Chung Hằng tươi cười rạng rỡ, mặt mày cong cong, buông Cá Chạch ném trên mặt đất.
(khụ khụ khổ thân quá thiếu gia cá chạch ơi)
Hứa Duy nhìn thấy ngón tay anh đặt bên môi, cho cô một nụ hôn gió giống năm ấy.
(vừa nhắc con trai là phải đức hạnh, rụt rè cơ mờ)