Dạo này mình đang rảnh nên đăng chương mới liên tục cảm ơn mấy bạn vì ủng hộ nha. Chứ lịch vẫn như cũ đó.
Dưới cơn mưa, có 1 con người đang đứng, đó là 1 người con gái, cô gái
đó sở hữu làn da trắng nõn, mịn màng nhưng nhạy cảm trc cái lạnh của
giọt mưa, cô có mái tóc quăn màu vàng óng, đôi mắt tím cô rũ xuống, đầy u buồn và ta có thể thấy điều kì lạ ở cô là đang đứng dưới cơn mưa buốt giá, ngước đầu lên nhìn bầu trời, mặc cho cái lạnh đang bám lấy thân
thế mình.
Dần dần trên gương mặt xinh đẹp kia của cô đầy ắp những giọt nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt đất hoà lẫn với cơn mưa và cứ
thế cô cứ đứng dưới cơn mưa, nhìn bầu trời u ám kia với ánh nhìn đầy
tuyệt vọng.
Cô nhẹ nhàng ngân lên giai điệu êm đềm trong cơn mưa.
Oh Take a look in the mirror you look so sad
It's so cold like that winter market we used to go
I don't cry anymore but I feel so hurt
**
So I don't need you to close to me
You don't hear me so you said
I don't know why thing have changed since yesterday
***
This could be love again
All I need is you
Come back, I'm waiting, Anytime
The heavy rains come
Still I miss days with you
I can't look into your face
Oh Feeling blue and looking back again
Please come back to me
Please come back to me
PLease come back to me
Cô nhấn mạnh câu Please come back to me biết bao nhiêu lần như thể thầm mong ai đó quay trở lại với cô, trong giọng nói của cô có chút khản
đặc.....
Rồi cô cứ tiếp tục hát dưới cơn mưa.....(release my soul là tên nhạc nha! )
=======================quay về phía các bạn sao===============
Sau khi xem pháo hoa miễn phí ( vì Bảo lúc bắn tên lửa còn kèm thêm
pháo hoa), các sao quay trở về nhà, thu dọn đồ đạc (vì các anh chị giả
bộ nói dối gia đình là đi du lịch thời gian ) và hẹn gặp nhau vào buổi
tối để bắt đầu đầu thai thế là bây giờ, mỗi đứa một nơi để lo hết công
việc trong khoảng thời gia mình sẽ đi vắng.
Đầu tiên là nhà Nhân
Mã, ủa, chị ấy đâu rồi ta, sao đồ đạc sắp xếp gọn hết rồi mà đi đâu
ta....À, mình nhớ rồi, vì chị dọn xong thấy chán quá nên rủ anh Ngưu đi
ăn, phải công nhận là hai người này đích thực là vợ chồng mà, lúc nào
cũng tâm đầu ý hợp, đặc biệt là trong việc ăn là họ giống nhau như đúc,
thôi giờ đi theo dõi họ vậy.
À, thấy họ rồi, họ đang ở một quán cà phê, trông rất tao nhã, màu đặc trưng của quán này là màu đen, tráng
gạch trắng thêm vài nét vẻ trên mái nhà, xung quanh đc trang trí bằng
cây xanh, nhìn rất đẹp.
Chị Mã đang ngồi góc bên cửa sổ đối diện với anh Ngưu và hai người
chẳng nói gì mấy, nhìn nhau là chủ yếu, anh Ngưu thì nhìn chằm chằm vào
chị Mã, còn chị Mã thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ để nhìn hình ảnh phản
chiếu của anh Ngưu trong gương ( chắc tại chị ngại nên ko nhìn trực tiếp ) nhưng có 1 điều mà ta có thể thấy ở hai người này là lúc nào cũng cãi nhau khi có mặt mọi người, nhưng khi ở 1 mình, hai người lúc nào cũng
giữ khoảng cách và im lặng. Phải công nhận là ko khí yên bình thiệt.
- Nè....- Chị Ngưu lên tiếng, mặt vẫn nhìn ra cửa sổ, còn anh Ngưu cũng
giữ nguyên tư thế, chống cằm, vẫn nhìn chằm chằm vào chị Mã - Cậu đi
vắng thì ai sẽ quản lí công ty n..h....- Đang nói thì chị ngừng lại
nhưng dù sao cũng đủ cho anh Ngưu nhà ta hiểu rồi.
- Chuyện đó ko
liên quan gì tới cậu...- Câu nói của anh Ngưu vừa dứt thì ko khí lại
quay trở về lúc ban đầu, yên tĩnh nhưng rất bình yên.
Tuy nhiên
trái ngược với 2 con người đang rảnh rỗi và ko khí yên bình này thì chị
Giải của chúng ta lại đang chịu cực khổ và công việc nhiều đến mức ko
thở kịp, nào là công việc trong công ty, mấy buổi họp, phỏng vấn, kí hợp đồng chị còn phải giải quyết hàng đống rắc rối do người bạn thân yêu
quí của mình Xử Nữ gây ra ( tại chị Xử bị mất trí nhớ nên chị Giải phải giải thích cho gia đình là Xử đi chơi du lịch một thời gian), trong khi đó Xử đang ngồi kế bên Giải chơi bán đồ hàng ( dễ thương ghê! Xử lúc
mất trí nhớ dễ thương thiệt!)
- Ờ, tôi biết rồi - Giải vừa kẹp
điện thoại ngay vai vừa nói chuyện, hai tay thì đánh máy tính liên tục
nhanh như chớp, đã vậy vừa cúp xong máy thì lại tới máy khác reng..thế
là chị phải bận như điên, thật đáng thương mà. Chị bắt máy khác nói.
- Alo, ờ, ờ, tôi biết rồi! Anh nhờ người đăng kí hợp sắp xếp nhanh cuộc
hẹn cho tôi nhưng phải trc 9 giờ tối đó! - Giải nói tiếp với người ở
người đầu dây bên kia và cũng ko quên dặn dò người đó phải sắp xếp cuộc
họp trc 9 giờ ( chắc mấy bạn cũng biết nguyên nhân rồi đó). Lúc này cô
mới quay sang nhìn Xử, cô nhẹ cười nhìn cô bạn dễ thương của mình ngây
thơ như con nít.( có gian tình trong này thì phải, chắc phải mét Yết-
Kết quá)
-----------quay sang nhà Song Ngư--------------------------------------------
Bé cá sống trong căn nhà trọ nhỏ, chật, hẹp, cô vốn ko phải là con nhà
giàu như bạn Giải của mình và cô càng ko hề hay biết Giải là con nhà khá giả, chỉ có 1 điều cô chắc chắn là Giải là con người dễ thương và tốt
bụng.
Tuy nhiên, tình hình là Song khá là nghèo vì cô vốn là trẻ
mồ côi, ko cha ko mẹ từ lúc còn nhỏ nên cô cũng chẳng phải lo về việc
mình vắng nhà phải xin phép ai và vì rảnh rỗi quá nên đâm ra chán và
ngồi lì ở một góc tự kỉ ( tg: toi rồi, cá bi lây ai đó rồi,ST: Ê! Vừa
phải thôi nha, ta tự kỉ, kệ ta!, tg: Ờ, ai thèm quan tân ngươi, ta nói
ai, người đó tự biết, ST* cầm kiếm kê ngay cổ tg*, tg: Xin hãy tha lỗi
cho em, Tử đẹp troai * nói xong chạy mất dép*)
Thì anh cứ đi đi.
Anh cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ.
Hạnh phúc ra sao.
Yêu thương như nào chỉ thêm thời gian lãng phí.
Vậy thì anh cứ đi đi và đừng nhớ nhung chi......
Tiếng điện thoại của Song Ngư reo lên, cắt đi sự tự kỉ nặng nề của chị.
- Alo, ai zợ ? - Song Ngư bắt máy nghe điện thoại, nói bằng ngọt xớt.
- Mình nè! Cừu nè Ngư - Bạch Dương ở đầu dây bên kia, dịu dàng nói - Ngư, cậu rảnh ko? Đi mua đồ với mình đi!
- Ủa, mua đồ chị zợ, Dương ? - Song Ngư nhí nhảnh nói.
- Mua thì mua thôi, chứ cần gì phải có lí do, Ngư này, thiệt tình! -
Dương thở dài đầu hàng cô bạn mình - Với lại mình đang chán nên muốn đi
mua đồ thư giãn đầu óc.
- Ừm, vậy mình cũng đi với cậu luôn, tại mình cũng đang chán ! - Ngư cảm thán.
- Vậy hẹn gặp nhau ở cửa hàng Lightshop nha! - Bạch Dương nói, cô ko quên nhắc nhở thời gian gặp mặt - mình cho cậu 5' nha, đừng đi muộn đó nha,
với lại sẵn tiện mình bao cậu đi ăn tối luôn! Mắc công cậu lại nhịn đói
rồi bị bệnh nữa!
- Rồi! Rồi! Cậu giống Xử ghê! - Song chọc ghẹo
làm cho ai đó ở đầu dây bên kia tức điên máu, cảm thấy sởn gai ốc, Song
ngay lập tức lấy lí do để chuồn - Bye nha!
Ngay lập tức cô cúp máy và chạy vào làm vscn để khỏi muộn giờ, nếu ko cô sẽ ko thoát khỏi con ác quỷ đội lốt người kia.
=============================5'sau===========================
- Cậu đến muộn, 20' - Bạch Dương hậm hực nhìn con Cá đáng ghét làm cô bị leo cây ( BD: CON TG KIA ! NÓ ĐÃ MUỘN TỚI 20' SAO MI CÒN GHI LÀ 5' CHI
!,tg: nè, ta là người ngoài sao biết đc nó muộn, bất công à nha!, BD:
Câm Ngay!, tg:* khóc trong tim*), Bạch Dương quay sang thì thấy thêm hai kẻ ngoài cuộc ( tg: là ba mới đúng, còn ta thì sao?, BD+ST: LÀM ƠN IM
GiÙM CON ĐI MÁ!, tg: Ủa, sao Song Tử lại xen vào ta?,BD: Ờ, ta cũng thấy lạ à nha! * liếc nhìn Song Tử*, tg: * cười trong lòng *,ST: * thì thầm
vào tai tg* Bây giờ ta với ngươi cùng phe, tg: hahaha,chào mừng ngươi
vào đội của ta * cười gian*), cô tức giận, mặt tối sầm lại, sát khí đùng đùng, giọng trầm lại - Song Ngư, mi bị kết tội, một: phản tộc, hai: dám đồng minh với hai thằng khùng này, hình phạt: sau này đừng gặp ta nữa.
Nói xong chị Bạch bỏ đi một nước ko thèm liếc nhìn Cá đang đau khổ ở phía sau.
- Cừu, đợi mình! - Song hét to, chạy về phía Bạch Dương, mặc cho hai tên “ ngoài cuộc” nào đó nhìn Song với đôi mắt khó hiểu. Thấy Cừu ko thèm
liếc nhìn cô, cô liền bày kế - Cừu ơi! Mình yêu cậu lắm, đừng giận mình
nữa mà!
Hai tên kia nghe xong, mặt chữ A còn miệng chữ O, sốc đến nỗi ko còn có thể sốc hơn nữa, mặt tên nào tên nấy xanh lè. Thiệt tội
cho hai anh, phu nhân của hai anh lại yêu nhau, đúng là tội nghệp,
hahahaha. Tuy nhiên trái ngược với hai con người đang đau khổ tới tột
cùng kia thì Bạch tỷ tỷ của chúng ta đang rất hạnh phúc tuy nhiên chị
cũng ko thể dễ dãi đc, phải làm giả bộ thì mới đc Song Ngư quan tâm chứ.
- Chưa tha cho cậu đâu! - Bạch giả bộ, nhíu mày cau mặt.
- Xin lỗi cậu mà! Mình yêu cậu nhất luôn đó, Dương, tha lỗi cho mình
nha! - Bé Cá hết mực năng nỉ, cô còn phồng má lên, trông rất dễ thương
làm cho Dương phải bật cười.
- Ừm, mình cũng yêu cậu nhất luôn! -
Bạch Dương chạy lại chỗ Song Ngư, cười tươi làm cho hai thằng nào đó
nãy giờ bị ăn nguyên cục bơ ( đáng thương cho hai anh lần hai), thế là
hai chị vui vẻ nắm tay nhau, đi tung tăng y như hai vợ chồng sau bao
nhiêu ngày tháng hiểu lầm nhau, bây giờ làm hoà.
- Ê! Còn bọn tôi thì sao? - Song Tử đột nhiên lên tiếng, bây giờ chị Bạch quay lại nhìn
thì thấy Song tử, anh mặc chiếc áo thun màu trắng tinh, trên áo có vài
đường nét hoa văng đơn giản nhưng rất đẹp, vừa thấy anh Song chị Bạch
nhà ta đã bị anh hút hồn
, mặt đỏ như gấc, đương nhiên mỹ nam như
anh ko đẹp mới lạ, mái tóc xanh dương của anh bay phấp phới trong gió,
cùng với đôi mắt trong suốt , thật sự đúng là khiến ai cũng phải chú ý
đến anh. Mà nếu mọi người để ý thì xung quanh anh Song và Sư đang rất nhiều gái “ liếc mắt đưa tình nhìn” hai anh, làm hai chị nào đó tức
giận, bỏ đi một nước, ko coi lời nói của Song Tử ra gì ( tội hai anh
lần ba, đúng là đẹp trai cũng khổ).
Bây giờ thì sang nhà Bảo Bình nha.
- Alo, có chuyện gì ? - Bảo bật điện thoại lên thì nghe thấy tiếng ai đó tức giận ở đầu dây bên kia.
-“.....”
-“.....”
-Ừm, tôi hiểu rồi, tôi đi ngay lập tức.- Bảo nhà ta mặc đại cái áo thun,
quần jeen, song chạy một lèo ra ngoài đường. Vừa đi cô vừa thầm chửi tên bảo vệ chết tiệt, nhờ ơn của hắn mà cô nửa đêm khuya phải chạy ra
ngoài viện nghiên cứu, đã vậy hắn canh chừng kiểu gì làm mấy các xác (
tự nguyện hiến xác à nha, Bảo vô tội nha) của cô mất toi, bây giờ,
nguyên cả cái viện đang loạn lên đây này.
Đang đi thì tự nhiên
trời đổ mưa xuống, thế là chị đành phải tránh mưa tại một căn nhà hoang, ở đây vắng tanh à, đang đứng ở phía hiên nhà thì chị bắt gặp anh Bình,
anh một tay thì cầm cây dù, màu đen, tay còn lại thì xách ba
cái.....Xác. (Tg: CÁI GÌ ?)
- Bình? - Chị Bảo lên tiếng.
Anh Bình thì thấy chị, liền lại gần.
- Cậu làm gì trong cơn mưa này?- Bảo đứng đối diện anh, thấy anh rút dù
lại liền lại gần hỏi, nhưng mắt chị thì ko rời khỏi hai các xác ( Anh
Bình giỏi thiệt biết vợ mình thick xác, liền đem tặng, đúng là giỏi
ghê), chị mỉm cười, nữ hoàng băng giá nay đã cười đúng là đẹp mê hồn mà. - Ê! Cậu cho tôi hai các xác này nha!
Bảo Bình làm nũng, còn
Bình thì gật đầu nhìn cô, vốn dĩ Yết- Kết giết hai cái xác này rồi kêu
anh đem đi thủ tiêu nên anh cũng chẳng cần, ngược lại còn rảnh nợ ( mà
bình thường Yết- Kết sẽ chẳng sai anh Bình đâu, hai ảnh cưng Bình còn ko hết mà sao lại sai, tại vì hôm nay, tự nhiên ám sát nhiều người quá nên tay sai đi hết rồi đành nhờ Bình giúp).
- Nè, cậu, tại sao chưa
bao giờ tôi thấy cậu cười hay nói vậy?- Bảo lên tiếng. - Yết - Kết, mặc
dù lạnh lùng thật nhưng tôi vẫn thấy họ cười, còn anh?
-“....”
Bình im lặng, mặt ko chút cảm xúc, anh nhẹ nhàng áp Bảo vào tường, vuốt nhẹ
tóc cô trong khi cô còn đang ngỡ ngàng. Amh cuối xuống........
Hết chương 8