15P 7H 6SM

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Hối tiếc




Cậu đi rồi.

Kỳ thật tôi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Làm sao có thể có một người hoàn toàn không quan tâm chuyện được mất? Sai lầm, là tôi phạm phải trước kia mà.

Giờ đây tôi chỉ có thể cầm mẩu giấy viết đầy hai từ “xin anh” mà cậu để lại, lặng lẽ ép bản thân tập cho mình thói quen sống những ngày không còn cậu ở bên.

Những ngày ngập tràn tiếc nuối.



Tháng tư, mỗi ngày đều ảm đạm, mưa rả rích không ngừng.

Tôi phát hiện ra, tôi nhớ cậu.

Quay phim, mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại cứ quen như trước mà tìm ánh mắt cậu chăm chú dõi theo tôi. Chỉ là bây giờ tìm không thấy nữa.

Vì thế tôi phạm rất nhiều lỗi làm cho đạo diễn và người đại diện của tôi tức muốn hộc máu.

Xong việc, tôi lại cứ quen như trước mà gọi cậu về cùng, hiện tại tôi phải không ngừng nhắc nhở mình không được gọi tên cậu nữa. Bởi vì sau hai ba lần tôi gọi tên cậu như thế, lại bị người khác dùng ánh mắt quái dị mà nhìn chằm chằm.

Về nhà không còn ai nấu cơm cho tôi, dọn dẹp căn phòng lộn xộn cho tôi, cũng không còn ai vừa cười vừa chạy đến nhìn tôi vui vẻ nói: “Nhanh đến xem, TV đang chiếu phim của anh kìa, hay quá đi.” nữa.



Cà phê uống một mình thật đắng.

Giường nằm một mình thật lớn.

Phòng ở một mình thật trống trải.

Cảm giác chỉ có một mình, thật chênh vênh.



Tôi lấy ví tiền lao ra cửa, đi bar, đi KTV, kéo một nhóm bạn đến cùng nhau điên cuồng, vẫn là không được.

Tôi muốn nhìn, chỉ có đôi mắt cậu.

Tôi muốn chạm vào, chỉ có tóc cậu.

Tôi muốn hôn, chỉ có môi và thân thể cậu.



Tiếc nuối đến chừng nào.

Anh* đã ngu ngốc phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất của đời người: Mất đi em rồi, anh mới phát hiện ra, anh đã không thể không có em được nữa.

Không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.