“Thăng đến cấp Đại Vương rồi!” Ngân Hà kinh dị lên tiếng khi bước vào hang đá và phát hiện ra sự tiến bộ vượt bậc của Dương chỉ sau hai ngày.
Dương gật đầu đáp: “Cũng nhờ Nạp Địa Trận thúc đẩy tối đa quá trình hấp thu tinh dịch và tinh hoàn, nếu không, dù ta hấp thu cùng lượng tinh dịch vàng và tinh hoàn đỏ này thì cũng cần ít nhất nửa tháng để hấp thu hết, chưa kể hiệu quả tối đa cũng không đạt đến cấp Đại Vương như hiện tại.”
Phát triển thần tốc nhưng Dương vẫn thấy hơi tiếc, vì gấp rút nên hắn đã hấp thu luôn tinh dịch vàng thay vì chờ t*ng trùng tinh luyện thành tinh hoàn, điều này dẫn đến hiệu quả suy giảm đáng kể và sau này tinh dịch vàng cũng không còn tác dụng với hắn, còn tinh dịch đỏ thì quá hiếm có.
Lúc này, Dương quay sang hỏi Bạch Điệp đang đứng cạnh Ngân Hà: “Mọi thứ chuẩn bị xong hết chứ?”
“Đã xong!” Bạch Điệp gật đầu đáp. Kể từ lúc Dương kích hoạt Nạp Địa Trận, toàn bộ tổ bá vương trùng như bừng lên sức sống mới, tốc độ tu luyện tăng lên, những ấu trùng mới sinh có tỉ lệ tư chất cao nhiều hơn hẳn lúc trước.
Đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi hang đá, Dương quay lại nhìn ba hòn đá thêm một lần rồi nói: “Ta vẫn còn một thắc mắc, không biết tại sao trong Địa Tâm Cảnh bị áp chế linh lực và cảnh giới này mà bá vương trùng tộc của nàng lại có thể đột phá thành Chúa Tể, và cũng chỉ có bá vương trùng tộc mới làm được điều này?”
Ngân Hà không biết, Bạch Điệp không biết, Dương không biết, nhưng hắn thầm nghĩ rằng, nếu tìm ra nguyên nhân bá vương trùng đột phá thành Chúa Tể thì có thể từ đó suy ra cách phá bỏ sự áp chế trong Địa Tâm Cảnh này.
Nhưng Dương không có thời gian để tìm hiểu, hắn cần chuẩn bị thêm một số thứ cho cuộc chiến sắp tới...Trở lại hiện tại, Dương cưỡi trên lưng bá vương trùng, ánh mắt hắn tỏ ra lạnh lùng nhìn đội quân hùng mạnh do Trịnh Thiên Minh dẫn đầu đang tiến đến.
Chợt Dương giơ tay lên cao, phất tay về phía trước một cái dứt khoát rồi dõng dạc tuyên bố: “RÚT LUI!”
Ngay lập tức, đội quân bá vương trùng vỗ cánh quay đầu lui vào tường thành.
“Má! Tưởng gì!” Bên phía đội quân của Trịnh Thiên Minh có người bật cười nói, sau đó là những tràng cười châm chọc.
“Lâm trận bỏ chạy, thế này thì đánh đấm gì nữa? Ha ha ha!”
“Hèn nhát! Tấn công diệt sạch lũ côn trùng và tên phản tặc thôi anh em!”
Trước đội quân bừng bừng khí thế xông lên, Dương lui về tường thành liền dừng lại, sau đó hắn nhếch môi cười gian xảo rồi lên tiếng: “Nhất Tiếu Thiên Minh! Không phải ngươi đến cứu Cửu Huyền Ngân Hà sao?”
“Ý ngươi là sao?” Trinh Thiên Minh vừa cười nhẹ vừa hỏi.
“Là sao ư?” Dương phất tay, một nhóm năm tên bá vương trùng từ sau tường thành bay lên, năm tên này cùng nhau kéo căng một mạng nhện lớn, mạng nhện này đang trói giữ một cô gái xinh đẹp.
“Ngân Hà!” Trịnh Thiên Minh kinh ngạc hô lên, hắn chỉ bịa chuyện Ngân Hà bị bắt và đổ tội cho Lý Hữu Thực tung tin đồn nhảm, nhưng sao giờ Lý Hữu Thực lại cấu kết bá vương trùng và Ngân Hà thực sự bị bắt?
“Sao? Muốn cứu cô ta không?” Dương cười nụ cười gian dâm khi bá vương trùng cõng hắn đến cạnh Ngân Hà, hắn đưa tay khẽ vuốt ve gò má xinh đẹp của nàng.
“Tên khốn! Giết ta đi!” Ngân Hà giận dữ quát.
Dương bày ra nét mặt dâm đãng, hắn kề mũi ngửi mùi hương trên cổ nàng rồi nói: “Giết nàng? Sao ta phải giết nàng, chúng ta sẽ chết, bị đội quân của Trịnh Thiên Minh giết chết! Nhưng trước khi chết, ta phải chiếm lấy thân xác nàng ngay trước mắt hắn, cho hắn nếm trãi cảm giác bị cắm sừng ngay trước hàng ngàn người! Ha ha ha!”
Phải nói là Dương diễn y như thật, khiến bản thân Ngân Hà đang miễn cưỡng diễn theo kế hoạch của hắn cũng phải rùng mình vì cảm giác như Dương sẽ làm thật.
Ngân Hà còn vậy, Trịnh Thiên Minh thì khỏi nói, nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng như muốn lóc từng thớ thịt của Dương ngay lập tức, còn quần hùng sau lưng hắn thì im bặt.
Lúc này, ngay khu vực đội quân của Trịnh Thiên Minh đang dừng lại có một linh trận diện tích rộng đang âm thầm kích hoạt, đây là linh trận do Dương bố trí từ trước, Sinh Cơ trận, một loại trận pháp hệ sinh mệnh, dùng sinh lực tăng tốc độ hồi phục và phát triển của sinh vật. Vì đang chú ý đến Ngân Hà nên dù có người biết nhưng cũng không ai quan tâm lý do có Sinh Cơ trận ở đây, dù sao trận này cũng không có hại.
Lúc này, Trịnh Thiên Minh lên tiếng: “Muốn sống thì thả Ngân Hà ra!”
Dương bật cười gian ác đáp lại: “Theo ngươi thì sống tốt hơn hay chiếm hữu nàng rồi chết sẽ tốt hơn?”
Trịnh Thiên Minh không thể trả lời, vì nếu trả lời là sống tốt hơn sẽ làm phật lòng Ngân Hà, còn nếu hắn nói chọn chiếm hữu nàng thì càng tệ hơn.
Đang lúc Trịnh Thiên Minh suy nghĩ lời hay ý đẹp để nói, chợt Sùng Hạo lạnh lùng bước ra đứng đối diện Thiên Minh, ánh mắt lạnh lùng, Sùng Hạo chỉ mũi kiếm thần vào mặt Trịnh Thiên Minh cùng hàng ngàn cao thủ phía sau và hùng hồn tuyên bố: “TAO LÀ HẠO CHÓ ĐIÊN, MỘT MÌNH TAO CHẤP HẾT!!!!!”
Trịnh Thiên Minh ngơ ngác, hàng ngàn cao thủ ngơ ngác.
Rồi một người lạnh lùng bước đến bên cạnh Sùng Hạo, kẻ này vừa xuất hiện, toàn bộ cao thủ đồng loạt run rẫy.
“Nhất Ảnh Độc Hành! Đương kim đệ nhất Hùng Vương bảng, đương kim đệ nhất Thế Hệ Hoàng Kim, đối thủ bất phân thắng bại với Cửu Huyền Ngân Hà!”
Phải, hắn là Nhất Ảnh Độc Hành, thiên tài số một Quỷ Môn Quan, cũng là Vạn Lý Độc Hành của Hắc Đạo, hắn và Ngân Hà đang cùng nhau xếp vị trí thứ nhất Hùng Vương bảng.
Hắn đứng sánh vai cùng Sùng Hạo, nhếch môi nở một nụ cười tà ác khiến cho quần hùng run rẫy, rồi hắn cất lời: “Quỷ xứ à! Đông như vầy sao em chịu nổi nè! A hi hi!”
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?” Có người ngơ ngác lên tiếng hỏi.
“Lưu Các thiếu gia, ngài nói xem hắn có thực sự là Nhất Ảnh Độc Hành không?”
Lưu Các đang ngồi co mình dưới đất.
“Lưu thiếu gia, ngài bị sao vậy?”
“Lưu thiếu gia, sao ngài không trả lời?”
Lúc này Lưu Các ngóc đầu lên mắng: “Mày bị điên à? Tao là cục cức làm sao mà trả lời?”
“Cục cục tác! Cục tác!” Chợt có tiếng cục tác như gà mái vang lên, người ta thấy Tiêu Hồn đang vẫy hai tay chạy nhảy tung tăng rồi ngồi lên một tảng đá như gà mái ấp trứng.
“Ò ó o o!” Ngay sau đó, Vân Phi gáy lên rồi vỗ tay bành bạch nhảy đến chỗ Tiêu Hồn để đạp mái.
Có người thò tay vào quần sục liên hồi, có người bò như chó gầm gừ, có người cởi quần chạy tung tăng, có người nhảy múa, có người hò hét inh ỏi.
Đoạn Tuyệt vẫn duy trì sự lạnh lùng, đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn rồi nói: “Ta lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không! Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng!”
Sau đó Đoạn Tuyệt lấy ra một thanh đao màu đen tuyền, hắn vạch quần ra, từ từ thọc lưỡi đao vào trong quần...
“Thí chủ! Dừng tay!” Thích Đông vội bước đến ngăn Đoạn Tuyệt tự cung, sau đó Thích Đông quỳ dưới chân Đoạn Tuyệt, hắn nhìn sâu vào mắt Đoạn Tuyệt và tha thiết nói: “Mỹ nhân! Ta có thể ngửi háng nàng một lần được không?”
Lúc này, có người còn tỉnh táo phát hiện ra trên cái đầu trọc lóc của Thích Đông có một thứ giống như đầu buồi.
“Là nấm đầu buồi! Chúng ta đã nhiễm nấm đầu buồi!”
Đúng vậy, đây là mưu kế của Dương, thu được bào tử nấm từ chính cây nấm đầu buồi kí sinh trên đầu mình lúc trước, Dương đã bày mưu chơi lũ thiên tài Hùng Vương Bảng cùng hàng ngàn cao thủ một vố. Khi Dương phất tay ra hiệu rút lui thật ra là hắn đang rãi bào tử nắm ra không khí, sau đó lợi dụng sức vỗ cánh của bá vương trùng làm bào tử nấm phát tán về phía Trịnh Thiên Minh. Sau đó, Dương phối hợp Ngân Hà dựng màn kịch để ngăn bước quân Trịnh Thiên Minh trong khi Sinh Cơ trận phát huy làm nấm đầu buồi phát triển thần tốc. Những cây nấm đầu buồi này phát triển hơn hẳn cây nấm từng kí sinh Dương nên hiệu ứng cũng mạnh hơn, một số người thậm chí bị điều khiển đến mất đi ý thức.
Về Ngân Hà, vốn nàng không hề muốn đóng giả làm nạn nhân bắt cóc của Dương, nhưng nghĩ kế hoạch của Dương có khả năng chơi gần như toàn bộ thiên tài Hùng Vương bảng một vố lớn, thế là nàng quyết định phối hợp.
Lúc này, Hoài Bão và Huyết Nha đang ngồi tựa vai vào nhau, cả hai nhỏ to tâm sự điều gì đó có vẻ rất ngọt ngào.
Lương Diệt vừa chạy loanh quanh vừa vỗ ngực gào to một cách đầy tự hào: “Tao nói láo đó! Tao đạo ý tưởng của Võ Phi Dương sau đó tao vu cho nó tội ăn cắp ý tưởng của tao! Thấy tao thông minh không? Ha ha!”
Nguyệt San đang chủ trì một hôn lễ, cô dâu là Hùng Thiên Hạ, chú rể là Hành Kinh.
Ngoài ra cũng có những người may mắn không dính bào tử và những người ở xa không bị ảnh hưởng.
Nấm đầu buồi ảnh hưởng lên mỗi người sẽ khác nhau nên hành động cũng mỗi người mỗi khác, riêng Trịnh Thiên Minh lúc này, hắn đứng đầu nên hậu quả nặng nề nhất, trên đầu mọc lên nguyên bụi nấm đầu buồi.
Thiên Minh đứng đó, hắn cười thật tươi giữa đám đông hỗn loạn.
Một người đang vừa đi vừa khóc ngang qua Thiên Minh. Chợt, Thiên Minh giơ tay chụp lấy đầu người kia, vẫn nụ cười tỏa nắng trên môi, Thiên Minh bùng phát linh lực, một ngọn hắc diễm bốc lên thiêu cháy cái đầu của kẻ xấu số khiến gã vừa chạy vừa gào thét trong vô vọng.
Thiên Minh vẫn cười.
Lại một người đi qua, lại một người gáo thét với cái đầu bốc cháy.
Thiên Minh lấy ra một xấp bùa, triệu hồi hàng trăm cương thi để giúp hắn tàn sát.
“Giết! Giết! Giết!” Thiên Minh rít lên tàn độc dù môi hắn vẫn nở nụ cười tỏa nắng.
Nhìn cảnh tượng những người bị nấm đầu buồi điều khiển lần lượt bị Thiên Minh và cương thi tàn sát, Dương thở dài, hắn cảm thấy bất lực, hắn muốn cứu người, nhưng cứu họ là hại bá vương trùng.
“Tại sao chiến tranh cứ luôn xảy ra?” Dương tự hỏi.
Ngân Hà liếc Dương, sau đó nàng cười nhạt: “Thay vì hỏi câu đó, ngươi nên tự hỏi bản thân chiến đấu vì điều gì!”
“Ta chiến đấu vì điều gì?” Dương ngẫm nghĩ rồi lại tự hỏi: “Họ chiến đấu vì điều gì?”
Dương dần ngộ ra: “Phải rồi, chiến tranh không tự nó sinh ra, chiến tranh sinh ra từ mỗi người, bản thân mỗi con người vốn đã có đấu tranh nội tâm, giữa người với người có đấu tranh, giữa các tập thể, tổ chức có đấu tranh, giữa các vùng miền có đấu tranh...”
Ngân Hà tiếp lời: “Chiến tranh không bao giờ có thể chấm dứt, nó chỉ chuyển từ cuộc chiến này sang cuộc chiến khác...”
“Thứ chúng ta có thể làm có lẽ chỉ là giảm bớt hậu quả của chiến tranh?” Dương tự hỏi, sau đó hắn nhìn về đám đông hỗn loạn.
“Nhân danh người đại diện của nữ hoàng!” Dương giơ tay lên và gào to trước đội quân bá vương trùng hùng hậu.
“Ta tuyên bố, tấn công và bắt sống tất cả những kẻ xâm phạm lãnh thổ!”
Ngay sau tiếng gọi của Dương, lực lượng bá vương trùng hùng hậu liền xông về phía đám đông.
Đứng từ xa, Lục Văn Minh nhướng mày ngạc nhiên khi nghe Dương ra lệnh bắt sống: “Nếu ta là ngươi thì ta sẽ nhân cơ hội này diệt sạch Hùng Vương bảng!”
Rồi Văn Minh nheo mắt nham hiểm nói tiếp: “Vì ngươi ngu ngốc nên ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận...”
Khi Văn Minh dứt câu, con quạ đen trên vai hắn liền vỗ cánh bay đi. Quạ đen như một bóng ma bay lướt đến trên đầu Độc Hành rồi nhổ đi cây nấm trên đầu hắn, sau đó quạ đen lại lần lượt lướt về phía Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh, Vân Phi, Thích Đông, Huyến Nha, Hoài Bão...
Khi thoát khỏi khống chế, từ Đoạn Tuyệt đến Thiên Minh, Vân Phi đều hướng mắt về phía Dương, sát ý như lóe lên trong ánh mắt mỗi người...