Ngày thứ 117.
Mùa đông đến sớm hơn dự định, trên không trung khói bụi giăng kín mít, sắp
khiến người ta không thở nổi nữa. Mặt trời giống như lòng đỏ trứng gà
vĩnh viễn không nở nổi, bị vứt thẳng vào thùng rác trên trời.
Trong khi đang lo lắng X không nhìn thấy mình nữa thì trực thăng nhỏ bay tới mang theo một chiếc khẩu trang.
Nhãn hiệu Hàn Quốc, trên nhãn mác ghi “Màng bảo vệ bằng những sợi vải siêu
mảnh lọc bụi PM2.5,” mua trên Taobao chắc khoảng 180 tệ, bên ngoài in
hình một con quái vật nhiều màu sắc trông rất ngầu, khiến người ta hoài
nghi anh ta là một Otaku*. Cô đeo khẩu trang, lấy mẩu giấy nhớ ở trong
khoang máy bay ra viết. “Cảm ơn! Xin hãy mua cho tôi một bộ đồ nội y của nữ.” Lê*Quý,Đôn. Có thỏa đáng không? Dụ dỗ đàn ông? Do dự mấy giây, cô
vẫn không xé tờ giấy nhớ ấy đi, để trực thăng mô hình mang nó về.
*Một từ lóng trong tiếng Nhật, dùng để ám chỉ một kiểu người kì quái, chỉ
làm bạn với những người giống như họ hoặc dùng để chỉ một ai đó quá say
mê một cái gì, đặc biệt là Anime (Hoạt hình), Manga (Truyện tranh), hay
Game (Trò chơi).
Buổi chiều, Thôi Thiện nhận được món quà nội y.
Cố ý nhìn lên đỉnh tòa nhà đối diện, giở bộ nội y trong túi ra, chúng
đều là của hãng CK, tất cả đều là màu hồng nhạt, sờ vào không thấy giống hàng nhái. Cô thích.
Biến thái! Anh tưởng tôi sẽ mặc cho anh xem chắc? Trốn ở trong góc mà X không nhìn thấy, cởi áo khoác và váy ngủ
ra. Ở nơi thâm sâu đầy sương mù lạnh lẽo, cơ thể trần trụi màn trời
chiếu đất, chỉ còn lại chiếc khẩu trang đang che đi khuôn mặt. Cô ta
nhanh nhẹn thay nội y mới, rồi kéo chỉnh lại cho vừa vặn. Rất lâu rồi
chưa thấy tới kì kinh nguyệt, không biết bộ nội y này còn giữ được sạch
sẽ trong bao lâu nữa?
Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, cần bộ nội y này là bởi vì sau khi trốn thoát không đến nỗi ở trần dạo phố.
Đợi khi tóc tôi dài đến eo, vượt ngục liệu có ổn? Thôi Thiện giặt đôi giày
đế đỏ một cách cẩn thận, nếu như có thể sống sót thoát ra ngoài, cũng
không thể để người ta tưởng mình từ châu Phi chạy nạn tới đây. Cho dù
không thể thoát ra, cũng không muốn đợi đến khi có người phát hiện ra có một thi thể phụ nữ chân trần nằm ngang trong vườn treo. Sở Cảnh sát có
ghi chép và thông báo về sự mất tích của cô ta không? Tivi, Weibo,
Wechat, Tianya, những trang mạng kết bạn…. đầy rẫy ảnh khuôn mặt của cô
ta, và cả thông tin rằng lúc mất tích mặc một chiếc váy màu đen, làm ơn
hãy chỉnh sửa ảnh cho đẹp một chút. Sai rồi, không có ai báo cảnh sát về việc cô ta bị mất tích. Mọi người sớm đã coi nó như chuyện thường ngày
rồi, chẳng phải là trong biển người xuôi ngược, cũng từng có một người
phụ nữ như Trần Bạch Lộ, không từ biệt gì mà đi tới nơi xa để kiếm tìm
sự mới mẻ đó thôi.
Bầu trời buổi chạng vạng, vẫn cứ ngập đầy đủ
loại tạp âm, nhìn bầu trời đang bị ô nhiễm nghiêm trọng, Thôi Thiện cầm
bút ghi âm lên, nói với X.
Ngày 22 tháng 6, sáng sớm, tôi không
giết người. Ba ngày sau, Lâm Tử Túy nói với tôi: Cô ta chết rồi. Theo
kết quả điều tra của phía cảnh sát, rất có khả năng Trình Lệ Quân chết
do tự sát.
Một tháng sau, Lâm Tử Túy có được toàn bộ tài sản từ
người vợ đã mất, trở thành cổ đông cá nhân lớn nhất của công ty niêm yết trên sàn, nhưng lại ruồng bỏ tôi. Không có ai biết bí mật của chúng
tôi. Chiếc điện thoại di động anh ấy dùng để liên hệ với tôi, cũng không phải là chiếc thường ngày anh ấy sử dụng, cũng không dùng tên của anh
ấy để mua. Đến cả số điện thoại lần đầu đưa cho tôi, cũng không phải số
của anh ấy. Còn căn hộ anh ấy thuê cho tôi, cũng là dùng chứng minh thư
của người khác…..
Lâm Tử Túy từng thề thốt rằng, phải ngụy trang
thành sau khi mất vợ mới quen biết tôi, cũng là lần đầu tiên gặp dỡ, địa điểm ở trung tâm thương mại Cửu Quang. Sau ngày giỗ đầu của vợ là có
thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng điều duy nhất anh ấy lo lắng
là lúc ấy bảo bối trong bụng tôi đã chào đời rồi.
Mặc dù là vợ
hai nhưng tôi vẫn khao khát được trùm khăn đội đầu của cô dâu, bước lên
chiếc thảm đỏ trải đầy hoa hồng của du thuyền trên Địa Trung Hải…. Không cần bất kì bạn bè thân thích nào xuất hiện, những người tới chúc phúc
đều là người nước ngoài, không hề quen biết.
Thôi Thiện, trên đời này không có ai ngu ngốc hơn mày nữa, ngay từ đầu mày đã bị hắn lợi dụng.
Đàn ông cung Bọ Cạp, quá đáng sợ.
Nhưng tôi đã mang thai thật rồi, chỉ muốn được gặp hắn một lần, nói cho hắn biết bí mật này.
Còn nhớ trong những năm học cấp hai, cứ mỗi dịp lễ tết, tôi đều chạy tới
cửa hàng nhỏ đối diện cổng trường, mua những tờ giấy viết thư và phong
bì thư xanh đỏ sặc sỡ, vụng trộm viết thư cho Vương Lực Hoành. Tờ giấy
được viết kín những dòng chữ ngay ngắn thẳng hàng, giống như một tín đồ
ngoan đạo, câu chuyện chẳng qua cũng chỉ là thích bài hát mới của anh
ấy, thổ lộ hết những chuyện phiền não mình gặp phải, xin một bức ảnh có
chữ ký hay những vấn đề đại loại như vậy. Những bức thư ấy chắc đều đã
bị công ty quản lí quăng vào sọt rác rồi.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được người đàn ông đó, vào khoảng đêm ngày 30 tháng 7. Truyện được type miễn phí bên diễn đàn Le*quy đôn
Lâm Tử Túy hối hận một cách triệt để, muốn tố cáo tôi. Hắn nói, lúc xảy ra
vụ án, hắn đi họp ở ngoài, không hề biết gì cả. Kẻ giả mạo Trình Lệ Quân tới hiệu thuốc là tôi, chìa khóa và thẻ ra vào cửa là tôi trộm từ trên
người hắn, dựa vào cái gì mà nói rằng hai người là đồng mưu? Tôi hỏi
ngược lại, vì sao tôi lại giết người? Kẻ được lợi chân chính là Lâm Tử
Túy! Còn tôi thì bất chấp mạo hiểm mọi rủi ro! Chỉ cần cảnh sát nghĩ đến động cơ này thì hắn sẽ không thoát khỏi can hệ. Hắn nói tôi điên rồi –
Hoàn toàn chỉ sống trong hoang tưởng, cảm thấy chỉ cần giết được Trình
Lệ Quân là chúng tôi có thể kết hôn.
Cứ cho là tôi bị thần kinh,
vì sao không ngăn cản tôi, lại còn cố ý bay đi nơi khác đúng vào ngày
giết người hôm ấy? Lí do của hắn khiến tôi hoàn toàn sụp đổ, hắn nói kế
hoạch giết người lần này là do tôi giấu anh ta để làm trộm. Tôi là một
kẻ điên, hễ chỉ cần nói ra cách nghĩ đáng sợ ấy là sẽ khơi dậy sự cảnh
giác của hắn. Cho nên tôi không dám nói cho hắn biết, chỉ có thể bí mật
hành động một mình, rất nhiều vụ án trước đây đều như vậy, chưa hẳn đã
là nội ứng ngoại hợp để giết vợ. Tôi chẳng hiểu gì về luật pháp, bị
những lời nói đó của hắn làm cho mông muội. Lâm Tử Túy nói một cách vô
tình rằng hắn vẫn còn yêu vợ cũ, là Trình Lệ Quân khiến hắn có được mọi
thứ của ngày hôm nay. Còn tôi, chẳng qua cũng chỉ là con đàn bà trẻ
trung xinh đẹp hơn giúp hắn được thỏa mãn mà thôi. Những giọt nước mắt
trong đám tang của hắn hoàn toàn là thật lòng, tôi vĩnh viễn không thể
nào thay thế được vợ của hắn.
Điều khiến tôi không thể chịu đựng nổi đó là – Hắn đã biết bí mật rằng mẹ của tôi từng làm giúp việc theo giờ ở nhà hắn.
Cuối cùng, sự sỉ nhục của hắn đối với mẹ tôi đã khiến tôi nổi giận một cách triệt để.
Mười năm trước, bố tôi qua đời trong biển lửa, mẹ hoàn toàn có thể đem tôi
về thị trấn cũ để sống, mở một cửa hàng nhỏ, hoặc tới chỗ làm trước đây
để làm việc, sống cuộc sống yên ổn không cần chịu bất kì nỗi cực khổ
nào. Lúc còn trẻ bà rất xinh đẹp, mỗi lần cùng bà đi lên phố đều sẽ thấy đàn ông ngoái lại nhìn bà. Khi bà trở thành quả phụ, cũng có không ít
người từng theo đuổi bà. Mỗi dịp cuối năm lễ tết, tôi đều rất thích món
điểm tâm ngọt của một chú nào đó đưa tới, nhưng sau đó lại bị bà từ chối từ ngoài cửa. Mẹ chọn công việc giúp việc theo giờ, theo cách nói của
tôi thì đó là người hạ đẳng. Bởi vì, bà biết con gái thích thành phố
này, không muốn rời xa trường học và bạn bè, giống như một cô công chúa
nhỏ bị cướp sạch của cải. Để tích lũy tiền cho tôi đi học đại học, mẹ
đổi chủ nhân liên tục. Thường xuyên gặp được những gia đình giàu có, con cái của gia đình họ cũng xấp xỉ tuổi tôi, mẹ nói, hi vọng tôi được sống cuộc sống giống như con gái nhà người ta. Gia đình đó sau đó thấy trong nhà bị mất một ít tiền mặt, vô cớ nghi ngờ người giúp việc theo giờ là
kẻ trộm, báo cảnh sát đưa mẹ tôi tới đồn công an. Mẹ tôi đói bụng, bị
nhốt suốt cả đêm nhưng tôi lại không tới đưa cơm cho bà, sợ bị người
khác nhìn thấy thì sẽ coi thường mình. Nhưng khi tôi thi đỗ vào trường
đại học S, mẹ vẫn cứ vô cùng tự hào, gọi điện thoại về thông báo cho
từng bà con thân thích ở quê, quay về mời mọi người ăn một bữa to, thậm
chí còn mời cả bạn học thời trung học của bà tới.
Còn hai bí mật, ngoài tôi ra thì không một ai biết cả - Mẹ từng giết hai người, lúc đó tôi 18 và 23 tuổi.
Giờ chắc anh đã hiểu rồi chứ, chân tướng cái chết của thầy Dung chủ nhiệm
và bạn trai đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học của tôi ấy? Bọn họ đều
làm tổn thương tôi sâu sắc, nếu như giờ mẹ tôi vẫn còn sống, nói không
chừng Lâm Tử Túy đã chết từ lâu rồi.
X, anh cũng sẽ bị bà giết.
Mặc dù, từ trước tới giờ tôi chưa từng cảm kích mẹ, nhưng tôi không thể
chịu đựng nổi những lời nói của Lâm Tử Túy, trong lúc kích động đã cầm
bình hoa trong phòng đó lên, đập vỡ đầu hắn.
Lúc đó, tôi cứ tưởng hắn chết rồi.
Kí ức về sau rất mơ hồ, tôi hoảng loạn đi ra khỏi khách sạn đó, mặc chiếc
váy hoa li ti màu đen, đi giày Christian Louboutin đế đỏ….. lquydon
Lúc tôi tỉnh lại, thì đã nằm ở trong nhà tù vườn treo trên không trung này rồi.
Đúng rồi, anh chắc đã thấy nửa thân dưới của tôi chảy máu đúng không, thật khó để mở lời – Thực ra, đó là sảy thai.
X, Lâm Tử Túy còn sống không?
X, là anh muốn nhốt tôi lại sao?
X, anh có yêu tôi không?
Xin anh hiểu cho – Nhưng mặt trời không phải là của chúng ta, chúng ta phải ngủ rồi.
Tôi muốn nhìn thấy Lâm Tử Túy.