“Ngươi ngăn cản Trịnh Thiên Minh, Tiêu Hồn và Ẩn Đoan Trang để ta lo!” Ngân Hà để lại một câu rồi tiến về phía Tiêu Hồn và Đoan Trang.
Nhìn Đoan Trang đứng cạnh Tiêu Hồn, Ngân Hà nói giọng châm chọc: “Vị này chắc là Ẩn gia đại tiểu thư Ẩn Đoan Trang tài sắc song toàn.”
Đoan Trang có vẻ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết ta là đại tiểu thư mà không phải nhị tiểu thư?”
Ngân Hà chua ngoa đáp: “Còn không phải vì ngươi bám dính lấy Tiêu Hồn sao?”
“Thì sao? Ngươi ghen tị?” Đoan Trang cũng chanh chua không kém.
Ngân Hà gật đầu: “Đúng vậy, ta ghen tị, ghen tị vì độ vô liêm sỉ của ai đó, bản thân có hôn ước với một người mà cứ đeo bám lấy người khác...”
Đoan Trang ngạc nhiên: “Làm sao ngươi biết?”
Hôn ước giữa chị em Đoan Trang với Võ Phi Dương là một điều mà ngay cả Đoan Trang cũng mới biết gần đây, không lý nào người ngoài như Ngân Hà lại biết được.
Rồi Đoan Trang suy đoán nói: “Là tên phế vật Võ Phi Dương nói cho ngươi biết? Con cóc ghẻ như hắn mà lại nghĩ hôn ước này khả thi sao?”
“Phải! Hắn là cóc ghẻ, một tên cóc ghẻ đáng ghét! Nhưng con thiên nga như ngươi thậm chí còn chưa chắc có tư cách làm người hầu của hắn.” Ngân Hà đáp.
Dương nghe hết cuộc trò chuyện, trong lòng thầm cảm thấy quái lạ, không phải Ngân Hà ghét hắn như chó sao, sao giờ lại giống như đang bênh vực và bức xúc thay cho hắn?
Đoan Trang trở nên tức giận: “Ta có tư cách hay không còn đến lượt ngươi nói ư? Đệ nhất Hùng Vương Bảng thì sao? Ngoài kia ngươi rất mạnh, nhưng trong Địa Tâm Cảnh này chưa chắc ngươi đã thắng nổi Tiêu công tử!”
Nghe Đoan Trang nói, Tiêu Hồn đanh mặt lại hận không thể đá đít Đoan Trang một cái, hắn không hề muốn động chạm đến Ngân Hà, đúng là trong Địa Tâm Cảnh này chưa chắc hắn yếu hơn Ngân Hà, nhưng nếu ra khỏi Địa Tâm Cảnh lại khác, Độc Hành có thể một mình đánh bại gần hết Hùng Vương Bảng thì Ngân Hà cũng có thể, vì cả hai từng bất phân thắng bại khi cùng ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng nếu đã lỡ đắc tội thì tốt nhất là tìm cách phế bỏ Ngân Hà để trừ hậu họa.
Với Đoạt Mệnh Cung trên tay, Tiêu Hồn hướng về phía Ngân Hà và nói: “Cửu Huyền, ngươi không nên xúc phạm Đoan Trang!”
Nói đoạn, Tiêu Hồn hướng về Ngân Hà giương cung...
Lúc này, Trịnh Thiên Minh đứng dưới tường thành, sau lưng là một trăm cương thi cấp Vương.
Nhìn Dương, Thiên Minh cười nói: “Âm Vương Hữu Thực, hiếm khi gặp được người có năng lực tương đồng, sẵn đây thử so xem thuật cương thi của ta lợi hại hay thuật âm binh của ngươi lợi hại nhé?”
“Được!” Dương gật đầu, sau đó hắn rời khỏi tường thành, đứng đối diện cách Thiên Minh một khoảng xa.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, từ sau lưng Dương, mặt đất lồi lên thành những gò đất lớn. Những gò đất lần lượt nứt ra cho những sinh vật đủ mọi kích cỡ trồi lên.
Bọ cạp khổng lồ, rết khổng lồ, nhện khổng lồ, bọ ngựa, bọ hung, kiến càng... Hơn năm mươi âm binh trông cực kỳ hung hãn và mạnh mẽ, đây là một phần trong những xác sinh vật mạnh nhất mà bá vương trùng thu thập được cho Dương để chuẩn bị cho cuộc chiến này.
“Năm... Năm mươi âm binh, toàn bộ đều bậc Linh Vương cấp độ mười!” Dưới tường thành có người run sợ lên tiếng. Đây là một trong các tù binh bị bắt giữ và phong ấn linh lực. Sau khi ra khỏi phạm vi Sinh Cơ trận thì nấm đầu buồi trên đầu những người này cũng đã qua giai đoạn phát triển, trở nên héo úa rất nhanh và không còn khả năng khống chế.
Năm mươi âm binh cấp Đại Vương đủ khả năng kềm hãm lực lượng Linh Đế của phe Thiên Minh, chưa kể Dương có thể liên tục gọi âm binh mới lên để thay thế và bổ sung lực lượng. Nếu âm mưu nấm đấu buồi thất bại thì lực lượng này chính là át chủ bài thứ hai Dương dùng để đối phó đội quân của Trịnh Thiên Minh.
Trong đám tù binh, lại có người khác cảm thán: “Trong Địa Tâm Cảnh áp chế thực lực này mà có thể gọi ra 50 âm binh đồng cấp với bản thân, nếu rời khỏi Địa Tâm Cảnh và đột phá đến Linh Đế thì e rằng ngay cả các Chúa Tể cũng phải đắn đo trước khi động đến hắn...”
“Một người nguy hiểm bằng cả một thế lực!”
“Càng chiến đấu, lực lượng của hắn càng đông đảo!”
“Kẻ này không nên tồn tại!”
Đừng nói các tù binh, ngay cả Trịnh Thiên Minh và các thiên tài khác cũng nghĩ vậy...
“Sẽ có một Độc Hành thứ hai sao? Mô phật!” Thích Đông đã né đi khá xa, nhìn đội quân khổng lồ của Dương mà trong lòng không khỏi rùng mình.
“Tấn công!” Lúc này, Dương và Thiên Minh cùng ra lệnh cho hai đội quân lao vào nhau.
Một trăm cương thi hình người đấu với năm mươi âm binh quái vật.
Nhìn trận chiến, khó ai tin đây chỉ là cuộc so tài giữa hai cá nhân, lũ âm binh kẻ thì phun lửa, kẻ thì phóng lôi, lốc xoáy mù trời, bóng tối phủ đất, ánh sáng bắn khắp bốn phương tám hướng, còn bên phía Dương, nhện giăng tơ, ong lượn lờ, bọ ngựa gặt đầu, bọ cạp tiêm độc, rết khổng lồ quấn siết, châu chấu, cào cào nhảy loạn xạ...
Nếu cùng cấp, cương thi chắc chắn lợi hại hơn nhiều so với âm binh, nhưng cương thi khó luyện thành hơn, và trong cuộc chiến này thì đội quân cương thi của Thiên Minh đã tỏ ra yếu thế.
Cương thi yếu thế so với âm binh, nhưng Thiên Minh thì chưa chắc, hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, bình tĩnh chậm rãi bước giữa chiến trường để tiến về phía Dương.
“Âm Vương Lý Hữu Thực... Ta phải công nhận rằng tiềm năng của ngươi là cực kỳ khủng khiếp...” Vừa bước trong chém giết, Thiên Minh vừa chậm rãi nói.
“Nhưng đó chỉ là tiềm năng mà thôi...”
Có âm binh tung cước tấn công Thiên Minh, nhưng với động tác từ tốn mà cực kỳ chuẩn xác, Thiên Minh đặt một lá bùa trúng ngay chân của âm binh khiến nó nổ tung.
“Và tiềm năng đó sẽ được phát huy...” Thiên Minh vẫn chậm rãi nói, lại như tiện tay dùng bùa làm nổ tung thêm một âm binh, lần này là một con nhện to tướng.
“Nhưng không phải phát huy trong tay ngươi, mà là trong tay ta!”
Thiên Minh dứt câu thì cũng là lúc hắn lấy ra một lá bùa hai màu trắng đen, ở giữa là biểu tượng âm dương.
“Siêu cấp thánh bảo Âm Dương Phù!” Dương lập tức nhận ra lá bùa.
Khi Thiên Minh giơ bùa lên, một vòng tròn âm dương hai màu trắng đen mơ hồ hiện ra dưới chân hắn và bao quanh lấy Dương.
“Nguy!” Dương giật mình vội nhảy lùi ra, nhưng bị mấy tên âm binh cản lại.
Thấy phản ứng của Dương, Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: “Hình như ngươi biết về Âm Dương Phù?”
Dương biết nhờ Google, Âm Dương Phù được xếp vào hàng ba mươi hai siêu cấp thánh bảo dù nó không thực sự là một bảo vật mà là một sản phẩm tạo ra từ luyện phù thuật. Thiên Cơ là tổ chức duy nhất nắm giữ tinh hoa luyện phù thuật.
Âm Dương Phù nguy hiểm ở chỗ nó có thể kích hoạt một linh trận cấp tiên trận, Âm Dương Nghịch Đảo trận. Trận này có phạm vi nhỏ, nhưng khi vướng vào thì như cá nằm trên thớt...
Dương đã vướng vào Âm Dương Nghịch Đảo trận, Thiên Minh cười tự tin bước đến đứng đối diện Dương mà không hề phòng bị, gã cười tươi nói: “Nếu biết về Âm Dương phù thì ngươi cũng biết hậu quả khi vướng vào Âm Dương Nghịch Đảo trận chứ?”
Dương gật đầu đáp: “Trong trận này, ngươi có thể đánh ta tùy thích, nhưng nếu ta đánh ngươi, trận sẽ nghịch đảo làm sát thương vào ngươi chuyển sang cho ta!”
Lúc này, một số người quan sát cũng nhận ra Âm Dương Nghịch Đảo trận, liền lắc đầu: “Âm Vương Hữu Thực... xong đời!”
Thấy Dương biết rõ sự nguy hiểm của Âm Dương Phù mà vẫn bình tĩnh, nghĩ rằng Dương đang cố ra vẻ, Thiên Minh cười nói: “Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn lấy đi thuộc tính Tử Vong trong linh hồn ngươi.”
“Cướp thuộc tính? Ngươi làm được sao?” Dương ngạc nhiên hỏi.
Thiên Minh gật đầu: “Nếu bình thường thì gần như bất khả thi, nhưng với công pháp của ta, công thêm một số người trợ giúp thì có lẽ có thể... Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ chỉ lấy đi thuộc tính và tha ngươi một mạng, thậm chí nhận ngươi làm nô tài, theo ta chinh phục đỉnh cao.”
“Không, ta từ chối!” Dương lắc đầu.
“Ngươi có quyền từ chối sao? Ngươi đang đứng trong Âm Dương Nghịch Đảo trận đó! Hay ngươi cho rằng chỉ cần câu giờ thì sẽ có người đến cứu kịp?”
Dương lắc đầu: “Ta không cần ai cứu!”
Thiên Minh từ tốn cười: “Ngươi thoát được sao? Khi ngươi vừa có ý định tẩu thoát thì đã chết trong tay ta rồi!”
“Cần gì thoát? Cứ đấm ngươi thôi!” Dương tỉnh bơ đáp.
“Đánh ta? Ngươi bị ngu sao?” Thiên Minh vẫn cười rạng rỡ, sau đó hắn đưa đầu về phía Dương như chờ Dương đánh: “Nè, đánh thử ta xem!”
“Được!” Dương gật đầu, sau đó tung đấm vào mặt Thiên Minh.
Binh!
Và điều bất ngờ đã xảy ra, khi Dương đấm vào mặt Thiên Minh, Thiên Minh không hề hấn gì, còn mặt Dương thì lệch sang một bên vì hưởng trọn cú đấm của chính mình. Điều bất ngờ chính là không có gì bất ngờ.
“Chà! Khôn đấy! Cú đấm không dùng linh lực, nếu không chắc ngươi gãy cổ mất!” Thiên Minh tươi cười nói, sau đó hắn xoa tay lên vết thương của Dương.
“Đau lắm đây! Mà ngươi đấm ta một đấm, ta trả lại một đấm nhé!” Thiên Minh thì thào nói, sau đó tung một đấm vào mặt Dương, khác ở chỗ, đấm này hắn dùng linh lực.
BINH!
Khoảnh khắc cú đấm va chạm vào mặt Dương, đột nhiên cổ Thiên Minh ngoẹo sang một bên, mặt hắn biến dạng, cả người như trúng phải một cú đấm vô hình làm hắn ngã văng ra đất.
“Sao lại vậy?” Thiên Minh ngạc nhiên, nhiều người cũng ngạc nhiên, Âm Dương Phù phản tác dụng?
Thiên Minh làm sao biết được rằng Dương câu giờ không phải để chạy hay chờ người cứu, mà hắn đang cảm nhận cấu tạo của Âm Dương Nghịch Đảo trận, sau đó hắn cố tình tung một đấm để kích hoạt thử khả năng nghịch đảo của trận, sau đó chờ lúc Thiên Minh tung đấm, hắn liền dùng linh lực chiếm quyền điều khiển trận, kích hoạt khả năng nghịch đảo lên Thiên Minh.
“Tao nhịn này nãy giờ rồi nha!” Lúc này, Dương chớp lấy thời cơ tung chân đá vào mặt Thiên Minh.
Nhưng Thiên Minh phản ứng cực nhanh, gã lập tức thu hồi Âm Dương phù để phá giải trận, đồng thời giơ tay cản cú đá của Dương.
Hắc hỏa bốc lên trên tay Thiên Minh làm chân Dương bốc cháy.
Lúc này, Sùng Hạo trong dạng Bạch Long Bá Vương đang chiến đấu điên cuồng với Đoạn Tuyệt, Thuận Thiên Kiếm và Ô Long Đao không ngừng va chạm tạo ra những vệt lửa chói mắt.
Nhưng Sùng Hạo liên tục lép vế, càng chiến càng nhận nhiều vết thương trong khi Đoạn Tuyệt vẫn nhởn nhơ như chơi đùa.
Hoài Bão càng thê thảm hơn, thân thể đầy vết đâm trong giông lốc mù trời...