Văn Ngọc Đang giả vờ ngẩn ngơ: “Liên hôn? Huynh ấy đã có ta sao có thể. . .”
“Cho nên mới hỏi xem cô nương muốn làm thế nào.” Tiểu nha đầu đứng phía sau nàng nói.
Văn Ngọc Đang nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Huynh ấy sẽ không đáp ứng thú người
khác. . . Hơn nữa việc này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói La Di
Ca vì phú quý bỏ vị hôn thê của mình, chẳng phải là hại hắn.”
Nàng thật muốn nhìn xem nữ nhân này muốn giở trò gì? Trong lòng nàng mơ hồ
đoán được thân phận người tới, nhưng lại cảm thấy không có khả năng cho
lắm. Tuy giữa các quốc gia cũng có liên hôn, nhưng sao có thể không lấy
hoàng thượng mà lấy thần dân.
Tiểu thư bên trong xe ngựa kia không hề lên tiếng, tiểu nha đầu thanh thanh giọng nói: “Cho dù hiện giờ công tử không đáp ứng, nhưng là cô nương làm sao biết được tương lai công tử sẽ không hối hận? Nam nhi chí ở bốn phương, cô nương đem công tử trói ở Long Giao, công tử lại không hề nổi danh, tương lai cô nương có thể
khẳng định công tử sẽ không oán cô? Cô nương nếu thật muốn tốt cho La
công tử, nên buông tha thanh danh của mình mà thành toàn cho công tử mới đúng.”
Nguyên lai các nàng có chủ ý này! Muốn chính nàng chủ động buông tha cho La Di Ca, La Di Ca có thể toàn thân thoái lui.
Khó trách các nàng tìm tới mình chứ không phải La Di Ca. Lại nghĩ sâu hơn
một bước, nếu như. . . Nếu như mình thật sự bị các nàng thuyết phục, các nàng vô cùng có khả năng sẽ làm cho mình man thiên quá hải, trở thành nữ nhân cam tâm chịu khổ nhục hy sinh vì tình yêu, sau đó La
Di Ca lại cho là mình bị vị hôn thê vứt bỏ, đến lúc đó các nàng sẽ thừa
cơ mà tiếp cận La Di Ca. . . Khó trách chính cô ta nói không nên lời,
để cho nha đầu nói chuyện, làm một vị tiểu thư khuê các, điều như vậy
nàng sao có thể không biết xấu hổ nói ra, rất không biết xấu hổ! (kế thứ nhất trong 36 kế của Binh pháp tôn tử, có nghĩa là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn)
Lại nói, nếu không phải đã thấy nhiều mánh khóe của Thất Nương, bản thân
mấy ngày nay cũng dần dần hiểu La Di Ca, nói không chừng sẽ vì hắn mà
buông tha cho hắn.
Nữ nhân này không đơn giản, không phải Mai Tiêm Tiêm, Mạc Phương Nhi có thể sánh bằng. Người sau cũng chỉ là giở ra một ít khôn ngoan, mà người tâm cơ sâu trừ bỏ Thất Nương, chính mình còn
chưa gặp qua nữ nhân như vậy. Nàng hiểu được lợi dụng lòng người.
Văn Ngọc Đang thu hồi tâm tư chế giễu, cẩn thận nói: “Cái này ta cần hảo
hảo ngẫm lại. . . Chính là tiểu thư, cô như thế nào làm cho tôi tin
tưởng cô có khả năng vì La Di Ca làm được hết thảy.”
Nàng phải
biết được nữ nhân này rốt cuộc là ai? Biết người biết ta mới có thể
không bị nàng ta áp chế, ai biết được tương lai nàng ta sẽ ở giữa La Di
Ca cùng mình giở trò gì?
Tiểu nha đầu kia kiêu căng nói: “Tiểu thư của ta là công chúa Tây Lũng quốc, sao có thể không làm được.”
Văn Ngọc Đang cười lạnh nói: “Hiện giờ người trong thiên hạ đều biết, các
quốc gia đưa tới công chúa để cùng hoàng đế liên hôn, các người tưởng ta không biết có phải hay không?”
Tiểu nha đầu kia nói: “Bắc Tiêm
công chúa đã vào cung, bên trong xe là Nam Dương công chúa, nàng là theo tỷ tỷ tống giá, hôn kỳ qua đi sẽ về nước, cũng không gả cho hoàng đế
Long Giao quốc. Cô nương cùng công chúa chúng ta so sánh chính là một
trời một vực, La công tử nếu thực cưới công chúa chúng ta. . . . . . Ta
không cần nhiều lời !”
Văn Ngọc Đang gật đầu: “Ta hiểu được, ta sẽ trở về cẩn thận suy nghĩ.” Nàng tốt nhất không nên cùng họ nhiều lời,
Nam Dương nếu đem nàng thành vũ phu chi nữ để đối đãi, nàng liền làm bộ
hồ đồ. Cha nàng nói, ở trên chiến trường đối phó địch nhân thì phải làm cho địch nhân không đoán được tình hình của mình, nếu quân địch phán
đoán sai, mình mới có thể lợi dụng cơ hội.
Văn Ngọc Đang trở lại Lưu phủ, người đầu tiên muốn tìm chính là Thất Nương.
Thất Nương sau khi nghe xong nói: “Hôm nay muội làm vậy là rất tốt, vị công
chúa này ở trong cung xem thấu nhân tâm, quả nhiên không phải người tốt
để sống chung, cũng may nàng tin vào ấn tượng ban đầu, nghe qua thanh
danh bao cỏ mỹ nhân của muội, cho nên thực nghĩ muội là một bao cỏ mỹ
nhân, đây đối với muội mà nói là chuyện tốt.”
Nàng dừng một chút,
suy tư nói: “Muội cùng ta ở chung bấy lâu, dù sao cũng hiểu được phần
lớn tâm tình của nàng, nàng tất nhiên sẽ ở trước mặt người đời làm một
công chúa hiền lương thục đức hoàn mỹ, còn muội để cho người khác ấn
tượng quá mức cường thế, như vậy muội sẽ chịu thiệt , cho nên muội nhất
định phải nhớ kỹ, ở bên ngoài muội nếu cùng nàng xảy ra xung đột, nhất
định không được liều lĩnh, nếu không nhìn qua muội mạnh nàng yếu, người
khác nhất định sẽ cho rằng muội khi dễ nàng.”
Văn Ngọc Đang gật đầu: “Thất Nương, cũng may tỷ không phải nàng, nếu không muội nhất định phải thua.”
Thất Nương cười nói: “Nhất định phải thua? Xem ra muội đã lựa chọn, như vậy muội nhận định La Di Ca , có phải hay không?”
Văn Ngọc Đang chưa từng nghĩ tới điều này, chính là có người cùng nàng tranh La Di Ca, tiềm thức của nàng làm nàng lựa chọn.
Nàng nói: “Ai nói, chẳng qua là nữ nhân này âm hiểm như vậy, tương lai La Di Ca cưới nàng, cũng không phải là còn phải đề phòng nàng sao? Như vậy
mệt lắm a!”
Thất nương liếc xéo nàng một cái nói: “Muội là mắng
nàng hay là mắng ta? Hơn nữa, ngay cả nữ nhân xấu vì bản thân âu yếm nam nhân cũng có thời điểm thật tình, La Di Ca sao lại cần phòng nàng đây?
Văn Ngọc Đang cười nói: “Tỷ cùng nàng bất đồng, tỷ sẽ không cần một nam
nhân không thật tình với mình, hơn nữa trước đây Tây Lũng quốc các nàng
cũng nổi loạn không ngớt, lúc này đưa công chúa tới hòa thân còn không
phải để có được Độc Vũ Luận, sớm ngày chấm dứt nội chiến, Nam Dương muốn cùng La Di Ca thành thân cũng không ngoài như thế, làm sao có thể đối
La Di Ca thiệt tình, cũng chỉ vì lợi dụng năng lực của hắn mà thôi, muội nhớ rõ La Di Ca năm đó tham dự chính sự là rất được hoàng thượng tán
dương, có thể thấy được huynh ấy thật sự là nhân tài hiếm có.”
Thất Nương thở dài: “Khen hắn khen thành như vậy, còn không thừa nhận thích
hắn, quả nhiên là con gái lớn không thể giữ trong nhà oa. . . . . .” Nói còn chưa nói hết, Văn Ngọc Đang liền đánh tới, hai người cười đùa thành một khối, tiểu Đông Qua bên cạnh nhìn thấy nghĩ các nàng đang đùa cũng
bạch bạch bạch chạy lại cùng các nàng cuốn lại một khối.
Thất
Nương vừa cười vừa nghĩ, A Đang nếu đã xác định tâm ý, như vậy mình nên
giúp muội ấy, vừa lúc mượn cái gì Nam Dương công chúa thúc đẩy họ một
phen, tránh cho tương lai không cẩn thận La Di Ca bị người khác chiếm
mất, A Đang nhà nàng liền mệt.
Nghĩ đến đây Thất Nương nói: “Muội
cũng biết Nam Dương không giống như Mai Tiêm Tiêm, vạn nhất nàng lợi
dụng thân phận của mình, ở giữa giở trò gì hay làm cho người ta hiểu
lầm, nàng là công chúa, lúc đó La Di Ca không thể không thú nàng, vậy
muội hối hận cũng không kịp, cho nên muội nên giám sát chặt chẽ La Di Ca , đừng để cho La Di Ca bị người khác lôi kéo.”
La Di Ca nên cảm ơn nàng, nàng nói như vậy, A Đang kia còn không theo bên người hắn mới là lạ.
Quả nhiên Văn Ngọc Đang lộ ra cảnh giác: “Nam Dương kia âm hiểm như vậy,
thật đúng là không thể nói trước được sẽ làm ra chuyện xấu hổ gì, ân,
muội phải cẩn thận đề phòng La Di Ca bị nàng ngầm hại.”
Lúc này
La Di Ca đã nhận được ba tấm thiếp mời, nhưng cái hắn muốn chỉ là thiếp
mời của Đông Li Quốc. Ngày hẹn gặp liền định là giữa trưa ngày kia, hắn
kêu Trương Vô Ba thông tri Kim Bất Hoan, sau chờ trò hay lên sân khấu.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình không thể đi loạn vào, cho nên
hắn nghĩ muốn đặc biệt hẹn một người, Long thành Bố Y tiên sinh Lí Tân
Liên.
Lí Tân Liên nghe nói là hoàng thân hậu tộc, nhưng vì hắn với con đường làm quan vô ý cũng không nguyện cùng hoàng thân quốc thích
lui tới, chỉ yêu cầm kì thi họa, cho nên được người xưng là Bố Y tiên
sinh. Hắn hơn hai mươi năm trước đã tài danh lan xa, mặc dù không có
tham gia thi cử, nhưng dựa vào thanh danh của hắn người thế tục không
thể sánh bằng, tài danh của hắn ngược lại còn vang xa hơn song ngọc của
Long Giao Quốc —– lãnh ngọc công tử Hạ Lan Thuyền và ôn ngọc công tử La
Di Ca.
La Di Ca cùng hắn kết giao cũng không luận chính sự, cũng không phải mượn tên tuổi hắn phàn long phụ phượng, cho nên hắn có chút thưởng thức. (thấy người sang bắt quàng làm họ)
Giữa trưa ngày hôm đó La Di Ca tới tửu lâu đã hẹn từ trước, hắn ở bên trong
đại sảnh cố ý trước mặt mọi người hỏi tiểu nhị Bố Y tiên sinh tới chưa,
không nhận được câu trả lời thuyết phục liền tự mình đi vào nhã gian
chờ.
Lên lầu, hắn thừa lúc không người chú ý liền vào nhã gian
ngay bên cạnh nhã gian của hắn. Sứ giả Đông Li Quốc thấy hắn mừng rỡ, a
dua nịnh hót, lời hay nói hết, ý tứ chính là muốn La Di Ca mượn cơ hội
này giúp Đông Li Quốc, mặt khác cũng không có gì, chỉ cần hắn có thể ở
trước mặt mọi người khen ngợi công chúa bọn họ vài câu là được, xong
việc liền đưa lên một phần hậu lễ.
La Di Ca không đáp ứng cũng
không cự tuyệt, chỉ lấy lý do quan trường ứng phó, nói một lát nữa mới
trả lời sứ giả Đông Li Quốc, hắn hẹn Bố Y tiên sinh trước, cho nên kêu
bọn họ trước chờ, bản thân đi xã giao với Bố Y tiên sinh, để hắn nghĩ kĩ rồi sẽ cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.
Lúc này Kim Bất Hoan cùng bọn Tạ Đinh đang ở đại sảnh uống rượu.
“Phanh –” một tiếng tiếng đập cửa, vài người xông vào vây quanh đám người Tạ Đinh.
Mạc lão Tam hung hăng trừng mắt Tạ Đinh nói: “Cái tên tiểu tử không có mắt
kia đâu? Lão tử hôm nay phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút?”
Tạ
Đinh mắt trợn trắng nói: “Buồn cười, ngươi muốn tìm người liên quan gì
đến ta? Ta cũng không phải vú em của ngươi, còn muốn mỗi ngày đều giúp
ngươi theo dõi người.”
Mọi người cười vang, Mạc lão Tam chịu không được hắn gây xích mích, hai ba lần liền nổi trận lôi đình: “Nếu không
phải người của ngươi, hắn dám nói Nhạn Sơn Môn ta bị Ưng Triển Phái. .
.” Hắn dừng lại.
Kim Bất Hoan cố ý nói: “Ta quản ngươi nói cái
quái gì? Nơi này là bên trong Long Giao Quốc, Đông Li Quốc ngươi tới nơi này cũng phải nói chữ lý, mặc kệ ngươi là đã đánh mất người hay là muốn tìm người, cũng không thể mặc kệ phải trái đúng sai tìm chúng ta thất
lễ.”
Trong đại sảnh không ít người nghe xong lời này đều nhìn
sang, trong đó còn có người đứng dậy cao thấp đánh giá đám người Mạc lão tam, sáng quắc mà nói: “Người Đông Li Quốc cũng dám đến Long Giao Quốc
hô to gọi nhỏ, như thế nào? Coi thường Long Giao Quốc chúng ta không có
người sao?”
Mạc lão Tam nhớ tới lời đại ca nhà mình giao phó, nhẫn nhịn phẫn nộ nói: “Lão Tử tại đây ăn cơm cũng không được sao? Không
biết có luật nào nói người Đông Li Quốc không thể vào tửu lâu Long Giao
Quốc?” Hắn tìm một cái bàn dừng chân, khách nhân ở bàn kia từ lúc bọn họ tiến vào đã không dám ngẩng đầu, vừa thấy chính là loại sợ phiền phức,
thấy hắn đứng trước bàn mình đâu còn dám giả ngốc, vội tính tiền đem bàn nhường cho bọn hắn.
Kim Bất Hoan mừng thầm, lời này chính là hắn
trước mặt mọi người nói, cũng không ai ép hắn. Vừa lúc nhìn thấy thân
ảnh Trương Vô Ba ở cầu thang chợt lóe, biết sự tình thành hơn phân nửa.
La Di Ca cùng Lí Tân Liên tán gẫu thật sự ăn ý, chẳng mấy mà cơm nước
xong, hắn hướng Trương Vô Ba đánh mắt ra hiệu, Trương Vô Ba xoay người
đi tới nhã gian của sứ giả Đông Li Quốc.
Biết được La Di Ca nhận hậu lễ, sứ giả Đông Li Quốc ngầm hiểu, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời đi.