Chân trời đám mây lớn phiêu đãng, ánh mặt trời lúc ẩn mình khi lại gay gắt.
Hai giờ trưa, thời điểm nóng nhất.
Dưới đất bùn đất bị nướng đến khô giòn, ô tô chạy qua, đám bụi trên đường bay lên tứ tung. Đường sông chạy cong cong, đi theo một bờ cỏ dại rậm rạp.
Mà con đường lớn này kéo dài thẳng tắp đến phía trước.
Sau một tiếng, đường dần dần biến thành hẹp. Hai bên là ruộng cạn hoang vu, vài toà đổ sụp vứt bỏ hoang lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Ba năm trước đây khu này bị chính phủ thu lấy, sớm định ra sẽ xây dựng nhà máy ở đây, nhưng hạng mục đó đến nay không động, dân thôn phụ cận đã sớm di chuyển, còn sót lại chỉ có mấy thôn xóm hoang vắng không có bóng người.
Nơi xa bóng núi ngàn trùng, tầm mắt ở ngay phía trước có thể thấy không có bất kì chướng ngại vật nào.
Hứa Duy nhìn chằm chằm cửa sổ phía sau xe, chiếc xe Jeep màu đen vẫn truy đuổi tới cùng không thôi, không bởi vì theo dõi bị phát hiện mà phải thu lại.
Chung Hằng không ngờ tới đối phương quang minh chính đại như vậy.
Tình hình bây giờ, so với cắt đuôi bọn chúng rất có thể vì hết xăng mà chết máy luôn. Trước mắt đất bỏ hoang không chỗ ẩn núp, mục đích và thực lực của đối phương đều không rõ ràng, đòn chính diện quá mạo hiểm.
Dự tính sai lầm.
"Thắt dây an toàn vào." Anh nói.
Hứa Duy quay đầu lại, một câu không hỏi, lập tức thắt lại.
Chung Hằng đánh ngoặt tay lái, trực tiếp lái xe thẳng xuống ruộng cạn, bánh xe nghiền qua cỏ dại, cấp tốc chạy tới ngôi làng cổ thấp thoáng cây xanh.
Xe Jeep phía sau ba người gặp một màn này, đồng thời sững sờ.
Lái xe tóc đỏ kinh ngạc: "Cái lông gì vậy, đấy căn bản không phải là đường mà. Theo tiếp hay không, chúng nó đi đâu đây."
Gã lực lưỡng ngồi phía sau chợt vỗ đốp phát vào thành ghế: "Cái đm, con mẹ nó mày thầm thì cái mẹ gì, nhanh lái đi!"
Gã gầy còm ngồi ghế lái phụ gấp gáp, tựa như đòi mạng: "Nhanh nhanh nhanh, mày tưởng chúng nó ngu à bọn nó sớm đã phát hiện ra chúng ta, muốn cắt đuôi chúng ta, đều tại mày không cẩn thận, thằng kia đúng là mắt báo mày lướt qua vậy thôi mà nó đã phát hiện ra rồi! Nhanh, mau đuổi theo nó, mất dấu là không có tiền đâu."
Nghe nhắc đến tiền, con mắt đen nhánh của tên tóc đỏ liền đen láy, đánh tay lái khẩn cấp.
Thôn cổ không có một ai so với khu đất hoang kia cũng chẳng khá hơn là bao, không có người đi lại cỏ hoang mọc cao tới ngang eo.
Trong thôn phần lớn là nhà làm bằng gạch và là gạch xanh, thôn dân dời đi nhà cửa không ai dọn dẹp dầm mưa dãi nắng cũng không được tu sửa sớm đã bị hư hại, nhà gạch đổ sập chỉ có thể chờ chính quyền cho máy xúc tới thôi.
Xe Jeep tới cửa thôn thì không vào được nữa, tên tóc đỏ tắt xe, nhìn chằm chằm chiếv SUV dừng ở đống cỏ: "Đây là bỏ xe chạy trốn?"
"Trốn con mẹ mày!" Gã gầy nhảy xuống xe: "Khẳng định là trốn ở cái góc nào chờ chúng ta đấy."
"Vậy làm thế nào, chỉ kêu chúng ta theo dõi người, chứ đâu có kêu chúng ta bắt người."
"Bắt người và theo dõi người đây không phải là một à." Gã gầy nói: "Chúng ta không bắt, chỉ canh giữ ở đây, xe bọn họ vẫn ở đây mà."
Gã mặt đen nhăn mày: "Không được, thật sự nếu là chạy trốn vậy hôm nay coi như là mất dấu, tình huống này không có cách nào báo cáo, vậy là tiền kia sẽ bị giảm."
"Đúng đúng đúng, không thể mạo hiểm." Gã gầy nói:"Bắt chúng nó rồi không chừng có thể thêm tiền!"
Gã mặt đen lấy cây gậy từ cốp xe ra, mỗi gã một cây.
Ba người chạy vào thôn, xuyên qua bụi cỏ dại, phòng trước phòng sau tìm kiếm, dạo qua một vòng không tìm được cái gì. Bọn hắn lại trở lại cửa thôn, chiếc SUV vẫn còn ở đó.
"Tìm cẩn thận một chút!"Gã mặt đen một cước đá đổ đống cỏ nát bên tường nôn nóng châm điếu thuốc vừa rút vừa nói: "Con mẹ nó chứ tao cũng đ** muốn tin."
Hai người khác tranh thủ thời gian đi lên phía trước, tiến lên căn nhà gạch tìm kiếm.
Đột nhiên một tiếng gào thét đau đớn vang lên.
Tên tóc đỏ cùng gã gầy từ căn phòng gạch xông ra, bị tình cảnh trước mắt giật mình đến: "Anh Tư!"
Chung Hằng đầu gối đặt ở phía sau lưng tên mặt đen, hai tay lưu loát tháo cánh tay phải của gã. Gã mặt đen đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.
"Dám làm loạn thì ông đây giết chết nó."
Chung Hằng dưới đùi dùng sức, ánh mắt lại nhìn chằm chằm gã gầy cùng tên tóc đỏ, hô: "Hứa Duy."
Đống cỏ sau vạc duỗi ra một cái tay, gỡ hết rơm rạ ở trên. Hứa Duy ôm rơm đã kết leo ra, Chung Hằng cầm lấy trói sau tau gã mặt, đến sau chân gã, thuần thục thắt nút.
Tên tóc đỏ và gã gầy nhìn trợn mắt hốc mồm.
Chung Hằng lấy ra mảnh bát vỡ, kề cổ tên mặt đen nói: "Ai bảo chúng mày tới? "Gã mặt đen đau đến lẩm bẩm, nói không ra lời.
Tên tóc đỏ vội vàng nói: "Chuyện gì cũng từ từ, tuyệt đối đừng động thủ! Chúng ta chỉ lấy tiền làm việc không muốn động thủ với hai người đâu."
"Cầm tiền của ai, làm chuyện gì?" Mảnh bát vỡ tiến thêm một phân, Chung Hằng ánh mắt sắc bén: "Mẹ nó mày dám nói dối một câu, thì hôm nay anh tư của chúng mày sẽ để mạng ở đây. Ông đây từng giết người, từng ngồi tù, không sợ gì hết."
Gã gầy xem xét điệu bộ này có chút hoảng:"Đại ca, đừng xúc động, mấy người chúng ta kiếm miếng cơm ăn, công việc này là người khác cho cũng không lừa anh người kia gọi là Tôn Hào, rất nổi danh ở đường Minh Lan, trong giới đều gọi là anh Hào, anh ta chuyên môn làm ăn như vậy, có người đưa tiền để chúng tôi theo dõi cô gái này, không có để chúng ta làm khác, hôm qua mới đến trên núi, muốn mạng người là chuyện thất đức chúng tôi cũng không làm! Là ai tìm anh Hào, chúng tôi cũng thật không biết, ba người bọn tôi đều mới vừa vào làm việc này, đây mới là vụ làm ăn thứ ba thôi, còn chưa thuần thục, lúc này thật sự là hiểu lầm, đại ca anh thủ hạ lưu tình, xin hãy cho một cơ hội."
"Lợi hại quá. Theo dõi người phụ nữ của tao, mẹ mày đây gọi là hiểu lầm?"
Tên tóc đỏ muốn khóc tới nơi: "Đại ca, chúng ta về sau không làm công việc này, thả chúng tôi với anh tư ra đi mà."
Chung Hằng cười lạnh: "Nghĩ hay thật, thả chúng mày, đợi chút nữa tiếp tục tiếp à?"
"Không không không, tuyệt đối sẽ không."
"Nói nhảm như vậy, ông đây tin nổi không?"
Gã gầy cũng bó tay rồi:"Đại ca anh nói thẳng đi, phải làm sao mới được, nghe theo anh hết."
Chung Hằng nhìn Hứa Duy, lấy ánh mắt ra hiệu. Hứa Duy đem một căn khác dây cỏ ném qua đi:"Trói nó lại."
"A?"
Gặp sắc mặc xấu đi của Chung Hằng, gã gầy lập tức đổi giọng: "Trói trói trói."
Tranh thủ thời gian trói tên tóc đỏ.
"Còn mày nữa."
Chung Hằng đứng lên:"Đều trói lại, ông đây mới yên tâm."
Gã gầy không phải là đối thủ của anh, ý nghĩ phản kháng còn chưa xuất hiện đã bị cưỡng chế.
Ba tên bị chót chặt một loạt.
Chung Hằng huýt sáo, vỗ vỗ mặt của tên tóc đỏ đang trắng bệch mặt ra:"Đừng để ông đây nhìn thấy chúng mày nữa."
Đứng dậy lôi Hứa Duy rời đi.
*
Mặt trời chiều ngã về tây.
Đường đất rộng thênh thang, chiếc SUV màu đen phi nhanh. Chung Hằng ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước, tay lái vẫn trong tay anh. Lúc lên xe, Hứa Duy nói để cô lái nhưng anh không đồng ý.
Việc lái xe này anh vô cùng tự ti cần tay lái sẽ không để cho cô.
Thực ra không cần phải lo lắng nhiều, ba tên kia bị trói ở đó không thể nhanh chóng thoát thân được, nhưng Chung Hằng vẫn không giảm tốc độ.
Xăng sắp cạn kiệt không kịp trở về con phố nhỏ dưới chân núi càng không có cách nào về khách sạn đường xay bột*, cần phải nghĩ ra nơi khác.
Chạy ngược theo con đường đến đây nửa tiếng có đường rẽ, Chung Hằng rẽ vào đi lên phía trước tầm phút, nhìn thấy một ngôi làng.
Chưa tới năm giờ đã có khói bếp bay lên.
Một đầu đường nhỏ xuyên qua rừng cây, kéo dài đến cửa thôn.
Chung Hằng lái xe đi vào, đập vào mắt là ngôi nhà gạch xanh ba gian, chỉ có một tầng, cổng có sân nhỏ hạt thóc phơi ở trên đất bằng, bên cạnh là mấy con gà đang mổ thóc, một con mèo vàng nhảy ra, gà mái xanh mặt, nhanh chóng né ra, chạy tán loạn.
Chung Hằng dừng xe ở đống cỏ khô bên cạnh.
Một bà lão từ gian phòng chính đi ra, mặc áo vải xám, tóc hơi trắng, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Hứa Duy đi tới chào hỏi:" Chúng cháu chào bà ạ."
Bà cụ nói câu gì, Hứa Duy nghe không hiểu. Nơi này tiếng địa phương nhiều, cách ngọn núi đều có chỗ khác biệt.
Hứa Duy khoa tay nói: "Xe bọn cháu hết xăng, có tiện ở nhờ một đêm không ạ? Chúng cháu có thể đưa tiền."
Bà lão vẫn lắc đầu.
Hứa Duy đang khó xử thì Chung Hằng đi tới, nói với bà vài câu, đối phương cười cười, gật gật đầu, nghênh đón bọn họ vào nhà.
Bà hình như là sống một mình, một gian nhà chính, hai gian phòng, phòng bếp ngoài phòng gian nhỏ. Gian phòng phía đông bỏ trống không ai dùng bà nói cho Chung Hằng biết đó là phòng của con trai bà, ra ngoài làm công đã lâu chưa trở về, bọn họ có thể ở gian phòng đó nhưng phải dọn dẹp qua một chút.
Bà cụ từ gầm giường lấy ra cái chiếu.
Chung Hằng nói: "Bà đừng làm, để bọn cháu tự dọn dẹp ạ."
Bà gật đầu:"Cũng tốt, sau phòng có giếng nước, đến đó múc nước dùng, bà đi làm cơm, nông thôn không có đồ tốt, hai đứa tùy tiện ăn một chút, đừng ghét bỏ."
"Cảm ơn ạ, làm phiền bà rồi ạ."
Hứa Duy nghe không hiểu dù chỉ là một câu, chỉ có thể đứng bên cạnh đoán xem họ đang nói gì. Bà cười với cô nói với Chung Hằng câu gì đó. Chung Hằng gật gật đầu. Bà lại nhìn cô một cái, mỉm cười rời đi.
Gian phòng không lớn không nhỏ, nền đất xi măng, cửa sổ cũng nhỏ ánh sáng rất kém cỏi, nhìn ra được đã rất lâu năm rồi. Tường trắng quét vôi loang lổ, góc tường xuất hiện vài khe nứt.
Trong phòng đồ dùng trong nhà không có mấy thứ, một chiếc giường gỗ kiểu xưa, ở trên trải rơm khô, phía sau giường là hai cái tủ quần áo, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ.
Hứa Duy cầm cái chổi quét rác.
Chung Hằng cầm chiếu rơm đi ra giếng sau phòng giặt sạch, giặt xong phơi ở thành ao phía sau, quay về thấy phòng đã dọn dẹp sạch, bụi bặm trên giường cũng đã lau sạch mà Hứa Duy lại không ở đây.
Anh ra cửa lớn nhìn thấy Hứa Duy ở cửa bếp, đang khoa tay nói gì đó với bà cụ.
Phía sau váy cô bị bẩn một mảng lớn, trên đầu còn bị dính vài cọng rơm trên, lúc trước ở trên xe anh tập trung lái không để ý tới.
Bà cụ nửa ngày không hiểu cô muốn gì, cô dường như có chút gấp gáo, vừa dùng tay ra dấu vừa nói: "Trong thôn có bác sĩ, người chữa bệnh đó ạ, có không ạ?"
Bà cuối cùng cũng hiểu một chút, gật đầu, ngón tay hướng về phía tây. Hứa Duy cười:"Cảm ơn bà ạ."
Cô nhẹ nhàng thở ra, quay người lại, đụng phải ánh mắt của Chung Hằng.
Anh tựa ở bên tường, tay đút túi quần, nhàn nhã mà nhìn cô.
Khoảng cách này hai vết bỏng ở cánh tay anh vô cùng bắt mắt. Là vì lúc chế ngự gã mặt đen bị đầu thuốc lá làm bỏng. Không chỉ mỗi vậy, gáy và khuỷu tay của anh đều có vết xước, đầu gối bị mảnh bát vỡ cứa phải, lúc ở trên xe chảy máu không ngừng Hứa Duy cầm khăn tay che lại.
Chung Hằng không nói.
Hứa Duy lại không nghĩ sẽ kéo dài tiếp nữa, vết thương mà bị nhiễm trùng sẽ phiền phức. "Trong thôn có bác sĩ, em đi mua ít thuốc."
Việc này không cần chờ anh gật đầu, cô trực tiếp đi luôn.
Làng không lớn Hứa Duy đi theo hướng bà chỉ, đi trên đường hỏi hai người đã tìm được nhà của bác sĩ, mua nước muối sát khuẩn, thuốc trị bỏng, mua tăm bông, băng gạc cùng băng dán cá nhân.
Cô trở về lúc, Chung Hằng đang giúp bà thu thóc. Một người cao lớn cầm chổi cái chổi lùn nhìn đáng thương vô cùng. Anh cong lưng quét hạt thóc vào cái ki, mèo vàng nấp ở một bên chơi đùa, nóc nhà có khói bếp.
Thật giống bức tranh phong cảnh.
Bà làm xong cơm mamg đồ ăn lên bàn, gọi bọn họ tới ăn cơm.
Chung Hằng cất kỹ túi thóc, quay đầu trông thấy cô. Hứa Duy cầm theo thuốc tới:"Muốn bôi trước một chút không?"
Chung Hằng nhìn cô hai giây, nói: "Đợi chút nữa đi, muốn tắm rửa trước."
Hứa Duy nói: "Vậy tắm xong rồi bôi thuốc, được không."
Anh gật đầu.
Bà khách khí làm liền một lúc mấy món, đều là rau quả tươi mới của nhà nông còn chưng thịt mặn.
Có lẽ là hôm nay quá mệt mỏi, Hứa Duy và Chung Hằng đều ăn nhiều hơn so với bình thường.
Chung Hằng ăn ba bát cơm lớn, bà ở một bên cười mãi: "Ăn ngon như vậy hả."
"Ăn ngon lắm ạ." Chung Hằng nói.
Bà thích nghe lời này:"Con trai bà cũng thích ăn cơm bà nấu."
Hứa Duy nghe không hiểu, chỉ có thể cắm đầu ăn.
Sau bữa cơm chiều, bà thu dọn xong liền vào nhà nghỉ ngơi. Người lớn tuổi đều ngủ rất sớm, bà cũng biết người trẻ tuổi khác họ, bởi vậy cũng không có để ý bọn họ, để lại gian nhà chính cho họ chơi.
Hứa Duy trải xong chiếu, vừa vặn Chung Hằng vừa tắm từ giếng về, anh còn mặc áo ướt. Hứa Duy thấy vậy nhanh ra xe lấy đồ cho anh.
Chung Hằng cởi áo ra, Hứa Duy lúc này mới nhìn thấy ngoại trừ vết trầy xước, trên vai anh còn có hai vết bầm tím, cánh tay cũng có. Có thể là va phải tường.
"Xoa thuốc cho anh nhé." Cô nói.
"Ừm."
Chung Hằng ngồi trên giường, hết sức phối hợp.
Hứa Duy bông băng thấm nước muối sát trùng vào vết thương cho anh, từ sau gáy đến lưng, khuỷu tay cũng bôi xong, mới đi xử lý vết thương ở đầu gối. Không chảy máu nhưng vết thương đỏ hồng rất nổi bật.
Hứa Duy cầm tăm bông, động tác cẩn thận từng li từng tí, bôi nửa ngày còn không chưa kết thúc.
"Cái này có cần băng dán cá nhân không?" Cô ngẩng đầu hỏi.
Ánh đèn vàng vàng,khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nửa ngẩng lên, con mắt nhuậ nước đen nhánh.
Chung Hằng đầu lưỡi đẩy hàm răng, môi mím chặt, từ "Lắm chuyện" đến miệng đành nuốt xuống.
Lúc trước đi huấn luyện, không biết trải qua bao nhiêu vết thương, một chút trầy da thì mẹ nó tính là cái gì chứ. Nhưng bây giờ, trước mặt cô gái này này trong mắt chứa đựng sự lo lắng chân thậy. Một câu "Ông đây không yếu ớt đến vậy." làm sao không thể gào ra được. Im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là nói: "Không cần đâu, bôi cái này là được."
Hứa Duy cúi đầu, lại bôi nhiều hơn một chút. Cuối cùng xoa thuốc vào cánh tay bị bỏng của anh. "Anh nghỉ ngơi trước đi."
Cô đem đồ vật thu thập xong mới đi vệ sinh cá nhân.
Bà trước khi ngủ cầm chậu gỗ chưa dùng lần nào tới đưa cho cô, có hai ấm nước nóng Chung Hằng đã bê một thùng nước lạnh đặt ở gian nhà chính.
Hứa Duy tắm rửa đơn giản.
Hết kì kinh nguyệt cho nên cũng bớt bất tiện. Cô mỗi lần đều như vậy, lượng máu vẫn rất ít, ngày cuối cùng dường như chỉ là lẻ tẻ, ban đêm là hết sạch.
Đã thử đi kiểm tra sức khoẻ, để bác sĩ Đông y bắt mạch, nói là tử cung lạnh, về sau ảnh hưởng đến mang thai. Nhưng cô một mực không để ý, cũng không có tâm trạng đi điều trị cái này. Trở về phòng nghe thấy Chung Hằng gọi điện thoại cho Triệu Tắc, gọi cậu ấy ngày mai mang xăng tới đón.
Hứa Duy lên trước giường, ngồi trên chiếu đong đưa quạt hương bồ đuổi muỗi. Nông thôn cây cối xanh tốt, mùa hè đáng ghét nhất chính là con muỗi, phòng này không người ở ngay cả màn cũng không có.
Chung Hằng nói chuyện điện thoại xong, trên trán đổ một lớp mồ hôi.
Hứa Duy hỏi: "Nóng sao."
"Vẫn được, có thể chịu được."
Anh vừa nằm xuống chân dài duỗi thẳng, giường nhìn bé hẳn. Hứa Duy ngồi không nhúc nhích quạt hương bồ trong tay đổi phương hướng, nhẹ nhàng đong đưa, gió mát rơi xuống trên mặt anh.
Chung Hằng từ từ nhắm hai mắt, bên tai là tiếng quạt, âm thanh của mấy con muỗi, còn có chút xa mờ tiếng ếch kêu. Trừ cái đó ra, chỉ còn hô hấp của cô.
Không biết qua bao lâu, tiếng quạt bỗng ngừng, muỗi kêu càng lớn, ếch kêu vẫn còn ở đó.
Hô hấp kia tới gần.
Chóp mũi nóng lên.
Môi mềm của cô đặt lên đó, lưu lại một mùi bạc hà thơm mát.
Chung Hằng hô hấp có chút cứng lại.
Hứa Duy lui lại, làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục phe phẩy cây quạt.
Chung Hằng mở mắt ra, nhìn cô môi mấp máy: "Em hôm nay phá lệ sao, tốt với anh quá."
Hứa Duy không nói tiếp.
Chung Hằng cũng không thèm để ý, trong mắt của anh thoáng ý cười, bắt lấy tay cô kéo một phát cây quạt bỏ xa, ghì cô ở trước ngự: "Vậy liền tốt hơn chút nữa đi."
Hứa Duy chưa kịp nói chuyện, Chung Hằng đã cắn cô.
Không có cho cô bất luận vì cái gì mà chần chờ cơ hội, đồng thời đầu lưỡi xâm nhập, bàn tay bóp hông cô, hướng xuống, sờ lớp vải bên ngoài, bên trong chỉ có một lớp vải mỏng không có băng vệ sinh.
Anh mút môi cô hết lần này tới lần khác đầu lưỡi quấy động mãnh liệt trong miệng cô, cả người đều có chút quyết tâm. Hôn xong phút chốc rút lui, đổi tới vành tai cắn mút, thở ra khí nóng chui vào trong tai cô, cùng với một tiếng cười trầm thầp: "Ông đây nín nhịn sắp chết, con mẹ nó em cũng không chủ động một chút."
Anh xoay người, đưa cô đổi xuống phía dưới nắm vuốt quần lót tuột xuống đầu gối.
Hứa Duy dưới thân mát lạnh.
Cổ áo thun rộng, vừa vặn hợp ý của anh. Chung Hằng trực tiếp lột khỏi vai cô, chỉ mấy giây cả người cô đều trần trụi.
Cơ thể trần trụi kề sát tấm chiếu, nóng lạnh đan xen, Hứa Duy run rẩy.
Chung Hằng mút ngực cô, ngón thay thô ráp dò dẫm phía dưới, nơi đó mềm mại, thần bí, hơn mười năm nay anh mới có thể chạm vào.
Cảm nhận này không ai có thể biết.
Máu toàn thân chạy loạn, đầu ngón tay anh tiến lên phía trước, cả người nóng như lửa.
Anh sẽ không xấu hổ, cũng sẽ không e dè, đối với việc này anh thẳng thắn đến doạ người, cái tay kia không cho cô chút mặt mũi nào.
Hứa Duy rốt cục không chịu nổi, gọi tên anh, nhắc nhở:"Bà đang ở sát vách."
"Bà lãng tai." Tiếng Chung Hằng khàn đục.
"Đây là chiếu của người ta." Cô lại thấp giọng nói.
Chung Hằng rốt cục ngừng lại, mắng nhỏ một tiếng: "Mẹ kiếp".
Anh đưa tay sờ đến đầu giường cầm áo thun trải ra đặt cô lên trên, tay lại mò xuống.
Hứa Duy mặt đỏ đến nhỏ máu.
Cô cắn răng, không có phát ra âm thanh.
Không có cách nào không thừa nhận, cũng khao khát anh. Điểm này không chỉ có cô biết,mà Chung Hằng cũng rất rõ ràng. Mặt anh lại gần, dán miệng lên môi cô:"Tay anh ướt rồi."
Hứa Duy cắn một cái lên môi anh.
Chung Hằng không muốn chờ nữa, cởi quần của mình, đi vào, không chút do dự.
Tiến cái đầu, anh nhíu mày kêu rên:"Thật chặt."
Hứa Duy toàn thân đều run.
"Đau sao?" Anh chậm chậm, khàn giọng hỏi.
Hứa Duy lắc đầu, ôm sát anh: "Tới đi."
Chung Hằng lại vội vàng xao động, cũng không dám làm tổn thương cô, động tác chậm lại, một hồi lâu, rốt cuộc dung nạp toàn bộ.
Đầu anh nằm ở hõm vai Hứa Duy, mồ hôi ướt đẫm tóc: "Mẹ nó, chết cũng được."
Hứa Duy cắn răng:"Di chuyển đi."
Lời này ở bên tai, người đàn ông cũng như sắp phát điên.
Chung Hằng không kéo dài nữa, dùng sức đẩy tới. Hứa Duy toàn thân kéo căng, ngón tay cơ hồ bấu vào da thịt anh. Nửa ngày, thở ra hơi, bờ môi dán vai anh, hốc mắt nóng lên: "Chung Hằng."
Anh không đáp, cũng không rảnh để đáp.
Hứa Duy trong người cũng bén lửa.
Cô mơ hồ không rõ, chỉ kêu tên anh. Chung Hằng tốc độ chậm dần, lại nằm xuống, hôn liếm ngực cô theo tiết tấu kia, mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống, nửa ngày lầm bầm một câu: "Ông đây không muốn ngừng."
~~~~~ HẾT CHƯƠNG 20