Hứa Duy đem lời này nhấm nháp một phen sau đó im lặng, hỏi nữa đoán chừng anh lại tự luyến khoe mẽ, cô vượt qua chủ đề, nói: "Không chào hỏi cậu ấy sao?"
Chung Hằng hừ một tiếng: "Không cần thiết."
Vốn định ăn xong đồ nướng thì đi luôn, không ngờ tới Triệu Tắc mắt tinh, vừa quay đầu đã nhìn thấy bọn họ.
Triệu Tắc quá kinh ngạc:"Á" một tiếng, làm cho những người khác đều di dời chú ý tới.
Lư Hoan sắc mặt lập tức biến đổi, giơ cái cằm, giống như kẻ thù nhìn chằm chằm Hứa Duy.
Triệu Tắc nói với Nghiêm Tòng Mạn một câu, rời bàn chạy tới. "Hai cậu cũng tới đây sao?"
Chung Hằng ngẩng đầu nhìn cậu ấy một chút:"Làm chậm trễ cậu theo đuổi phụ nữ?"
Triệu Tắc cười cười:" Ít mang tôi ra trêu đùa đi, cậu biết mà, đều là bạn bè cả."
Chung Hằng không để ý tới cậu ấy.
Triệu Tắc tự giác ngồi xuống, nói với Hứa Duy: "Các cậu ở chỗ nào, tìm được chỗ chưa vậy?"
Hứa Duy nói: "Chúng tớ ở khách sạn Hồng Sơn."
Vừa nói vài câu, Lư Hoan buông đũa, "Triệu Tắc, anh có đi hay không?"
Triệu Tắc tranh thủ thời gian đứng dậy,:"Chờ tớ lại tìm hai người ha."
Chung Hằng mắng một câu: "Không có tiền đồ."
Hơn sáu giờ, trời sắp tối, gió núi lớn hơn.
Hai người dọc theo đường đi lên, đi qua khách sạn Hoà Phong xa hoa nhất trên núi, ở phía trước chưa đến năm mươi mét là trang viên Mộc Vân. Đây là trang viên tư nhân mang tính tiêu chí đại biểu của núi Linh Đinh, có lịch sự chưa lâu lắm, trước kia là tòa nhà được coi là cũng được mà không có cũng không sao, được người ta thu mua rồi tu sửa lại, từ đầu định xây khách sạn nghỉ ngơi, về sau Ngu Khê phát triển mạnh mua đi bán lại mấy lần, hiện tại quyền sở hữu là trên danh nghĩa của phó tổng giám đốc Lý Việt của tập đoàn Thành Việt, đã biến thành nơi cho tư nhân nghỉ phép an dưỡng.
Bề ngoài sơn trang cũng không xa hoa, thậm chí có chút khiêm tốn, tường trắng thông thường, lối kiến trúc cũng không quá mức đặc biệt, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, trước sau đều là hoa viên, có bãi đỗ xe riêng, bên trong có hai tòa nhà, toà một tất cả có bốn tầng, bức tường cao ba mét che khuất hết thảy, hai cửa lớn khóa chặt, du khách thông thường không thể nào nhìn trộm phong cảnh bên trong.
Hứa Duy ngửa đầu lên nhìn, toà nhà đó bên trong mơ hồ có chút ánh đèn, gió thổi xung quanh bóng cây không ngừng lay động.
Chung Hằng nhìn ra cô có hứng thú đối với trang viên này, liên hệ với truyện lúc trước trong lòng của anh đã sớm đoán ra mấy phần.
Tập Đoàn Thành Việt đã không còn chỉ là xí nghiệp của Ngu Khê, những năm gần đây sản nghiệp kéo dài đến tỉnh Giang Thành, đầu tư bất động sản và thiết bị y tế, hạng mục tương đối nổi danh là khu giải trí ở Cao Tân. Nơi đó từng xảy ra sự việc tập thể ẩu đả, lúc ấy đội cảnh sát đặc nhiệm đi làm qua, Chung Hằng đối với chỗ đó có chút hiểu rõ.
Về phần tập đoàn Thành Việt trước kia thanh danh không tốt lắm, có nghe đồn nói là do giới xã hội đen lập nghiệp, đến bây giờ hai vị tổng giám đốc trong tay tẩy trắng, nghe nói đã cắt đứt quan hệ với giới xã hội đen, một lòng hướng đến bạch đạo, xây dựng quan hệ với chính phủ, có hi vọng đứng trong hàng ngũ xí nghiệp có lương tâm.
Mà sơn trang Mộc Vân được cho là sân hoa sau của tập đoàn Thành Việt, có thể đi vào toàn là nhân vật có máu mặt, lại không nữa thì cũng là nhà giàu mới nổi, dù sao cũng đều là có tiền. Bởi vì duyên cớ này, cho dù sơn trang có vẻ ngoài giản dị, cũng vẫn là có chút danh tiếng.
Làm người khác chú ý hậu quả có lợi mà cũng có hại, thí dụ như hai năm trước có người nặc danh báo cáo bên trong sơn trang hoạt động phạm pháp, trong câu chữ lộ ra có quan viên ở đây gọi gái, cảnh sát Ngu Khê nhập cuộc điều tra, biểu thị đơn thuần là tung tin đồn nhảm.
Chung Hằng tùy ý suy nghĩ hai lần, đã xác định Hứa Duy lần này không phải đơn giản là sưu tầm dân ca.
Ngày mười ba tại Phong Châu lần đầu tiên chạm mặt, biết được người đội trưởng Triệu để anh chiếu cố là cô, anh đã sinh nghi.
Trong nội thành Ngu Khê, cô cũng không đi đâu chỉ đi công ty năng lượng Thành Việt. Bây giờ lại là sơn trang này. Có một điểm rất rõ ràng —— cô có liên quan tới tập đoàn Thành Việt.
Suy nghĩ lại một chút công việc trước kia của cô... Lúc này tám mươi phần trăm là tìm đến tin tức về mặt tiêu cực gì đó.
Cô đến nay đối với anh một câu cũng không đề cập tới, hoặc là không tin tưởng, hoặc là cảm thấy không cần thiết —— điều tra xong thì đi, không cần nói rõ với ai.
Chung Hằng nhìn chằm chằm sau gáy cô, trong túi quần tay nắm chặt, lại buông ra.
"Cái vườn này đẹp lắm à?"
Một câu thình lình, giọng lười biếng, thanh âm lại hơi thấp.
Hứa Duy quay đầu, nói: "Bình thường."
"Vậy sao em nhìn lâu như vậy?"
"Không phải rất nổi danh sao."
"Chút hư danh đó không đủ hấp dẫn em."
Hứa Duy cười nói: "Anh có vẻ hiểu rõ lắm."
Lúc này tiếng mở cửa truyền đến, Hứa Duy quay đầu nhìn xem, một chiếc xe rác từ trong trang viên đi ra, lên đường đi thẳng.
Núi Linh Đinh có chỗ chuyên xử lí rác rưởi riêng, mỗi ngày có người tới cửa thu, rồi chở hết đi. Mà toà trang viên này lại có xe rác chuyên dụng lên núi để thu.
"Đến rác rưởi cũng đối đãi khác nhau, thật đúng là giống hoàng cung." Hứa Duy cảm thán.
Chung Hằng hỏi: "Muốn vào sao?"
"Không muốn." Hứa Duy nói:"Đi lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm." Nói là "Đỉnh núi" kỳ thật cũng không phải là đỉnh thật của núi Linh Đinh, mà là trên núi có một đài rất nổi danh, du khách đều đứng đó nhìn nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn.
Đi lên năm trăm mét, không có đường bằng phẳng nữa, tất cả đều là thềm đá, bò nửa giờ còn chưa tới.
Người đi đường rất thưa thớt.
Trời tối đen, trên nhánh cây đèn sáng rực rỡ, một đường đều là ánh sáng nhu hòa.
Đường cực dốc Hứa Duy vịn lan can thở, nhìn lại Chung Hằng người như không việc gì, hô hấp ổn định như thường.
Đây chính là khoảng cách chênh lệch giữa người với người.
"Mệt rồi sao?" Anh đi tới: "Cõng em nhé?"
Hứa Duy trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, không có mệt đến như vậy đâu."
"Khách khí cái gì."
Chung Hằng xoay người, trên lưng là túi đeo lưng của cô, anh lấy xuống khoác ở trên cánh tay, đầu gối đặt xuống, đưa lưng cho cô.
Chờ hai giây, không thấy người sau leo lên, anh quay đầu, nhìn thấy Hứa Duy khuôn mặt tươi cười.
Cô dịch tới vỗ mông anh: "Xin nhận tấm lòng, ngày nào đó gãy chân làm phiền Chung thiếu gia."
"..."
Hứa Duy đùa giỡn xong, co cẳng chạy đi.
Chung Hằng đứng thẳng, cắn răng, nhìn chằm chằm tấm lưng kia cười ra một tiếng.
Lại bò hơn mười phút mới đến nơi.
Một số người quây quanh đình, phần lớn là vừa xem hết mặt trời lặn còn chưa đi.
Cái đài ngắm cảnh này không che không chắn gì, gió lớn thổi tới vù vù, lạnh, nhưng cũng thoải mái, nếu mọc hai cánh là có thể bay đi luôn vậy.
Từ lan can nhìn xuống, chỗ gần đó một mảng tối đen, xa xa là những ánh đèm điểm sáng, ánh sáng nhỏ như đom đóm.
Hứa Duy che kín chiếc áo cardigan, nắm chặt mái tóc, ở sau gáy thắt tóc đuôi ngựa lỏng lẻo.
Chung Hằng hỏi: "Lạnh sao."
"Còn tốt." Hứa Duy nói: "May mắn mua quần áo rồi, đưa balo cho em với."
Chung Hằng đưa tới, Hứa Duy mở balo, lấy ra nước khoáng đưa cho anh, cô uống một cái chai khác.
Chung Hằng nhìn cô:"Lạnh đấy, không sao thật chứ?"
"Không có việc gì."
Nhóm người xem mặt trời lặn kia lần lượt xuống núi, xung quanh tiếng ồn ào nhỏ dần.
Chung Hằng ngồi ở trên chiếc ghế dài.
Tối nay nhàn nhã, không giống như khoảng thời gian gấp gáp lúc trước, dẫn cô lén chuồn ra ngoài sau buổi tối tự học, ra đến cầu nhìn cảnh hồ, khó khăn lắm cũng chỉ có một tiếng, còn giảm thời gian đi ở trên đường vừa đi vừa về tốn mất hai mươi phút, đưa cô về trường học trước mười một rưỡi không thì ký túc xá đóng cửa.
Lần nào anh cũng đạp xe như bay.
Bọn họ ngồi ở trên núi đến lúc khuya, thẳng đến lúc đèn đuốc dưới núi tắt hơn phân nửa, mới xuống núi trở lại nhà nghỉ. Vì đứng trong gió lâu nên gương mặt Hứa Duy trắng bệch. Cô nhìn thấy khuôn mặt của mình trong kính của thang máy, vuốt vuốt mặt.
Chung Hằng hỏi: "Em bị thiếu máu đấy à?"
Hứa Duy: "Hả?"
"Môi chả còn tí sắc máu nào."
Hứa Duy soi gương nhìn thoáng qua, quả thật.
"Là có chút chút." Cô nói.
"Bởi vì thời gian hành kinh?"
"Khả năng vậy."
Chung Hằng ngừng lại: "Thế thì phải bổ sung máu."
"..." Hứa Duy cũng không muốn tiếp tục nghiên cứu thảo luận vấn đề này:"Bây giờ không có cách nào bổ sung."
Vừa lúc thang máy đến, cô đi ra trước, tới cửa chờ Chung Hằng mở cửa.
Leo núi rất mệt mỏi, vào nhà chuyện thứ nhất chính là tranh thủ thời gian đến ghế sa lon nằm co ro một hồi, Hứa Duy để Chung Hằng tắm rửa trước.
Nằm một hồi, Lữ Gia gọi điện thoại tới.
Năm ngày này Wechat Hứa Duy cũng không động vào, Weibo càng không cần để ý
Lữ Gia nhịn mấy ngày nhịn không nổi, mới mở miệng đã lốp bốp một trận quở trách.
Hứa Duy nghe xong, ngẩn người mới "ah" xong một câu.
Lữ Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu đừng có lười như vậy được không! Nhờ cậu sống như một thần tượng được không, đăng Weibo cùng độc giả bốn bề giao lưu đi chứ, đăng cảnh núi nước quang cảnh đẹp, thêm fan. Sưu tầm dân ca cũng không phải ngăn cách với người thường đâu, trước kia thân phận cậu không muốn lộ ra ánh sáng tớ tôn trọng, vậy dù sao cậu cũng phải dùng cái bút danh này đàng hoàng chút chứ." Nói tiếp đến đoạn phía sau không thể nhịn được nữa lại bồi thêm một câu uy hiếp: "Nếu không tuyên truyền tớ sẽ giúp cậu lăng xê một phen, đề mục tớ đều nghĩ kỹ rồi ——" Tác giả Tân Duệ mới nổi từng là phóng viên Phong Vân" đủ bùng nổ rồi nhỉ."
"..." Hứa Duy châm chước một hồi, nói: "Chờ mình trở về, được không."
Lữ Gia nhíu mày: "Cậu lúc nào trở về, không phải là vui đến quên cả trời đất?"
"Không có."
Hứa Duy nghĩ nghĩ, nói: "Tháng sau thế nào cũng nên trở về."
Lữ Gia tính một cái:"Còn có nửa tháng thôi."
"Đúng."
"Đến lúc đó đừng có ngâm bản thảo."
"Ừm."
"Cái kia OK, trước tiên tha cho cậu." Lữ Gia nói xong chính sự xong một giây sau đã đổi sang chuyên khác: "Như thế nào, thân yêu, câu được đàn ông không?"
Hứa Duy kém chút không thích ứng được: "Không có."
"Tình một đêm cũng không có?" Lữ Gia luôn rất cởi mở:"Đang đi đường kích thích nhất chẳng lẽ không phải cái này? Không có đàn ông nào để cậu giật mình liều lĩnh giục ngựa lao nhanh?"
Hứa Duy: "..."
Lời này muốn tiếp kiểu gì?
Lữ Gia giảng đạo lý: "Hứa tiểu thư cậu không thể phong bế mình như vậy được, bên ngoài thế giới thật tốt đẹp, đông đảo thịt tươi, cậu hoàn toàn có thể tìm thử một chút..." Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe được đầu bên kia điện thoại có giọng nam hô: "Hứa Duy."
Lữ Gia giật mình.
Hứa Duy che loa ngoài: "Sao vậy?"
"Dầu gội em mang không."
Khách sạn chuẩn bị là loại hương hoa hồng hương vị đậm đến sặc người, anh không nhịn được.
"Chờ một chút." Hứa Duy vừa đi vừa nói với Lữ Gia: "Tớ cúp đây."
Đầu kia Lữ Gia cười đến không được nữa: "Ôi giồi, học được cách gạt người rồi, còn nói không có đàn ông? Được rồi được rồi, không trở ngại cậu ngủ với đàn ông nữa, gặp lại."
Hứa Duy tìm đồ trong vali, cô trực tiếp đem cái hộp nhỏ cầm tới, đứng bên ngoài phòng tắm gõ cửa.
Cửa mở, Chung Hằng trùm khăn tắm, mặt cùng nửa người trên đều là nước. "Ầy."
Hứa Duy đưa cho anh.
Chung Hằng cầm, bàn tay ướt sũng bàn tay mang theo giọt nước đụng đầu ngón tay cô. "Em vừa mới đang gọi điện thoại à?"
Anh xoa nước trên mặt, con mắt đen nhánh.
"Ừm."
Hứa Duy quang minh chính đại nhìn lồng ngực của anh, nơi đó làn da bị nước nóng bỏng đến ửng đỏ.
Mười một giờ, hai người đều vệ sinh xong.
Giường rất mềm, Chung Hằng bày ra dáng vẻ nằm thành hình chữ đại, tay chân dài chiếm cả giường.
Hứa Duy tới đá anh:"Thiếu gia, nhường một chút ngé."
Chung Hằng bắt lấy chân cô, mềm mềm nho nhỏ, bàn tay của anh xoa một cái, Hứa Duy run rẩy.
Cô sợ nhột: "Mau buông ra."
Chung Hằng không nghe, nắm vuốt sờ loạn, ngón tay lướt qua gan bàn chân cô. Hứa Duy nhột đến không chịu được, dùng sức đạp một chút.
Chung Hằng kêu lên một tiếng đau đớn, nhào tới: "Đạp chỗ nào đó."
Hứa Duy lườm anh một cái: "Tự tìm."
Chung Hằng xích lại gần, cười nhẹ nói: "Đạp hỏng em sẽ hối hận."
"Sẽ không." Hứa Duy cười một tiếng:"Đổi cái khác là được."
Chung Hằng mặt lạnh, nhìn cô nửa ngày:"Nói thật?"
Hứa Duy không nói lời nào, nheo mắt nhìn ánh mắt của anh. Anh vừa giận là mắt đỏ ngay.
Qua mấy giây, Hứa Duy dời đầu đi chỗ khác.
"Giả."
Chung Hằng tạm ngừng, ánh mắt thay đổi, nâng mặt cô cho một chầu giáo huấn.
Trước khi ngủ, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
Hứa Duy quan tâm Cá Chạch: "Ban đêm không thấy anh, nó không nhớ sao?"
"Để nó nhớ chứ sao."
Thôi chẳng nói được cái gì nữa rồi.
Cô nhắm mắt đi ngủ.
Yên tĩnh mồ hồi, Chung Hằng hỏi: "Ngày mai muốn đi đâu?"
"Có chỗ nào khác ạ?"
"Đối diện dưới núi có dân cư, nhà nông, vườn trái cây, vườn rau, lại xa một chút đều là nông thôn, có mảng lớn hoa màu, en muốn xem cái nào?"
"... Anh quyết định đi."
"Nghe anh?"
"Vâng."
Hứa Duy dần dần rã rời. Chung Hằng dừng một lúc, hỏi: "Thật sự nghe theo lời anh?"
Vẫn là một tiếng "Vâng" kéo âm cuối lượn quanh hai lần, rồi dứt hẳn.
Chung Hằng quay đầu.
Coi từ từ nhắm hai mắt, hô hấp bình ổn, vậy mà đã ngủ. Khả năng đúng là mệt mỏi, ngày thứ hai bọn họ ngủ dậy rất trễ, sau bữa cơm trưa xuống núi.
Đường xuống núi độ dốc so với lúc trước khá thoải, rất dễ đi, nửa giờ là đến chân núi.
Phía dưới là thôn dân tộc, đều dân ở đây đã rất lâu, con đường dọc theo sông.
Chung Hằng một đường lái xe, đến dưới đường nhỏ thì xe dừng lại. Đi dạo hai đầu ngõ hẻm, ở trên thềm đá nghỉ chân. Bên cạnh là một dải các quán nhỏ, ông cụ bán nước mía cầm dao gọt rất nhanh. Hứa Duy ngồi trên bậc thang nhìn dòng sông đối diện.
Nơi đó có nhà bán bánh tiêu, khí nóng bay nghi ngút.
Chung Hằng hỏi: "Muốn ăn sao?"
Hứa Duy gật đầu.
"Chờ một chút." Anh đứng lên, từ trên cầu đi tới, đến cửa hàng bên ngoài, anh ở giữa làn khói nóng nhìn về phía cô, qua mấy giây, ánh mắt hơi ngừng lại.
Đâu bếp rất nhanh gói bánh tiêu lại cho anh.
Hứa Duy nhìn anh đi tới, phủi mông một cái đứng lên.
Chung Hằng ôm cô:"Đi vào trong xe ăn."
Giọng anh không thấp, nói cho hết lời, mang theo cô đi, bước chân không nhanh không chậm.
Nhưng Hứa Duy đã cảm thấy được không đúng.
Vừa lên xe, Chung Hằng lập tức nói: "Có người đi theo em."
Anh khởi động ô tô, dọc theo sông lái đi ra ngoài. Phía sau rất nhanh có chiếc xe đen đuổi theo.
~~~~HẾT CHƯƠNG 19