12 Nữ Thần

Chương 305: Chương 305: Mở màn




Cánh chim đen rời vai Lục Văn Minh bay vào đám đông đang hỗn loạn, nó sà xuống đầu Độc Hành, dùng những ngón chân nhọn hoắc quắp lấy và nhổ đi cây nấm trên đầu Độc Hành. Thoát khỏi khống chế, Độc Hành ngơ ngác nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh trong tư thế đang khom người chổng mông, lưng quần trượt xuống đầu gối.

Trên hai chân quạ đen, cây nấm đầu buồi như bị hút cạn sinh cơ, trở nên teo tóp rồi hóa thành bụi phấn.

Đoạn Tuyệt đang vạch quần cho Thích Đông ngửi háng, quạ đen bay đến lần lượt nhổ nấm trên đầu cả hai. Đoạn Tuyệt bừng tỉnh liền tung cước đạp Thích Đông văng xa hàng chục mét.

Trịnh Thiên Minh đứng cười giữa lực lượng cương thi đông đảo, quạ đen bay đến mổ bụi nấm trên đầu gã như mổ thóc cho đến khi bụi nấm tan rã rồi bay đi. Tỉnh lại, Thiên Minh liền nhìn về phía Dương, thấy Dương đang trò chuyện với Ngân Hà một cách khá thân thiết, gã liền hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt lóe lên như muốn giết Dương ngay lập tức.

Tiêu Hồn đang cục ta cục tác chạy lòng vòng, Vân Phi đuổi sát phía sau để đạp mái. Khi Tiêu Hồn ngã quỳ chổng mông, Vân Phi liền nhào đến vừa dí hông đẩy bành bạch vào mông Tiêu Hồn vừa chu môi mổ vào tóc gã. Quạ đen lướt đến nhổ nấm trên đầu cả hai. Hai tên tỉnh lại nhìn nhau...

Không nói không rằng, Vân Phi lặng lẽ rút kiếm ra.

Đang bị Vân Phi đè lên, Tiêu Hồn biết khó tránh, liền giả điên mở miệng kêu: “Cục cục...”

“Cục cức! Ta phải giết mi để bảo toàn danh tiết!” Vân Phi rít lên rồi đâm kiếm vào đầu Tiêu Hồn.

Nhưng lưỡi kiếm như bị một lá chắn vô hình ngăn lại, Ẩn Đoan Trang đã kịp thời kết trận ngăn kiếm.

Hoài Bão vẫn đang tỉ tê tâm tình với Huyết Nha. Quạ đen bay đến.

Nấm bị nhổ đi, Hoài Bão và Huyết Nha nhìn nhau một giây rồi cùng tung nắm đấm vào mặt nhau.

Sùng Hạo đang vung kiếm chém như điên vào không khí, vừa chém vừa quát vừa cười điên dại: “Tao chém hết! Tao chém hết! Ha ha ha!”

Nấm bị quạ đen nhổ ra, Sùng Hạo dừng lại, nhìn xung quanh, lặng lẽ đi ra xa, trong lòng hy vọng là không ai thấy cảnh tượng vừa rồi.

Những thiên tài Hùng Vương Bảng còn lại và các Linh Đế lần lượt được giải cứu.

Những người còn lại hoặc là đã bị bá vương trùng bắt giữ, hoặc là quá yếu không đáng cứu, quạ đen xong nhiệm vụ bay trở về đậu trên vai Lục Văn Minh.

Lúc này, Đoạn Tuyệt, Thiên Minh, Vân Phi, Tiêu Hồn cùng nhìn về phía Dương bằng ánh mắt đầy sát ý.

Dương thầm rùng mình một cái, nhưng sau đó hắn trấn định lại, lực lượng của phe Thiên Minh đã bị bắt giữ gần hết, còn bên Dương có nữ hoàng, Ngân Hà, bốn Chúa Tể, vài chục Linh Đế và hàng ngàn Linh Vương, dù là thiên tài Hùng Vương Bảng cũng khó chống lại.

Lũ bá vương trùng lũ lượt bắt tù binh bay về thành. Dương nhìn xuống đám thiên tài Hùng Vương bảng và dõng dạc tuyên bố: “Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, giờ thì mau cút khỏi đây, nếu không ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là địa ngục!”

Khi Dương vừa dứt câu, một tiếng tim đập phát ra rền trời khiến cả Địa Tâm cảnh rung động.

“Chuyện gì vậy? Theo tính toán thì tiếng tim đập còn cách nửa ngày nữa cơ mà?”

“Hơn nữa tiếng đập lần này quá to!”

Dương và những người khác cùng nhìn lên bầu trời, hắn kinh ngạc thấy chiếc kén khổng lồ đang dần thu nhỏ lại.

Những sợi rễ địa tâm từ lòng đất mọc tua tủa bò lên trên chiếc lồng kết giới vô hình đang bảo vệ tổ bá vương trùng.

Kết giới này cũng có thể ngăn cản rễ địa tâm. Nhưng khi những sợi rễ nhỏ không làm được gì, những sợi rễ to hơn bắt đầu trồi lên. Trong khi rễ nhỏ dần phủ kín chiếc lồng, rễ lớn như những chiếc roi quất tới tấp vào lồng, khiến chiếc lồng rung chuyển dữ dội.

“Nguy to!” Dương thầm than, với tình hình này, không lâu sau, kết giới sẽ bị phá nát và rễ địa tâm dày đặc sẽ xông vào giết sạch cả bá vương trùng lẫn người luyện hồn.

Lúc này, vài sợi rễ lại mọc lên, những sợi rễ này có kích thước khổng lồ như những sợi đang kết nối với chiếc kén trên bầu trời.

ẦM! ẦM!

Chỉ vài ba cú đập, kết giới tan vỡ.

“Liều chết bảo vệ tổ!” Một số bá vương trùng gào lên rồi bay đến tấn công lũ rễ địa tâm, nhưng chỉ có thể chống cự yếu ớt rồi bị rễ địa tâm hút khô cả linh lực lẫn linh hồn.

Nhìn rễ địa tâm hút đi linh hồn lũ bá vương trùng, Hoài Bão kinh ngạc hô lên: “Tước Đoạt?”

Trần Phi Âm cũng kinh ngạc không kém Hoài Bão: “Nó hút linh lực giống như Thôn Thực của Trung Cẩu?”

Lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bá vương trùng tộc đối mặt diệt vong, các thiên tài chuẩn bị mở đường bỏ chạy, đột nhiên, từ trung tâm tòa thành của bá vương trùng, ngay cung điện của nữ hoàng có ba cột sáng bắn thẳng lên cao.

Sau đó ba hòn đá sáng như ánh sao trời bay lên giữ nguyên vị trí một hình tam giác đều. Rồi những đốm sáng nhỏ bay lên, dàn ra khắp xung quanh thành một hình vòm cung che phủ cả khu vực mà trước đó là trận pháp bảo vệ tổ bá vương trùng.

Những đốm sáng kết nối với nhau bằng những tia sáng tạo thành một chiếc lồng ánh sáng đẩy lùi đám rễ địa tâm dày đặc.

Những sợi rễ địa tâm kích thước lớn lại bắt đầu tấn công chiếc lồng mới.

Và có vẻ như chiếc lồng mới cũng không chịu nổi.

Dương nhìn quanh, bằng kiến thức về trận, hắn lập lức biết vấn đề nằm ở đâu, liền gào to: “TẤT CẢ TRUYỀN LINH LỰC VÀO NHỮNG ĐIỂM SÁNG ĐỂ CỦNG CỐ LINH TRẬN!”

Nghe Dương, lũ bá vương trùng liền lũ lượt bay đến những điểm sáng để phóng xuất linh lực đưa vào làm những điểm sáng dần trở nên sáng hơn.

Trận được củng cố, nhưng những sợi xúc tua khổng lồ lại xuất hiện nhiều hơn, như thể chúng muốn hút sạch bá vương trùng mới thôi.

Bá vương trùng lại tăng cường lực lượng, chẳng mấy chốc, bá vương trùng đã phủ kín vòm sáng.

Vì diện tích vòm sáng rất rộng, bao quát toàn bộ tổ, cho nên để phủ kín và củng cố vòm sáng, bá vương trùng đã cử ra gần như toàn bộ lực lượng.

Lúc này, trừ những bá vương trùng đang canh giữ tù nhân, chỉ còn khoảng ba mươi bá vương trùng cấp Đế, bốn Chúa Tể, Nữ Hoàng, Dương và Ngân Hà là đủ khả năng chiến đấu, còn bên phía địch gồm có chín thiên tài Hùng Vương Bảng là Đoạn Tuyệt, Thiên Minh, Vân Phi, Tiêu Hồn, Hùng Thiên Hạ, Lưu Các, Nguyệt San, Lương Diệt, Hành Kinh, ngoài ra còn có mười mấy Linh Đế. Chưa kể tới Huyết Nha đang bận đánh nhau với Hoài Bão, Lục Văn Minh đang từ xa theo dõi, Độc Hành ngơ ngơ ngác ngác, Thích Đông thì không có vẻ gì là muốn dây vào.

Bên cạnh Dương, Ngân Hà suy tư: “Nạp Địa Trận đã lộ ra, bọn hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để cướp đoạt, nguy hiểm nhất là Độc Hành.”

“Độc Hành là ai vậy?” Dương hỏi.

Ngân Hà đáp: “Hắn và ta đang cùng xếp vị trí thứ nhất Hùng Vương Bảng. Nhưng ta hy vọng là hắn vẫn đang mất trí.”

“Cùng nàng xếp hạng nhất! Vậy tại sao hắn lại mất trí?”

Ngân Hà liếc Dương rồi nói: “Còn không phải vì đánh nhau với ngươi sao?”

“Đánh nhau với ta? Ta bá đến vậy ư, đánh thiên tài đệ nhất Hùng Vương Bảng mất trí?” Dương trợn mắt thầm nghĩ, trong lòng vừa sợ vừa tự đắc.

Ngân Hà nhìn ra vẻ mặt tự đắc của Dương, nàng ghét không thèm nói nữa.

Dương chăm chú nhìn Độc Hành đang đứng ngơ ngác, trông chẳng có tí gì giống một thiên tài đứng đầu Hùng Vương Bảng.

Rồi Độc Hành nhìn thấy Huyết Nha và Hoài Bão đánh nhau, gã liền chạy đến, vừa chạy vừa chỉ tay vào mặt Huyết Nha và mắng: “Thằng kia! Ai cho mày đánh quân sư của Hắc Đạo chúng ta!”

“Hắc Đạo chúng ta?” Dương trợn mắt, lúc thu được Chiến Thần Điện trong chiến trường Lê - Mạc, Dương có giao phó cho Phan Phúc Pháp nhiệm vụ tuyển thành viên Hắc Đạo, nhưng Dương không ngờ là Phan Phúc Pháp bá tới vậy, tuyển luôn đệ nhất Hùng Vương Bảng vào hội!

Huyết Nha đánh với Hoài Bão, ra đòn cực kỳ hung ác như mãnh thú hồng hoang, nhưng khi nghe tiếng Độc Hành, gã liền sợ xanh mặt, trán toát mồ hôi, vừa lui ra vừa xoa tay giải thích: “Ấy ấy! Em giỡn thôi à! Anh Hành đừng nóng!”

Độc Hành gật đầu: “Lần sau không được như vậy nữa nha!”

“Dạ dạ...” Huyết Nha vâng vâng dạ dạ rồi bỏ chạy mất dạng.

Thấy cảnh này, Dương trợn mắt hỏi Ngân Hà: “Thằng tóc đỏ có phải hạng tám Bát Luyện Huyết Nha, thiên tài giao long tộc không? Ta xem tin tức thấy bảo nó hung ác lắm mà, sao gặp Độc Hành lại ngoan như cún thế kia?”

Ngân Hà đáp: “Vì từng có một trận chiến, Độc Hành một mình đánh bại sự liên thủ của Hùng Vương bảng từ hạng 2 đến hạng 17, trong đó Huyết Nha là kẻ thê thảm nhất, nếu lần đó không có những người bảo hộ ra tay cứu thì có lẽ Hùng Vương Bảng đương thời đã chết gần hết, và những người có thể tự mình sống sót dưới tay Độc Hành trong trận chiến đó được gọi là Thế Hệ Hoàng Kim.”

“Khủng khiếp đến vậy ư?” Dương kinh ngạc nhìn về phía Độc Hành, Dương đã sơ bộ nhìn qua sức mạnh của các thiên tài Hùng Vương Bảng, dù chỉ sơ lược cũng đủ thấy bất cứ ai trong bảng này cũng không thua kém gì hắn hay Sùng Hạo, Hoài Bão, vậy mà một mình Độc Hành độc chiến đánh bại toàn bộ! Một kẻ khủng khiếp như vậy nếu trở thành kẻ thù thì thật sự rất đáng lo.

Ngân Hà như đang nghĩ gì đó rồi quay sang hỏi Dương: “Ngươi có biết vì sao Độc Hành phải đánh với toàn bộ Hùng Vương bảng không?”

“Vì sao?” Dương hỏi, đồng thời hắn cũng thắc mắc tại sao Ngân Hà chủ động muốn cho hắn biết, không giống với cách đối xử lạnh nhạt của nàng.

“Vì ta hứa với hắn, nếu lúc đó hắn đánh bại được toàn bộ thiên tài Hùng Vương Bảng thì ta sẽ chấp nhận lời cầu hôn của hắn.”

Ngân Hà chủ động nói ra vì muốn thử xem phản ứng của Dương khi biết có người từng cầu hôn nàng, nhưng Dương chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng Trịnh Thiên Minh chen vào: “Nhưng đáng tiếc cho hắn, cứ tưởng đánh bại từ hạng 2 đến hạng 17 là chắc chắn rước được nàng về dinh, nhưng hắn đâu có ngờ được rằng người mạnh nhất, người ẩn giấu sâu nhất lại chính là hạng 18 khi đó, là nàng, Đệ Nhị Cửu Huyền, Ngân Hà!”

Thiên Minh nói tiếp: “Cũng kể từ đó, người hạng 9 đương thời Cửu Huyền Hồng Trần nổi danh với tiếng đàn cửu huyền cầm đã nhường lại cái danh Cửu Huyền cho nàng, để nàng trở thành Cửu Huyền duy nhất, đương kim đồng đệ nhất Hùng Vương Bảng, đương kim đồng đệ nhất Thế Hệ Hoàng Kim, đương kim đệ nhất mỹ nhân của Hùng Vương Bảng.”

Nói đến đây, Trịnh Thiên Minh dang hai tay ra, nở nụ cười tỏa nắng đầy mê hoặc và nói: “Ngân Hà, ta cần nàng! Cùng nhau lấy Địa Tâm đồ đi, sau đó chúng ta cùng về Thiên Cơ để mở ra Thiên Cơ Cảnh, cùng nhau chia sẻ thành quả.”

Ngân Hà im lặng không đáp, nàng không cần đáp vì vị trí đứng của nàng đã nói lên lựa chọn, đứng bên cạnh Dương, chiến đấu bảo vệ bá vương trùng tộc.

Đồng thời, Bạch Điệp cùng bốn Chúa Tể và hơn ba mươi Linh Đế của bá vương trùng tộc cũng xuất hiện sau lưng Dương.

“Chà chà! Lực lượng mạnh thật đấy! Xem ra nếu chúng ta không ra tay thì gần như toàn bộ thiên tài Hùng Vương bảng sẽ phải chôn thây nơi này rồi!”

Người lên tiếng là một lão già, lão luôn ẩn nấp theo dõi từ xa chờ ngư ông đắc lợi, nhưng thấy phe loài người yếu thế nên buộc lòng phải ra tay.

Có thêm vài người khác bước ra, một kẻ lực lưỡng xăm trổ đầy mình, một người cụt tay ốm yếu, cả ba đều cấp bậc Chúa Tể.

“Ba tên Chúa Tể!” Bạch Điệp nghiêm trọng nhìn ba kẻ vừa xuất hiện, nàng biết tuy cùng cấp bậc và cùng bị áp chế, nhưng Chúa Tể bá vương trùng vẫn thua Chúa Tể hình người về trí tuệ và thực chiến.

“Hai chọi một không có vấn đề chứ?” Dương hỏi.

Bạch Điệp gật đầu rồi ra lệnh: “Trùng Nhất và Trùng Tứ đánh với lão già, Trùng Nhị và Trùng Tam đánh với tên to xác, còn tên cụt tay để ta.”

Dương góp ý: “Các Linh Đế loài người và lũ Hùng Vương bảng cấp thấp thì chúng ta cứ lấy hai Linh Đế phe ta chọi một người phe địch.”

“Còn lại Đoạn Tuyệt, Thiên Minh, Tiêu Hồn, Vân Phi, ngoài ra những kẻ còn lại tuy có vẻ không tham chiến nhưng chúng ta cũng phải đề phòng.” Ngân Hà nói.

Lúc này, Sùng Hạo tiến đến đối diện Đoạn Tuyệt, chỉ gươm vào mặt gã và hỏi: “Chiến một trận không?”

Đoạn Tuyệt nhìn Sùng Hạo bằng đôi mắt thâm quầng, khinh bỉ nói: “Mày xứng sao? Lần trước ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi!”

“Nhưng thôi, vì tao ghét nhất là lũ Long tộc nên giết mày trước rồi lấy Địa Tâm Đồ sau!” Đoạn Tuyệt đổi ý nói, vừa nói vừa lấy ra một thanh đao màu đen tuyền, cán đao có khắc hình một con rồng đen.

Ô Long Đao, một trong ba thanh bảo đao của quân Tây Sơn, gồm Ô Long Đao của Nguyễn Huệ, Huỳnh Long Đao của Trần Quang Diệu và Xích Long Đao của Lê Sĩ Hoàng.

Vân Phi nhìn về phía Hoài Bão, đối với hắn thì Địa Tâm Đồ còn chưa quan trọng bằng ngôi vị thừa kế Phiêu Vân Đảo, lần trước bị cô gái kia dọa cho mất hồn, lần này hắn nhất định phải diệt Hoài Bão, trừ đi mối họa trong lòng. Vậy nên hắn bước ra thách thức Hoài Bão.

Cùng luyện hệ phong, cùng sử dụng kiếm, lại thêm có điều gì đó đang âm thầm thôi thúc bản thân chiến đấu với Vân Phi, cho nên Hoài Bão chấp nhận lời thách thức và không cho Độc Hành can thiệp.

Còn lại Trịnh Thiên Minh và Tiêu Hồn.

Trong một khoảnh khắc Dương đang lơ là, nhanh như chớp, Tiêu Hồn giương cung bắn một mũi tên về phía Dương, nhưng Ngân Hà cũng nhanh không kém, Thiên Dạ Huyền Quang kết thành mũi tên bắn tan mũi tên của Tiêu Hồn và lao thẳng về phía gã.

Nhưng mũi tên của Ngân Hà bị một kết giới vô hình do Ẩn Đoan Trang tạo ra ngăn lại.

Nhìn thấy Ẩn Đoan Trang, Ngân Hà nói: “Thiên tài linh trận của ẩn gia? Theo mật tin, cô ta đủ khả năng lọt vào tốp 10 Hùng Vương Bảng.”

Nhìn nhan sắc tuyệt trần của Đoan Trang, lại nghĩ đến sự dâm dê của Dương, Ngân Hà liền đưa ra quyết định: “Ngươi ngăn cản Trịnh Thiên Minh, Tiêu Hồn và Ẩn Đoan Trang để ta lo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.