Mai Lan ngồi trong xe ôm tạm biệt Toàn Như Man và Chương Tiểu Tuyết, lần sau tụ tập vẫn là nơi này, cũng là buổi lễ tưởng nhớ về Trình Lệ Quân.
Ngồi một mình trong ghế lái của Infiniti, Mai Lan lấy ra từ trong túi xách
một khung ảnh quen thuộc, đó là tấm ảnh tập thể của bốn cô gái, trên tủ
đầu giường mỗi người bọn họ, đều đặt một tấm ảnh giống hệt như vậy.
Còn có một chuyện, mà cô ấy chưa hề nói ra, chính là khi cảnh sát Diệp Tiêu tới tìm cô, nói với cô rằng Lâm Tử Túy mất tích rồi.
Tiếp theo sẽ là ai?
Diệp Tiêu hỏi về mối quan hệ giữa cô và Lâm Tử Túy, Mai Lan che giấu rất khéo léo.
Cuối cùng, cảnh sát đưa ra một vấn đề kì lạ:
-Ai là Odette? Ai là Odile?
-Tôi nghe không hiểu.
-Không, cô hiểu, là câu chuyện của “Hồ thiên nga.” Tôi đã điều tra qua ghi chép của trường đại học sư phạm về cô. Cô và Trình Lệ Quân đều lựa chọn lịch sử âm nhạc Phương Tây, mà thành tích môn này của cô vô cùng xuất sắc.
-Về vở kịch Ba-lê? – Mai Lan cô gắng nhớ lại nói – “Hồ thiên nga” là vở để
dành của tất cả các đoàn múa ba lê, thông thường là Thiên Nga trắng và
Thiên Nga đen, cũng chính là Odette và Odile, hai vai diễn này do một nữ diễn viên thể hiện. Do vậy, vai diễn này vượt qua cả mức độ khó thông
thường, hơn nữa tính cách lại tương phản.
-Rất ý nghĩa, cô nói tiếp đi.
Cô bắt đầu tránh né ánh mắt của Diệp Tiêu:
-Xin lỗi, đã tốt nghiệp hơn 10 năm, Trình Lệ Quân vẫn luôn giữ niềm yêu
thích với âm nhạc cổ điển, nhưng tôi không nhớ rõ…. Hoàng tử, đúng rồi,
rõ ràng anh ta yêu Odette sâu đậm, cũng là Thiên Nga trắng. Nhưng trong
đêm vũ hội sinh nhật Hoàng tử, Odile mặc váy đen xuất hiện, anh ta không nhìn ra điểm khác nhau của bọn họ, hoàn toàn bị Thiên Nga đen lừa gạt,
thề nguyền lấy Odile làm vợ, dẫn đến kết cục bi ai ở hồi bốn… hình như
là vậy.
-Cảm ơn, tôi đã hiểu được chút ít.
-Cái này có liên quan đến vụ án sao?
-Cũng có thể.
Sau khi cảnh sát Diệp Tiêu đi rồi, trong lòng Mai Lan vẫn cảm thấy khiếp sợ ánh mắt sắt bén của anh ta.
10 giờ sáng ngày 10 tháng 12. Bãi đỗ xe nằm dưới độ cao 500m so với nhà
hàng xoay, cô ngồi ngây ra phía sau tay lái, trong lòng lặp đi lặp lại
câu hỏi:
-Ai là Odette? Ai là Odile?
Tiếng tin nhắn vang lên, cô mệt mỏi cầm điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gửi, dường như muốn mở toang cửa xe ra ngoài.
Màn hình hiển thị hai chữ đơn giản: Người Câm.Dường như rất lâu sau đó, cô mới mở tin nhắn điện thoại, xem tin nhắn của Người Câm.
-Tối mai, tôi từ quên lên, có thể gặp cô không?
Vẫn là phong cách của Người Câm, đơn giản trực tiếp mà không thô bạo, anh ta vẫn sống sao?
Trong chớp mắt, Mai Lan vô cùng hối hận, trút giận lên chiếc còi ô tô.
Đạp chân ga, tiến vào đường lớn, muốn vượt qua chiếc xe trước mặt, lại chợt nghĩ không ra nên đi đâu. Ngày mai đối mặt với tên câm như thế nào? Hay là căn bản không cần quan tâm, hoặc là…. Làm thêm một lần nữa?
Xe dừng đèn đỏ, cô ta mở hộp đựng đồ, lấy ra một khung ảnh khác, cùng là
bốn cô gái – nhưng ai cũng đều rất trẻ trung xinh đẹp – Trình Lệ Quân
tết tóc phong cách retro, Toàn Man Như chỉ nặng một nửa cân nặng bây
giờ, Chương Tiểu Tuyết giống như một nữ sinh cấp 3, mà Mai Lan lúc đó
được mọi người gọi là Tiểu Trương Bá Chi.
Bọn họ cùng chụp ảnh
lúc tốt nghiệp đại học sư phạm. Bố của Mai Lan là bác sĩ, Toàn Man Như
là con gái của Bộ trưởng Bộ Tài chính, bố của Chương Tiểu Tuyết là tổng
biên tập tòa soạn, nhà Trình Lệ Quân có khối tài sản tiền tỉ. Bọn họ đều là con độc, lại cùng ở một phòng ký túc, nhận nhau làm chị em. Bốn
người thường nằm trên một giường xem phim kinh dị, lúc thì cùng nhau
gian lận, nói xấu bạn học và giáo viên mình ghét nhất, nghỉ hè cùng nhau đi châu Âu du lịch, thỉnh thoảng lại đi chơi đêm, lén hút thuốc uống
rượu…..
Lúc đó, Mai Lan trải qua một cuộc tình vô cùng oanh liệt
trong trường. Bạn trai từ nông thôn ra, sau khi tốt nghiệp trở về làm
thầy giáo ở quê. Cô ấy muốn cùng đối phương đi đến một nơi rất xa, nhưng bị bố mẹ đối phương cực lực ngăn cản, cuối cùng cô lựa chọn ở lại làm
giáo viên tịa trường học dành cho người khiếm thính khiếm thị. Cô cũng
không gặp lại chàng trai năm đó nữa, nhiều năm sau nghe nói anh ta chết
vì một đợt di dời ở nông thôn.
Năm đó tốt nghiệp, Toàn Man Như ở
lại trường làm công việc hành chính, ba năm sau kết hôn với một cán bộ
cao cấp. Cô ấy nhận định rằng mắt nhìn người của mình không tồi, người
đàn ông này là cổ phiếu tiềm năng, sẽ có một ngày thành công. Nhưng cũng vì vậy mà cô ấy quản lí rất chặt, ngày ngày kiểm tra điện thoại, cấm
anh ta giao lưu với những cô gái trẻ trung xinh đẹp, ngay cả với những
chàng trai thư sinh e thẹn cũng phải đề phòng, để tránh bị người ta bẻ
cong. Hai người cùng đi ra ngoài, chỉ cần anh ta nhìn cô gái bên cạnh
thêm một chút thôi cũng đề sẽ bị véo tai không tha. Sau khi kết hôn
không lâu, dự đoán của Toàn Man Như trở thành sự thật, chồng cô bỏ việc
ra ngoài kinh doanh, trở thành triệu phú, mở miệng ra là ca ngợi vợ
mình, nói cô có tướng vượng phu. Đến khi cô sinh xong con gái thì lại
thay đổi hoàn toàn, đầu tiên là thân hình, giống như quả bóng bay được
bơm căng, không thể trở về thân hình mảnh khảnh như lúc trước, lúc này
chồng cô ấy hoàn toàn không có hứng thú gì với vợ. Hơn nữa công việc
kinh doanh càng ngày càng bận, trong nam ngoài bắc, đi lại suốt ngày,
khi gọi điện thoại về nhà cũng là vội vàng hai tiếng hai tiếng Honey rồi cúp máy. Cô ấy cũng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào cùng chồng ra
ngoài, tự nguyện ở nhà làm nữ chủ nhân.
Chương Tiểu Tuyết không
trở thành giáo viên mà đi làm ở một doanh nghiệp nước ngoài, cũng coi
như là bước vào thế giới hào nhoáng. Cô ấy cùng với ông chủ nước ngoài,
đồng nghiệp xinh đẹp, trăm loại đối tác cùng bản thảo hợp tác, các vũ
trường ở Thượng Hải chẳng có nơi nào là chưa từng đặt chân tới. Bởi vậy
nên đương nhiên, bạn trai cô nói giảm nói tránh đi cũng phải đến nửa tá, còn chưa kể những mối tình một đêm gặp nhau ở trên bar. Cho đến năm 29
tuổi, thực sự cảm thấy tuổi xuân không còn nữa, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng bắt đầu lộ rõ, huống hồ lại còn bị bố mẹ nghiêm túc nhắc nhở, mỗi tháng sắp xếp 4 cuộc gặp mặt, cuối cùng phải tự mình kết hôn. Đối phương là
một người đàn ông ngoài 35 tuổi chưa vợ, không có tai tiếng tình dục
nào, vì trời sinh một đôi, một người từng nếm trải qua quá nhiều đàn ông như Chương Tiểu Tuyết lại vì vậy mà cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Một năm sau khi kết hôn, cô ấy sinh được một cậu con trai, rồi lại càng
ngày càng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của chồng, kể từ đó hoàn
toàn thay đổi tính nết, chuyên tâm ở nhà chăm chồng dạy con, Mai Lan
không còn nghe thấy cô ấy tám chuyện về bản thân lại chinh phục được một anh chàng nào nữa, ngược lại đổi thành khuôn mặt lúc nào cũng ngời ngời hạnh phúc kể xem chồng rất tốt với mình, bằng chứng là túi xách của cô
đã chất đầy tủ.
Trình Lệ Quân chỉ làm giáo viên trung học có 2
năm, dù gì thì bố cô ấy vẫn thừa tiền nuôi cô. Mấy năm sau, cô kết hôn
với luật sư Lâm Tử Túy. So sánh với những người chồng của mấy cô bạn,
chồng cô ấy tuy đẹp trai mê người, nhưng sự nghiệp lại không thành công
nhất, ngược lại còn phải dựa vào vợ.
Còn về Mai Lan, cô ấy làm
giáo viên ở trường học dành cho người câm điếc được vài năm, không trải
qua mối tình nào. Bảy năm trước, trong một hoạt động từ thiện do ngân
hàng nào đó phát động, đi đến vùng núi khó khăn giúp đỡ cho trẻ tàn tật, yêu cầu giáo viên biết giao tiếp bằng tay đi cùng, Mai Lan chủ động
đăng kí tham gia. Trong suốt hành trình kéo dài cả mùa hè đó, đại diện
phía ngân hàng là một chàng trai 28 tuổi. Tuy anh ta tướng mạo bình
thường nhưng lại rất nhiệt tình trong mọi mặt, tuyệt nhiên không chê bai điều kiện nông thôn gian khổ, lại rất thích chơi trò chơi với các em
nhỏ. Mai Lan và anh ta phối hợp rất ăn ý, còn phát hiện hai người có
nhiều sở thích chung như cùng thích tiểu thuyết lý luận của nhà văn
Agatha Christie, bộ phim huyền bí “Mất tích” của Mỹ. Ở một thôn xa xôi
hẻo lánh của Vân Nam, khi đi qua ghềnh suối, Mai Lan không may bị nước
cuốn đi, mấy chục mét bên ngoài đều là thác nước chảy dữ dội, anh ta đã
không tiếc thân mình nhảy xuống, cuối cùng cũng cứu được cô lên. Đêm hôm đó, khi cô đang đốt lửa trong sân trường trung học của thôn, nhìn ngắm
ánh trăng tròn vành vạnh, rất nhiều đom đóm sáng lấp lánh xung quanh,
giống như cảnh tượng trong thế giới phim của Hayao Miyazaki, Mai Lan
chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.
Yêu được một năm, ân ái mặn
nồng, gắn bó keo sơn, Mai Lan trở thành vợ của anh ta. Trước khi kết hôn phát hiện mình đã mang thai, cô rất muốn sinh đứa trẻ này, nhưng anh
không muốn vội vàng kết hôn. Anh đang trong thời kỳ quan trọng của sự
nghiệp, vừa mới đạt được một vị trí mà người người mong ước, nhưng phải
đối mặt với áp lực thành tích công việc vô cùng to lớn. Thế là, anh
thuyết phục Mai Lan bỏ đứa bé. Người đàn ông mà cô đang yêu thương sâu
đậm, cô biết anh ta từ một nhân viên bình thường nỗ lực phấn đấu, có
được vị trí ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, cô nguyện vì anh ta mà
hy sinh.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, lương của chồng cô tăng lên hơn 500.000 tệ, thu nhập ngoài cũng tăng gấp bội. Mai Lan từ bỏ công
việc giáo viên, chuyên tâm ở nhà sinh con đẻ cái. Không ngờ, sáu năm
trôi qua, rồi chớp mắt lại tới năm thứ bảy, vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Đi kiểm tra, bác sĩ nói lần phá thai đầu tiên để lại hậu quả nghiêm
trọng, khiến cô từ nay về sau khó có thể có thai.
Chồng cô không
thể trách Mai Lan được, hoàn toàn là hậu quả do anh ta gây ra. Nhưng anh bắt đầu buông thả bản thân, cả đêm ở bên ngoài tiệc tùng, qua đêm tại
văn phòng, hoặc là tán tỉnh ve vãn nữ thư ký. Anh ta tự cho rằng bản
thân mình che giấu rất hoàn hảo, nhưng thực ra sớm đã bị vợ phát hiện.
Mai Lan quyết định giữ kín trong lòng, che giấu tất cả mọi chuyện, từ
đầu đến cuối chưa từng muốn phanh phui chuyện đó.
Cô không giống
như những người phụ nữ khác, muốn duy trì hôn nhân mà nhẫn nhịn thỏa
hiệp, mà quyết tâm dùng cách thức riêng của bản thân mình để báo thù.
Mấy năm gần đây, tuy cuộc sống của mỗi người có nhiều thay đổi, nhưng cả
bốn người bọn họ đều đã là người phụ nữ của gia đình, Toàn Man Như và
Chương Tiểu Tuyết đã làm mẹ, nhưng tình bạn của bọn họ một tấc cũng
chẳng hề thay đổi, buổi gặp mặt nhau cuối tuần đều chưa từng gián đoạn.
Mỗi lần gặp nhau đều sẽ có người rơi nước mắt, nói ra tất thảy những
điều bất hạnh sau hôn nhân….
Chồng của Toàn Man Như là người đầu
tiên giở trò, không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, nhưng cô ấy lại
không dám ly hôn vì cô con gái đang ẵm ngửa. Cô ấy luôn tự trách do mình sau khi sinh trở nên phát tướng, khiến chồng không còn cảm thấy hứng
thú, mọi người đều hiểu là vô nghĩa. Quan trọng hơn là, cô ấy nói bản
thân vẫn rất yêu chồng, không muốn làm người đàn bà ai oán bị ruồng bỏ,
như thế thì mất mặt quá.
Tiếp theo là Chương Tiểu Tuyết, con trai chưa đầy hai tuổi, chồng ở bên ngoài đã có bồ nhí. Cô ấy chỉ có thể
lặng lẽ nguyền rủa mỗi ngày, nhưng lại chẳng dám nổi cơn tam bành với
chồng. Bố cô ấy vừa mới về hưu, người đi trà lạnh, không còn chỗ dựa. Ly hôn sao? Chỉ có thể được chia một phần tài sản rất nhỏ, phân nửa đều bị chồng chuyển đi hết rồi. Chỉ có nửa căn nhà, sống như thế nào đây? Lẽ
nào ra ngoài tìm việc? Vị trí tại doanh nghiệp nước ngoài trước đây của
cô sớm đã bị người đến sau thay thế mất rồi, công ty nào dám nhận một
người mẹ đơn thân như cô chứ?
Vấn đề của Trình Lệ Quân là nghiêm
trọng nhất, vốn dĩ cô ấy và chồng sống yên ổn với nhau, cho dù cô kiểm
tra ra mình bị tắc ống dẫn trứng. Tuy nhiên, trong tai nạn hàng không
mấy năm trước, cô ấy mất đi cha mẹ, từ đó bệnh trầm cảm càng ngày càng
nghiêm trọng. Có một lần, Trình Lệ Quân cứa cổ tay tự sát ở nhà, may mà
Mai Lan đến cứu kịp thời. Từ đó tính cách cô ấy thay đổi hoàn toàn, từ
một cô gái nhát gan đến mức một con ruồi cũng không dám đập, ra ngoài
chuyện gì cũng đều rụt đầu rụt cổ trốn về phía sau, giờ lại trở nên dễ
cáu kỉnh tức giận.