe, nói cho ngươi biết ta ko nói thì người chịu thiệt hại ko phải là ta đâu nha ! “.
- Ko. Ta đi đây.- Xà Phu định chuồn
đi, nguyên nhân là để dạy cho Ma Kết bài học vì cái tội lười nói, tuy
nhiên trc khi anh kịp bỏ chạy thì tính mạng của anh đã bị tên Kết nắm
giữ rồi, Kết đang kề “ cục cưng “ của mình ngay cổ Xà Phu.
- Mệt
ghê ! Rồi ta nói, đc chưa ? - Xà than thở rồi thưa. - Nếu ngươi muốn
biết tại sao mình ko đầu thai đc thì đi mà trách chính mình đi ha, ai
biểu trong khi mấy đứa kia đang tập trung vào việc đầu thai thì trong
đầu ngươi lại tập trung chuyện khác làm cho pháp thuật của ta ko tác
động đc vào ngươi, làm cho ngươi ko thể đầu thai mà chỉ xuyên sang kiếp
này mà thôi.
- Vậy còn tụi nó và Yết ? - Anh đáp lại 1 câu ko hề
liên quan mà dù cũng là người trưởng thành nhất về tính cách nên anh
ko thể ko bỏi thăm mấy đứa kia đc, anh lúc nào cũng lo cho họ hơn mình
mà, chỉ là lo cách lặng lẽ thôi nên các sao hầu như ko biết Kết quan
trọng họ thế nào ( tg: ngươi lớn dễ sợ ! * nói mỉa *, MK: * từ đâu xuất
hiện, sát khí đùng đùng, cầm “ cục cưng “ chém tg vào phát*, tg: Ê, ta
thấy Xử Nữ kìa, MK: * quay sang phía tg chỉ*, tg: * đánh chống lãng,
chạy vào viện tâm thần, nhầm, viện y tế *).
- Đang đầu thai, em
người đc đầu thai vào 1 gia đình khá giả, ngươi ko cần phải lo ! - Xà
Phu trả lời, nói xong anh rút từ trong áo mình có 1 cuốn sổ, thẩy cho Ma Kết.- Lo cho mình trc đi, bây giờ ngươi xuyên kiếp mà hiện tại ngươi ở
kiếp này ngươi chỉ có 12 tuổi, trc đó những sự việc gì xảy ra ngươi đều
ko biết, tốt nhất là lo cho mình đi. Cuốn sổ này là thông tin về ngươi ở kiếp này. Thôi ráng sống để gặp Xử đi nha, chứ vai trò của ta tới đây
là hết rồi. À xém nữa quên, Xử Nữ nó nhỏ hơn ngươi 1 tuổi đó !
Vừa dứt lời chưa kịp để Ma Kết ú ớ gì, anh đã bỏ chạy cách nhanh chóng, bỏ lại mình anh Kết trơ trọi một mình. ( tội lần 2 )
Thế rồi anh Kết đứng lật toàn bộ các trang trong sổ Xà vừa đưa, vừa đọc vừa nghĩ gì đó, đến lượt trang cuối cùng, nội dung của trang này nếu người
đọc là các sao kia thì chắc mấy người đó đã đứng ko vững rồi, cũng
may đó là Kết. ( Nếu bạn nào thắc mắc thì đọc thử dòng dưới chữ in
nghiêng coi )
” Hiện trạng: bỏ nhà đi bụi “
”Gia thế: ... Ta quên rồi, xin lỗi nha ! “
” Người tình:.... Xà Phu “ ( giờ thì trời đất chính thức bị sập )
Ma Kết nhìn xong, mặt đen lại, ngay tức thì xé nát cuốn sổ. Bây giờ thì
cuốn sổ đã tan thành tơi tả ko còn ra hệ thống gì nữa...( ráng đi trong
truyện nào đồ dùng cũng bị đập, thẩy hoặc quăng à )
Thôi dù sao
trong kiếp này cậu cũng là dân bụi đời, cứ cho qua là đc, haizz, thiệt
tình kiếp trc cậu là ai, ý nhầm, anh biết kiếp trc của mình mà. Vậy thì
coi như số anh rủi ro vậy. ( Bật nhạc unjust life trên youtube để viết
rõ hơn về tâm trạng của Kết, vừa nghe vừa đọc phần tiếp theo nha! )
Kết thầm nghĩ, cậu ko biết giờ phải đi đâu, làm gì. Bàng hoàng, cậu
lặng nhìn lên bầu trời xa xăm kia ko chút gợn sóng, chỉ toàn là màu xám bao trùm, nhìn bầu trời lúc này đục hơn bao giờ hết, làm cho người nhìn cũng phải man mát nỗi buồn, bây giờ nhìn lại, bầu trời này rất giống
bầu trời lúc đó..lạnh lẽo, hoang tàn... dần dần từng chút xương man mát
cái lạnh bám vào thân cậu, kèm theo đó ko khí thơm thoảng mùi bạc hà mát lạnh. Khi nhìn bầu trời, trong đôi mắt Ma Kết đầy những vòng xoáy xám
xịt như tràn ngập sự tuyệt vọng, u buồn. Bất lực Ma Kết lê bước chân
nặng trĩu của mình tiến về phía trc. Mặc dù biết quá khứ chỉ mãi là quá
khứ nhưng...
” .....Nhưng vẫn đau “ - Kết nói nhỏ thầm nhủ an ủi
mình. Cứ thế cậu bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Xử Nữ mà ko chút thông tin về cô.
.
.
.
.
.
9năm sau...
Nhật Bản - Hiroshima, 6:45 am
Trên 1 con đường đầy rẫy những cánh hoa đào rơi, có hai đứa trẻ đang tung
tăng bước đi, 1 đứa trẻ cầm cây dù màu đen, đứa đó mái tóc xanh lá ngắn ngang cùng màu với đôi mắt, chiếc váy ngắn lộ rõ làn da trắng ngần, còn đứa kế bên thì tóc xanh dương mắt xanh trong long lanh như giọt nước,
ra vẻ hậm hực.
- Nè, Bạch Dương à..! - Cô bé đứng phía ngoài tóc
xanh dương đanh đảnh, giọng nói xen lẫn tức giận. Cô vừa dứt lời thì
đứa bên cạnh quở trách.
- Không đc, với lại ở thế giới này mình là Kisa ko phải Bạch Dương hay Bạch Diếc gì hết ! - Cô bé cầm dù nghiêm
ngặt, mặc dù là 1 đứa con nít nhưng thái độ và hành động của cô thể hiện cô rất trưởng thành, và người đó chính là Bạch Dương chứ ko ai khác.
Chợt Dương rút cây dù của mình xuống, cô ưỡn ngực, hít thở ko khí trong lành và ngước lên bầu trời để đón lấy tia sáng ban mai, đôi mắt như
híp lại thoáng buồn, cô khẽ thở dài, nói nhỏ tránh ko cho cô bạn kế bên
mình nghe thấy - Mới đó đã đc 5 năm rồi !
- Hả ? - Con bé kia thấy bạn mình lẩm nhẩm gì đó thì thắc mắc, cô nghiêng đầu qua nhìn bạn mình lộ rõ vẻ khó chịu.
- U..umk - Bạch Dương lắc đầu, ra vẻ kênh kiệu. - Ko có gì đâu, Song Ngư cô nương ạ !
- Hứ ! - Song Ngư giận hờn, thiệt tình cô mà tin mới lạ, nhìn Bạch
Dương với đôi mắt nghi ngờ, cô gặng hỏi thêm lần nữa. -Thiệt là ko có
gì ko đó !
- Ừm - Dương gật đầu chắc nịch nhưng bây giờ cô đang tập trung vào chuyện khác cơ, có nghe Ngư nói gì đâu.
Dương nhìn lên bầu trời suy tư, dòng hồi ức lúc đầu khi cô mới đầu thai sang thế giới này bắt đầu ùa
.......
....
” - Con bé giỏi quá ! - Giọng nói người phụ nữ vang lên, đó là 1
người phụ nữa rất xinh đẹp, gương mặt bà sắc sảo với nét đẹp chuẩn từng
mi li mét, bà sở hữu mát tóc vàng chanh óng ả, trên đầu có vài sợi ren xen kẽ cùng với dây thắt hoa hồng màu tím, bà trông thật quyến rũ cùng
với làn da hồng hào, mịn màng, đôi mắt đầy sâu lắng màu nâu đen trở nên
dịu dàng khi nhìn vào đứa con của mình, đang nghiêng qua nghiêng lại cái đầu. - Ngay cả bài toán cấp 3 con cũng giải đc !
- Mẹ ơi ! - Cô
bé đang ngồi bên cạnh bà khẽ lên tiếng và cô bé đó chính là Bạch Dương
trong dòng hồi tưởng, lúc này cô chỉ mới 4 tuổi.
- Con mới 4
tuổi mà đã giải đc bài toán cấp 3, con đúng là có gen thông minh như
ba con vậy, Kisa ! - Người phụ nữ vừa nói vừa quay ra mỉm cười với
người đàn ông bên cạnh mình. (và ông ấy cũng chính là ba cô ở kiếp này)
Ông ấy có gương mặt nhân hậu, cùng mái tóc đen óng. Ông lặng lẽ ngước
nhìn đứa con gái yêu quí của mình. Ngay lập tức ông lại gần xoa đầu cô,
âu yếm mà ôm cô vào lòng.
- Ông trời thật có phước khi ban cho 2
ta đứa con này ! - người đàn ông ôm cô, khẽ thì thầm. Trong lòng ông
bây giờ đang tràn ngập niềm tự hào về con gái mình. - Cảm ơn con vì đã
đến với bố mẹ, kisa !
Ông vừa dứt lời thì Bạch Dương lúc này trong lòng ông đã đang oà khóc lên. Không, Người mà phải cảm tạ ko phải là
họ mà phải là cô, cô phải cảm tạ ông trời vì đã ban cho cô 1 gia đình
chứ ở kiếp trc cô ko khác gì con nhỏ vô gia cư, tối ngày phải sống như
ăn xin, lêu lỏng ngoài đầu đường, xó chợ, cuối cùng thì cô cũng ko còn
cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy gia đình người ta vui vẻ, hạnh phúc rồi,
mặc dù cô biết rằng đây chỉ là kiếp do Xà Phu tạo ra nhưng nhiêu đó đối với cô cũng đã mãn nguyện rồi. Từ giờ cô sẽ đc sống hạnh phúc như bao
đứa trẻ bình thường ở kiếp này.
- Con cũng vậy, con cảm ơn ông
trời đã cho con có 1 gia đình hạnh phúc như thế này ! - Bạch Dương sụt
sùi, nói to. Bây giờ thì cả mẹ của cô cũng quàng tay mà ôm cô vào lòng,
giọt lệ trên má bà cũng bắt đầu ùa ra ngày càng nhiều.
Thế là cả
ba người quàng tay ôm nhau, mặt ai cũng rưa rứa nước mắt, cả buồn lẫn
vui. Bấy giờ thì trong căn phòng cũng tràn ngập những tia nắng sáng
ngời. Ánh sáng xen kẽ qua ô cửa sổ và chiếu thẳng vào khung cảnh cả gia
đình đang vui sướng vì hạnh phúc kia như dệt nên bức tranh hạnh phúc
đầy sinh động ...”
- DƯƠNG À ! - Song Ngư hét to nhìn con bạn mình đang cười tự kỉ mà đâm ra chán nản.
Sau khi đc chiêm ngưỡng giọng ca vàng của Song Ngư, Bạch Dương ngay lập tức quay trở về hiện thực. Cô quay qua quay lại nhìn xung quanh như ngươi từ trên trời rơi xuống, làm cho Song Ngư đứng bên cạnh buồn thầm vì bị
bơ đẹp. Đột nhiên Dương quay xuống nhìn tay mình thì thấy đồng hồ bây
giờ đã chỉ 7:30.
- CHẾT TOI! MUỘN GIỜ RỒI ! - Bạch hét toáng lên
và nhờ thế Song ngư mới nhớ ra tại sao nãy giờ cô cứ có cảm giác như
quên cái gì đó rất quan trọng. Sau khi nhận thức đc nguy hiểm đang tiến
gần ngay lập tức hai chị phóng nhanh như tên lửa để chạy đến trường.
( hình Song ngư, bây giờ cả chị Song lẫn Dương và toàn bộ sao trừ Ma Kết, Xử đều 9 tuổi nên là hình con nít )
( Hình Bạch Dương )
=====================7:49 am , Tokyo- Nhật Bản ===================
Ở phía ngoài 1 công ty to lớn gần hơn mấy chục tầng là 1 cậu nhóc đang
đứng cạch chiếc xe hơi, mặc dù nhìn thì chỉ mới cỡ 8, 9tuổi nhưng chắc
chắn cậu nhóc này ko hề bình thường tí nào: thứ nhất tại vị trí cậu
đang đứng là đã có hơn mấy chục người mặt áo vest cung kính, cúi đầu
chào, thứ hai cậu còn đi vào trong xe Pagani huayra, là xe pagani đó
nha ( mấy bạn lên mạng tra rồi sẽ biết xe này đắt cỡ nào), đã vậy cậu
nhóc này còn có những khí thế bức người đến đáng sợ.
Ngay cả đám mặc áo vest kia cũng đang phát run kìa huống chi là người thường.
- Nói ! - Cậu nhóc lạnh giọng, đôi mắt toé lên tia lửa.
- D..D.ạ., ông chủ nói là cậu chủ phải đi sang Hiroshima một thời gian. - Người đàn ông trc mặt run rẩy khi nhìn thấy cậu nhóc sát khí đùng
đùng.
- ko ! - cậu nhóc lười biếng phẩy tay.
- Như vậy
thì ko đc đâu, cậu chủ à ! - Người đàn ông kia mặc dù trong lòng đang
rất sợ, nhưng vẫn ráng thi hành nhiệm vụ mà người đó gọi là ông chủ
giao.
- Haizzz...- Cậu nhóc thở dài, thầm nghĩ: “dù sao cũng chỉ
là kiếp ảo do con rắn chết tiệt tạo ra, ko biết có nên chém chết vài
tên ko nhỉ ?“. ( tg: anh cũng ít có ác ghê ! )
- C..ậu..chủ.
à....! - Người đàn ông nói lắp bắp. - Tôi nói cái này cậu đừng có giết tôi nha ! ( anh này cũng biết ý cậu chủ ghê ha ! )
Cậu nhóc gật đầu.
- Dạ, thật ra là ông chủ sắp xếp cho cậu chủ đi Hiroshima là có mục đích
cho cậu gặp vị hôn thuê của cậu ạ ! - Người đàn ông vừa dứt lời thì thấy thiếu bóng dáng của ai đó bên cạnh. Ông quay ra phía xe thì thấy...-
CẬU CHỦ!!!!!!?????????
Bây giờ thì cậu nhóc mới 9 tuổi kia đã ngồi yên vị trong chiếc xe pagani mà khởi động xe để thực hiện kế hoạch bỏ
chạy của mình, nói thật, cậu thà chết chứ cũng ko muốn kết hôn nếu ko
phải vì cứu bạn mình cậu đã chẳng dại gì mà ở sống ở kiếp này.
-
Bye ! - Cậu buông nhẹ nhàng 1 từ nhưng đối với mấy người kia từ này có
sức công phá rất lớn với họ. Mỉm cười nửa miệng cách ranh mãnh, cậu đạp phanh khởi động rồi ngay lập tức quay xe ngược lại, phóng xe chạy nhanh hơn tốc độ ánh sáng, cậu đã biến mất nhanh chóng trc mặt họ chỉ trong
vòng 10 giây, bây giờ thì mặt họ tên nào tên nấy cũng xanh lè, cả đám
đều đồng loạt hét lên.
- CẬU CHỦ ! CẬU LÀ THÁNH Ư ? MỚI 9 TUỔI
THÔI MÀ BIẾT LÁI XE - Vâng họ nói 1 câu ko hề liên quan gì, làm ông chủ
vừa đi ngang qua thấy con trai mình bỏ chạy mà cái bọn vô tích sự này
chẳng làm gì, ông liền tức điên lên.
- MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM TRÒ HỀ
GÌ VẬY HẢ ? MAU ĐI KIẾM CON TRAI TA VỀ COI ! - Ônghét to gấp đôi cái
dàn thánh ca lúc nãy, vậy mà cả đám vẫn đang còn bị đóng băng.
- Nh..ưng mà... - Cả đám lắp ba lắp bắp nói.
- CÒNĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ, MAU ĐUỔI THEO CON TRAI TA ! - Lần này là gấp ba
chứ ko còn gấp đôi nữa rồi. Khuôn mặt ông hiện tại đã tức đến đỉnh điểm làm cái đám kia ko còn đóng băng nữa mà chuyển sang cháy vì nóng, cả
đám xanh mặt tập hai.
- Vâng - cả bầy ngay lập tức chia ra rồi phi lên xe đuổi theo chiếc pagani lúc nãy.
================8:00 am, Hiroshima - học viện sakura == ==============
- Bạch chạy mau đi ! - Song đang chạy và phía sau cô là Bạch Dương, phải
công nhận là Song Ngư nhỏ thì nhỏ hơn Bạch Dương thật nhưng cô về khoảng chạy thì lúc nào cũng hơn Dương.
- Song ! - Dương hét vọng từ
phía sau, cô thật sự mệt lắm rồi, còn con cá kia vốn là sinh vật dưới
biển vậy mà lại chạy nhanh hơn cừu. - Cẩn thận kìa !
Lại thêm 1
lần nữa Song đáng thương lại chuẩn bị đụng phải vật gì đó phía trc...mà
lần này là cổng trường chứ ko phải cột điện nữa. ( ở tập trc đó, nhớ ko
?)
Chương sau vài sao sẽ hội ngộ nhau, mấy bạn nhớ đọc nha !