36 Kế Cưới Vợ

Chương 42: Chương 42: Bà Mối




“Di Ca thật sự muốn thú tiểu thư Văn gia?” Lý Tân Liên nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi.

La Di Ca cười cười: “Lý tiên sinh đã nghe nói? Không sai, tâm nguyện duy nhất của La Di Ca hiện nay là sớm ngày rước tiểu thư Văn gia về nhà.”

Lý Tân Liên uống một ngụm trà nói: “Lúc trước Văn tiểu thư thề phải gả cho ngươi, cũng không thấy ngươi có nửa điểm phản ứng, sao giờ lại thế này?”

La Di Ca vuốt nhẹ chén nói: “Tô Văn luôn muốn tại hạ trở thành lợi thế, tâm tính A Đang lại đơn thuần, nếu như hai nhà chúng tôi kết thông gia, Tô Văn chắc chắn muốn lợi dụng quan hệ, thế lực của Văn gia, chắc chắn có một ngày sẽ liên lụy đến nàng, ta không muốn nàng có thương tổn dù chỉ một chút.”

Lý Tân Liên lộ ra ý tán thưởng: “Người khác đều nói La Di Ca tâm cao khí ngạo, kỳ thật La Di Ca chính là tâm tình chỉ hướng đến một người, không như người thế tục mượn phong lưu tạo nên danh tiếng.”

Lý Tân Liên hiện giờ sắp bốn mươi tuổi, tướng mạo thanh nhã, thê tử lại mất sớm, mãi đến hai năm trước mới tái hôn, thú một thê tử mới. Nghe nói tình cảm của hắn cùng nương tử vô cùng tốt, bởi vậy mới suy nghĩ như thế, lời này đối với La Di Ca là cực kỳ tán thưởng.

La Di Ca thấy biểu tình của hắn trong lòng vừa động, đối với Lý Tân Liên cười khổ: “Mặc dù Di Ca cùng Văn gia tiểu thư đã có hôn thư, nhưng chưa được cha mẹ chấp nhận, mà bà mối cũng chỉ là người hàng xóm nhiệt tình trong thôn trang nơi tại hạ ẩn cư, chỉ sợ tới lúc người ngoài biết được, lại bị chê trách, tại hạ không sợ miệng người đời, chỉ là không muốn nàng oan ức.”

Lý Tân Liên trầm ngâm nói: “Đã như vậy, nếu không chê, Tân Liên nguyện ý làm mai, cấp Di Ca một sợi tơ hồng.”

Có một cái “đại bài môi nhân” như Lý Tân Liên làm chỗ dựa, hôn sự của hắn cùng A Đang thật đúng là ổn thỏa không ít. La Di Ca đứng dậy thận trọng hướng Lí Tân Liên khom người rốt cục nói: “Đại ân đại đức của Lý tiên sinh, Di Ca không cách nào báo đáp…” (người làm mai có danh tiếng lớn)

Lý Tân Liên ngăn hắn lại rồi nói: “Lại nói đến chuyết kinh cùng Văn gia tiểu thư cũng coi như có chút quan hệ sâu sa, nàng cũng có thể coi như bà mối gián tiếp của ta cùng chuyết kinh, Tân Liên coi như đáp trả Văn gia tiểu thư một mối duyên đi, không có khả năng nhận lễ lớn như vậy đâu.”

Bạn thân khuê phòng của Văn Ngọc Đang ở Long Thành ít một cách đáng thương, La Di Ca cân nhắc như thế nào cũng đoán không ra nương tử của Lý Tân Liên là vị nào, nhưng Lý Tân Liên không nói nhiều nên hắn cũng không tiện hỏi nhiều, như vậy tạ ơn xong, hai người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Kim Bất Hoan thấy đoàn người xuống lầu có Trương Vô Ba đi ở cuối cùng, Trương Vô Ba dùng tay ra hiệu cho Kim Bất Hoan biết người tới đúng là sứ giả của Đông Ly quốc.

Bàn của mấy người Kim Bất Hoan ở cửa bên cạnh, lúc sứ giả Đông Ly quốc kia đi tới, bọn họ đang quật khởi mà uống, Kim Bất Hoan mang theo bầu rượu lớn tiếng mời rượu, lúc hắn nói chuyện, cả người không chú ý cánh tay vung rất cao, không cẩn thận đem rượu bắn tới trên người sứ giả Đông Ly quốc đoan trang kia, thị vệ phía sau sứ giả Đông Ly quát: “Ngươi cẩn thận một chút.”

Vừa vặn lúc này La Di Ca cùng Lý Tân Liên đang từ trên lầu đi xuống.

Mạc lão tam cười lạnh một bên nói: “Đây là địa bàn của người ta, nói chuyện cũng phải lớn tiếng hơn người khác, còn cần cẩn thận gì chứ?”

Kim Bất Hoan lại xoay người bồi tội: “Xin lỗi, là ta không cẩn thận, ta mời các vị một chén xem như bồi tội có được không?” Hắn nói chuyện sảng khoái, sứ giả Đông Ly quốc cũng không muốn nhiều chuyện, vội vàng ra ngoài.

Một đám người ngồi bàn trong góc phòng, một người nói: “Ngươi cùng hắn bồi tội làm chi? Bọn hắn rõ ràng là liên hợp nhau, cố ý bắt bẻ ngươi?”

Kim Bất Hoan thất thanh nói: “Cái gì?”

Người nọ nói: “Người vừa rồi là sứ thần Đông Ly quốc, khi hắn vào thành ta tận mắt nhìn thấy, không có chuyện nhận sai người đâu, bọn họ là người cùng một nước, nếu không phải cố ý thì sao lại làm bộ như không quen biết?”

Lời này kỳ thật có phần gượng ép, chẳng lẽ cứ người cùng một nước thì phải quen biết nhau sao? Chỉ là mọi người bị người kia dẫn dụ, có tâm lý tiên nhập vi chủ, đã có bảy tám phần tin theo lời hắn rồi. (ý là đã bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu)

Lý Tân Liên cùng La Di Ca cũng không nhiều chuyện, sau khi ra tửu lâu Lý Tân Liên nhíu mày nói: “Long Thành hiện nay thật làm người ta lo lắng, người các quốc gia đều đối với Long Giao quốc ta lòng dạ khó lường, xem bộ dáng này thì gian tế lẫn vào trong thành nhiều vô số, ngàn vạn lần không nên ồn ào huyên náo mới tốt.”

Ngay cả Lý Tân Liên cũng có cái nhìn này, như vậy những người khác chỉ sợ cũng có chung cách nhìn, La Di Ca nhìn bầu trời vạn dặm không mây nói: “Đương kim hoàng thượng anh minh, người nhất định có thể đem việc này biến nguy thành an.”

Hai người cứ như vậy chia tay.

Quả nhiên không quá ba ngày, Định Lương Hầu liền xảy ra chuyện. Nói là con người hắn ỷ vào Hoàng uy khi nam bá nữ ức hiếp dân chúng, gây án mạng sau đó bị người cáo lên kim điện, Hoàng Thượng giận dữ hạ lệnh nghiêm xét. Nhưng mà người ta đều biết nói như vậy chẳng qua là lấy cớ mà thôi, chuyện dơ bẩn hắn làm ai mà chẳng biết, còn cần chờ đến bây giờ tra xét? Đây là Hoàng Thượng giết gà dọa khỉ, xem còn ai có gan cùng nước khác cấu kết. Hoàng Thượng ở trên kim điện vừa thông tỏ liền quát to làm cho thần tử trong triều câm như hến, ngay cả một hai người cùng Định Lương Hầu có giao tình cũng không dám tiến lên cầu tình, mặc cho Hoàng Thượng đem Hầu vị của Định Lương Hầu tước đi, người cũng bị giam cầm.

Mà người Nhạn Sơn môn bị người ta coi như gian tế, không thể ở lại Hầu phủ, bên ngoài cũng không có khách điếm có khả năng cho bọn họ chỗ trọ, phải đi về lại không cam lòng, đành bất chấp bỏ ra một số tiền lớn mua một toà nhà lớn làm chỗ dừng chân. Phải biết rằng giờ đang là thời kỳ rối ren, bọn họ bỏ một đống tiền lớn ra mua, nếu hội đấu giá chấm dứt, Long Thành bỏ lệnh cấm, phòng ốc này có thể bán được nửa giá đã là không tồi.

Trong phòng Lão Ký một mảnh cười đùa ầm ĩ.

“Phòng kia đủ làm cho bọn họ đau lòng một trận, chúng ta trái lại lời to, việc mua bán qua tay này vậy mà lại thành, đủ cho chúng ta ở Long Thành ăn uống, này, đây là phần của ngươi.”

Lão Ký cực lỳ khoan khoái, thương thế của hắn cũng không phải quá nặng, giờ cũng có thể nơi nơi hành tẩu. Hắn không chịu thu bạc nói: “Ta không có xuất lực không ngờ các vị cho ta góp phần, bạc này các vị chia đi.”

Trương Vô Ba là vui vẻ nhất, hắn chỉ theo La Di Ca có mấy ngày, thuận tiện ra tay mà cũng nhiều bạc như vậy, đắc ý nói: “Đây là mọi người bàn bạc, Nhạn Sơn môn đả thương người chẳng lẽ còn không bồi thường tiền y dược sao? Ngươi thu đi. Vốn là của ngươi.”

Kim Bất Hoan nói: “Ngươi ở Long Thành vốn cũng cần bạc, còn chối từ làm chi, chả nhẽ không xem chúng ta là bằng hữu sao?”

Lại nghĩ đến một chuyện nói với lão Ký: “Nghe nói thành Bắc luận võ, tỷ lệ bồi thường cực cao, chúng ta có tiền nhàn rỗi như vậy không bằng cùng nhau đi đánh cược vận may?”

La Di Ca khuyên nhủ: “Ta thấy không ổn, nghe nói thành Bắc giờ luận võ càng nháo càng lớn, không chỉ là một ít môn phái nhỏ, ngay cả môn phái lớn có danh vọng cũng tham gia, ta nghĩ sao cũng thấy không thỏa đáng, chúng ta cũng không phải là thiếu bạc, không nên dính dáng đến sóng gió như vậy.”

Đã biết thủ đoạn của La Di Ca, mọi người đối với hắn có chút tin phục, những người khác cũng liền buông tay. Chỉ có tiểu tử Trương Vô Ba này, trong tay có tiền liền tác quái, nghe được tiền thắng cực cao cả người liền mê muội, ra phía sau nhà lão Ký liền hướng nhà cái ở thành Bắc mà đi.

Sau ngày Văn Ngọc Đang gặp qua Nam Dương công chúa ấy, nàng liền có tâm nhãn hơn, phàm là La Di Ca xuất môn, nàng đều phải hỏi một tiếng, biết được đã gỡ bỏ quan hệ cùng Tây Lũng Quốc, nàng mới yên tâm. Trừ bỏ cho rằng bản thân có thể sắp xếp bên ngoài, trong lòng nàng kỳ thật còn có vài phần xấu hổ, cho nên chuyện về Nam Dương công chúa nàng cũng không nói với La Di Ca.

Nam Dương đợi không được tin tức của nàng, còn có thể có âm mưu khác, chính mình chỉ cần một mực chăm chú vào vật hi sinh là La Di Ca.

Chẳng qua nàng thật sự xem thường bản lĩnh của Nam Dương, mới qua bốn năm ngày, ở Long Thành đã truyền ra tin tức Nam Dương có ý định kén rể.

“Lần này vào cung còn có muội muội của Bắc Tiêm công chúa – Nam Dương công chúa, nghe nói nàng thán phục Long Thành chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, có ý muốn kén rể ở Long Thành, hơn nữa bất luận đối phương là hoàng tộc hay bình dân, chỉ cần có tài đều có thể.” Bên ngoài sôi nổi nghị luận.

Thất Nương buông Tiểu Đông Qua, cười lạnh nói: “Chẳng qua là lừa gạt dân chúng bình dân thôi, nếu không có hoàng đế Tây Lũng cho phép, một công chúa như nàng dám tự mình gả cho một bình dân sao?”

Văn Ngọc Đang buồn bực nói: “Nàng chỉ cần đem tin tức truyền tới ta là được rồi, có đồng ý hay không lại là một chuyện khác, muội thấy nàng là không đợi được hồi âm của muội, muốn cảnh cáo muội đây mà.”

Thất Nương nói: “Muội nếu lại không hồi âm, nàng chắc chắn sẽ bắt đầu tìm cách kết giao với La Di Ca, không bằng chúng ta chủ động một chút, nàng không phải nói là muốn gả cho người bình thường sao? Như vậy chúng ta mời thiếu gia, tiểu thư thế gia vọng tộc đến nhà mở một liên nhân trà hoa hội là được.”

Văn Ngọc Đang ngơ ngẩn: “Liên nhân trà hoa hội?”

“Chính là ví von, ý tứ của tỷ là chúng ta mượn cái danh ngắm hoa, làm một hội ngắm hoa, mời các thiếu gia tiểu thư đến. Cũng mời Nam Dương đến.” Thì phải biến thành hội liên hôn.

“Nhưng mà những người đó chắc gì đã đến.” Văn Ngọc Đang cùng các thiếu gia tiểu thư trong thành vốn không có lui tới, người ta chưa chắc đã đến.

Thất Nương cười đến là giảo hoạt: “Nhưng mà Nam Dương nhất định sẽ đến, nàng muốn gặp muội cùng La Di Ca thì nhất định sẽ đến, các nhà biết tin tức này chắc chắn đem thiếu gia nhà mình đuổi tới nơi này,thiếu gia các nhà đã tới, các thiên kim tiểu thư kia tất nhiên cũng sẽ tới, đến lúc đó chúng ta liền nhìn xem Nam Dương công chúa của chúng ta có phải hay không thật sự phải gả cho người bình thường trong Long Thành.”

Văn Ngọc Đang suy tư một hồi, hiểu được nói: “Ý của tỷ là đến lúc đó chúng ta nghĩ cách bức nàng chính miệng nói ra chuyện chiêu tế, như vậy lời đồn tự sẽ sụp đổ?”

“Rất khó nói, nếu không phải chúng ta sớm biết nội tình của nàng, từ lời đồn bên ngoài mà xem, đều nói nàng là vị công chúa ôn nhu khiêm tốn, nhưng chủ nào tớ nấy, muội nói nha đầu của nàng cá tính cao ngạo, có thể thấy được nàng nhất định là một người cao ngạo, lấy hình tượng chính mình khổ tâm gây dựng của nàng mà nói, đã đủ thấy nàng làm việc cực kỳ cẩn thận, cho nên mới có thể đem cá tính chân thật của nàng che giấu cẩn thận, lấy trí tuệ của nàng mà xét, chúng ta chưa chắc có thể khiến nàng tự mình thừa nhận, chẳng qua chúng ta cũng nên thử một chút không phải sao?”

Nói làm liền làm, tỷ muội hai người cho người viết thiệp mời đưa cho các nhà, định ngày sau thưởng hoa.

Lúc các nàng đang vui vẻ, Trương Vô Ba lại mới từ nhà cái ở thành Bắc trốn được một cái mạng, cũng cho mấy người La Di Ca một tin tức kinh thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.