Mai Lan lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, hễ cứ không có việc gì là sẽ
chủ động đến thăm, nhìn thấy Trình Lệ Quân luôn phát tiết cáu gắt với
người giúp việc theo giờ, ép người phụ nữ trung niên ấy làm nhiều công
việc bẩn thỉu và nguy hiểm, có lúc gần như là sỉ nhục và ngược đãi bà
ấy. Người giúp việc ấy lại rất kiên trì, từ trước đến nay chưa từng phàn nàn bất cứ điều gì, vì bà chủ trả tiền lương gấp đôi.
Chính vì
lí do đó nên Lâm Tử Túy cũng hay nói chuyện với Mai Lan. Thường thường
là hai người bọn họ cùng nhau đưa Trình Lệ Quân đi gặp bác sĩ tâm lý,
trong lúc chờ đợi quá trình điều trị dài dằng dặc ấy, họ thường ngồi
ngoài quán cà phê nói chuyện. Anh ta hoặc là không nói, nhưng khi đã nói thì sẽ rất nhã nhặn, còn có thể dẫn ra những trích dẫn kinh điển nữa.
Mai Lan học qua lịch sử âm nhạc Phương Tây, rất hào hứng nghe anh ta nói về Tchaikosky và Rachmaninoff. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt của Lâm Tử Túy, trái tim Mai Lan lại khẽ run rẩy, biết bao cô gái đều có cảm giác này
với anh ta – Đây là người đàn ông nguy hiểm khiến người ta phải say đắm.
Cô bắt đầu nhận được tin nhắn trên Wechat của Lâm Tử Túy, nửa đêm nghe
thấy những câu nói mập mờ, có khi liên quan đến Trình Lệ Quân, có khi
hoàn toàn không can hệ gì tới.
Có thời điểm, vừa đúng lúc Mai Lan phát hiện chồng ngoại tình, tâm tình buồn bã đến cực điểm – Cô nhận lời mời của Lâm Tử Túy, hai người đến gặp mặt ở quán bar. Anh ta rất biết
tiết chế tình cảm, có lẽ đã sớm có đối tượng ở bên ngoài, hoặc là thường xuyên trải qua tình một đêm. Trình Lệ Quân đáng thương mắc phải căn
bệnh trầm cảm, vẫn còn cho rằng chồng mình chung thủy chẳng thay lòng,
thì ra chỉ là vì anh ta làm mọi việc vô cùng cẩn trọng, không để lại một chút dấu vết nào.
Có một đêm, Lâm Tử Túy muốn chuốc say Mai Lan, không ngờ tửu lượng của cô lại cực cao, cuối cùng người gục trước lại
là hắn. Trong lòng Mai Lan hiểu rất rõ: Một khi bước qua ranh giới này
thì sẽ không thể quay lại nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định
thẳng thắn, lạnh lùng vẫy một chiếc taxi, đưa con ma men ấy về nhà, cũng không có bất kỳ quan hệ riêng tư với anh ta nữa. Bí mật này, cô ấy chưa từng nói với bất cứ ai, đương nhiên cũng không thể để Trình Lệ Quân
biết, nếu không thì cũng sớm khiến cô ấy tự sát rồi.
Ngày Đông chí năm đó, trong nhà Trình Lệ Quân cuối cùng cũng xảy ra chuyện, người giúp việc theo giờ rơi từ tầng ba xuống chết.
Hai ngày sau là đêm Noel, bốn người lại gặp nhau ở nhà Mai Lan, Trình Lệ
Quân khóc lóc nói ra chân tướng – kỳ thực là cô ấy ép người giúp việc
trèo lên lau cửa sổ.
Mọi người nhất trí không nói ra bí mật này, vĩnh viễn không bán rẻ bạn bè.
Tiếp theo, Trình Lệ Quân lại nói ra một bí mật khiến người ta càng không thể tin nỗi:
-Thật ra, người giúp việc đã chết đó, bà ta là một kẻ biến thái.
Trình Lệ Quân đang rơi vào trạng thái trầm cảm nặng, bình thường sẽ không để ý tới chuyện bên ngoài, chồng cô ấy lại đi sớm về khuya, người quan trọng nhất trong thế giới của cô ấy lại chuyển thành người giúp việc Ma Hồng
Mai kia. Có lúc cô ấy tìm mọi cách để quan tâm người giúp việc, tặng
vàng bạc trang sức của mình. Có lúc lại kén chọn tỉ mỉ, ví dụ như mỗi
khi dùng xong nhà vệ sinh, người giúp việc đều phải cọ rửa sạch sẽ lại
thêm một lần nữa, cứ ba ngày một lần nền nhà phải tẩy sạch, mỗi tuần tất cả các cửa sổ lau gần như trong suốt.
Giống như tất cả những
người phụ nữ không sinh được con khác, Trình Lệ Quân ở nhà chán đến cực
điểm, vì vậy càng ngày càng mẫn cảm, một tiếng gió thổi cỏ lay bất kì
cũng khiến chứng trầm cảm trở nên nặng hơn. Cô ấy lặng lẽ quan sát người giúp việc, từ ánh mắt khi nói chuyện đến dáng vẻ khi nghỉ ngơi của bà,
phát hiện ra Ma Hồng Mai là một người co tâm sự.
Thế là cô ấy quyết định làm một việc đầy kích thích – theo dõi và nhìn lén người giúp việc theo giờ.
Kết quả thật bất ngờ, mỗi buổi sáng sớm, Ma Hồng Mai đều ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng rất đúng giờ, đến một tòa nhà xây dở trong trung tâm thành phố. Ban đầu, Trình Lệ Quân cho rằng bà ta bí mật tới gặp gỡ người tình, sau đó đánh liều theo bà ta trèo lên tòa nhà xây dở đó, phát hiện bà ta ném đồ ăn sáng từ mái nhà xuống dưới. Đợi đến sau khi bà ta đi, Trình Lệ
Quân mới phát hiện ra một chuyện không thể tin được, trong vườn treo bên dưới đang giam cầm một người đàn ông.
Cô không biết người đàn ông đó là ai, xem ra hơn năm mươi tuổi, mặc áo khoác bông dày, có một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản.
Ma Hồng Mai, ngày nào cũng đều đặn như vậy, luôn mang đồ ăn tới cho người
đàn ông ở tòa nhà xây dở nhưng lại không nói gì với ông ta, giống như
mối quan hệ quản ngục với phạm nhân tù chung thân. Trình Lệ Quân nhớ
rằng người giúp việc nói rằng chồng mình chết sớm – Lẽ nào, người đàn
ông ở mái nhà kia là chồng bà ta? Đã bị giam cầm như thế rất nhiều năm
rồi?
-Người đàn bà này quá đáng sợ! Tuy nhiên, không phải mình cố ý muốn bà ta ngã chết….
Trình Lệ Quân trước nay chưa từng nói dối trước mặt ba người bạn gái thân thiết.
-Nhưng sau khi Ma Hồng Mai chết, mình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều,
cũng không phải lo đến việc ngày ngày sống cùng một kẻ biến thái về tâm
lí nữa.
Lúc này, trong lòng Mai Lan lại nghĩ: Lệ Quân thân yêu ơi, lẽ nào bạn không phải là kẻ biến thái sao?
Toàn Man Như và Chương Tiểu Tuyết lại tỏ vẻ không tin, sao có thể có chuyện
như vậy? Đây là đời thật, không phải đóng phim! Bọn họ cùng nhận định
rằng đó là ảo giác được tạo ra do chứng trầm cảm quá nặng của Trình Lệ
Quân, hai ngày sau cái chết của người giúp việc, cô ấy đã bịa ra một câu chuyện điên rồ như thế.
-Nếu các cậu không tin, có thể cùng mình tới đó xem.
Ngày hôm sau, cả bốn người cùng nhau đến tòa nhà xây dở mà Trình Lệ Quân nhắc tới.
Dưới ánh nắng mặt trời ngày giáng sinh, Mai Lan xuyên qua công viên quảng
trường nhân dân thành phố, lần đầu tiên nhìn thấy tháp Babylon.Đây là
một tòa kiến trúc giống bộ xương người, trần trụi để lộ ra xương cốt,
mạch máu và thần kinh sớm đã không còn nữa, nếu trên trần thật sự nhốt
một người chắc cũng chỉ có thể là nấm mốc hoặc dòi bọ mà thôi.
Chương Tiểu Tuyết là người nhanh nhẹn nhất, đã điều tra rõ ràng ngọn ngành xưa nay của tòa nhà này.
Chủ nhân của Tháp Babylon vốn sinh ra ở thành phố này, người ta gọi ông ta
là “Giáo sư,” khi còn trẻ đã vượt biên sang Hồng Kông, không biết như
thế nào đào được mỏ vàng. Trong khi hai nước Iran-Iraq chiến tranh, ông
ta tự xưng là giáo đồ Baha’I * đến Trung Đông làm ăn, giúp Iraq xây dựng rất nhiều công trình cơ sở vật chất, trở thành nhà thầu lớn nhất của
Saddam. Người này tài trợ cho việc khai quật tàn tích còn lại của thành
phố Babylon cổ đại, nói rằng ở dưới nền đất đã nghe được những lời giáo
huấn của nhà tiên tri Badu, phải xây lại Tháp Thông Thiên ở phía Đông.
Cơn sốt nhà đất cao trào đầu tiên ở Trung Quốc, ông ta mang một khoản
tiền lớn kiếm được từ chiến tranh ở nước ngoài về nước đầu tư, mời một
số kiến trúc sư tầm cỡ tới thiết kế tháp Babylon, thù lao là một bức
chân dung Nebuchadnezzar có niên đại 2500 năm trước, tương truyền là đào từ dưới chân tháp Babylon lên. 10 tầng hình nón bên dưới, thiết kế tạo
thành trung tâm thương mại tổ hợp, tầng trệt thì là viện bảo tàng tư
nhân, một nơi trưng bày thu thập văn vật Babylon phong phú nhất thế
giới. 10 tầng của phần đầu, là khách sạn năm sao. Còn về vườn treo trên
đỉnh, không ai biết dùng để làm gì.
*Đạo Baha’i là một tôn giáo
thế giới độc lập có những tín đồ ở khắp mọi nơi. Baha’i, theo cổ ngữ Ả
Rập nghĩa là (Người noi theo ánh sáng của Thượng đế) ra đời năm 1863 tại Ba Tư (cũ) nay là Iran, người sáng lập là Baha’u’llahah (có nghĩa là
vinh quang của Thượng đế). Tôn giáo Baha’I bắt nguồn từ phong trào chủ
nghĩa Babi (còn gọi là tôn giáo Babi) ra đời ở Ba Tư, kéo dài từ năm
1844-1852.
Năm 1998, khi khủng hoảng tài chính Châu Á, khắp Trung Quốc xuất hiện vô số các tòa nhà bỏ hoang – Tháp Babylon cũng là một
trong số đó, vào ngày thứ hai khi nó đang được xây phần mái.
Ngày thứ ba, chủ nhân của tòa tháp Babylon, “Giáo sư” khiến người ta mê mẩn trong truyền thuyết, đứng trên vườn treo trên đỉnh tháp, đọc những lời
kinh cổ, rồi nhảy xuống dưới…..
Cảnh sát lùng sục tất cả các
đường phố lân cận, bao gồm cả mái nhà và khu vành đai xanh, thậm chí
trục vớt cả ở sông Tô Châu không xa, cũng không tìm thấy xác của ông ta, dường như cái xác ấy biến mất vào không trung. Những thứ đồ sưu tầm vô
giá của ông ta đa số đều bị thu hồi về Iraq, vào năm 2003 sau cuộc chiến mà Mỹ khơi mào tại Iraq. Nghe nói “Giáo sư” và tòa nhà xây dở đó như
hòa làm một, mỗi thanh thép trần, mỗi vết gạc lốm đốm, mỗi đường trát xi măng, đều là máu, da thịt và xương của ông ta. Và hồn ma của ông ta,
thì vĩnh viễn bay lơ lửng trên không trung của tháp Babylon, ví dụ như
vườn treo không ai biết tới kia.
-Lệ Quân, cậu nói xem, người đàn ông mà cậu nhìn thấy bị nhốt ở trên đỉnh tháp kia, liệu có phải là vị Giáo sư đó không?
-Ai mà biết được?
Bọn họ đi xuyên qua cánh cửa nhỏ phía sau khu vành đai xanh, Mai Lan nhìn chăm chú vào bức tường phía trên.
-Chúng ta đều đã tới đây rồi, cứ lên trên xem thử đi!
Bốn người cẩn thận bước vào tòa nhà hoang, chầm chậm bước lên 19 tầng cầu
thang, tới khu cỏ dại của Tháp Babylon, bám vào lan can nhìn trộm xuống
vườn treo, quả nhiên phát hiện ra người đàn ông đó.
Chẳng ai nói
nên lời, giống như nhìn tinh tinh ở trong vườn thú, chăm chú nhìn vào
người đàn ông gần như sắp chết vì đói. Xem ra ông ta đã mấy ngày không
ăn gì, xương gầy trơ ra như củi nằm trong góc tường, cũng không phát ra
bất cứ âm thanh nào.
Toàn Man Như và Chương Tiểu Tuyết bị dọa
chạy luôn tại trận, Mai Lan và Trình Lệ Quân cùng đuổi theo xuống tầng
trệt mới gọi hai người bọn họ trở lại. Bốn người phụ nữ cùng nhau bàn
bạc hồi lâu, Toàn Man Như không có chủ ý gì, Chương Tiểu Tuyết thì chủ
trương mau chóng báo cảnh sát, Trình Lệ Quân kiên quyết phản đối, cho
rằng việc này sẽ khiến bản thân càng nhiều rắc rối – Đúng rồi, tại sao
bọn họ lại phát hiện ra bí mật này chứ? Không phải là có liên quan đến
người giúp việc Ma Hồng Mai đã chết đó sao? Trình Lệ Quân còn nói dối
cảnh sát?
Cuối cùng, Mai Lam đưa ra phương án: Vứt dây thừng xuống, để người đàn ông ấy trèo ra, nhưng không nhìn thấy bọn họ.
Mọi người đều đồng ý với cách làm này, lại trèo lên tháp Babylon thêm lần
nữa, chuẩn bị dây thừng chắc chắn, một đầu cố định vào đỉnh tháp, đầu
còn lại ném xuống vườn treo, còn để lại mấy nghìn tệ làm sinh hoạt phí
cho người đàn ông sau này khi thoát ra ngoài.
Lúc bọn họ trở về
mặt đất không lâu, có một người đàn ông trung niên đầu tóc rối tung, mặt mũi bẩn thỉu, ánh mắt chậm chạp hướng về phía công viên quảng trường
thành phố. Xung quanh mọi người đang tất bật bán đồ giáng sinh nhưng lại không có một ai giúp đỡ ông ta, có lẽ nghĩ rằng ông ta là người ăn xin.
Người đàn ông biến mất trong đám đông, cả đời Mai Lan không gặp lại ông ta thêm một lần nào nữa.
10 phút sau, bốn người bọn họ tập trung ở Starbuck đối diện, lau mồ hôi thấm đẫm trên trán:
-Quá kích thích rồi.
Mai Lan nhìn đỉnh tháp Babylon ngoài cửa sổ:
-Bạn yêu ạ, các cậu không cảm thấy sao, cái nhà tù trên không đó, là món quà của ông trời tặng chúng ta.
Ngày hôm đó, là ngày thành lập “Hội những người vợ cả tuyệt vọng.”